text
stringlengths 17
15M
|
---|
Oanh Nguyen: Việc Mùa dịch
Lương 5.000.000/th. Làm tại nhà,k bán online.K bán mỹ phẩm, k tải app.chỉ tuyển nữ.yêu cầu Có ATM để nhận lương...💥
Đại Hải Thủy: |
mạ xuân đúng vụ gieo trồng
sáng nay thời tiết nắng hồng khắp nơi
một tuần ăn tết nghỉ ngơi
cháu con xum họp vui chơi tối ngày
nhà nông nghề chính cấy cày
xưa kia hạt thóc nơi này nuôi ta
gửi cho tuyền tuyến phương xa
quê hương năm tấn bài ca sáng ngời
hai sương một nắng một thời
làng quê đã hết cuộc đời tối tăm
dân mời du khách về thăm
đình lu mở hội đầu năm giao mùa |
ผลสลากออมสิน งวดวันที่ 16 กุมภาพันธ์ 2565
ตรวจผลการออกเลขสลากจ่ายคืน : สลากออมสินพิเศษ 1 ปี และสลากออมสินพิเศษดิจิทัล 1 ปี เดือนที่ : 2/2565 วันที่ 16 กุมภาพันธ์ 2565
21 ก.พ. 2565
ผลการออกเลขสลากจ่ายคืน : สลากออมสินพิเศษ 3 ปี และสลากออมสินดิจิทัล 3 ปี เดือนที่ : 2/2565 วันที่ 16 กุมภาพันธ์ 2565
อันดับที่ 1 งวดที่ 118 N 9770770 งวดที่ 120 ฌ 9208018 งวดที่ 122 V 8333792 |
TEMPO.CO
,
Jakarta
- Bagi sebagian pekerja hari Senin menjadi hari yang paling ditakuti. Hal ini dikenal dengan istilah
Monday blues
. Penyebabnya sangat beragam, bisa jadi karena masalah psikologis yang ditimbulkan karena pekerjaan, atau masalah lainnya.
Berdasarkan pengalamannya, Dr. Marie Hartwell-Walker, Ed.D, konselor psikologis karier asal Massachusetts, AS, yang juga penulis di laman psikologi menguraikan beberapa hal yang seringkali memicu munculnya
Monday blues
pada pekerja:
1. Beban pekerjaan Anda terlalu berat
"Mari hadapi kenyataan ini, bagi sebagian besar orang, pekerjaan mereka lebih banyak menuntut ketimbang 10 tahun silam," kata Walker. Hal tersebut disebabkan banyaknya perusahaan yang melakukan efisiensi dengan perampingan karyawan, sehingga karyawan tersisa diberdayakan semaksimal mungkin. Anda seperti dipaksa untuk bekerja keras, atau disingkirkan perusahaan.
"Cobalah berbicara dengan atasan tentang kesulitan Anda menyesuaikan diri dengan standar perusahaan. Jika itu tidak mungkin dilakukan, mungkin ini waktunya mempertimbangkan mencari pekerjaan baru," Walker menyarankan.
2. Kehidupan pekerjaan Anda dan pribadi tidak seimbang
Seberapa pun pentingnya pekerjaan, Anda harus tetap mengimbanginya dengan urusan pribadi, bisa dengan melakoni hobi, berolahraga, dan bersosialisasi dengan lingkungan sekitar.
"Jika Anda hanya memberi kesempatan diri Anda untuk bersenang-senang di akhir pekan, Senin pagi berarti menandakan dimulainya perampasan hidup Anda pada lima hari ke depan. Itu tidak baik. Luangkan waktu untuk menata kembali bagaimana cara Anda menyeimbangkan hidup selama sepekan," ujar Walker.
3. Pekerjaan mengganggu hubungan pribadi Anda
Pekerjaan dengan jam kerja panjang, yang membuat Anda pulang dengan membawa pekerjaan ke rumah atau harus dikerjakan pada akhir pekan, bisa mengganggu hubungan pribadi Anda dengan keluarga. "Keengganan menghadapi Senin bisa jadi merupakan sinyal bahwa Anda telah banyak melewatkan kehangatan dan intimasi yang Anda butuhkan dari hubungan dengan orang di sekeliling Anda," Walker mengingatkan.
4. Pandangan Anda tentang pekerjaan terlalu kaku
Bagi sebagian orang, bekerja adalah tentang menyalurkan gairah, menampilkan keahlian, dan mengembangkan potensi diri. Buat sebagian lainnya, bekerja hanyalah rutinitas. Ketika Anda telah terjebak pada sesuatu yang hanya dipandang sebagai rutinitas, tidak ada lagi gairah. Anda mendefinisikan Senin sebagai dimulainya rutinitas. Jika ini yang terjadi, Walker meminta Anda mengubah pandangan tentang bekerja. "Kecuali Anda salah seorang beruntung yang memenangkan lotere atau mewarisi kekayaan, Anda tetap harus bekerja di sebagian besar waktu Anda. Sebaiknya cari cara untuk menyukurinya dan ya, menikmatinya," ujar Walker.
5. Anda mengalami depresi
Depresi bisa disebabkan banyak beban kerja terlalu berat, atasan galak, rekan kerja menyebalkan, proyek yang tidak kunjung selesai, atau terus menerus berada di posisi sama. Bagaimana tanda-tanda seseorang yang depresi? Kehilangan nafsu makan, sulit tidur, gairah seksual menurun, dan mengalami kecemasan berlebihan menghadapi hari kerja. Jika penyebab Monday blues adalah depresi, Walker mengingatkan agar Anda segera berkonsultasi dengan psikolog, melakukan medikasi, atau terapi.
TABLOIDBINTANG
Baca juga:
7 Tips Mendapatkan Ketenangan Batin
Zodiak yang Seram Banget Kalau Lagi Marah
4 Jenis Tabungan yang Berisiko dan Bikin Uangmu Berkurang |
vai gầy mẹ chở nắng mưa
áo nâu mẹ gói bốn mùa yêu thương
nuôi con vất vả năm trường
miếng ngon miếng ngọt mẹ nhường phần con
mong con đạo hiếu vuông tròn
chẳng nề thân xác héo mòn thời gian
con đi khắp nẻo địa bàn
mẹ trông mẹ rõi phai tàn nước xuân
tóc mây đã điểm mưa nhuần
nước da hằn vết tuổi xuân nhọc nhằn
mẹ ơi con tội ngàn lần
chưa về thăm mẹ muôn phần tại con
mẹ ơi con vẫn sắt son
xuân về với mẹ để còn nghe ru
mẹ cho con vé tuổi thơ
xà vào lòng mẹ để mơ giấc nồng |
ที่ สร.
๒๖/๒๕๕๕
เรื่อง
อาศัยอำนาจตามความในมาตรา ๙ และมาตรา ๑๕
พ.ศ. ๒๕๕๐
ซึ่งมาตรา ๒๙ ประกอบกับมาตรา ๓๒ มาตรา ๓๓ มาตรา ๔๑ และมาตรา ๔๓
สำนักงาน ก.ล.ต.
ออกข้อกำหนดไว้ ดังต่อไปนี้
ข้อ ๑ ในประกาศนี้
กองทรัสต์[๒] หมายความว่า
อสังหาริมทรัพย์
กองทุนรวมอสังหาริมทรัพย์[๓] หมายความว่า
เงื่อนไข
ทุนชำระแล้ว หมายความว่า
บุคคลที่เกี่ยวโยงกัน หมายความว่า
ผู้จัดการกองทรัสต์
หมายความว่า
การเพิ่มทุนแบบมอบอำนาจทั่วไป (general mandate) หมายความว่า
เช่น การกำหนดราคา วันและเวลาที่จะเสนอขาย
เป็นต้น
ทรัพย์สินหลัก หมายความว่า
หน่วยทรัสต์ หมายความว่า
ที่ปรึกษาทางการเงิน
หมายความว่า ก.ล.ต.
ให้ความเห็นชอบ
ค่าเช่า[๔] หมายความว่า การให้ใช้พื้นที่
แล้วแต่กรณี
ผู้บริหารอสังหาริมทรัพย์[๕] (ยกเลิก)
ตลาดหลักทรัพย์ หมายความว่า
ตลาดหลักทรัพย์แห่งประเทศไทย
ข้อ ๒ ประกาศนี้
(๑)
(๒)
ข้อ ๓
ให้ประกอบด้วยรายการอย่างน้อย ดังต่อไปนี้
(๑)
(๒) รายการเกี่ยวกับหน่วยทรัสต์
(๓)
(๔)
(๕)
(๖)
และการออกเอกสารแสดงสิทธิ
(๗)
(๘)
(๙) และการก่อภาระผูกพันใด
ๆ แก่ทรัพย์สินของกองทรัสต์
(๑๐)
(๑๑)
(๑๑/๑)[๖]
(๑๒)
(๑๓)
(๑๔)
(๑๕)
(๑๖) รายการเกี่ยวกับทรัสตี
(๑๗)
(๑๘)
(๑๙)
(๒๐)
ข้อ ๔
ดังต่อไปนี้
(๑) ซึ่งมีข้อความที่มีนัยสำคัญ ดังต่อไปนี้
(ก) ............... (ชื่อกองทรัสต์)................
พ.ศ. ๒๕๕๐
(ข)
(ค)[๗]
การจัดการกองทรัสต์
ในการนี้
(ถ้ามี) ให้เป็นไปตามสัญญาและตามกฎหมาย ทั้งนี้
(ง) ผู้จัดการกองทรัสต์และทรัสตี
ด้วยความระมัดระวัง ซื่อสัตย์สุจริต
(ถ้ามี)
(๒) ชื่อ อายุ ประเภท และวัตถุประสงค์ของกองทรัสต์
(๓) ชื่อ ที่อยู่
และข้อความที่แสดงว่า
(๔) ชื่อ ที่อยู่ และหมายเลขโทรศัพท์ของทรัสตี และข้อความที่แสดงว่า
(๕) ชื่อ ที่อยู่
อำนาจ หน้าที่
(ถ้ามี)
(๖)
(๗) ทรัพย์สินที่จะให้เป็นกองทรัสต์ ทั้งนี้
(๘) วันที่จัดตั้งกองทรัสต์
มิให้นำความใน
(๑) (ก) และ (๗) มาใช้บังคับ
(๑)
ให้มีข้อความที่มีนัยสำคัญว่า .............(ชื่อกองทรัสต์).............
พ.ศ. ๒๕๕๐
...(ชื่อกองทุนรวมอสังหาริมทรัพย์)......
(๒)
ทรัพย์สินเริ่มต้นของกองทรัสต์ ได้แก่
ข้อ ๕ รายการเกี่ยวกับหน่วยทรัสต์
ดังต่อไปนี้
(๑) ข้อกำหนดที่แสดงว่า
ๆ กัน
เรียกว่าหน่วยทรัสต์ ๆ
(๒) ข้อกำหนดที่แสดงว่า หน่วยทรัสต์ของกองทรัสต์นี้
(๓) (ถ้ามี)
(๔)
(ถ้ามี)
ซึ่งคำนวณตามมูลค่าที่ตราไว้
ให้แสดงแยกเป็นรายชนิดด้วย
ข้อ ๖
ดังต่อไปนี้
(๑)
(๒) เหตุในการเพิ่มทุน
(๓) กระบวนการเพิ่มทุน ซึ่งต้องมีข้อกำหนดขั้นต่ำ ดังต่อไปนี้
(ก)
พ.ศ. ๒๕๓๕
พ.ศ. ๒๕๕๐ ตลอดจนประกาศ กฎ
(ข)
และเป็นไปตามหลักเกณฑ์เพิ่มเติม ดังต่อไปนี้
๑.
๒.
หลักเกณฑ์ เงื่อนไข และวิธีการในการเปิดเผยสารสนเทศ และการปฏิบัติการใด ๆ
และตามแนวทางที่สำนักงาน ก.ล.ต.
(ถ้ามี)
(ค)
ได้ผ่านกระบวนการตามข้อ ๑๑
ต้องผ่านการดำเนินการตามข้อ ๑๙ ด้วย
(ง) ก.ล.ต.
(๓) (ข) ก็ได้
ข้อ ๗
ดังต่อไปนี้
(๑)
(๒) เหตุในการลดทุนชำระแล้ว ซึ่งมีได้เฉพาะในกรณี ดังต่อไปนี้
(ก)
(ข)
(ถ้ามี) ทั้งนี้
(ค)
(ง)
๒๑
(จ)
(๓) กระบวนการลดทุนชำระแล้ว ซึ่งต้องมีข้อกำหนดขั้นต่ำ ดังต่อไปนี้
(ก)
พ.ศ. ๒๕๓๕
พ.ศ. ๒๕๕๐ ตลอดจนประกาศ กฎ
(ข)
(ค)
(ง) ณ
ณ ทั้งนี้
(๒) (ก) (ข) (ค) หรือ (ง)
(๓) (ข) ก็ได้[๙]
ข้อ ๘
ดังต่อไปนี้
(๑)
ๆ
(๒)
ผู้จัดการกองทรัสต์ ผู้จัดการกองทรัสต์
(๓)
ๆ
ทั้งนี้
ๆ ด้วย
(๔) ไม่ว่าในกรณีใด
(๑) (๒) และ (๓)
ข้อ ๙
ต้องมีสาระสำคัญอย่างน้อย ดังต่อไปนี้
(๑)
ทั้งนี้
เงื่อนไข โดยอนุโลม
(๒)
ๆ
(๓)
(๔)
ผู้จัดการกองทรัสต์ และบุคคลอื่นได้ ทั้งนี้
ข้อ ๑๐
ต้องมีสาระสำคัญอย่างน้อย ดังต่อไปนี้
(๑) (ถ้ามี) ต้องแสดงสาระสำคัญ ดังต่อไปนี้
(ก)
รวมทั้งข้อจำกัดการลงทุน (ถ้ามี)
(ข) (ถ้ามี) ทั้งนี้
๑๑
(ค) (ถ้ามี) ทั้งนี้
๑๒
(๒)
และเป็นไปตามหลักเกณฑ์ในข้อ ๑๓
ข้อ ๑๑
(ถ้ามี) ดังต่อไปนี้
(๑)
(ก) ตรวจสอบหรือสอบทาน (การทำ due diligence) ข้อมูลและสัญญาต่าง ๆ (ถ้ามี)
เช่น ข้อมูลด้านการเงินและกฎหมาย เป็นต้น
โดยในกรณีที่เจ้าของ ผู้ให้เช่า
(ข) ๑๘
(ค)
(๒)
ต้องมีข้อกำหนดดังต่อไปนี้ด้วย
(ก) ในด้านสาระของรายการ
๑.
๒.
๓.
๔. (ถ้ามี)
๕.
(ข) ในด้านระบบในการอนุมัติ ต้องผ่านการดำเนินการ ดังต่อไปนี้
๑.
๒.
ต้องได้รับอนุมัติจากคณะกรรมการ (board of directors) ของผู้จัดการกองทรัสต์ด้วย
๓.
(ค)
ดังต่อไปนี้
๑.
แล้วแต่กรณี (ก)
๒.
ข้อ ๑๒
(ถ้ามี)
ดังต่อไปนี้
(๑)
๑๘
(๒) การจำหน่ายไปซึ่งทรัพย์สินหลัก
ดังต่อไปนี้
(ก) การจำหน่ายไปจะกระทำโดยเปิดเผย และมีสาระของรายการตามข้อ ๑๑ (๒)
(ก) มีระบบในการอนุมัติตามข้อ ๑๑ (๒) (ข)
๑๑ (๒) (ค) โดยอนุโลม
(ข)
(ก) แล้ว
(board of directors)
ของผู้จัดการกองทรัสต์ด้วย
๑.
๒.
ให้แก่เจ้าของเดิม
ข้อ ๑๓
ต้องมีข้อกำหนดที่มีสาระสำคัญ ดังต่อไปนี้
(๑) ซึ่งเป็นไปตามข้อ ๑๔
และข้อ ๑๕
(๒)
๑๑๗ และมาตรา ๑๒๖ (๔) พ.ศ. ๒๕๓๕
โดยอนุโลม
(๓) ข้อกำหนดว่า
๑๑๗ พ.ศ. ๒๕๓๕ โดยอนุโลม
(๔) (๑) (๒) และ (๓)
ข้อ ๑๔
โดยอยู่ในขอบเขตประเภททรัพย์สิน ดังต่อไปนี้
(๑) พันธบัตรรัฐบาล
(๒) ตั๋วเงินคลัง
(๓)
(๔) เงินฝากในธนาคาร
(๕)
(๖) บริษัทเงินทุน
หรือบริษัทเครดิตฟองซิเอร์ เป็นผู้ออกผู้รับรอง ผู้รับอาวัล หรือผู้ค้ำประกัน
(๗)
ทั้งนี้
ต้องเป็นไปตามเงื่อนไข ดังต่อไปนี้
(ก)
International Organization of Securities Commissions (IOSCO)
World Federation of Exchanges (WFE)
(ข)
และ
(ค)
(๘)
ทั้งนี้
(๙) ตราสารของ Real Estate Investment Trust
กองทรัสต์ หรือรูปแบบอื่นใด ทั้งนี้
ต้องมีลักษณะ ดังต่อไปนี้
(ก) Real Estate Investment Trust
International Organization of Securities Commissions (IOSCO)
(ข)
World Federation of Exchanges (WFE)
(ค) World Federation of Exchanges (WFE)
(๑๐) สัญญาซื้อขายล่วงหน้า
การรับรอง รับอาวัล หรือค้ำประกัน แล้วแต่กรณี ตามวรรคหนึ่ง (๖)
ต้องเป็นการรับรองตลอดไป รับอาวัลทั้งจำนวน
ข้อ ๑๕
เมื่อเป็นไปตามเงื่อนไข ดังต่อไปนี้
(๑)
และ
(๒)
(golden share)
ไม่เกินหนึ่งหุ้น
ข้อ ๑๖
และข้อกำหนดเพิ่มเติมที่แสดงว่า
ข้อ ๑๗
และการก่อภาระผูกพันใด ๆ แก่ทรัพย์สินของกองทรัสต์ ต้องมีข้อกำหนดอย่างน้อย ดังต่อไปนี้
(๑) ข้อกำหนดที่แสดงว่า
ด้วยวิธีการใด เช่น การขอสินเชื่อจากสถาบันการเงิน
เป็นต้น
(๒)
ต้องระบุสัดส่วนการกู้ยืมเงิน
(๓)
ข้อ ๑๘
ซึ่งมีสาระสำคัญอย่างน้อย ดังต่อไปนี้
(๑)
ก.ล.ต.
(๒)
(๓) ในกรณีดังต่อไปนี้
(ก)
(ข)
(ค) ๆ
(ง)
(๔)
ข้อ ๑๙
ดังต่อไปนี้
(๑) ในด้านสาระของรายการ เป็นธุรกรรมที่เข้าลักษณะตามข้อ ๑๑ (๒) (ก)
(๒) ในด้านระบบในการอนุมัติ ต้องผ่านการดำเนินการ ดังต่อไปนี้
(ก)
(ข)
หรือตั้งแต่ร้อยละ ๐.๐๓
แล้วแต่มูลค่าใดจะสูงกว่า ต้องได้รับอนุมัติจากคณะกรรมการ (board of directors)
ของผู้จัดการกองทรัสต์ด้วย
(ค)
แล้วแต่มูลค่าใดจะสูงกว่า
ๆ พร้อมจะหารายได้
(๓)
๑๑ (๒) (ค) โดยอนุโลม
(๒)
(๓)
ข้อ ๑๙/๑[๑๑]
๓๑
พ.ศ. ๒๕๕๐
ข้อ ๒๐
ดังต่อไปนี้
(๑)
ก.ล.ต. ตลาดหลักทรัพย์ และผู้ถือหน่วยทรัสต์
(๒) ไม่มีข้อกำหนดใด ๆ
ๆ
ครบถ้วน
เป็นปัจจุบัน
ข้อ ๒๑
ต้องมีสาระสำคัญอย่างน้อยดัง ต่อไปนี้
(๑)
แล้วแต่กรณี
(๒)
ข้อ ๒๒
ต้องมีสาระสำคัญอย่างน้อย ดังต่อไปนี้
(๑) วิธีการขอมติ
(๒)
ดังต่อไปนี้
(ก) การประชุมสามัญประจำปี
(ข)
๑.
๒.
การประชุมวิสามัญตามวรรคหนึ่ง ๒.
(๓) ให้จัดทำเป็นหนังสือนัดประชุม
ระบุสถานที่ วัน เวลา ระเบียบวาระการประชุม
เพื่ออนุมัติ หรือเพื่อพิจารณา แล้วแต่กรณี
ทั้งนี้
(๔) องค์ประชุม
จึงจะเป็นองค์ประชุม
(๕) วิธีการนับคะแนนเสียง
(๖) มติของผู้ถือหน่วยทรัสต์ ต้องกำหนดอย่างน้อย ดังต่อไปนี้
(ก) ในกรณีทั่วไป
(ข) ในกรณีดังต่อไปนี้
๑.
๒.
๓.
๔.
๕.
๖. การเปลี่ยนแปลงทรัสตี
๗.
๘. การเลิกกองทรัสต์
(๗) ข้อความที่แสดงว่า
พ.ศ. ๒๕๓๕
พ.ศ. ๒๕๕๐
ให้ถือว่ามตินั้นไม่มีผลบังคับ
ข้อ ๒๓
ดังต่อไปนี้
(๑)
เช่น การเลิกกองทรัสต์ เป็นต้น
(๒)
เช่น เป็นต้น
ข้อ ๒๔
การจัดการกับประโยชน์ตอบแทน
ต้องมีสาระสำคัญอย่างน้อย ดังต่อไปนี้
(๑)
(๒) ดังต่อไปนี้
(ก)
ทั้งนี้
(ข)
ข้อ ๒๕[๑๒]
รายการเกี่ยวกับทรัสตี
ดังต่อไปนี้
(๑) ข้อกำหนดเกี่ยวกับสิทธิ หน้าที่
ดังต่อไปนี้
(ก)
ซื่อสัตย์สุจริต
(ถ้ามี)
(ข)
หรือผู้รับมอบหมายงานรายอื่นตาม (ช) (ถ้ามี)
(ค)
(ง)
(จ)
ทั้งนี้
(ฉ) กำหนดให้ทรัสตีมีสิทธิ หน้าที่
(ช)
(๒) ข้อกำหนดเกี่ยวกับการแต่งตั้ง เงื่อนไขและวิธีการเปลี่ยนแปลง
ตลอดจนค่าตอบแทนทรัสตี
ข้อ ๒๖
ดังต่อไปนี้
(๑)
(๒)
ดังต่อไปนี้
(ก)
การเข้าทำสัญญา และการดำเนินกิจการต่าง ๆ เพื่อกองทรัสต์ ทั้งนี้ ภายในขอบเขต หลักเกณฑ์
(ข)
ซึ่งรวมถึงข้อมูลตามมาตรา ๕๖ และมาตรา ๕๗
พ.ศ. ๒๕๓๕
(ค)[๑๓]
ทั้งนี้
เงื่อนไข
และมาตรฐานในการปฏิบัติงาน
(๓)
ซื่อสัตย์สุจริต
(ถ้ามี)
(๔)
ดังต่อไปนี้
(ก) ต้องกำหนดไว้อย่างน้อย ดังต่อไปนี้
๑. ผู้จัดการกองทรัสต์ลาออก
๒.
๓. สำนักงาน ก.ล.ต.
ทั้งนี้
เงื่อนไข
และมาตรฐานการปฏิบัติงาน
๔.
(ข)
(ก)
ทั้งนี้ ในกรณีที่ขอมติแล้ว
(ค)
หรือผู้จัดการกองทรัสต์รายใหม่ แล้วแต่กรณี สามารถปฏิบัติหน้าที่ต่อไปได้
(๕) ไม่ว่ากรณีใด ๆ
ยับยั้ง
(๖)
(petty cash)
(๗)
เงื่อนไข
และมาตรฐานการปฏิบัติงาน
ข้อ ๒๗
เงินตอบแทนอื่นใด
หรือค่าใช้จ่าย อย่างชัดเจน ทั้งนี้
ข้อ ๒๘
ต้องมีสาระสำคัญอย่างน้อย ดังต่อไปนี้
(๑)
พ.ศ. ๒๕๓๕ พ.ศ. ๒๕๕๐ ตลอดจนประกาศ กฎ
(๒)
๒๒ (๖) ก.ล.ต. ตามมาตรา ๒๑
พ.ศ. ๒๕๕๐
ข้อ ๒๙
ทรัสตีจะเลิกกองทรัสต์
(๑)
(๒) เมื่อมีการจำหน่ายทรัพย์สินหลัก
ข้อ ๓๐
๑ มกราคม พ.ศ. ๒๕๕๖ เป็นต้นไป
ประกาศ
ณ วันที่ ๒๑ พฤศจิกายน พ.ศ. ๒๕๕๕
วรพล โสคติยานุรักษ์
เลขาธิการ
ที่ สร. ๔๒/๒๕๕๖ เรื่อง
(ฉบับที่ ๒)[๑๔]
ข้อ ๕ ๑๖
ธันวาคม พ.ศ. ๒๕๕๖ เป็นต้นไป
ที่ สร. ๒๕/๒๕๕๗ เรื่อง
(ฉบับที่ ๓)[๑๕]
ข้อ ๙ ๑
กันยายน พ.ศ. ๒๕๕๗ เป็นต้นไป
กฤษดายุทธ/ผู้จัดทำ
๑๐ ตุลาคม ๒๕๕๗
[๑] ราชกิจจานุเบกษา
เล่ม ๑๒๙/ตอนพิเศษ ๑๙๖ ง/หน้า ๔/๒๗ ธันวาคม ๒๕๕๕
[๒] ข้อ ๑ นิยามคำว่า กองทรัสต์
ที่
สร. ๔๒/๒๕๕๖ เรื่อง
(ฉบับที่ ๒)
[๓] ข้อ ๑ นิยามคำว่า กองทุนรวมอสังหาริมทรัพย์ ที่
สร. ๔๒/๒๕๕๖ เรื่อง
(ฉบับที่ ๒)
[๔] ข้อ ๑ นิยามคำว่า ค่าเช่า
ที่
สร. ๒๕/๒๕๕๗ เรื่อง
(ฉบับที่ ๓)
[๕] ข้อ ๑ นิยามคำว่า ผู้บริหารอสังหาริมทรัพย์ ที่
สร. ๒๕/๒๕๕๗ เรื่อง
(ฉบับที่ ๓)
[๖] ข้อ ๓ (๑๑/๑)
ที่ สร.
๒๕/๒๕๕๗ เรื่อง
(ฉบับที่ ๓)
[๗] ข้อ ๔ (๑) (ค)
ที่
สร. ๒๕/๒๕๕๗ เรื่อง
(ฉบับที่ ๓)
[๘] ข้อ ๔ วรรคสอง
ที่ สร.
๔๒/๒๕๕๖ เรื่อง
(ฉบับที่ ๒)
[๙] ข้อ ๗ วรรคสอง
ที่ สร.
๒๕/๒๕๕๗ เรื่อง
(ฉบับที่ ๓)
[๑๐] ข้อ ๑๘ วรรคสอง
ที่ สร.
๔๒/๒๕๕๖ เรื่อง
(ฉบับที่ ๒)
[๑๑] ข้อ ๑๙/๑
ที่ สร.
๒๕/๒๕๕๗ เรื่อง
(ฉบับที่ ๓)
[๑๒] ข้อ ๒๕
ที่
สร. ๒๕/๒๕๕๗ เรื่อง
(ฉบับที่ ๓)
[๑๓] ข้อ ๒๖ (๒) (ค)
ที่
สร. ๒๕/๒๕๕๗ เรื่อง
(ฉบับที่ ๓)
[๑๔] ราชกิจจานุเบกษา
เล่ม ๑๓๐/ตอนพิเศษ ๑๙๐ ง/หน้า ๕๘/๒๖ ธันวาคม ๒๕๕๖
[๑๕] ราชกิจจานุเบกษา
เล่ม ๑๓๑/ตอนพิเศษ ๑๘๒ ง/หน้า ๑๒/๑๖ กันยายน ๒๕๕๗ |
Laporan Wartawan M Zulfikar
TRIBUNNEWS.COM, JAKARTA
- Pameran Indonesia International Motor Show (IIMS) 2017 tak hanya diisi dengan mejengnya berbagai mobil dari berbagai merk.
Pada pagelaran tahun ini, pengunjung IIMS ditampilkan parade mobil-mobil off road yang berada di naungan Indonesia OFF Road Federation (IOF).
Parade tersebut diikuti oleh beragam jenis mobil anggota IOF yang berasal dari seluruh Indonesia.
Puluhan mobil itu berjalan pelan-pelan menyusuri arena outdoor IIMS 2017 untuk menyapa para pengunjung.
Baca:
Puluhan Stroller Bisa Dipinjam saat Berkunjung ke IIMS 2017
Mobil yang memiliki tampang sanggar dan gagah tersebut sontak menjadi perhatian pengunjung.
Parade tersebut semakin semarak dengan iringan drumband yang disajikan oleh para anggota TNI.
Pengunjung pun terlihat terhibur dengan adanya parade tersebut, pasalnya tak sedikit dari mereka mengabadikan dengan ponsel atau kamera yang dibawa. |
Long Hồ: Bằng cao đẳng điện công nghiệp có dc ko vậy
Hữu Tiến: Bằng cấp 3 dc ko ạ
Harry Nguyễn: Chua co kinh nghiem lam viec di dc ko
Hằng Trần: Co bang cử nhân kế toán nhung chua co kinh nghiệm có di dc k
Trần Thiết: Nguyễn Văn Quyết đúng rồi bạn, cấp 2 vẫn có thể đi
Harry Nguyễn: Công Ty Cổ Phần Đầu Tư ViCa .
Xuất Khẩu Lao Động: Bạn có thể chụp cho mình xem bằng và bảng điểm không? |
Mobile Banking
ครบรอบ 30 (Telephone Banking) ขึ้นในประเทศไทย
12 พ.ค. 2558
โดย...บุญสน เจนชัยมหกุล
ครบรอบ 30 (Telephone Banking) ขึ้นในประเทศไทย จากธนาคารพาณิชย์ชั้นนำ 2 แห่ง ในปี 2528 2527 โอนเงิน หน้าจอดำ และไฟกะพริบที่ตัวโมเด็ม (ถ้าเสียงร้องถี่ๆ แสดงว่าต่อไม่ติด) และวิดีโอแบงก์กิ้ง
20 ปีที่แล้ว พอมาถึงหัวข้อธนาคารทางโทรศัพท์ (ก้าวหน้าจริงๆ ครับ ถอนเงินผ่านธนาคารทางโทรศัพท์ ทำได้อย่างไรกัน) ตามที่ลูกค้าแจ้งความประสงค์
ธนาคารหลายแห่งในโลก SMS Banking บางค่ายก็ใช้เทคนิค STK (SIM Tool Kit) และมีบ้างที่ใช้ WAP (Wireless Application Protocol)
ในปัจจุบัน หรือ Mobile Banking 2.0 ที่เกิดขึ้นพร้อมๆ 10 ปีก่อน คำจำกัดความของ Mobile Banking 2.0 หรือยุคที่สองนี้
ธนาคารต่างๆ ทั่วโลกต่างมุ่งมั่นในการพัฒนา Mobile Banking (ยกเว้นฝาก ถอนเงินสด) บทความต่างๆ 1,000 ตารางฟุต (ขนาดของสาขามาตรฐาน) ให้เหลือเพียงไม่ถึง 1 ตารางฟุต และต้องมีคุณสมบัติขั้นพื้นฐาน เช่น (ควรมากกว่า 3 เดือน โดยอาจยาวถึง 5 ปีย้อนหลัง)
นอกจากนั้น การใช้งานได้ทุกที่ทุกเวลาตลอด 24 ชั่วโมง (ไม่ต้องรีบทำรายการก่อน 5 ทุ่ม เหมือนธนาคารทางอินเทอร์เน็ต) การแจ้งเตือนแบบบังคับให้รับรู้ (Push Notification) (หากอยู่ในระบบเดียวกัน) (Color Theme) LINE (หมายเหตุ : วินโดวส์เวอร์ชั่น 8 แล้ว)
Mobile Banking ให้ง่ายต่อการใช้งาน Mobile Banking อันจะเห็นได้จาก TMB Touch จากธนาคารทหารไทย และ MyMo (My Money, My Mobile) Money Expo 2015 ที่ผ่านมา
ก็ถูกคาดว่าเป็นสิ่งแรกๆ |
2. ลักษณะการประกอบธุรกิจ
บริษัท ไทย โอ. พี. พี. จำกัด (มหาชน)
พี. พี. (Oriented
Polypropylene Film) จดทะเบียนจัดตั้งบริษัทเมื่อปี พ.ศ.2526 ด้วยทุนจดทะเบียนเริ่มแรก 25
ล้านบาท จำกัด
มาเป็นเวลานาน และกลุ่มบริษัท พี
ประชุม จำกัด
ปี 2537 เมื่อวันที่ 3 มิถุนายน 2537
และได้เพิ่มทุนจดทะเบียนเป็น 60 ล้านบาท
ปี 2544 ISO 9001:2000
จากสถาบัน United
Registrar of Systems Ltd.(URS)
ปี 2544
ปี 2548 สำหรับผลิต ฟิล์มแมททัลไลซ์ (Metallized Film)
ด้วยงบประมาณการลงทุนประมาณ 53 ล้านบาท เพื่อช่วยยกระดับคุณภาพสินค้า
และเพิ่มกำลังการผลิต
ปี 2549 สำหรับงานพิมพ์ฉลากกาว (Sticker Label
Printing) ด้วยงบประมาณการลงทุนประมาณ 63 ล้านบาท
เพื่อช่วยยกระดับคุณภาพสินค้า
ปี 2550 สำหรับงานพิมพ์ฉลากกาว (Sticker
Label Printing)
2551
(1) ภาพรวมการประกอบธุรกิจ
ภาพรวมการประกอบธุรกิจของบริษัท
การบริการหลังการขาย
ในส่วนด้านการบริหาร
มีการลงทุนใน
MIS (Management Information System) เพื่อให้ข้อมูลที่เชื่อถือได้ และทันต่อความต้องการ
ดังนี้
1. ผลิตภัณฑ์กลุ่มฟิล์มพลาสติก
2. ผลิตภัณฑ์กลุ่มงานพิมพ์ฉลากกาว
3. ผลิตภัณฑ์กลุ่มอื่น และกลุ่มบริการงานพิมพ์
สถิติรายได้จากการขายสำหรับ 5 ปีที่ผ่านมา ดังแผนภูมิด้านล่างนี้
[]
บริษัท สัดส่วนการถือหุ้น
L.S.Pack Company Limited 25
(3) โครงสร้างรายได้ของบริษัท
มีการทำธุรกิจใน 3 กลุ่ม ดังนี้ หน่วย : ล้านบาท
| ผลิตภัณฑ์/บริการ | 2550 | | 2549 | | 2548 | |
| | ร | % | รายได้ | % | รายได้ | % |
| | ายได้ | | | | | |
| ฟิล์มพลาสติก | 55 | 68 | 557.29 | 6 | 524.18 | 6 |
| | 5.56 | | | 9 | | 9 |
| บริก | 19 | 24 | 187.07 | 2 | 158.19 | 2 |
| ารการพิมพ์(รวมงานพิมพ์ฉลากกาว) | 1.87 | | | 3 | | 0 |
| อื่น ๆ | 6 | 8 | 64.07 | 8 | 82.30 | 1 |
| | 4.84 | | | | | 1 |
| รวมมูลค่าจำหน่าย | 81 | 1 | 808.43 | 1 | 764.67 | 1 |
| | 2.27 | 00 | | 0 | | 0 |
| | | | | 0 | | 0 |
| อัตราเพิ่ม (ลด) ของมูลค่าจำหน่าย | 0.48 | | 5.72 | | 9.24 | |
(4) เป้าหมายการดำเนินธุรกิจ
โดยเฉพาะด้านคุณภาพและบริการ
นอกจากนั้น โดยมุ่งเน้นการส่งเสริมกิจกรรม
และสิ่งแวดล้อม
โดยจัดให้มีงบประมาณในการนี้ |
Jakarta
- Wakil Presiden (Wapres) Jusuf Kalla (JK) meyakini bahwa tidak ada kriminalisasi terhadap ulama oleh aparat penegak hukum. Sebaliknya, jika ada ulama yang terjerat kasus hukum, pasti ada bukti yang menguatkannya.
"Saya yakin tidak ada unsur kriminalisasi, (tapi) tentu polisi punya alasan. Kalau tidak ada bukti tentu akan dilepaskan," kata JK di Istana Wapres, Jakarta, Jumat (24/2).
Namun, JK juga mengingatkan agar para ulama mampu mengajak umat pada kebaikan dari pada makar.
"Saya harap semua kita baik ulama dan penegak hukum membedakan lah mana
nahi munkar
(membawa kebaikan) mana makar. Jangan-jangan ulama itu berpidato agar kita semua jangan berbuat dosa, tidak berarti dia berpidato tentang makar," ungkapnya.
Sebelumnya, ramai dugaan adanya kriminalisasi terhadap ulama oleh Kepolisian. Menyusul, penetapan tersangka terhadap pimpinan Front Pembela Islam (FPI) Rizieq Syihab dan ketua GNPF Majelis Ulama Indonesia (MUI) Bachtiar Nasir.
Sumber: Suara Pembaruan |
Thủ tướng Nguyễn Xuân Phúc vừa ký ban hành Chỉ thị 06/CT-TTg về việc tăng cường các biện pháp phòng, chống trước các diễn biến phức tạp mới của dịch bệnh viêm đường hô hấp cấp do chủng mới của virus corona gây ra.Chỉ thị nêu rõ:Dịch bệnh viêm đường hô hấp cấp do chủng mới của virus corona (nCoV) gây ra đang lây nhiễm rất nhanh, nghiêm trọng và đã ở mức rất cao tại Trung Quốc.Tổ chức Y tế thế giới (WHO) đã tuyên bố tình trạng y tế khẩn cấp toàn cầu. Việt Nam có nguy cơ rất cao bùng phát dịch lớn do có đường biên giới dài với Trung Quốc, lưu lượng người qua lại, giao thương lớn, khách du lịch, lao động Việt Nam làm việc tại Trung Quốc và lao động Trung Quốc làm việc tại Việt Nam đông. Thủ tướng Nguyễn Xuân Phúc yêu cầu tạm dừng các lễ hội chưa khai mạc, trường hợp đặc biệt phải có ý kiến của Thủ tướng. Các bộ, ban, ngành, địa phương đã chủ động, có nhiều biện pháp mạnh, quyết liệt phòng, chống dịch bệnh. Bộ Y tế đã thành lập 25 đội phản ứng nhanh, Bộ Quốc phòng đã thành lập 20 đội và đã thực hiện kết nối trực tuyến 21 bệnh viện với Bộ Y tế để thống nhất chỉ đạo, phối hợp trong chuyên môn kịp thời ứng phó với diễn biến của dịch bệnh; Bộ Quốc phòng đã chỉ đạo 4 bệnh viện tuyến quân đội Trung ương trong việc sẵn sàng hỗ trợ, tham gia phòng, chống dịch bệnh. Đặc biệt, Chính phủ đã chỉ đạo quyết liệt và đang kiểm soát tốt tình hình.Tuy nhiên, tại nhiều địa phương, tinh thần và nhận thức phòng, chống dịch bệnh này chưa cao, chưa có kế hoạch, phương án, biện pháp cụ thể, chủ động ứng phó với dịch bệnh. Trước diễn biến xấu, phức tạp ngày càng gia tăng của dịch bệnh, Thủ tướng chỉ thị:1. Các bộ, ngành, UBND các địa phương, các tổ chức, cá nhân thực hiện nghiêm, quyết liệt các chỉ đạo của Thủ tướng tại Công điện số 121/CĐ-TTg ngày 23/1/2020, Chỉ thị số 05/CT-TTg ngày 28/1/2020 và chỉ đạo của Ban Bí thư Trung ương Đảng tại Công văn số 79-CV/TW ngày 30/1/2020; phải coi công tác phòng, chống dịch bệnh như "chống giặc", kiên quyết ngăn chặn dịch bệnh viêm đường hô hấp cấp do chủng mới của virus corona gây ra kể cả phải chấp nhận thiệt hại về kinh tế; bảo đảm an toàn tính mạng, sức khỏe người dân, hạn chế thấp nhất tử vong; phải chủ động, bình tĩnh, xử lý kiên quyết hơn nữa và phải có phương án, kế hoạch cụ thể để kiểm soát tốt nhất dịch bệnh này theo phương châm 4 tại chỗ, không để lan rộng.2. Các địa phương có đường biên giới với Trung Quốc cần lập kênh liên lạc với các cấp địa phương tương ứng của bạn để nắm thông tin cập nhật hàng ngày và có biện pháp chủ động xử lý kịp thời theo diễn biến của dịch bệnh.Tạm dừng cấp phép bay đối với tất cả các chuyến bay từ vùng có dịch của Trung Quốc đến Việt Nam và ngược lại3. Tạm dừng cấp phép bay đối với tất cả các chuyến bay từ vùng có dịch của Trung Quốc đến Việt Nam và ngược lại trừ trường hợp đặc biệt phải được sự đồng ý của Thủ tướng. Tạm dừng cấp thị thực du lịch cho khách nước ngoài (bao gồm cả khách Trung Quốc) đang hoặc đã từng ở Trung Quốc trong 2 tuần qua, trừ thị thực công vụ trong trường hợp đặc biệt. Dừng việc xuất nhập cảnh bằng giấy thông hành biên giới với mục đích du lịch. Cấm việc đi lại qua các đường mòn, lối mở khu vực biên giới Việt Nam - Trung Quốc.4. Hạn chế tập trung đông người, nhất là tại các lễ hội; tạm dừng các lễ hội chưa khai mạc, trường hợp đặc biệt phải có ý kiến của Thủ tướng; giảm quy mô các lễ hội đã tổ chức; yêu cầu người dân đeo khẩu trang tại nơi công cộng và hạn chế du xuân, tham gia lễ hội.5. Nghiêm cấm việc đầu cơ, găm hàng, tăng giá các loại khẩu trang, vật tư, trang thiết bị y tế phục vụ phòng, chống dịch bệnh. Các bộ, địa phương tăng cường kiểm soát, quản lý việc này, xử lý nghiêm các trường hợp vi phạm.Nghiêm cấm việc đầu cơ, găm hàng, tăng giá các loại khẩu trang, vật tư, trang thiết bị y tế phục vụ phòng, chống dịch bệnh6. Các bộ, ngành, địa phương kiểm soát nghiêm ngặt người qua lại tại tất cả cửa khẩu biên giới, dừng các hoạt động đưa đón khách du lịch, không đưa lao động Việt Nam sang Trung Quốc làm việc; tăng cường việc giám sát công dân, lao động Trung Quốc sinh sống, làm việc tại Việt Nam về quê ăn tết nay trở lại Việt Nam, giám sát chặt chẽ các trường hợp nghi ngờ nhiễm bệnh trong vòng 14 ngày; cách ly, theo dõi, điều trị kịp thời các trường hợp nhiễm bệnh; thực hiện việc khử trùng các điểm nghi ngờ dịch bệnh theo quy định.7. Tạm thời đóng các đường mòn, lối mở; không khuyến khích giao thương, giao lưu với Trung Quốc trong thời gian dịch bệnh.8. Bộ Giáo dục và Đào tạo chỉ đạo thực hiện nghiêm việc các học sinh, sinh viên có biểu hiện nhiễm bệnh không đến trường; áp dụng các biện pháp phòng, chống dịch như: đeo khẩu trang, rửa tay bằng xà phòng, sử dụng chất sát khuẩn; thường xuyên theo dõi nắm tình hình dịch bệnh tại các cơ sở giáo dục, đào tạo và phối hợp cơ quan y tế có biện pháp xử lý kịp thời; phối hợp với Bộ Ngoại giao tìm hiểu cách làm của các nước, đề xuất việc cho học sinh, sinh viên nghỉ học; sẵn sàng thực hiện việc cho học sinh, sinh viên nghỉ học khi dịch bùng phát.Tạm thời đóng các đường mòn, lối mở; không khuyến khích giao thương, giao lưu với Trung Quốc trong thời gian dịch bệnh9. Các bệnh viện được phân công sẵn sàng tiếp nhận, điều trị bệnh nhân. Tất cả các bệnh viện tuyến tỉnh, tuyến Trung ương, bệnh viện trong ngành Công an, Quân đội và các bệnh viện khác có điều kiện phải tiếp nhận, sàng lọc và xử lý tại chỗ, đặc biệt là thực hiện cách ly người bệnh không để lây nhiễm. Lực lượng quân đội phải đặt tình trạng cao nhất, các bệnh viện dã chiến luôn sẵn sàng ứng phó khi dịch bùng phát.10. Bộ Y tế:- Chủ trì, phối hợp với Bộ Tư pháp nghiên cứu các điều kiện và thủ tục pháp lý, đề xuất việc công bố tình trạng khẩn cấp về y tế do dịch bệnh này gây ra tại Việt Nam, báo cáo Thủ tướng trước ngày 2/2/2020.- Hướng dẫn thực hiện các biện pháp chủ động phòng bệnh cho nhân dân.- Rà soát, báo cáo Thủ tướng về việc bảo đảm trang thiết bị, vật tư y tế phòng chống dịch, báo cáo Thủ tướng trước ngày 2/2/2020. Chỉ đạo các đơn vị chủ động việc sản xuất các trang thiết bị phòng chống dịch; cung ứng đủ phương tiện, trang thiết bị, hóa chất, sinh phẩm phòng, chống dịch, trước hết là cho các địa phương biên giới.- Chỉ đạo việc hỗ trợ nhân lực y bác sĩ cho các địa phương có dịch bệnh.- Xây dựng kịch bản về diễn biến của dịch và kế hoạch, biện pháp ứng phó và kiểm soát dịch bệnh, báo cáo Thủ tướng trước ngày 2/2/2020.11. Các cấp, các ngành, nhất là các bộ: Y tế, Công an, Quốc phòng, Giao thông vận tải, Văn hóa, Thể thao và Du lịch cần đề cao trách nhiệm trong việc triển khai các hoạt động phòng, chống dịch, hạn chế đến mức thấp nhất thiệt hại do dịch bệnh gây ra.12. Bộ Ngoại giao có trách nhiệm chủ động thông báo với quốc tế về những chỉ đạo và biện pháp quyết liệt, minh bạch của Việt Nam trong công tác phòng, chống dịch bệnh, bảo đảm không ảnh hưởng đến việc đảm nhiệm vai trò Chủ tịch cũng như các hoạt động của Năm ASEAN 2020; áp dụng các biện pháp hỗ trợ cần thiết và xây dựng kế hoạch đưa công dân Việt Nam ở các vùng có dịch bệnh của Trung Quốc về nước khi cần thiết; thông tin, cập nhật tình hình diễn biến dịch bệnh và các biện pháp ứng phó của Trung Quốc và các nước, kịp thời đề xuất các biện pháp thích hợp của Việt Nam.13. Bộ Quốc phòng, Bộ Công an kiểm soát chặt chẽ người xuất, nhập cảnh qua biên giới; thông báo cho Bộ Y tế và các địa phương danh sách hành khách nhập cảnh từ Trung Quốc vào Việt Nam.14. Ban chỉ đạo quốc gia phòng, chống dịch bệnh viêm đường hô hấp cấp do chủng mới của virus corona gây ra giúp Thủ tướng chỉ đạo, điều hành công tác phòng, chống dịch bệnh; tổ chức họp, giao ban 2 ngày/lần để kiểm điểm, đánh giá tình hình, đề ra các biện pháp phòng, chống dịch kịp thời, hàng ngày báo cáo Thủ tướng Chính phủ diễn biến của dịch bệnh.15. Giao Văn phòng Chính phủ chủ trì, dự thảo Quyết định của Thủ tướng về thành lập Tổ công tác về phòng, chống dịch bệnh tại Văn phòng Chính phủ gồm đại diện lãnh đạo các bộ: Ngoại giao, Quốc phòng, Công an, Tư pháp, Y tế do Bộ trưởng, Chủ nhiệm Văn phòng Chính phủ làm Tổ trưởng, trong đó có đồng chí Nguyễn Thanh Long, Phó trưởng ban Tuyên giáo Trung ương tham gia. Tổ công tác có trách nhiệm tham mưu, đề xuất Thủ tướng chỉ đạo kịp thời công tác phòng, chống dịch bệnh.16. UBND các cấp thành lập Ban chỉ đạo phòng, chống dịch do chủ tịch UBND dân làm Trưởng ban, chỉ đạo thực hiện quyết liệt công tác kiểm soát dịch bệnh theo chỉ đạo của Trung ương, Thủ tướng và của Bộ Y tế trên tinh thần bốn tại chỗ; bảo đảm cung cấp đủ thuốc, phương tiện, vật tư, trang thiết bị, kinh phí cho các hoạt động phòng, chống dịch; chịu trách nhiệm về công tác phòng, chống dịch bệnh này trên địa bàn; sẵn sàng hỗ trợ các nước trong khu vực.17. Bộ Thông tin và Truyền thông chỉ đạo tăng cường thông tin, tuyên truyền về dịch bệnh, các biện pháp phòng, chống dịch bệnh. Đề nghị các cơ quan truyền thông đăng tải các bản tin về tình hình dịch bệnh chính xác, kịp thời và các biện pháp để người dân chủ động phòng, chống dịch, không hoang mang, lo lắng và phối hợp với các cơ quan chức năng phòng chống dịch hiệu quả.18. Đề nghị nhân dân chủ động thực hiện các khuyến cáo của các cơ quan chuyên môn, phối hợp tốt với các cơ quan chức năng thực hiện các biện pháp phòng, chống dịch bệnh. Các tổ chức, doanh nghiệp chủ động thực hiện các biện pháp phòng, chống dịch bệnh trong phạm vi tổ chức, doanh nghiệp. Nghiêm cấm việc che giấu, hoặc thông tin không đúng về dịch bệnh.Nhiều hiệu thuốc ở Hà Nội phát khẩu trang miễn phí Một số hiệu thuốc trên phố Thái Hà, Bà Triệu, Chùa Láng (Hà Nội) phát khẩu trang miễn phí cho người dân để phòng tránh virus corona. Không để dịch virus corona ảnh hưởng đến cuộc sống người dânBan Bí thư yêu cầu huy động mọi biện pháp phòng, chống có hiệu quả dịch bệnh viêm đường hô hấp cấp do chủng mới của virus corona (nCoV), không để ảnh hưởng tới cuộc sống người dân.
17 phút trước
17:19
15/03/2020
Thế giới
Thế giới
0
00:30
22 phút trước
17:15
15/03/2020
Đời sống
Giới trẻ
0
52 phút trước
16:44
15/03/2020
Thời sự
Thời sự
0
2 giờ trước
16:00
15/03/2020
Công nghệ
Mobile
0
2 giờ trước
15:30
15/03/2020
Thế giới
Thế giới
0 |
đầu đông thoảng gió heo may
trời xanh phảng phất mây bay nhẹ nhàng
bầu trời rực rỡ nắng vàng
hướng dương toả sắc nồng nàn thơm hương
em người con gái dễ thương
đôi môi tươi thắm má hường hây hây
khuôn trăng tròn trịa căng đầy
miệng cười tươi tắn đắm say hương tình
em người thôn nữ đẹp xinh
tươi như hoa nở gợi tình ngất ngây
dung nhan tuyệt mỹ mê say
dịu dàng đằm thắm tràn đầy yêu thương
em xinh tựa đoá hướng dương
nàng tiên cũng phải đành nhường sắc em
em người con gái thục hiền
tâm hồn trong sáng nét duyên ngọt ngào
cô em đằm thắm biết bao
trái tim rung động dâng trào trong anh
mong sao ta được duyên lành
ông tơ bà nguyệt se anh với nàng |
JOHANNESBURG
, -
Lima pria asal
Afrika Selatan
yang didakwa atas dugaan kanibalisme muncul di
pengadilan
, Senin (28/8/2017).
Berberengan dengan kedatangan lima tersangka, sejumlah pemrotes yang marah berkumpul di luar gedung pengadilan.
Lima pria dari Kota Escourt, di Provinsi KwaZulu-Natal, ditangkap lebih dari seminggu yang lalu.
Awalnya, seseorang menyerahkan diri ke sebuah kantor polisi, dan mengatakan kepada petugas bahwa dia bosan memakan daging manusia.
Baca:
Pria Kanibal Serahkan Diri ke Polisi, Bawa Kaki dan Tangan Jadi Bukti
Pengakuan itu yang kemudian disusul dengan penangkapan empat tersangka lainnya.
"Semua lima orang tersebut hadir di pengadilan pada hari Senin untuk mendapatkan pemeriksaan jaminan, namun kemudian mereka memilih untuk membatalkan permohonan jaminan."
Demikian diungkapkan Jurubicara polisi Thembeka Mbhele kepada
AFP.
Terdakwa, yang berusia 30-an tahun, dituduh melakukan pembunuhan. Mereka berkomplot melakukan pembunuhan dan kepemilikan bagian tubuh manusia.
Kasus mengerikan yang mengguncang kota kecil tersebut, telah menimbulkan kekhawatiran tentang ilmu sihir dan pengobatan tradisional.
Sebab, salah satu tersangka yang ditangkap disebut adalah seorang dukun.
Menurut polisi, tersangka pertama masuk ke kantor polisi Escourt pada 18 Agustus dengan tas berisi kaki dan tangan manusia.
Dia mengaku telah memakan daging manusia. Dia membawa polisi ke sebuah rumah di mana terdapat lebih banyak ditemukan mayat manusia.
"Pada tahap ini kita tidak tahu bagian mana dari tubuh ini, kita masih menunggu hasil DNA," kata Mbhele.
"Kami juga menyelidiki berapa lama ini telah terjadi, dan berapa banyak orang yang terbunuh," kata dia.
Media lokal melaporkan bahwa polisi telah menghubungkan kasus tersebut dengan pembunuhan setidaknya satu wanita di daerah tersebut.
Beberapa penduduk setempat juga menyarankan agar orang-orang menggali mayat dari kuburan.
Di luar istana Estcourt Magistrates tempat orang-orang itu muncul, massa melambaikan poster yang mengecam dugaan kejahatan tersebut.
Media Afrika Selatan melaporkan, salah satu pria tersebut menangis tak terkendali di pengadilan.
Afrika Selatan tidak memiliki hukum langsung melawan kanibalisme, namun memutilasi mayat dan memiliki organ manusia adalah tindak pidana.
Diberitakan, kasus ini akan dilanjutkan pada 28 September mendatang. |
TEMPO.CO
,
Jakarta
-
Song Hye Kyo
mengenakan gaun pengantin yang tampak begitu sederhana, namun terasa klasik dan elegan ketika menikah dengan
Song Joong Ki
. Gaun pengantin berwarna putih itu berasal dari Dior. Rumah mode ternama asal Prancis ini sudah berulang kali dipercaya merancang gaun pengantin bagi sederet selebriti internasional, diantaranya Miranda Kerr dan Angelababy.
Baca juga:
Gaun Pengantin Song Hye Kyo yang Santun Nan Elegan
Intip Foto Resmi Pernikahan Song Joong Ki dan Song Hye
Kyo
Aslinya, gaun pengantin yang dikenakan Song Hye Kyo berwarna hitam. Gaun itu ditunjukkan saat Dior menggelar peragaan busana untuk koleksi Haute Couture musim dingin 2017. Sebab itulah gaun tersebut tak memiliki bahan transparan. Gaun pengantin pilihan Song Hye Kyo berbetuk persegi dan V di bagian dada. Lengannya juga tertutup sampai sekitar 7/8 bagian.
Gaun pengantin Song Hye Kyo buatan rumah mode Dior sejatinya berwarna hitam untuk koleksi musim dingin 2017.
Mengutip
Star2
,
Song Hye Kyo
meminta Dior memodifikasi gaun pengantinnya. Modifikasi dilakukan di The Atelier Flou, 30 Avenue Montaigne, Paris, Prancis. Perubahan dimulai dengan menambah renda pada bagian dada gaun pengantin. Aksen ini membuat gaun Song Hye Kyo menjadi tidak terlalu terbuka. Kemudian warna gaunnya diubah menjadi putih dan berbahan satin.
Gaun pengantin Song Hye Kyo yang sederhana namun terlihat klasik dan elegan. Twitter
Modifikasi gaun ini tentu menyesuaikan dengan selera fashion
Song Hye Kyo
. Aktris Descendants of the Sun ini memang kerap tampil dengan gaya simpel sekaligus feminin.
TABLOIDBINTANG |
Ngọc Huỳnh: Hy vọng nhà đài sẽ không cắt quá nhiều phần của 2 chị đẹp. Tui muốn chết trong mật ngọt của 2 chị
Tô Cẩu Lương Này Cục Cưng Nguyện Ăn Hết - Hàn Tuyết x Trương Hàm Vận CP-: Ngọc Huỳnh sẽ không cắt đâu😌
Tô Cẩu Lương Này Cục Cưng Nguyện Ăn Hết - Hàn Tuyết x Trương Hàm Vận CP-: Mai Lê đang là tập chung kết rồi ạ. Chỉ là do thời lượng quá dài nên nhà đài đã cắt sang tập sau. Vậy nên tập sau Vận nhà mình sẽ lên sân khấu nha :3333 chỉ là không hợp tác với Tuyết thui :33
Mẫn Nhược: Only Here, Just For You - Hàn Tuyết x Trương Hàm Vận CP- đoạn đầu để ý kĩ thì chị Vận đang nắm tay thì mở 2 tay sang 2 bên kiểu đợi để ôm chị Tuyết mà chị Tuyết chắc do có cam nên đi sang chỗ Mc, thế là chị Vận lại thu tay về nắm lại với nhau 🤣 |
Bộ Y tế trưa ngày 11/3 công bố, bệnh nhân thứ 35 mắc Covid-19 tại Việt Nam là nữ, 29 tuổi, quốc tịch Việt Nam, được xác định dương tính với virus SARS-CoV-2.
Nữ bệnh nhân này là nhân viên bán hàng tại Siêu thị Điện máy Xanh ở quận Hải Châu, Đà Nẵng.
Trước đó, khoảng 18 - 19 giờ ngày 04/3/2020, nhân viên này có tiếp xúc trực tiếp với hai người Anh tại siêu thị Điện máy Xanh. Hai người Anh này sau đó đã có kết quả xét nghiệm dương tính với SARS-CoV-2, là ca bệnh thứ 22 và 23 mắc Covid-19 tại Việt Nam.
Cả hai bệnh nhân người Anh này đều đi chung chuyến bay VN0054 từ Anh đến sân bay Nội bài sáng sớm ngày 2/3 - chuyến bay ghi nhận ca mắc Covid-19 đầu tiên của Hà Nội là cô gái ở phố Trúc Bạch.
Sau khi điều tra dịch tễ, xác nhận nữ nhân viên bán hàng có tiếp xúc hai ca bệnh, cơ quan chức năng đã tiến hành cách ly, lấy mẫu bệnh phẩm bệnh nhân để xét nghiệm.
6 giờ 30 phút ngày 11/3/2020, Viện Pasteur Nha Trang nhận được mẫu xét nghiệm do Trung tâm Kiểm soát bệnh tật Đà Nẵng gửi đến. Kết quả xét nghiệm cho thấy dương tính với SARS-CoV-2.
Hiện bệnh nhân đang được điều trị cách ly tại Bệnh viện Đà Nẵng.
Như vậy, đây là ca bệnh lây nhiễm thứ phát thứ 3 tại Việt Nam liên quan đến chùm ca bệnh trên chuyến bay VN0054 từ Anh về Hà Nội.
Hai bệnh nhân lây nhiễm thứ phát đầu tiên là người lái xe riêng, người bác ruột sống chung nhà với bệnh nhân mắc Covid-19 thứ 17 - cô gái Hà Nội trở về Việt Nam sau chuyến du lịch Châu Âu.
Ca bệnh thứ 3 lây thứ phát là trường hợp nữ nhân viên bán hàng siêu thị Điện máy Xanh, khi tiếp xúc với hai du khách người Anh đi chung chuyến bay VN0054 được xác định mắc Covid-19.
Trong 19 ca mắc Covid-19 mới được ghi nhận tại Việt Nam từ 6/3 đến nay cơ quan chức năng xác định 3 nguồn lây, nguồn lây đầu tiên là chuyến bay VN0054 đến Nội bài rạng sáng ngày 2/3, nơi ghi nhận đến 13 ca mắc Covid-19, gồm: Cô gái 26 tuổi ở phố Trúc Bạch (Hà Nội); 12 bệnh nhân trên cùng chuyến bay, trong đó có 11 người nước ngoài, 1 người Việt Nam.
Nguồn lây thứ hai là ca bệnh nam giới 27 tuổi trở về từ Daegu (Hàn Quốc) hôm 4/3, được cách ly tập trung, phát hiện dương tính với virus corona mới trong thời gian cách ly tập trung tại Ninh Bình.
Nguồn lây thứ 3 đang được chú ý tới, đó là từ ca bệnh thứ 34 tại Việt Nam, người phụ nữ 51 tuổi bay từ Mỹ về Việt Nam (quá cảnh qua sân bay Qatar), nhập cảnh vào Việt Nam sáng 2/3.
Như vậy, đến trưa ngày 11/3, Việt Nam ghi nhận 35 ca mắc Covid - 19, trong đó 16 trường hợp điều trị khỏi, được xuất viện. 19 trường hợp còn lại đang được điều trị tại các cơ sở y tế.
Về diễn biến dịch Covid-19 trên thế giới, đến 7 giờ ngày 11/3/2020, tổng số trường hợp mắc:118.493+ Tại Trung Quốc đại lục: 80.756+ 104 quốc gia và vùng lãnh thổ: 33.737Tổng số trường hợp tử vong: 4.261+ Tại Trung quốc đại lục: 3.136+ 104 quốc gia và vùng lãnh thổ: 1.125.
Trong đó, diễn biến dịch tại Ý, Iran, Hàn Quốc và các quốc gia Châu Âu rất phức tạp, với hơn 10 nghìn ca bệnh tại Ý (631 ca tử vong); hơn 8000 ca mắc ở Iran (291 ca tử vong); Hàn Quốc có 7513 ca bệnh (54 trường hợp tử vong).
Hồng Hải
Tag :
virus corona
ca bệnh thứ 35 |
TRIBUNNEWS.COM, JAKARTA
- Aparat kepolisian telah menyiapkan rencana pengamanan sidang lanjutan kasus dugaan penodaan agama dengan terdakwa Basuki Tjahaja Purnama (Ahok).
Sidang keempat itu sendiri akan diselenggarakan di Hall D Audiotorium Kementerian Pertanian, Ragunan, Jakarta Selatan, Selasa (3/1/2017) pagi.
Kapolres Metro Jakarta Selatan Kombes Iwan Kurniawan mengatakan, ada 2.500 personel kepolisian yang disiagakan.
Personel tersebut merupakan gabungan dari Polres Metro Jakarta Selatan dan Polda Metro Jaya.
"Tapi di luar itu cukup banyak, hanya tidak bisa saya jelaskan. Karena masuk dalam sistem keamanan. Tapi yang insert ada banyak terbagi dalam 4 ring," ujarnya di Audiotorium Kementan, Jakarta Selatan, Senin (2/1/2016) malam.
Iwan menambahkan, pola pengamanan tersebut untuk mengantisipasi sejumlah ancaman yang terjadi.
Hal tersebut untuk memastikan kelancaran persidangan yang diperkirakan akan menyita perhatian publik.
"Sistem pengamanan sudah dibuat semaksimal mungkin. Dari eskalasi ringan, dari ketidaktertiban dan sampai eskalasi tinggi sudah kita antisipasi," ucap dia.
Iwan pun memastikan, jalannya sidang Ahok tidak akan mengganggu aktivitas pegawai Kementan. Aktivitas para pegawai akan berjalan normal seperti hari biasanya.
Kasubag Humas Polres Metro Jakarta Selatan Kompol Purwanta menambahkan, 4 ring pengamana tersebut terdiri dari, ring 1 di ruangan persidangan, ring 2 pelataran Kementan, ring 3 area jalan raya yang melintasi Kementan, dan ring 4 merupakan jalan-jalan yang menuju Kementan.
Rencananya, agenda sidang besok adalah pemeriksaan saksi-saksi. Sidang tersebut akan dimulai sejak pukul 09.00 WIB.
Adapun Ahok telah didakwa dengan dakwaan alternatif antara Pasal 156 huruf a KUHP atau Pasal 156 KUHP.
Jaksa menilai Ahok telah melakukaan penodaan terhadap agama serta menghina para ulama dan umat Islam. |
Pekanbaru
-Guyuran hujan deras membuat sejumlah ruas jalan di Pekanbaru terendam air. Kondisi itu menyebabkan kemacetan pihak kepolisian bekerja keras untuk mengurainya.
Hujan deras ini mengguyur Pekanbaru, Selasa (18/4/2017), mulai pukul 05.00 WIB. Hingga pukul 09.20 WIB, hujan rintik-rintik masih membasahi Pekanbaru.
Hujan deras mengguyur sejak pagi hari. (Chaidir Anwar Tanjung/detikcom)
Banjir menggenangi Jalan Subrantas, Kecamatan Tampan, Pekanbaru. Lokasi banjir tepatnya berada di persimpangan antara Jl Subrantas dan Arengka II. Ketinggian air terlihat sampai menutupi ban mobil.
Akibatnya, sejumlah ruas jalan terrendam air. (Chaidir Anwar Tanjung/detikcom)
Selain itu, banjir parah terjadi di Jalan Arifin Ahmad. Median jalan tertutup oleh air yang melimpah dari drainase. Kendaraan berjalan lambat di jalan yang menghubungkan ke Jalan Sudirman itu. Banyak terlihat kendaraan roda dua mogok di kawasan ini.
Banjir juga terjadi di Jalan Sudirman, Pekanbaru, tepatnya di depan RS Awal Bros. Jalan protokol ini juga tergenang air setinggi 50 cm. Banyak kendaraan roda empat, khususnya sedan, dan sepeda motor yang mogok.
Sejumlah kendaraan mogok akibat banjir. (Chaidir Anwar Tanjung/detikcom)
Banjir juga menggenangi Jalan Arengka II, yang mengarah ke Terminal AKAP. Ruas badan jalan yang dua jalur menjadi satu jalur karena jalan dari arah terminal menuju Jalan Subrantas terendam air.
Kasat Lantas Polresta Pekanbaru Kompol Budi Setiawan mengatakan pihaknya sudah mengantisipasi kemacetan akibat banjir. Kemacetan yang sering terjadi di sejumlah titik rawan banjir kini sudah mulai terurai.
Personel polisi dikerahkan mengantisipasi kemacetan. (Chaidir Anwar Tanjung/detikcom)
"Sejumlah titik kemacetan sejak pagi sudah ada petugas berjaga di sana. Ini guna mengantisipasi kemacetan serta memberikan bantuan bagi pengguna motor yang mogok," kata Budi.
Selain itu, tim Lantas Pekanbaru mengurai kemacetan dengan mengarahkan kendaraan untuk mencari jalan alternatif. Ini dilakukan agar kendaraan tidak terjebak di titik banjir. "Banyak saat ini badan jalan yang tergenang air. Seluruh kawasan yang rawan banjir dan kemacetan sudah kita tempatkan petugas di sana," tutur Budi.
(cha/aan) |
วายแอลจี บูลเลี่ยน รายงานราคาทองคำประจำวันที่ 27 พฤศจิกายน 2562
บริษัท วายแอลจี บูลเลี่ยน อินเตอร์เนชั่นแนล จำกัด รายงานราคาทองคำประจำวันที่ 27 พฤศจิกายน 2562
27 พ.ย. 2562
ปัจจัยพื้นฐาน
ADVERTISEMENT
7.94 ดอลลาร์ต่อออนซ์ หลังประธานาธิบดีทรัมป์ ออกมาระบุอีกครั้งว่า Phases one 1,449.80 ดอลลาร์ต่อออนซ์ อย่างไรก็ดี 2 สัปดาห์ในเวลาต่อมา อาทิ CB ที่ลดลงเกินคาดสู่ระดับ 125.5 ในเดือนพ.ย. 4 -1 6 นอกจากนี้ สาขาแอตแลนตา และสาขาดัลลัส ต่างบ่งชี้สอดคล้องว่า 4 2 จีดีพีไตรมาส 3/2019, ยอดสั่งซื้อสินค้าคงทน, จำนวนผู้ขอรับสวัสดิการว่างงาน, ดัชนี PMI เขตชิคาโก, ดัชนี Core PCE และการใช้จ่ายส่วนบุคคล
ปัจจัยทางเทคนิก
1,463 ดอลลาร์ต่อออนซ์ 1,471 ดอลลาร์ต่อออนซ์ แต่ถ้าไม่สามารถปรับขึ้นได้ จะเกิดแรงขายออกมาเป็นระยะ โดยแนวรับระยะสั้นจะอยู่ที่ 1,447-1,445 ดอลลาร์ต่อออนซ์
กลยุทธ์การลงทุน
1,447-1,445 (ตัดขาดทุน 1,445 ดอลลาร์ต่อออนซ์) 1,463-1,471 ดอลลาร์ต่อออนซ์ หรือ
คำแนะนำ หรือหากราคาทองคำไม่สามารถยืน 1,463-1,471 ดอลลาร์ต่อออนซ์ได้ |
trẻ em như búp trên cành
biết ăn ngủ biết học hành là ngoan
trẻ thơ chăm sóc chu toàn
tiền đề vững trãi tương lai sáng ngời
bác lo bao việc trên đời
trẻ em đối tượng được người quan tâm
bữa ăn giấc ngủ toàn dân
người luôn lo lắng vạn lần yêu thương
bộ đội gian khổ chiến trường
dân công hỏa tuyến vượt đường trường sơn
tình yêu của người cao hơn
thái sơn muôn trượng rộng hơn thái bình
người như tia nắng bình minh
chiếu muôn ánh sáng dân mình đi theo
bác mong dân mình hết nghèo
cơm no áo ấm gieo neo đẩy lùi
bác muốn dân được an vui
tự do hạnh phúc sáng tươi muôn đời
dân việt luôn biết ơn người
ghi tâm khắc cốt đời đời nhớ ơn |
JAKARTA,
- Ada dua video tentang proses pengambilan sampah oleh petugas yang viral di media sosial. Satu video menggambarkan pasukan berjas hujan oranye yang sedang menunggu temannya di pinggir saluran air.
Seseorang tampak menyelam ke saluran air yang hitam itu dan keluar dengan membawa sampah dan lumpur.
Kemudian, ada satu video lagi yang menggambarkan kejadian serupa. Namun petugas yang menyelam mengenakan pakaian biru. Pakaian itu menandakan mereka adalah PHL Dinas Sumber Daya Air DKI.
Kepala Suku Dinas Sumber Daya Air Jakarta Pusat Dicky Suherlan mengatakan dia ada di lokasi kejadian saat PHL itu menyelam. Kejadiannya di rumah pompa Dwiwarna, Jalan Raya Kartini, Jakarta Pusat.
"Jadi kalau yang
pasukan biru
itu bukan di got, itu di olakan, di rumah pompa," ujar Dicky kepada
Kamis (23/2/2017). (Baca:
Beredar di Medsos, Video PHL Menyelam di Got Berair Hitam Saat Banjir)
Kisah di balik aksi PHL yang menyelam tanpa alat
Dicky menyadari tindakan anak buahnya yang menyelam dalam olakan mendapatkan komentar kurang baik. Sebab, anak buahnya menyelam tanpa alat pelindung diri apapun. Dicky pun menceritakan kisah di balik aksi tersebut.
Kejadian itu berlangsung pada Selasa (21/2/2017 pagi. Ketika itu, kawasan Kartini tergenang air. Mereka menemukan ada sumbatan di salah satu pompa mereka. Dicky mengatakan situasi sedang darurat dan pompa harus segera dibersihkan dari sumbatan sampah.
"Kami enggak ada niatan apa-apa, Demi Allah. Kami semua niatnya hanya buat air lancar di pompa itu. Itu kan ada sumbatan, apakah kami harus cari alat ini itu dulu sementara situasinya pagi enggak ada toko buka," ujar Dicky.
Karena mendesak, akhirnya Dicky berniat untuk menyelam dan mengangkut sampah yang menyumbat pompa. Namun Dicky dilarang oleh anak buahnya. Akhirnya salah satu anak buahnya yang turun menyelam.
Dicky mengatakan anak buahnya memiliki keahlian itu dan terbukti selamat hingga misi membersihkan sampah di pompa selesai.
"Kami tidak ingin dapat pujian. Demi Allah saya yang mau nyelam tadinya, cuma dilarang," ujar Dicky.
Kurang alat
Dicky mengakui tindakan menyelam tanpa alat pelindung tidak baik. Dia mengatakan itu telah menjadi evaluasi bagi Dinas Sumber Daya Air DKI untik melengkapi alat pelindung mereka.
Sebenarnya alat-alat pelindung itu ada. Namun, alat pelindung untuk menyelam belum tersedia.
"Sekarang sudah dibeli. Insya Allah ini jadi perbaikan buat kami. Kami sudah beli kok alat seperti kacamata itu buat pelindung, kami berterima kasih atas perhatiannya," ujar Dicky. (Baca:
Bertaruh Nyawa Bersihkan Sampah yang Dibuang Warga Sembarangan...
)
facebook irfan jussadi
PHL yang menyelam untuk mengambil sampah yang menyumbat.
Dicky pun meminta permasalahan ini tidak dibesar-besarkan. Sebab, sejatinya pasukan biru bekerja untuk kepentingan warga Jakarta. Mereka tidak mengharapkan pujian dari warga terkait tindakan mereka. Dicky pun berharap kesalahan ini bisa dimaafkan.
Apalagi, aksi kemarin terjadi karena situasi yang mendesak.
"Saya pikir ini pelajaran buat kami semua," ujar Dicky. (Baca:
Jenazah Petugas PPSU Kelapa Gading yang Hanyut Ditemukan dengan Seragam Lengkap
)
Kompas TV
Menyelam Tanpa Bantuan Pernapasan, Berani Coba? |
รู้จัก ชุมพร จังหวัดที่มีรายได้ต่อหัว สูงสุดในภาคใต้
? ลงทุนแมนจะเล่าให้ฟัง
22 ก.ค. 2565
รู้จัก ชุมพร จังหวัดที่มีรายได้ต่อหัว สูงสุดในภาคใต้ /โดย ลงทุนแมน
แม้ภาคใต้ เช่น ยางพารา กาแฟ และปาล์มน้ำมัน
แต่รู้หรือไม่ว่า "ชุมพร" เป็นจังหวัดเดียวในภาคใต้ 55% 69,000 ล้านบาท
ในขณะที่จังหวัดอื่น ๆ ในภาคใต้
?
ลงทุนแมนจะเล่าให้ฟัง
╔═══════════╗
ภาวะเงินเฟ้อ ตลาดผันผวนแบบนี้ ติดตามข่าวเศรษฐกิจแบบเน้น ๆ จากหลายเพจได้ใน Blockdit - 2 ล้านคน ลองใช้ฟรี
╚═══════════╝
ชุมพร และที่ราบชายฝั่งทะเล
มีปริมาณฝนตกที่สูง จึงเหมาะสมต่อการทำเกษตรกรรม
1,600,000 ไร่
โดยมีพืชเศรษฐกิจที่โดดเด่น ได้แก่ ปาล์มน้ำมัน ทุเรียน และกาแฟสายพันธุ์โรบัสตา
พบว่า
53% ปลูกปาล์มน้ำมัน
10% ปลูกทุเรียน
1% ปลูกกาแฟโรบัสตา
ซึ่งพืชเศรษฐกิจหลักพวกนี้เอง ๆ ปี
ประกอบอาชีพเป็นเกษตรกร
"ปาล์มน้ำมัน"
3 ของประเทศ รองจากสุราษฎร์ธานี และกระบี่
อย่างไรก็ตาม
อีกทั้งผลผลิตกว่า 8 แสนตันต่อปี คงล้นตลาดอยู่ไม่น้อย
ชุมพรจึงมีโรงงานปาล์มน้ำมันถึง 19 แห่ง
ไม่ว่าจะเป็นบริษัท วิจิตรภัณฑ์ปาล์มออยล์ จำกัด หรือ VPO
ซึ่งมีมูลค่าตลาดสูงถึง 1,000 ล้านบาท
และยังมีบริษัท ชุมพรอุตสาหกรรมน้ำมันปาล์ม จำกัด หรือ CPI
"ลีลา" มีมูลค่าบริษัท 2,100 ล้านบาท
ด้วยผลผลิตที่ออกมานี้เอง ๆ ปี ได้อย่างต่อเนื่อง
ก็คือ "ทุเรียน"
โดยเฉพาะจากประเทศจีน
2 ของประเทศ รองจากจันทบุรีเท่านั้น
หากเรามาดูผลผลิตย้อนหลังไป 3 ปี พบว่า
- ปี 2562 ผลผลิตทุเรียน 277,000 ตัน
- ปี 2563 ผลผลิตทุเรียน 315,500 ตัน
- ปี 2564 ผลผลิตทุเรียน 408,830 ตัน
ซึ่งจะเห็นได้ว่า มีผลผลิตทุเรียนเพิ่มขึ้นในทุก ๆ ปี
พบว่า ชุมพรมีความได้เปรียบในด้านนี้ 55%
ในขณะที่จันทบุรี มีการปลูกในพื้นที่ที่เหมาะสม เพียง 37%
38%
แต่จันทบุรี
1 ของปริมาณผลผลิตที่ออกสู่ตลาด
นอกจากนี้
นั่นคือ "กาแฟโรบัสตา"
อุณหภูมิอยู่ในช่วงระหว่าง 25-32 องศาเซลเซียส และมีปริมาณฝนที่ไม่มากจนเกินไป
แต่เมื่อดูปริมาณน้ำฝนเฉลี่ย
กลายเป็นอันดับ 1 ของผลผลิตกาแฟอันเลื่องชื่อ
ที่ส่งผลผลิตเข้าสู่ตลาดกว่า 24,000 ตันต่อปี
แต่เกษตรกรชุมพร "สร้างมูลค่าเพิ่ม" เช่น กาแฟเขาทะลุ กาแฟขี้ชะมด กาแฟถ้ำสิงห์ เป็นต้น
ถึงตรงนี้
ไม่ว่าจะเป็น เมล็ดกาแฟ หรือปาล์มน้ำมัน
อีกทั้ง ยังมีการรวมกลุ่มเกษตรกร เมื่อเกิดความผันผวน
ซึ่งหากย้อนกลับไปเมื่อ 8 ปีที่แล้ว
ชุมพรมีรายได้ต่อหัวเพียง 69,000 บาทต่อปี
เป็นอันดับที่ 21 ของประเทศ และเป็นอันดับที่ 5 ของภาคใต้ เท่านั้น
แต่ปัจจุบัน ชุมพร มีรายได้ต่อหัวสูงถึง 250,823 บาทต่อปี
12 ของประเทศ
19 และที่น่าสนใจคือ ๆ ในภาคใต้ อีกด้วย..
╔═══════════╗
ภาวะเงินเฟ้อ ตลาดผันผวนแบบนี้ ติดตามข่าวเศรษฐกิจแบบเน้น ๆ จากหลายเพจได้ใน Blockdit - 2 ล้านคน ลองใช้ฟรี
╚═══════════╝
ติดตามลงทุนแมนได้ที่
Website -
Blockdit -
Facebook -
Twitter -
Instagram -
Line -
YouTube -
TikTok -
Spotify -
Apple Podcasts -
Soundcloud -
References
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
- |
Jakarta -
Ketua Badan Pengawas Pemilihan Umum (Bawaslu) RI, Abhan, mengatakan laporan dugaan praktik politik uang yang dilakukan oknum tertentu dalam pemilihan kepala daerah (
pilkada
) dapat dilakukan selambat-lambatnya pada hari pemungutan suara.
"Mulai pemilu mendatang, dugaan politik uang secara terstruktur, sistematis, dan masif (TSM) dapat dilaporkan selambat-lambatnya pada saat hari-H pemungutan," kata Abhan di Kupang, seperti dikutip dari
Antara
, Rabu (25/10/2017).
Abhan sendiri berada di Kupang dalam rangka peluncuran Pusat Pengawasan Partisipatif pada Selasa, 24 Oktober 2017. Kegiatan itu untuk mempersiapkan kerja pengawasan berbasis masyarakat untuk menyambut pilkada di Provinsi Nusa Tenggara Timur pada 2018.
Ia mengatakan hal itu terkait perubahan Peraturan Bawaslu (Perbawaslu) Nomor 13 Tahun 2016 mengenai laporan masyarakat terhadap adanya dugaan politik uang dalam pilkada.
Aturan terkait pelaporan dugaan
politik uang
tersebut, kata dia, telah direvisi Bawaslu RI dan tinggal menunggu proses penomoran yang dilakukan Kementerian Hukum dan HAM (Kemenkumham).
Ia menjelaskan, dalam Perbawaslu sebelumnya praktik politik uang secara TSM dapat dilaporkan selambat-lambatnya 60 hari sebelum hari pemungutan. Menurutnya, aturan tersebut tidak efektif karena biasanya kejadian politik uang TSM dilakukan pada saat masa tenang pilkada atau beberapa hari sebelum hari pemungutan yang dikenal dengan istilah serangan fajar.
"Kalau dibatasi laporan 60 hari sebelum pemungutan maka tidak ada artinya itu sehingga kami revisi. Jadi, dalam pilkada mendatang, politik uang dapat dilaporkan selambat-lambatnya hari H pemungutan," katanya.
"Selanjutnya seandainya ada kejadian (politik uang) pada masa tenang hari H pemungutan masih bisa dilaporkan masyarakat," imbuh dia.
Abhan mengatakan, sanksi yang diberikan terhadap pelanggaran politik uang cukup berat berupa diskualifikasi yang diproses Bawaslu di tingkat provinsi.
Abhan berharap masyarakat di NTT dapat berpartisipasi aktif melakukan pengawasan pilkada dengan memberikan laporan terkait adanya dugaan pelanggaran maupun berbagai informasi lainnya.
"Apa yang dilaporkan masyarakat itu tidak selamanya jadi laporan formal, tapi informasi itu sangat berharga bagi kami dan
Panwas
punya kewajiban menindaklanjuti seluruh informasi dari masyarakat apa pun itu," tandas Abhan.
Saksikan video di bawah ini: |
TEMPO.CO
,
Jakarta
- Menteri Koordinator Perekonomian
Darmin
Nasution menyampaikan laporan pertanggungjawaban atas pelaksanaan Anggaran Pendapatan dan Belanja Negara (APBN) 2016 dalam rapat paripurna DPR, hari ini, 6 Juli 2017.
Pertanggungjawaban itu berupa laporan keuangan yang telah diperiksa Badan Pemeriksa Keuangan (BPK) untuk dibahas sebelum mendapatkan persetujuan sebagai undang-undang. "Substansi dari RUU Pertanggungjawaban atas Pelaksanaan APBN Tahun Anggaran 2016 adalah Laporan Keuangan Pemerintah Pusat (LKPP) yang telah diperiksa oleh BPK," ujarnya di Gedung Nusantara II, Kompleks Parlemen Senayan, Jakarta, Kamis.
Simak:
Utang Naik Rp 17 Triliun, Menko Darmin: Masih Aman
Seperti diketahui, berdasarkan hasil pemeriksaan tersebut, BPK memberikan opini wajar tanpa pengecualian WTP atas LKPP tahun 2016.
Darmin
berujar, sesuai dengan ketentuan peraturan perundang-undangan, pemerintah telah menyajikan laporan keuangan berdasarkan standar akuntansi pemerintahan (SAP) berbasis akrual. LKPP tahun 2016 terdiri atas laporan realisasi APBN, laporan perubahan saldo anggaran lebih, neraca, laporan operasional, laporan arus kas, laporan perubahan ekuitas, dan catatan atas laporan keuangan yang disertai dengan ikhtisar laporan keuangan perusahaan negara, badan layanan umum (BLU), dan badan lain.
Darmin menyampaikan realisasi pendapatan negara pada 2016 sebesar Rp 1.555,9 triliun atau 87,1 persen dari APBN Perubahan 2016. "Meskipun realisasi pendapatan negara 2016 tidak sesuai dengan rencana, realisasi pendapatan tersebut meningkat Rp 47,9 triliun atau 3,2 persen dibandingkan dengan realisasi di 2015."
Realisasi pendapatan itu terdiri atas penerimaan perpajakan sebesar Rp 1.284,9 triliun, penerimaan negara bukan pajak Rp 261,9 triliun, dan penerimaan hibah Rp 8,9 triliun.
Selanjutnya, realisasi belanja negara mencapai Rp 1.864,3 triliun atau 89,5 persen dari target APBN Perubahan 2016. Realisasi itu tercatat meningkat Rp 57,8 triliun atau 3,2 persen dibanding realisasi tahun lalu. Darmin mengatakan realisasi terdiri atas belanja pemerintah pusat sebesar Rp 1.154 triliun, serta transfer ke daerah dan dana desa Rp 710,3 triliun.
Menurut Darmin, lebih rendahnya realisasi belanja negara dari yang direncanakan dalam APBN Perubahan 2016 utamanya disebabkan oleh kebijakan pengendalian belanja yang dilakukan pemerintah. "Sehingga tingkat defisit anggaran dapat dikendalikan pada tingkat di bawah 3 persen dari produk domestik bruto (PDB)," katanya.
Darmin menambahkan, kebijakan pengendalian belanja juga dimaksudkan untuk mewujudkan APBN yang sehat dan
sustainable
, serta untuk mengendalikan meningkatnya pinjaman pemerintah karena tidak tercapainya target pendapatan negara. Berdasarkan realisasi pendapatan dan belanja negara itu, defisit anggaran mencapai Rp 308,3 triliun. Sedangkan realisasi pembiayaan neto untuk menutup defisit anggaran adalah Rp 334,5 triliun dan terdapat sisa lebih pembiayaan anggaran (Silpa) untuk tahun anggaran 2016 sebesar Rp 26,2 triliun.
Darmin berujar saldo anggaran lebih (SAL) awal setelah penyesuaian tahun anggaran 2016 adalah Rp 108,3 triliun, dengan penggunaan SAL Rp 19 triliun dan Silpa Rp 26,2 triliun. Di samping itu, terdapat penyesuaian SAL sebesar minus Rp 2,2 triliun, sehingga saldo akhir SAL tahun anggaran 2016 adalah Rp 113,2 triliun.
Kemudian, Darmin melaporkan, posisi keuangan pemerintah yang ditunjukkan dalam neraca per 31 Desember 2016 terdiri atas aset Rp 5.456,9 triliun, kewajiban Rp 3.889,9 triliun, dan ekuitas Rp 1.566,9 triliun.
Aset pemerintah tersebut terdiri atas aset lancar Rp 304,6 triliun dan aset nonlancar Rp 5.152,3 triliun. Sementara itu, kata
Darmin
, kewajiban pemerintah terdiri atas kewajiban jangka pendek Rp 387,4 triliun dan kewajiban jangka panjang Rp 3.502,5 triliun.
GHOIDA RAHMAH |
ท่ามกลางวิกฤตโควิด-19 เราคนไทยจะสู้ไปด้วยกัน
คอลัมน์ ร่วมด้วยช่วยกันคิด
4 เม.ย. 2563
โดย ดร.มณฑลี กปิลกาญจน์, นันทนิตย์ ทองศรี ฝ่ายนโยบายโครงสร้างเศรษฐกิจ ธปท.
ท่ามกลางวิกฤตโควิด-19 ที่เกิดขึ้นทั่วโลกนั้น หรือ golden period ที่จะตัดสินว่าการระบาดของโควิด-19 ในไทยจะสามารถคุมได้ หรือคุมไม่ได้ ซึ่งถ้าคุมไม่ได้ ทั้งบุคลากรทางการแพทย์ ห้องผู้ป่วย
ด้วยการเว้นระยะห่างทางสังคม หรือ social distancing ตามหลักที่ว่า โรคติดต่อ จะไม่ติดต่อ ถ้าเราไม่ติดต่อกัน
และมาตรการต่าง ๆ เช่น สถานบันเทิง ร้านเสริมสวย ร้านนวดแผนโบราณ สถานศึกษา ตลาดนัด และห้างสรรพสินค้าบางส่วน
โดยเฉพาะในพื้นที่กรุงเทพฯ และปริมณฑล
โดยขอแบ่ง กลุ่มแรก คือ คนที่สามารถทำงานที่บ้านได้ WFH-work from home เช่น ครู นักการเงิน ผู้บริหาร แม้ไม่ต้องเข้าออฟฟิศ
เช่น นักเขียน นักออกแบบโปรแกรมเมอร์ ซึ่งภายใต้สถานการณ์ปกติแล้ว ยิ่งถ้าเป็นกรุงเทพฯ เมื่อปรับตัวได้ ทั้งนี้ ถือเป็นการฝึกวินัย
ผู้เขียนจึงมองว่า อย่างไรก็ดี และมากไปกว่านั้น
กลุ่มที่สอง คือ คนที่ไม่สามารถทำงานที่บ้านได้ ประกอบไปด้วยคนหลายสายอาชีพ บุคลากรทางการแพทย์ ท่ามกลางความเสี่ยงของการติดโรค
อาทิ มอเตอร์ไซค์รับจ้าง พนักงานขนส่งสินค้าอุปโภคบริโภค รปภ. ตำรวจ ทหาร ฯลฯ แม้คนกลุ่มนี้จะมี
โอกาสสร้างรายได้มากขึ้น
และ กลุ่มสุดท้าย คือ เช่น ไกด์ เช่น ๆ เป็นต้น
ซึ่งคนกลุ่มนี้มีเกือบร้อยละ 20 ของผู้มีงานทำทั้งหมด เช่น (ร้อยละ 30 ของผู้มีงานทำ) ภาคอุตสาหกรรม (ร้อยละ 16 ) และภาคบริการอื่น ๆ (ร้อยละ 17 ของผู้มีงานทำ)
มากบ้างน้อยบ้าง เช่น การหักลดหย่อนเบี้ยประกันสุขภาพ บรรเทาภาระจ่ายค่าน้ำค่าไฟ ลดภาระค่าธรรมเนียม ค่าเช่า
เช่น ๆ
รักษากายใจให้มั่นคง |
BAYกำไรเพิ่ม31%
BAY กำไรปี 2558 แกร่งที่ 1,890 ล้าน เพิ่มขึ้น 31.6% สวนทาง TMB-BBL
21 ม.ค. 2559
BAY กำไรปี 2558 แกร่งที่ 1,890 ล้าน เพิ่มขึ้น 31.6% สวนทาง TMB-BBL
ธนาคารกรุงศรีอยุธยา (BAY) แจ้งกำไรสุทธิปี 2558 อยู่ที่ 1,890 ล้านบาท เพิ่มขึ้น 31.6% จากปี 2557 (NIM) สูงถึง 4.15%
ทั้งนี้ สินเชื่อเพิ่มขึ้น 28.7% จำนวน 2.907 แสนล้านบาท และเพิ่มขึ้น 5.4% หรือจำนวน 6.67 หมื่นล้านบาท เมื่อเทียบกับ ณ สิ้นเดือน ก.ย. 2558 เงินรับฝากเพิ่มขึ้น 24.9% หรือจำนวน 2.087 แสนล้านบาท เมื่อเทียบกับ ณ สิ้นเดือน ธ.ค. 2557 และเพิ่มขึ้น 3.3% หรือจำนวน 3.37 หมื่นล้านบาท เมื่อเทียบกับ ณ สิ้นเดือน ก.ย. 2558
16.7% จากปี 2557 ค่าธรรมเนียมธุรกิจหลักทรัพย์ และค่าธรรมเนียมบริการบัตร
นายโนริอากิ โกโตะ BAY กล่าวว่า ยูเอฟเจ (BTMU) สาขากรุงเทพฯ เงินให้สินเชื่อเพิ่มขึ้น 4.7% 1.89 หมื่นล้านบาท BTMU สาขากรุงเทพฯ ที่แล้วเสร็จในช่วงต้นปี 2558
ทั้งนี้ 3.2% 5-6%
ด้านธนาคารกรุงเทพ (BBL) แจ้งกำไรสุทธิปี 2558 ที่ 34,181 ล้านบาท ลดลง 5.9% จากปี 2557 โดยมีรายได้รวมจากการดำเนินงาน 102,729 ล้านบาท เพิ่มขึ้น 6.1% และมีค่าใช้จ่ายจากการดำเนินงาน 45,045 ล้านบาท เพิ่มขึ้น 4.5%
อย่างไรก็ตาม 4.9% 2.8% ซึ่งอยู่ในระดับบริหารจัดการได้ 10.8% 43.8%
ทั้งนี้ ในปี 2558 ส่งผลให้ ณ สิ้นเดือน ธ.ค. 2558 ธนาคารมีสินเชื่อ 1,868,903 ล้านบาท เพิ่มขึ้น 4.9% จากสิ้นปีก่อน สินเชื่อลูกค้าบุคคล
โดย ณ สิ้นเดือน ธ.ค. 2558 ธนาคารมีสินเชื่อด้อยคุณภาพ 56,226 ล้านบาท ลดลงจาก ณ สิ้นเดือน ก.ย. 2558 ที่ 58,112 ล้านบาท 2.8% ซึ่งอยู่ในระดับเดียวกับ ณ สิ้นเดือน ก.ย. 2558 5.6%
ด้านธนาคารทหารไทย (TMB) แจ้งกำไรปี 2558 ที่ 9,333 ล้านบาท ลดลง 2.2% จากปี 2557 จากการตั้งสำรองหนี้สงสัยจะสูญ 16,937 ล้านบาท เพิ่มขึ้น 19.7% แต่มีการตั้งสำรองเพิ่มเป็น 5,479 ล้านบาท ขณะที่ไตรมาส 4 2.96% รายได้ดอกเบี้ยสุทธิเพิ่ม 4% รายได้มิใช่ดอกเบี้ยเพิ่มขึ้น 2.3% 9.6% 4.9% จากไตรมาส 3 (เอ็นพีแอล) เพิ่มขึ้น 13.2% จากปี 2557 เป็น 20,473 ล้านบาท และไตรมาส 4 เอ็นพีแอลเพิ่มขึ้น 3.4% จากไตรมาส 3
ราคาหุ้น BAY ปิดที่ 29.75 บาท เพิ่มขึ้น 0.50 บาท หรือ 1.71% สวนทางกับ BBL ที่ราคาหุ้นปิดที่ 145.50 บาท ลดลง 2 บาท หรือ 1.36% และ TMB ปิดที่ 2.42 บาท ลดลง 0.08 บาท หรือ 3.2% |
Tâm Nguyễn: Tí Hon là cái nào.m mua hk đặt 2 cái
Phụ Kiện 88 - Phụ kiện điện thoại chất: Shop đã nhắn tin thông tin sản phẩm cho bạn, bạn kiểm tra tin nhắn để nhận được tư vấn nhiều hơn bạn nhé!
Phụ Kiện 88 - Phụ kiện điện thoại chất: Shop đã gửi cho Toàn thông tin sản phẩm trong tin nhắn, bạn xem giúp shop nhé
Toan Phuc: Cho em xin giá
Phụ Kiện 88 - Phụ kiện điện thoại chất: Shop đã gửi cho Dương thông tin sản phẩm trong tin nhắn, bạn xem giúp shop nhé
Phụ Kiện 88 - Phụ kiện điện thoại chất: dạ ban check ib của shop nha |
ส่งETFลุยเก็บหุ้นพลังงาน
1 มี.ค. 2556
บลจ.กรุงไทย ส่ง ETF ลุยหุ้นกลุ่มพลังงาน ช้อนหุ้นถูก มี.ค.
นายสมชัย บุญนำศิริ กรรมการผู้จัดการ บริษัทหลักทรัพย์จัดการกองทุน (บลจ.) กรุงไทย เปิดเผยว่า 2 กองทุน โดยจะเปิดจำหน่ายกองทุนเปิด KTAM SET Energy ETF Tracker ภายใต้รหัส ENY 18 มี.ค. 2556
สำหรับกองทุนเปิด KTAM SET Food and Beverage ETF Tracker ภายใต้รหัส EFOOD มี.ค. 2556
รวมทั้งสภาพคล่องที่ล้นระบบ 2 ปีที่ผ่านมา 12% ในปีนี้" นายสมชัย กล่าว
โดยคิดเป็นสัดส่วนประมาณ 20.52% ณ วันที่ 31 ธ.ค. 2555 สำรวจ ขุดเจาะ เช่น น้ำมัน ก๊าซธรรมชาติ ถ่านหิน เช่น ไฟฟ้า ประปา และก๊าซ
ประกอบด้วย 4 กลุ่มธุรกิจหลักๆ คือ กลุ่มเกษตรและการแปรรูปอาหาร กลุ่มผู้ผลิตน้ำตาล กลุ่มผู้ผลิตเครื่องดื่ม และกลุ่มธุรกิจร้านอาหาร มีสัดส่วนประมาณ 5.76% ของมูลค่าตลาด 5 ปีที่ผ่านมา
นายชัชพล สีวลีพันธ์ 2 บลจ.กรุงไทย กล่าวว่า กองทุน ENY SET100 ส่วนกองทุน EFOOD ยังไม่ได้กำหนด
"ยอมรับว่าหุ้น ปตท. (PTT) และ ปตท.สำรวจและผลิตปิโตรเลียม (PTTEP) มีสัดส่วนประมาณ 60% PTT หรือ PTTEP
น.ส.นลินรัตน์ กิตติกำพลรัตน์ รองผู้อำนวยการฝ่ายวิจัย บล.เอเซีย พลัส กล่าวว่า ขณะที่ราคาหุ้นยังต่ำมาก โดยปัจจุบันอยู่ที่ประมาณ 5% 20% จึงถือว่าน่าสนใจ
นายธิปวัช สุวรรณธำมรงค์ ผู้ช่วยผู้จัดการฝ่ายวิจัย บล.เอเซีย พลัส กล่าวว่า 15-20% จากปัจจุบัน 2.5-4.5%
ทั้งนี้ จุดเด่นของกองทุน ENY และ EFOOD ลงทุนขั้นต่ำ 5,000 4 ครั้งต่อปีและมี บล.เอเซีย พลัส ดูแลสภาพคล่อง โดยกองทุน ENY 19 มี.ค.นี้
น.ส.นฤมล อาจอำนวยวิภาส กรรมการผู้จัดการ บล.เอเซีย พลัส กล่าวว่า บลจ.กรุงไทย ถือเป็นผู้นำตลาดกองทุนอีทีเอฟ ซึ่งปัจจุบันมี 4 กองทุนที่ลงทุนในหุ้นจีน ฮ่องกง ทองและหุ้นกลุ่มธนาคาร(EBANK)
EBANK จึงอยากให้นักลงทุนมั่นใจได้ว่า ENY จะซื้อง่ายขายคล่องเช่นกัน" น.ส.นฤมล กล่าว |
tuyệt vời thị trấn của tôi
đêm nay lộng lẫy sáng ngời đèn hoa
không gian màu sắc chan hoà
lung linh huyền ảo như là mê cung
nhịp theo sóng nhạc bập bùng
là đàn em nhỏ tung tăng nô đùa
các nàng đôi mắt đong đưa
ngiêng ngiêng tạo dáng cho vừa lòng trai
còn tôi cầm máy miệt mài
chạy theo bóng cháu chụp vài cảnh vui
nhìn kìa phố nhỏ của tui
thanh bình tươi đẹp tuyệt vời làm sao |
แท็กซี่แห่กู้โครงการ"ฮัก TAXI"7พันล้าน เสนอดึงเงินกองทุนประชารัฐช่วย
ธพว.แย้มยอดกู้โครงการฮัก TAXI ขยับเกิน 7,000 ล้านแล้ว
3 ม.ค. 2562
ธพว.แย้มยอดกู้โครงการฮัก TAXI ขยับเกิน 7,000 ล้านแล้ว
นายมงคล ลีลาธรรม กรรมการผู้จัดการ (ธพว.) เปิดเผยว่า "ฮัก TAXI" เสริมแกร่งแท็กซี่ไทย ขณะนี้มีวงเงินประมาณ 7,000 ล้านบาท จากเป้าหมาย 1 หมื่นล้านบาท ธพว. สำนักงานใหญ่ เช่น ผ่านแอพพลิเคชั่น SME D Bank และเว็บไซต์ธนาคาร
ทั้งนี้ หรือกองทุนประชารัฐ ที่ยังเหลืออยู่เอามาปล่อยกู้
นอกจากนี้ (บสย.) TAXI |
Laporan Wartawan Tribun Jateng, Radlis
TRIBUNNEWS.COM, PEKALONGAN -
Polisi memprediksi puncak arus
mudik
kali ini pada tanggal 23 Juni 2017. Meski begitu, kepadatan arus kendaraan di jalur pantura Jawa Tengah mulai terasa.
Mobil pemudik yang mayoritas berplat Jakarta mulai memenuhi jalur
Pantura
mulai dari Pekalongan, Batang hingga
Kendal
.
Dari hasil pantauan Tribun Jateng, sejumlah rest area sepanjang pantura Pekalongan hingga
Kendal
penuh kendaraan pemudik baik roda dua maupun roda empat.
Di beberapa lokasi masih terjadi kemacetan kendaraan seperti Alas Roban, Batang hingga perbatasan Kabupaten Batang-Kendal.
Beberapa pom bensin sepanjang jalur pantura juga ditutup kepolisian lantaran antrean kendaraan di dalam pom bensin sudah penuh.
Berikur video pantauan Jalur
mudik
Tribun Jateng di jalur pantura
Kendal
.
(*) |
Triệu Triệu: Chị Ngọc thân thiện với MN de thương thật
Hung Lee: Dan ban game hem lanh qua .
Yn Yn: Giàu đi từ thiện đi còn ngưỡng mộ ở đó ăn uốn khoe giàu hồi xưa nghèo chết mẹ giờ có ăn chúc chảnh tiền như ăn để đi giúp hoàng cảnh nghèo để đức cho con cháu sao này
Nguyen Thu Trang: Ai Thả mãi không bầu,cưới nhau lâu chưa có con, buồng trứng đa nang, u nang , tắc vòi trứng, kinh nguyệt k đều, vô sinh, hiếm muộn, con trai sinh lý yếu, tinh trùng dị dạng ib m tư vấn miễn phí nha 🌸. Đảm bảo an toàn và hiệu quả .
Trùm phụ khoa _ NGUYEN THU TRANG chữa vô sinh , hiếm muộn. 0375.844.559
Linh Nhi: Em Xin phép admin chút a.hạt kơnia đặc sản của lào, mọi người mua mời tết ăn rất ngon, ngon hơn hạt hạnh nhân luôn ạ. Lấy em ship nhé 1kg 120k ạ.măng khô Lào 1kg 170k.tuyệt vời
Nguyễn Điệu: mi có người chồng tuyệt vời,yêu thể thao đinh cao, và rất thương vợ, nếu mi về quê làm nhiều việc cho người nghèo có hoàn cảnh khó khăn, tao mới phục
Chau Nguyen: Không khí gia đình chị ấm cúng quá, ngưỡng mộ gia đình chị lắm
Cam Giang: Cha nc cái mieg che che nhìn thấy get ui
Khánh Kelvin: Gia đình việt kiều mỹ vui quá ta
Ngo Hanh: Thím tám đáng yêu
Bac Phan: anh rất ngưỡng mộ cuộc sống gia đình nhỏ đâm đa tình cảm và hạnh phúc quá chúc em luôn luôn giữ được tình cảm này ko bao giờ quên
Le Nguyen: Nhìn ông chú của Ngọc tình cảm giọng nói gần gủi phúc hậu thiệt .
Nguyễn Cường Apple: quê mình ở đâu đồng nai vậy chị?e cung ở đồng nai, may măn thì sang năm đc qua mỹ định cư,ở bang florida
Thuy Dang: Ngọc ơi quây phim thọ bình xuân thọ , sao không vô quây luôn chợ bảo chánh xuân thọ , quây hết cảnh quê luôn mới ý nghĩa
Thi Anh Nguyen: em Ngoc De thuong qua Da đang yeu
Bình An: Quá trời nvoc vk này dễ thg gê đi xa còn nhớ hàng xóm xung quanh anh chu bác gd xã hôi OK em vk nhà cô kg vậy em ơi.. Về vn gdinh chẵn biết đi kg ai hay... Chúc em k mạnh
Thơ Kim: Chi ve viet nam choi lau qua he
Nga Thu: Gia dinh ngoc tinh nghia tran day .ngoc nha
Thị Huyền Hoàng: Con ngọc no nho tuôi nhất ma ngôi Bang vai phai nua đi ăn phô ma no đê cho thím 8 cha tiên
Quang Doan: Thoi nhem pua
Diep Vo: Chu cho con hoi con coi clip chu nhieu ma con ko thay con cua chu
Nguyễn Thị Ngọc Trinh: E xin phép ad ạ
Trinh nhận chữa chậm con ,hiếm muộn cưới nhau đã lâu thả mãi k dính bầu. Đi khám bác sĩ bảo bình thường. Ib e e trị bằng thuốc đông y cam kết hiệu quả.0976200509
Thanh Ông: Ngoc chi thay gia dinh em rat hanh phuc khi ve viet nan duoc di day di do cung gia dinh chi thay rat hanh phuc ma sao chi kh thay em di tu thien o cac vung con em chug ta con ngheo doi lam em minh chi bot chi tieu mot phan thi minh co the lam tu thien duoc do em chi huy vong ve em chaychay de thuong lam em
Dung My: Chú bình nhìn quen quá á chị ngọc phải chú có người con trai tên tâm ko chị
Thiện An: Gia đình Ngọc yêu thương tình cảm nồng hậu
Hoa Vu: Ngưỡng mộ gia đình Ngọc. Sum họp đoàn viên
Kieu Lien Tran: Nhà đẹp quá
Nguyễn Huệ: Chuc ca nha hanh phuc va vui ve nha ngoc
Thúy Huỳnh: Chào cả nhà ngọc yêu
Hà Lê: Chúc cả nhà ngày mới tràn đầy niềm vui vẻ
Vũ Tỵ: Chúc gđ ngọc vui vẻ nhé
Đặng Hồng Anh: Chúc ngọc ngày mới vui vẻ
Kiobin Trần: Bố còn trẻ,khỏe lắm em nhỉ
Dieu Quyen Dang: Ca gia dinh ngoi ben coc ca phe thay gan gui than thuong,hp thema bao gia dinh mo uoc ko dc ngoc oi
Giang Hoàng: Ngưỡng mộ cả đại gia đình nhà e Ngọc ơi, rất tình cảm, nhẹ nhàng, đoàn kết và yêu thương
Xiêm Đoàn: Chú bình e giống bà nội. Ba e chắc giống ông nội.
Lan Nguyen: Sao khong thay vo chu chin
Nguyễn Minh Phục: Ba chị ngọc. Thấy tự cao,hơn chú bình ,thì phải
Luong Dao Vu Luong: Gia đình Ngọc đi uống Cafe ơ đâu vậy? |
Jakarta
-Presiden Jokowi membahas soal keamanan di Papua bersama staf khususnya. Menurut Staf Khusus Presiden untuk Papua Lenis Kogoya, aparat keamanan wajib menindak pihak-pihak yang merusak keamanan.
"Saya minta ke pihak keamanan, kalau memang ada yang salah ya harus ditindak. Pihak keamanan, pihak kepolisian, pihak TNI, Polri harus kerja sama baik," kata Lenis di Istana Negara, Jl Veteran, Jakarta Pusat, Selasa (31/10/2017).
Fakta-fakta di lapangan juga harus diungkap. Selain itu pendekatan dengan masyarakat Papua tidak bisa secara koersif.
"Tidak bisa kekerasan dengan alat-alat negara atau alat-alat yang terlarangan. Tapi, pendekatan dengan hati, itu yang lebih penting. Kenapa masyarakat itu marah, karena ada hal sesuatu yang belum beres," ujar Lenis.
Lenis tak menampik jika isu mengenai OPM kembali muncul. Sehingga aparat wajib mengambil tindakan.
Lenis juga menduga kondisi keamanan di Papua berkaitan dengan kebijakan pemerintah yang meminta PT Freeport untuk melakukan divestasi.
"Selama tiga tahun kepemimpinan Pak Jokowi, tidak pernah ada penembakan-penembakan di Papua. Tak pernah, kenapa akhir-akhir ini dekat isu-isu politik, Pilgub ini bisa terjadi? Kenapa? Siapa yang bermain? Siapa yang mempermainkan itu? Ini saya bilang isu masalah Freeport yang pernyataan Pak Kapolda, Kapolda mengatakan tembak langsung itu, itu kewajibannya sebagai pihak keamanan untuk menjaga negara keutuhan," papar Lenis.
Menurut dia solusi dari masalah keamanan di Papua adalah duduk bersama. Sehingga ditemukan jalan keluar.
"Mari jangan kekerasan dulu. Semua kekerasan kita berhentikan dulu. Sekarang pemerintah, Freeport, adat, duduk dulu. Ini maunya seperti apa ini. Pasti solusinya cepat selesai. Kalau kekerasan, lawan terus, tidak ada selesai. Freeport sudah hancur-hancuran, pertambangan hancur-hancuran, nanti kita rugi juga. Bukan orang Amerika saja rugi, Indonesia juga rugi kan?" kata dia.
Dia mengaku Presiden Jokowi telah mempercayakan mediasi masalah keamanan di Papua kepadanya. Dia merupakan kepala suku di sana.
"Masalah keamanan Freeport, Pak Presiden percayakan saya untuk koordinasi di daerah untuk keamanan. Tapi garis besarnya masalah Papua, keamanan, itu saya sampaikan punya kepala suku. Kami selama ini perang suku di Timika, Tolikara, yang bisa selesaikan cuma saya. Tidak bisa dituruti. Orang semua tahu. Saya turun pasti aman," kata dia.
(bag/nvl) |
JAKARTA,
- Kementerian Pendidikan dan Kebudayaan menetapkan Permendikbud Nomor 75 Tahun 2016 pada Desember lalu. Melalui Peraturan Menteri tersebut,
Kemendikbud
berupaya untuk merevitalisasi fungsi dan peranan
Komite Sekolah
.
Regulasi baru itu mengatur soal komposisi Komite Sekolah yang lebih independen, kewenangan Komite Sekolah untuk menuntut transparansi sekolah mengelola keuangan, hingga pengaturan pungutan sumbangan.
Komite Sekolah, sesuai dengan aturan Permendikbud ini, beranggotakan 50 persen orang tua atau wali murid, 30 persen tokoh masyarakat, dan 30 persennya lagi adalah pakar pendidikan atau orang -orang yang punya pengalaman di bidang pendidikan. Mereka dipilih secara transparan dan demokratis.
"Keanggotaannya tidak ada dari guru sekolah bersangkutan atau unsur pemerintahan di daerah tempat sekolah bersangkutan untuk menghindari
conflict of interest
. Harus benar-benar mandiri dan independen," ujar Staf Ahli Mendikbud Bidang Regulasi Catharina Muliana Girsang dalam konferensi pers di Kompleks Kemendikbud, Senin (16/1/2017).
(Baca:
Kata Kemendikbud soal Regulasi Baru Penggalangan Dana Komite Sekolah
)
Catharina mengatakan meski diangkat oleh kepala sekolah, bukan berarti Komite Sekolah tidak mandiri. Surat Keputusan pembentukan Komite Sekolah tidak dapat ditolak tanpa dasar oleh kepala sekolah bersangkutan. Hal ini karena Komite Sekolah keanggotaannya dipilih secara demokratis oleh orang tua dan wali murid itu sendiri.
Selain itu, regulasi baru ini memuat perbaikan dalam hal transparansi. Sekolah akan bertanggung jawab melaporkan berapa dana Bantuan Operasional Sekolah (BOS) yang diterima hingga anggaran yang dilaporkan secara transparan ke orang tua murid.
Komite Sekolah nantinya akan memiliki fungsi yang lebih efektif untuk memberi pertimbangan dalam penentuan kebijakan pendidikan. Selain itu, dalam pengawasan jalannya layanan pendidikan, Komite Sekolah dipertegas perannya sebagai mitra sekolah.
"Komite Sekolah akan menjadi partner sekolah untuk meningkatkan mutu sekolah. Mereka dipilih secara akuntabel dan demokratis oleh sekolah sendiri. Mereka akan sama-sama memajukan sekolah," ujar Kabiro Hukum dan Organisasi Kemendikbud Dian Wahyuni.
Dian juga menyampaikan bahwa Permendikbud ini malah akan memberi rambu-rambu mengenai apa yang boleh dilakukan dan tidak boleh dilakukan oleh Komite Sekolah.
Salah satunya termasuk mengenai pungutan pendidikan yang tidak diperkenan dilakukan oleh Komite Sekolah. Komite Sekolah hanya boleh mengelola sumbangan dan bantuan dari orang tua murid yang diberikan secara sukarela.
(SHEILA RESPATI) |
หุ้นสหรัฐปิดลบ/น้ำมัน,ทองบวก
ดาวโจนส์ปิดลบ 36.87 จุด วิตกปัญหาหนี้กรีซ น้ำมันบวก 17 เซนต์ ด้านทองเพิ่มขึ้น 2.50 ดอลล่าร์
29 พ.ค. 2558
ดาวโจนส์ปิดลบ 36.87 จุด วิตกปัญหาหนี้กรีซ น้ำมันบวก 17 เซนต์ ด้านทองเพิ่มขึ้น 2.50 ดอลล่าร์
18,126.12 จุด ลดลง 36.87 จุด หรือ -0.20% ดัชนี แนสแดค ปิดที่ 5,097.98 จุด ลดลง 8.61 จุด หรือ -0.17% ดัชนี เอสแอนด์พี 500 ปิดที่ 2,120.79 จุด ลดลง 2.69 จุด หรือ -0.13%
(EU) ซิปราส นายกรัฐมนตรีกรีซที่ระบุว่า นอกจากนี้ วิลเลียมส์ ประธานธนาคารกลางสหรัฐ (เฟด) สาขาซานฟรานซิสโก
หรือไลต์สวีตครูด งวดส่งมอบเดือนกรกฎาคม เพิ่มขึ้น 17 เซนต์ ปิดที่ 57.68 ดอลลาร์ต่อบาร์เรล หลังขยับลงมา 3 วันติด ส่วนเบรนต์ทะเลเหนือลอนดอน งวดส่งมอบเดือนเดียวกัน เพิ่มขึ้น 52 เซนต์ ปิดที่ 62.58 ดอลลาร์ต่อบาร์เรล
ทองคำตลาดโคเม็กซ์ เพิ่มขึ้น 2.50 ดอลลาร์ ปิดที่ 1,188.10 ดอลลาร์ต่อออนซ์ |
say nửa đi cho thêm rứa lội
nơi ban chiều vần vũ không gian
đợi sương hạt rơi rơi đọt cải
bởi vì đâu triểu vọng nặng lòng
cỏi anh đi qua vầng sương tuyết
dõi nghiêng nghiêng hương khúc xuyến xao
muôn phương dào dạt thu nguồn nước
gom tương tư gói dệt giăng đầy
chiều chiều mưa tưới chòm tre
lá đông đưa lá gió đưa đưa cành
ngưởng mong từ lực cha lành
mơ màng trong bóng quang minh lối về
hoa khai muộn vạn thong vong
hằng sa chừng mực dứt nguồn vô minh
trăm năm mãi mãi yêu người
rêu phong thu nhuộm đường xa chiều chiều |
nghe khắc khoải lời thương tình tinh khiết
em quê mùa giữa biêng biếc biển xanh
mơ không đòi hiện thực trong mắt anh
sao gai góc lời thơ tình nàng cóc
nắng rụng rời trên tay em mời mọc
giọt điên cuồng bấu víu sợi tóc non
sờ tên ai trong tim đó vẫn còn
đâu khập khiễng một vũng trời cô độc |
thế gian nào có ai ngờ
bệnh đường hô hấp từng giờ lây lan
cướp bao sinh mạng nhân gian
trên toàn thế giới vô vàn hiểm nguy
đồng lòng chung sức cách ly
mọi người hạn chế không đi ra đường
cầu mong thế giới ngàn phương
đẩy lùi co vid quê hương thanh bình
việt nam vì bạn hết mình
sẻ chia bảo hộ vệ sinh lúc cần
tấm lòng cao cả góp phần
bảo toàn sinh mạng thế gian loài người |
Hỗ trợ vay 24h: Toan Le inbox cho mình nhé |
QUỲNH DAO
Hạt Đậu Tương Tư
Chuyển Ngữ: Vũ Thảo
Chương 1
Buổi sớm mai. Trời mới vừa hơi hừng hừng sáng. Thế nhưng, Hạ Tâm Nhụy đã thức dậy từ lâu rồi. Dùng tay gối đầu, nàng hơi hé mở đôi mi cong, đôi mắt nửa nhắm nửa mở, chú ý nhìn vào chiếc màn cửa màu đỏ sậm nơi cửa sổ, đang từ từ bị ánh mặt trời buổi sáng nhuộm thành một màu đỏ tươi, sáng láng. Trong lòng nàng đang mơ hồ nghĩ ngợi nhiều chuyện khác nhau, những chuyện đó như những đốm sáng rực rỡ, lấp lánh nhảy múa trước mặt nàng. Cũng giống như vòm trời của những buổi sớm mai nắng ấm chan hòa, màu sắc tươi vui và quyến rũ. Những chuyện đó làm cho lồng ngực thanh xuân của nàng, cảm thấy căng tràn nhựa sống, làm cho nàng cảm thấy mình không thể nào ngủ thật say mê, không thể nào yên lặng cho được. Cho dù nàng nằm ở đó, không nhúc nhích động đậy gì hết, thế nhưng nàng vẫn cảm thấy được máu huyết trong người nàng đang cuồn cuộn một nhịp chảy vui tươi, cũng giống như những ngọn sóng ào ạt dâng tràn không ngừng nghỉ. Hôm nay nàng có hẹn. Hôm nay, nàng có hẹn đi chơi với anh em nhà họ Lương, ngoài ra còn có tên ngố Triệu Chấn Á! Nghĩ đến Triệu Chấn Á là nàng đã muốn cười, đầu to, vai rộng, gương mặt dài như mặt ngựa. Thế nhưng, Lương Chí Trung lại thích hắn ta, nói rằng hắn đẹp trai, có khí chất nam nhi, "thông minh không để lộ", dĩ nhiên là không để lộ rồi, nàng không thể nào tìm được một mảy may thông minh nào trên gương mặt đó. Lương Chí Trung, Lương Chí Trung, Lương Chí Trung... Lương Chí Trung là gã con trai phóng khoáng, thô lỗ, hào sảng như một tên lãng tử, Triệu Chấn Á là một gã con trai ngốc nghếch, ngơ ngáo như một thằng ngố! Như vậy, Lương Chí Văn thì sao? Không, Lương Chí Văn không thể kể là "thằng" được, Lương Chí Văn là một chàng "quân tử" không hơn không kém, anh ấy và Lương Chí Trung gần như không phải do một mẹ sinh ra, Chí Trung thô lỗ hào sảng, Chí Văn nho nhã khiêm tốn. Cả hai anh em, người nào cũng có sở trường riêng của họ! Nếu như đem cả hai người ra, "đập cho bể đi, dùng nước hòa tan", cho trở thành chỉ một người, thì chắc chắn sẽ là loại người "tiêu chuẩn". Nghĩ đến đây, nàng bất giác cười lên khúc khích, tiếng cười của nàng làm cho chính nàng bị kinh động, lúc này, nàng mới cảm thấy rằng cánh tay mình bị chính cái đầu của mình đè cho tê hẳn đi. Rút cánh tay ra, nàng nhìn nhìn đồng hồ, sao vậy? Chưa sáu giờ nữa à? Thời gian sao mà qua một cách chậm chạp quá thế! Lăn người qua, nàng đưa tay kéo chiếc mền lên, đắp kín cả người, bây giờ không thể thức dậy được, nếu như nàng thức dậy giờ này, thế nào cũng bị cha cười cho, bảo rằng nàng là "con bé điên đầu thai từ loại mèo đêm" cho mà xem! Nhắm nghiền mắt lại, nàng đang định ngủ thêm một lúc nữa, đột nhiên, chuông điện thoại từ phía phòng khách ở nhà dưới reo vang lên, tiếng chuông vang vang đánh tan đi sự yên tịnh của buổi sớm mai. Nàng ngồi bật dậy từ trên giường thật nhanh, trực giác cảm thấy rằng, hẳn là anh em nhà họ Lương gọi đến tìm nàng! Nhảy phóc xuống giường, nàng không kịp xỏ đôi dép vào, đã ba chân bốn cẳng xông ra hướng cửa phòng, mở nhanh cửa, nàng để đôi chân trần, vừa đi vừa chạy vừa nhảy xuống cầu thang, miệng nàng bất giác không ngưng được lời cằn nhằn: - Cũng chỉ tại mẹ rắc rối quá, không cho để thêm điện thoại ở phòng ngủ, báo hại người ta nghe cái điện thoại cũng phải mất công thế này! Xông vào phòng khách, chuông điện thoại đã reo chừng hơn chục tiếng, chụp nhanh lấy ống nghe, nàng thở hổn hển kêu lên: - Hello! Xin lỗi ai đó? Tiếng người ở đầu dây bên kia thật nhỏ nhẹ, một người đàn bà: - Hello! Xin lỗi... đây có phải là nhà họ Hạ không ạ? Trong giọng nói e dè đó, hình như có xen lẫn sự cấp bách và lo lắng. - Đúng vậy! Tâm Nhụy hơi chau đôi chân mày, trong lòng hơi có chút bực bội, lại đưa mắt nhìn đồng hồ, mới có năm giờ năm mươi phút! Ai mà gọi điện thoại đến sớm như thế này? Giọng của người bên kia có vẻ ái ngại, thanh âm nhẹ nhàng, mềm mại, trầm ấm, nghe thật êm tai và quyến rũ: - Xin lỗi, tôi muốn được nói chuyện với bác sĩ Sơn, bác sĩ Hạ... Hạ Hàn Sơn. Tâm Nhụy nhìn về phía cầu thang, còn sớm như thế này, gọi cha thức dậy nghe điện thoại không phải là một chuyện tàn nhẫn lắm sao? Đêm qua, ở nhà thương lại có trường hợp khẩn cấp, làm cho cha đến nửa đêm mới về tới nhà. - Ồ!... Ông vẫn còn đang ngủ, khoảng hai tiếng đồng hồ nữa, bà hãy gọi lại được không? Nàng nói một cách thẳng thừng, định bỏ điện thoại xuống ngay. - Ê ê... xin lỗi cô, xin lỗi là tôi đã làm phiền, thế nhưng, tôi có chuyện khẩn cấp cần phải nói với bác sĩ, tôi họ Đỗ... - Bà là bệnh nhân của ông hở? - Không, không, không phải tôi, mà là con gái tôi. Xin cô... xin cô vui lòng cho tôi nói chuyện với bác sĩ, được không? Giọng nói của người đàn bà đó đã chứa đầy sự bồn chồn, lo lắng. À, thì ra con gái bà ta bị bệnh khẩn cấp, các bà mẹ trên cõi đời này đều giống nhau! Sự đồng tình thương hại đã bao trùm lấy sự bất mãn và không vui của Tâm Nhụy. Nàng nói thật nhanh: - Được rồi, bà Đỗ, tôi đi gọi ông ngay. Bà đợi một tí nhé! Để ống nghe lên bàn, nàng nhanh nhẹn phóng thẳng lên lầu, chạy thẳng đến phòng của cha mẹ, không nghĩ đến chuyện gõ cửa, nàng xoay mạnh tay nắm, một mặt đẩy cửa bước vào, một mặt kêu lên ầm ĩ: - Ba, có một bà họ Đỗ gọi điện thoại cho ba, nói rằng con của bà ta bị bệnh gấp lắm, ba... Thanh âm của nàng đột nhiên ngưng bặt, vì, nàng vừa nhìn thấy cha đang hôn mẹ! Đầu của cha và đầu của mẹ đang tựa sát vào nhau. Trời ạ! Thì ra cha mẹ đến từng tuổi đó, vẫn còn yêu nhau ra rít đấy chứ! Nàng không dám nhìn kỹ, vội vàng rút lui ra khỏi phòng, đóng sầm cửa lại, đứng ở ngoài dương gân cổ lên kêu: - Cha mẹ "mi" nhau xong rồi gọi con một tiếng nhé! Niệm Bình đẩy chồng ra, ngồi dậy từ trên giường, nhìn Hạ Hàn Sơn, đôi chân mày bà hơi chau lại, lộ vẻ bất mãn và ngượng nghịu, bà thấp giọng nói như trách móc: - Đã nói với anh là đừng có lộn xộn, đừng có lộn xộn, vậy mà anh cứ không nghe! Anh xem, để cho con nó thấy, phải kỳ không? - Con gái nhìn thấy cha mẹ "mi" nhau, có gì mà phải xấu hổ đâu! Hạ Hàn Sơn nói, hơi có chút thiểu não, hơi có chút buồn bã, hơi có chút thất vọng. Bất giác ông đưa mắt nhìn kỹ Niệm Bình, kỳ lạ, lấy nhau đã hơn hai mươi năm, thế mà mỗi buổi sáng, đều trông bà thật tươi mát, như thể một ly sữa tươi mới vừa được nặn ra. Dù đã bốn mươi tuổi, trông bà vẫn xinh đẹp. Nét đẹp chín chắn, yên tĩnh, và điềm đạm. Có một cảm giác đau đớn, từ trong tận cùng tâm hồn ông vạch ngang qua, ông chăm chú nhìn bà, bất giác buột miệng hỏi một câu: - Em có biết đã bao lâu rồi chúng ta không gần gũi với nhau không? Niệm Bình nói như trốn tránh: - Tại vì anh bận mà! Suốt ngày anh bận bịu chuyện xem mạch, khám bệnh, không đến nửa khuya, anh vẫn chưa về, về đến nhà rồi, anh lại mệt mỏi rã rời... Ông Sơn nói như giận dỗi: - Nói như vậy, đó là vì anh lãnh đạm với em à? Niệm Bình nhìn ông chăm chú: - Sao vậy? Anh không cố ý gây chuyện rắc rối phải không? Vợ chồng già với nhau rồi, chẳng lẽ anh... Lời nói của bà bị ngắt ngang vì tiếng kêu inh ỏi của Tâm Nhụy từ phía ngoài vọng vào: - Ui cha, ba mẹ còn "mi" nhau bao lâu nữa? Người đàn bà họ Đỗ kia nói rằng, con gái bà ta bệnh sắp chết đến nơi rồi kìa! Người đàn bà họ Đỗ? Hạ Hàn Sơn đột nhiên như bị ong chích vào người một cái, ông hơi nhảy nhỏm lên, nụ cười biến mất trên môi ông. Ông đứng dậy, khoác lên người chiếc áo ngoài, mở cửa phòng, ông bước ra ngoài dưới đôi mắt theo dõi bén nhạy và dí dỏm của cô con gái. Tâm Nhụy nhìn ông cười hi hi, đôi con ngươi lém lĩnh xoay tròn. Tâm Nhụy cười hóm hỉnh: - Xin lỗi, ba! Không phải con muốn phá đám ba mẹ, mà là người đàn bà họ Đỗ kia! Người đàn bà họ Đỗ! Không biết vì sao, Hạ Hàn Sơn cảm thấy trong lòng rúng động, sắc mặt tự dưng biến hẳn đi. Ông đi thật nhanh xuống lầu, gần như muốn trốn tránh ánh mắt của Tâm Nhụy. Ông đi đến bên chiếc bàn để điện thoại, cầm ống nghe lên. Trái tim của Tâm Nhụy đang ca hát vui vẻ, sự bất ngờ nhìn thấy cảnh thân mật của cha mẹ làm cho nàng vô cùng vui vẻ, nhất là buổi sáng hôm nay, khi trái tim nàng đang căng đầy những đốm sáng tươi vui, lấp lánh như hiện nay, sự ân ái của cha mẹ hình như cũng là một trong những đốm sáng đó; một đốm sáng thật to. Miệng nàng cất tiếng hát ư ư nho nhỏ, đi vòng đến phía sau lưng Hạ Hàn Sơn, nàng chú ý nhìn phần lưng của cha. Ở vào tuổi bốn mươi lăm, Hạ Hàn Sơn vẫn còn giữ được một thân hình cân đối, ông không hề mập ra, phần lưng của ông vẫn còn rất thẳng đứng, những đường cong trên lưng vẫn còn tương đối rất "tiêu chuẩn", ông thật là "đẹp trai"! Tâm Nhụy nghĩ ngợi, trông ông lúc nào cũng giống như đang ở lứa tuổi ba mươi, ông không có sự hời hợt của tuổi thanh niên, cũng không có sự già nua của những người ở vào tuổi trung niên. Ông phóng khoáng, dí dỏm, đồng thời rất hiểu biết ý người. Trái tim vui ca của nàng chứa đầy những nhiệt tình sôi nổi, làm cho nàng bất giác vòng tay ôm ngang eo cha từ phía sau lưng, âu yếm đặt gương mặt mình lên phần lưng dài rộng của cha. Hạ Hàn Sơn đang nói chuyện vào ống nghe: - Lại ngất đi nữa à?... Tại vì bị kích thích! Đừng nên tỏ ra nghiêm trọng như thế... được lắm, tôi biết rồi. Cô lấy thuốc mà tôi cho lần trước cho nó uống tạm đi... không, tôi e rằng không thể đến ngay đâu... tôi nhận thấy... được... được... tôi nhận thấy rằng không cần phải quan trọng hóa vấn đề đến như vậy... được rồi, tí nữa tôi sẽ ghé qua xem sao... Tâm Nhụy lắng nghe tiếng nói của cha, tiếng nói đó phát ra từ trong tận cùng thâm sâu của lồng ngực, nghe như thể tiếng vang vọng từ một sơn cốc trống trải. Cuối cùng, Hạ Hàn Sơn buông ống nghe xuống, vỗ vỗ vào bàn tay của Tâm Nhụy đang ôm vòng ngang eo ông. Giọng nói của Hạ Hàn Sơn đong đầy sự thương yêu: - Tâm Nhụy, năm nay con đã hai mươi tuổi rồi phải không? Tâm Nhụy hừ ra bằng giọng mũi: - Hừ... ý ba muốn nói là, con không nên đeo dính vào ba như một đứa con nít nữa, phải không? Hạ Hàn Sơn bật cười nói: - Thì ra con đã biết ý của ba rồi! Tâm Nhụy vẫn ôm cứng lấy ngang hông Hàn Sơn, thân hình xoay một vòng, từ phía đàng sau cha, vòng qua phía trước mặt ông, nàng không thấp lắm, thế nhưng vì Hàn Sơn quá cao, nên trông nàng có vẻ nhỏ nhắn, nàng ngẩng khuôn mặt nhỏ lên, nhìn cha cười hì hì, như thể đang nhìn ngắm nhìn một tác phẩm nghệ thuật thú vị. - Ba, ba đã không giữ đúng lời hứa. - Lời hứa gì? - Ba đã hứa với con và mẹ, thời gian ba ở nhà là của hai mẹ con, không thể có bệnh nhân nào đến tìm ba, thế mà bây giờ, lại có bệnh nhân tìm tới nhà nữa rồi! Nếu như chuyện này thành một cái lệ, thì mọi người đều không thể nào yên ổn được đâu. Do đó, ba phải nói với cái bà họ Đỗ nào đó, từ đây về sau không được gọi điện thoại đến nữa đó nhé! Hàn Sơn dùng tay nâng cằm con gái lên: - Hừ! Nghe nghe xem cái giọng của con, con không giống con gái của ba, mà giống như chị hai của ba không bằng! Tâm Nhụy phì cười, dụi đầu vào phần ngực to rộng của cha, lắc lấy lắc để. Khi ngẩng đầu lên, gương mặt trẻ trung của nàng bừng sáng như đóa hoa rực rỡ. Đột nhiên nàng kềm lại nụ cười, hơi chau đôi chân mày, nàng nghiêm sắc mặt nói: - Ba. Con mới vừa phát hiện ra là tâm lý con hình như không được bình thường. Hàn Sơn giật nảy mình, ông trố mắt nhìn vào gương mặt trẻ trung, nghiêm túc đó của nàng: - Sao vậy? Có chuyện gì vậy? - Ba, ba có xem tiểu thuyết của Trương Ái Linh không? (Trương Ái Linh cũng là một nữ văn sĩ rất nổi tiếng của Trung Hoa, cùng một thời với Quỳnh Dao, bà sở trường về truyện ngắn - chú thích của người dịch) Hàn Sơn nhìn trừng trừng vào con gái: - Trương Ái Linh?... Có thể có xem, ba không nhớ nữa. Tâm Nhụy chu mỏ lên tỏ dấu bất mãn: - Ngay cả Trương Ái Linh mà ba cũng không biết, ba thật là không có văn hóa chút nào! Hàn Sơn nói một cách nhẫn nại: - Được rồi, Trương Ái Linh với tâm lý của con có liên quan gì với nhau? - Bà ấy có một truyện ngắn, tựa đề gọi là "Tâm Kinh", ba có biết không? - Ba không hề có văn hóa, làm sao biết cái gì gọi là "tim gân"? Thật sự, trái tim không hề có gân, trên cơ thể con người ta, gân cốt đều có những vị trí nhất định của nó, thí dụ như trên chân mới có gân... Tâm Nhụy la toáng lên, ngắt lời cha: - Ba! Ba cố ý nói bậy nói bạ với con! Ba cố ý nói vẹo đi để che cái dốt của ba... Hàn Sơn tằng hắng một tiếng như cảnh cáo, ông trừng mắt nhìn con gái: - Hừm... hứ... đừng có vui miệng mà nói quá trớn như vậy, ai đời con gái mà đi mắng cha mình dốt bao giờ? Thật là không giống ai chút nào hết!... Ông bắt lấy cánh tay của Tâm Nhụy, nụ cười lại hiển hiện trên môi: - Tâm Nhụy, con không phải là vai nữ chính của truyện "Tâm Kinh" đâu, nếu như ba đoán không lầm, thì cô bé ấy yêu chính cha của mình, phải không? Tâm Nhụy kinh ngạc trừng to mắt lên: - Ha! Ba, thì ra ba đã đọc truyện đó rồi! Nụ cười trên môi Hàn Sơn càng lúc càng rộng ra, ông tiếp tục nói: - Còn con ấy à, con nào có yêu "ông già" của con đâu! Vấn đề của con là do bởi hai anh em nhà họ Lương đấy thôi, thằng anh cũng tốt, mà thằng em cũng không tệ, con không biết phải chọn ai, lại không thể nào chọn hết cả hai... -Ba!...Tâm Nhụy hét toáng lên, nàng buông vòng tay đang ôm cha ra, quay người xông thẳng lên lầu, vừa chạy, vừa đỏ mặt la to lên: -... Con không thèm nói chuyện với ba nữa đâu! Ba nói không có chứng cớ gì hết, chỉ đoán mò thôi! Hàn Sơn tựa người trên ghế, ngước mắt nhìn theo bóng dáng con gái đang phóng đi như bay, cái thân hình mảnh mai, yểu điệu đó như thể một cánh bướm sắc màu sặc sỡ, đang dần dần bay khuất vào một góc của cầu thang. Ông đứng ở đó, tiếp tục nhìn về phía thang lầu, trong lòng có một thoáng ngẩn ngơ, có một lúc thật lâu, ông rơi vào trạng thái trầm tư mặc tưởng, tâm tình hơi có chút lộn xộn. Mãi cho đến khi có những tiếng sột soạt của y phục kéo ông trở về thực tại, ông mới phát hiện rằng, không biết từ lúc nào, Niệm Bình đã từ trên lầu đi xuống, đứng ngay trước mặt ông rồi. Niệm Bình hỏi: - Sao? Anh nói chuyện gì với con gái mà ngẩn ngơ thế? Ông bàng hoàng như tỉnh mộng: - Ừm... đúng vậy, con bé này lớn rồi! Niệm Bình mỉm cười nói: - Hôm nay anh mới thấy sao? - Không, anh thấy từ lâu rồi. Niệm Bình đi vào phòng ăn, mở tủ lạnh, lấy ra sữa tươi, bơ, và bánh mì, nói một cách điềm đạm: - Đừng nên lo cho Tâm Nhụy, nó sống một cách phong phú và vui vẻ. Anh... Bà nuốt vội vào những lời muốn nói, liếc mắt nhìn ông, ông đang tựa nửa người vào bộ salon, gương mặt vẫn mang đầy nét trầm tư mặc tưởng. Ánh nắng mặt trời buổi sáng từ phía cửa sổ chiếu xuyên vào, tạo thành một vệt sáng màu vàng óng ánh, di động trên khuôn mặt của ông. Bà lấy ra lò nướng bánh mì, để hai miếng bánh mì vào, nói một cách hững hờ: - Anh nên đi rửa mặt, thay đồ là vừa rồi đó! Em làm điểm tâm cho anh đây, nếu như đã nhận lời đến nhà người ta coi bệnh cho con họ, thì đi cho sớm vậy! Để cho bà mẹ đó đỡ lo! Hàn Sơn giật nảy mình ngẩng đầu lên, nhìn Niệm Bình chăm chú. Mái tóc đen dài của bà rủ xuống, như một dòng suối đổ dài trên lưng, bộ đồ ngủ bằng the mỏng, cột thắt ngang lưng, bà vẫn mảnh mai, thon nhỏ, vẫn quyến rũ, xinh tươi. Bất giác, ông tiến đến bên bà, hương thơm của miếng bánh mì nướng tỏa lan trong phòng, thế nhưng vẫn không lấn áp được mùi hương thoang thoảng tỏa ra từ da thịt, tóc tai bà. Ông nhìn bà chăm chú, tỉ mỉ, bà đón lấy ánh mắt ông, cũng nhìn lại ông không chớp mắt. Ông lại nghe trái tim mình thoáng qua một thoáng đau nhói, bất giác, ông đưa tay ra, ôm choàng lấy bà vào lòng, đầu ông tựa nhẹ vào tai bà, thì thầm: - Niệm Bình, em có bao giờ nghĩ rằng, chúng ta có thể có thêm một đứa con nữa không? Niệm Bình giật nảy mình đẩy chồng ra, trừng thật to đôi mắt: - Cái gì? Anh khùng rồi à? Tại sao lại đột nhiên nghĩ ra chuyện kỳ cục vậy? Tâm Nhụy đã hai mươi tuổi rồi, em cũng đã già rồi, làm sao lại sinh con nữa? Huống chi, bây giờ anh muốn có con để làm gì? Hàn Sơn thở ra một hơi dài thật nhẹ: - Từ lâu anh vẫn thích trẻ con, Tâm Nhụy lớn rồi, thế nào rồi cũng có một ngày nó sẽ rời khỏi chúng ta, có thể, thêm một đứa con, sẽ làm cho sinh hoạt của chúng ta thêm chút thú vị... - Anh cảm thấy rằng... sinh hoạt của chúng ta khô khan, nhàm chán lắm sao? Bà hỏi, trong giọng nói bà chứa đựng một nỗi sầu man mác. Ông vội vàng nói: - Không phải khô khan, nhàm chán! Mà là đơn điệu. Rất lâu rồi, sinh hoạt của chúng ta như thể một chiếc đồng hồ điện, mỗi ngày xoay tròn đều đặn, không nhanh không chậm, thứ tự ngăn nắp... Bà buồn bã ngắt lời ông, đôi mi cong cúi thấp xuống, nỗi sầu trong giọng nói của bà càng lúc càng tăng thêm: - Chỉ cần chiếc đồng điện không dừng lại, anh cũng không nên cảm thấy không thỏa mãn, có thể, điều chúng ta thiếu sót, không phải là trẻ con. Cuộc hôn nhân hai mươi năm là một con đường dài thăm thẳm, có phải là anh đi đã mệt mỏi rồi không? Có thể, anh đã cảm thấy nhàm chán? Em già rồi... Ông kêu nhẹ lên, hơi giận: - Nói bậy! Em biết rõ rằng em vẫn còn xinh đẹp! - Thế nhưng, em không còn hấp dẫn anh được nữa! Không còn cảm giác mới mẻ nữa... - Đừng nói! Ông chận lời bà, đặt bàn tay mình lên đầu bà, vuốt ve mái tóc bà một cách trìu mến. Trong nhất thời, cả hai đều cùng không nói chuyện, chỉ yên lặng đứng đó, lặng lẽ tựa vào nhau, căn phòng thật yên tĩnh, thật êm ả, ánh mặt trời chiếu đầy ánh sáng, lan tràn khắp cả phòng. Tâm Nhụy từ trong phòng ngủ của nàng chạy ra ngoài, nàng đã thay xong bộ y phục đơn giản, gọn ghẽ và tươi mát, chiếc áo sọc đỏ và cái quần jean bó sát đôi chân thon thả, chân nàng mang đôi giày boot bằng da mềm mại. Hôm nay đi chơi ở ngoài trời, hôm nay đi biển ăn barberque, nàng đeo trên vai chiếc túi bằng vải jean gọn nhẹ, vừa đi vừa nhảy xuống cầu thang. Đột nhiên, nàng dừng chân lại, chiếc túi vải trên tay rớt xuống đất, lăn long lóc, phát ra tiếng bình bình lăn quay xuống chân thang. Tiếng động đó làm cả hai vợ chồng Hàn Sơn giật mình, họ vội vàng rời nhau, cùng ngẩng đầu lên, Tâm Nhụy đang đứng như trời trồng trên đầu cầu thang, chiếc miệng nhỏ của nàng đang há hốc, như thể đang nhìn thấy chuyện gì đó thật quái dị. Một lúc, nàng mới đưa tay lên vỗ vỗ vào trán mình, bắt đầu la toáng lên một cách kinh thiên động địa: - Trời ạ! Hôm nay là ngày gì vậy? Là ngày của những tình nhân hở? Hay là kỷ niệm ngày cưới của ba mẹ? Gương mặt của Niệm Bình bất giác bừng đỏ lên. Đi đến bên bàn ăn, bà ngượng nghịu cầm hai miếng bánh mì lên, nói lãng đi: - Tâm Nhụy, con ăn bánh mì không? - Dạ ăn! Dĩ nhiên là ăn chứ! Tâm Nhụy cười hì hì, từ cầu thang chạy xuống, cả người nàng toát ra một sức sống trẻ trung, tươi mát, gương mặt ngây thơ của nàng tràn đầy ánh sáng mặt trời, cả người nàng như thể một ngọn gió Xuân, mang theo hương vị quyến rũ, thơm tho của mùa Xuân thanh bình đôi lứa. Nàng chạy thẳng đến bên mẹ, chụp lấy miếng bánh mì mới vừa nướng xong: - Con đi ngay bây giờ, không làm phiền ba mẹ đâu!... Ba mẹ trông giống như đôi vợ chồng mới cưới quá!... Nàng vừa nói, vừa nhe miệng ra cười toe với mẹ thật hóm hĩnh. Nàng bỏ miếng bánh mì vào miệng nhai ngồm ngoàm, đưa mắt nhìn nhìn mẹ, lại đưa mắt nhìn nhìn cha, thở ra một hơi dài nhẹ nhàng, thỏa mãn. -... Thì ra hạnh phúc là như thế này đây! Nàng mở miệng nói, miếng bánh mì vướng trong mồm làm cho những chữ quyện vào nhau, lùng bùng không rõ. Bước tới chân thang, nhặt chiếc túi vải của mình, nàng quay người sang nhìn ra cửa sổ. Phía ngoài cửa sổ, là một phiến nắng vàng chan hòa, sáng láng.
QUỲNH DAO
Hạt Đậu Tương Tư
Chuyển Ngữ: Vũ Thảo
Chương 2
Đây không phải là mùa đi biển, mùa Hè vẫn chưa bắt đầu, ý Xuân vẫn còn đang lan tràn khắp chốn. Trên bãi biển, gió thổi lên người, mang theo hơi lạnh gây gây và buốt giá. Thế như Tâm Nhụy lại không hề sợ lạnh, nàng cởi đôi boot ra, để chân trần đi dọc theo bờ biển, theo vết những gợn sóng nhỏ lăn tăn. Hoa sóng khi trồi khi sụt, đánh bập bềnh vào đôi chân nhỏ của nàng, đôi khi văng lên trên, làm ướt ống quần nàng, và ướt luôn cả áo nàng. Tay áo nàng xăn lên tận trên cao, vì, lâu lâu nàng lại cúi người xuống, nhặt lên một vỏ ốc nhỏ lộ trên cát sau khi nước rút, rồi lại liệng nó ra phía xa xa ngoài biển. Động tác đó của nàng, tạo nên một tư thế như khiêu vũ thật tự nhiên, làm cho Lương Chí Văn đang ở bên cạnh nàng, không thể không dùng đôi mắt thưởng thức, theo dõi những cử động không hề làm dáng mà vẫn yểu điệu, thanh thoát đó của nàng không chớp mắt. Tâm Nhụy lại nhặt một chiếc vỏ ốc lên, nhìn chăm chú như nghiên cứu, đột nhiên nàng cất tiếng nói: - Em không thích các ông nhà văn, nhà thơ, bọn họ người nào cũng chua như dấm ấy. Lương Chí Văn hỏi: - Em quen với bao nhiêu nhà văn, nhà thơ? - Không quen người nào hết! - Như vậy, làm sao em biết họ chua như dấm? Tâm Nhụy hơi nhướng cao đôi chân mày: - Em đoán như vậy. Vả lại, từ xưa đến nay, các nhà văn, nhà thơ, ông nào ông nấy đều nghèo rớt mồng tơi! Cái ông già họ Đỗ ấy, ở trong một cái nhà lá, có cái nóc nhà mà cũng giữ không được, để cho gió cuốn đi mất, lại còn rượt theo, rượt không kịp, lại còn khóc nữa chứ! Thật là "dởm" hết sức! Lương Chí Văn hơi chau đôi chân mày, chàng cố nặn đầu suy nghĩ, cuối cùng không nhịn được, chàng cất tiếng hỏi: - Có chuyện như vậy sao? Ông già họ Đỗ đó là ai vậy? Tâm Nhụy nói một cách khoa trương: - Nhà thơ Đỗ Phủ tên tuổi như thế, mà anh không biết à? Vậy mà anh cũng học Văn Khoa! Lương Chí Văn mỉm cười: - Ồ! Thì ra từ nãy giờ, em đang nói về các văn thi sĩ thời xưa! Em đang nói tới bài thơ "Bát nguyệt thu cao phong nộ hiệu, quyện ngã ốc thượng tam trùng mao!" đấy hả? Tạm dịch: - Tháng tám trời thu gió thổi cao, Cuốn phăng mái lá để ta rầu! - Đúng vậy, mái nhà lá bị cuốn đi mất thì mất chứ có sao đâu, ông ta còn rượt theo để làm gì? Đám con nít nghịch ngợm ôm đi mất đám lá lợp nhà của ông ta, ông lại kèm rèm: "Nam thôn quần đồng hí ngã lão vô lực, nhẫn năng đối diện vi đạo tặc, công nhiên bao mao nhập trúc khứ, thần tiêu thiệt táo hô bất đắc,..." thật là dởm, thật là dởm vô cùng! Cái ông già họ Đỗ ấy, vừa khó chịu, lại vừa nhỏ nhen! Lại không có phong độ chút nào! Ai cũng nói thơ của Đỗ Phủ hay, em thì lại không thích tí nào. Tụi con nít ôm đi của ông ta có một chút lá, ông ta đã mắng người ta là đạo tặc, thật là dởm! Thật là dởm! Cứ mỗi lần đọc tới bài thơ này, là em nổi giận ngay! Anh xem ông già họ Lý, làm thơ có khí phách biết mấy; "Quân bất kiến Hoàng Hà chi thủy thượng thiên lai, bôn lưu đáo hải bất phục hồi!" Đọc lên nghe thật là dễ chịu. Rồi nào là "Cụ hoài dật hưng tráng tư phi, dục thượng thanh thiên lãm minh nguyệt!" thật là hào phóng vô cùng! Rồi thêm "Ngã bổn Sở cuồng nhân, cuồng ca tiếu Khổng Khâu!" nghe thật là hay! Em thích ông già họ Lý, ghét ông già họ Đỗ! Tạm dịch: - Bọn trẻ thôn Nam hiếp người già, Dám ngang nhiên trộm trước mặt ta, Ôm lá vào rừng như chỗ trống, Kêu rát hơi tàn chẳng kẻ ra! (thơ Đỗ Phủ) - Thấy chăng dòng nước Hoàng Hà, Chảy ra biển cả, nào ca ngày về! (thơ Lý Bạch) - Ngày tháng tiêu dao hồn vẫn tráng, Muốn lên thiên thượng ngắm trăng vàng! (thơ Lý Bạch) - Ta vốn người cuồng nước Sở, Cất giọng cuồng ca ngạo Khổng Khâu! (thơ Lý Bạch) (Khổng Khâu tức là Khổng Tử - chú thích của người dịch) Lương Chí Văn nghiêng đầu qua nhìn nàng, chút nắng vàng còn sót lại của mặt trời, nhuộm đầy trên người, trên mặt nàng, làm cho toàn thân nàng như thể dát lên một lớp hoàng kim óng ánh. Nàng có đôi chân mày sậm, đôi mắt to, mái tóc nàng bị gió thổi rối bời bời, đôi gò má nàng đỏ hồng hồng, chiếc miệng nhỏ nhanh nhẹn di động, cả một câu nói tràng giang đại hải tuôn ra từ cửa miệng nàng như một dòng nước tuôn tuôn chảy, trơn tru như thác nước ào đổ từ trên đỉnh cao xuống. Chàng nhìn đến ngẩn ngơ. Tâm Nhụy quăng đi vỏ ốc nhỏ trên tay mình, rồi lại cúi người xuống nhặt lên một cái khác. Đứng thẳng người lên, nàng chạm phải ánh mắt chàng. Ánh mắt chàng sâu thăm thẳm và sáng ngời ngời, mỗi lần nàng tiếp xúc với ánh mắt chàng, nàng đều cảm thấy trái tim mình đập mạnh một cách vô duyên cớ. Nàng cảm thấy trong ngũ quan của Lương Chí Văn, phần đặc biệt nhất là đôi mắt của chàng, chúng giống như hai miệng giếng sâu thăm thẳm, nàng không bao giờ biết được dưới đáy giếng đó chứa đựng những gì, thế nhưng lại có thể tự nhiên cảm nhận rằng, trong đó ngoại trừ cái dòng sinh mệnh cuồn cuộn chảy của chàng, còn chứa đựng rất nhiều những bảo vật vô cùng phong phú. Từ lúc quen anh em nhà họ Lương đến giờ, Tâm Nhụy cứ bị đôi mắt đó làm cho mê hoặc và thu hút. Bây giờ, nàng lại cảm nhận được cái sức mạnh làm cho trái tim nàng nhảy bình bịch đó. Nàng trừng mắt nhìn Chí Văn, vì muốn che dấu đi sự dao động trong tận cùng tâm hồn mình, nàng cất tiếng nói, trong giọng nói chứa đầy sự khiêu chiến: - Anh trừng mắt nhìn em làm chi vậy?... Em biết, anh không đồng ý với cái nhìn của em, mấy người học văn chương như anh, đều tôn sùng Đỗ Phủ! Trong bụng anh thế nào cũng mắng là em không biết gì hết, mà còn bày đặt lý luận, phát biểu cảm tưởng! Lương Chí Văn nhìn nàng chăm chú, trong đầu mày đuôi mắt, chứa đầy nét dịu dàng, thành thật, thâm trầm. Sự dịu dàng đó làm cho trái tim nàng đập liên hồi: - Không! Anh đang nghĩ, em là một cô gái rất kỳ lạ! - Tại sao? - Thấy em suốt ngày hi hi ha ha như thế, nhảy nhót nô đùa như thế, giống như một đứa trẻ vô tư, không biết gì hết, thế nhưng, em lại có thể đọc thơ của Lý Bạch và Đỗ Phủ một cách vô cùng lưu loát! Gương mặt của Tâm Nhụy bừng đỏ lên: - Ha! Điều này có gì là kỳ quái đâu! Anh quên là mẹ em học Văn Học Trung Quốc à! Từ khi còn bé tí, em chưa học chữ, đã theo mẹ em học thuộc lòng quyển "300 Bài Thơ Đường" rồi, sự nghiệp của ba càng phát đạt, em càng học thuộc lòng thơ nhiều hơn! - Sao vậy? - Ba ít khi có mặt ở nhà, mẹ dùng việc dạy em đọc thơ làm thú tiêu khiển! - Cho dù là như thế, em cũng không đơn giản lắm đâu!... Ánh mắt của Lương Chí Văn càng thêm dịu dàng hơn, thâm trầm hơn, dịu dàng như thể ngọn sóng nước đang tràn lên, bao phủ lấy đôi gót chân nàng. Chàng thấp giọng nói: - Tâm Nhụy... Em biết không? Trong những cô gái mà anh quen biết, em là người có chiều sâu... - Ý... Tâm Nhụy kêu rú lên, vội vàng dùng hai tay bịt lỗ tai mình lại, gương mặt nàng đỏ bừng lên như ánh tà dương rực lửa. Nàng vội vàng kêu lên, như đĩa dẫm phải vôi: -... Anh đừng nên bao giờ nói rằng em có chiều sâu, em mà nghe những câu nói đó, là tay chân em nổi da gà hết trọi. Anh đừng nên bị em gạt, em chỉ là đứa giỏi trò huênh hoang khoác lác mà thôi, hôm nay nói chuyện văn chuyện thơ, ngày mai nói chuyện nhạc chuyện kịch, thật sự, biết được tên tuổi của một số nhà văn, nhà thơ trong nước và ngoại quốc, không có nghĩa là có chiều sâu, em ghét nhất là những người làm ra vẻ trí thức, học vấn cao, anh đừng bao giờ sắp em vào những hạng người đó, em sẽ xấu hổ và giận dữ ghê lắm! Em chỉ nghĩ đến đâu là nói đến đó mà thôi, chiều sâu của em chỉ dầy khoảng chừng một trang giấy! Ba em nói rất đúng, em lúc nào cũng là một con bé điên, huấn luyện như thế nào cũng không trở thành thục nữ... - Ai muốn làm thục nữ? Một giọng nói hùng hậu, thô lỗ đột nhiên xen vào. Tâm Nhụy chưa kịp xác định xem giọng nói đó là của ai, Lương Chí Trung đã chạy vèo qua mặt nàng như một cơn gió lốc, thẳng tiến về phía một mỏm đá nhô ra trên bải biển gần đó. Tâm Nhụy đứng ngay lại, một hình dạng to lớn khác lại chạy vụt ngang mình nàng, rượt theo Chí Trung, đó chính là anh chàng ngố Triệu Chấn Á! Hai hình bóng rượt đuổi đó thu hút sự chú ý của Tâm Nhụy, nàng kêu lên thật to: - Các anh đang làm gì vậy? Chí Trung kêu to lên, không quay đầu lại: - Thi chạy xem ai đến mỏm đá kia trước nhất! Tâm Nhụy nổi hứng lên, nàng cúi xuống xăn ống quần, kêu lên: - Em cũng muốn tham gia! Chí Trung kêu: - Không cho con gái tham gia! Có té không ai đỡ lên đâu! Tâm Nhụy giận dữ: - Ai bị té? Ai bắt mấy người đỡ? Em nói tham gia là em sẽ tham gia, đồng thời em sẽ thắng hết mọi người! Nàng dang rộng bước chân, bắt đầu chạy về hướng tảng nham thạch. Chí Văn đứng như trời trồng ở đó, ngẩn ngơ nhìn theo bóng dáng của Tâm Nhụy đang chạy đi. Đôi chân nàng thon dài, cân đối, nhanh nhẹn đạp trên làn nước chạy như bay. Chiếc áo sơ mi của nàng đã được kéo ra bỏ phía ngoài quần, bọc gió quật phần phật như cây cờ. Mái tóc ngắn của nàng bay tung lên, thân hình lanh lẹ như một con sóc nhỏ. Tâm Nhụy đã rượt gần tới Triệu Chấn Á, nàng kêu lên thật to từ phía sau lưng: - Triệu Chấn Á! - Cái gì vậy? Triệu Chấn Á một mặt tiếp tục chạy, một mặt vừa thở hồng hộc, vừa hỏi. Cái đầu to và cái thân hình to lớn của anh chàng, làm cho động tác chạy nhảy của anh chàng trông thật vụng về. Tâm Nhụy kêu lên: - Hạnh Tú đang gọi anh kìa! Bước chân của Triệu Chấn Á hơi chậm lại: - Gọi tôi để làm gì? - Nó có chuyện muốn nói với anh! Bước chân của Triệu Chấn Á càng chậm hơn nữa: - Chuyện gì? Tâm Nhụy đã rượt kịp theo hắn, kêu lên thật to: - Ai mà biết nó có chuyện tâm tình gì đó muốn nói với anh! Anh mà không đi, coi chừng nó giận đấy! - Vâng! Anh chàng ngố đó dừng chân lại, vội vàng quay người chạy ngược trở về hướng cũ. Tâm Nhụy ôm bụng cười nắc nẻ, vừa cười vừa thở hì hục, nàng tiếp tục rượt theo Chí Trung. Thế nhưng Chí Trung lại không dễ rượt như Triệu Chấn Á, chàng rắn chắc, nhanh nhẹn và linh hoạt, đôi chân thật dài, mỗi một bước khoa ra đều dài gần gấp ba lần bước chân nàng, nàng nhìn thấy mình đã không thể nào rượt theo kịp, bèn định làm theo mửng cũ, cất tiếng kêu lên thật to: - Lương Chí Trung! Chí Trung đã chạy đến phía dưới tảng nham thạch, đối với tiếng kêu của Tâm Nhụy, anh chàng giả vờ như chẳng nghe, chàng dùng cả hai tay, bắt đầu leo lên tảng nham thạch như con vượn rừng lanh lẹ. Tâm Nhụy cuống lên, nàng gân cổ lên kêu thật to: - Chí Trung! Lương Chí Trung! Đợi em một chút! Chí Trung kêu vọng trở lại: - Còn lâu mới đợi à! Tâm Nhụy cắn răng nói: - Không đợi thì không đợi! Để xem em có theo kịp không thì biết! Chí Trung cười thật to: - Ha! Em muốn theo anh hả? Lương Chí Trung này số gì cũng không tốt, chỉ có số đào hoa là tốt nhất, đi đến đâu cũng có con gái đòi theo! Tâm Nhụy kêu lên giận dữ: - Lương Chí Trung, anh nói bậy nói bạ gì thế? - Anh nói bậy sao? Chính miệng em đã nói là muốn theo anh mà! - Hứ! Thật là vô duyên! - Không phải anh vô duyên, mà là em không biết xấu hổ! - Thật là đáng chết! Tâm Nhụy giận dữ kêu lên, thân hình nàng tiếp tục xông về phía trước, đột nhiên, chân nàng vấp phải một khúc cây nằm lập lờ bên mé nước, thân hình nàng đứng không vững, miệng nàng bất giác bật lên tiếng rú kinh hoàng: - Ui cha! Chết rồi! Vừa rú xong, cả người nàng đã ngã sóng soài trên bãi cát. Cả bọn nhôn nhao xao động cả một khu bãi biển. Tâm Nhụy nằm dài trên cát, trong nhất thời, nàng đứng dậy không nổi, chỉ cắn răng mà rên ư ư. Chí Văn, Hạnh Tú và Triệu Chấn Á đều ba chân bốn cẳng chạy về phía nàng, vây quanh lấy nàng. Hạnh Tú cúi người xuống, dùng tay ôm lấy đầu nàng, hỏi bằng một giọng lo lắng: - Sao vậy? Tâm Nhụy? Có bị thương chỗ nào không? Tâm Nhụy nhìn lên, Triệu Chấn Á đang trố mắt nhìn nàng trừng trừng, như thể đang xảy ra một tai họa gì to lớn lắm. Chí Văn hơi chau đôi chân mày, ánh mắt đong đầy sự lo lắng và thương xót. Hạnh Tú vừa cuống vừa lo, không ngừng cất tiếng hỏi: - Sao vậy chứ? Có bị thương chỗ nào không? Chí Văn cúi người xuống: - Hạnh Tú, em xem xét phần đầu của cô ấy, anh xem xét phần chân. Tâm Nhụy vội vã rút đôi chân lên phía trên một chút, miệng nàng rên rỉ lớn tiếng hơn nữa, thật là cà chớn, cái tên chết bầm Chí Trung vẫn chưa chịu dẫn xác tới! Nàng lặng lẽ nheo nheo mắt với Hạnh Tú, tiếng rên rỉ từ miệng nàng lại càng to hơn nữa: - Hạnh Tú, ui cha... Tao nghĩ chắc là chân tao gảy rồi! Ui cha... tao nghĩ là tao sắp ngất đi rồi. Ui cha... ui cha... Đôi con ngươi của Hạnh Tú xoay tròn, đột nhiên nàng vỡ lẽ ra. Thì ra con nhỏ này đang giả vờ kêu đau, nó đang dùng kế dụ binh! Nàng cảm thấy buồn cười, gương mặt bầu bĩnh của nàng hiện lên hai núm đồng tiền sâu hoắm. Nàng đưa mắt liếc nhìn anh Hai Chí Văn, gương mặt của chàng vì lo lắng mà trở nên trắng bệch đi. Nàng lại đưa mắt liếc nhìn anh Ba Chí Trung của mình; trời ạ! Cái thằng cha đó đã ngồi ngất ngưởng trên mỏm đá cao nhất của tảng nham thạch, bình chân như vại, đang từ từ rút lấy chiếc khẩu cầm trong túi quần ra, đưa lên miệng thổi một cách thản nhiên như không hề có chuyện gì xảy ra. Tiếng kêu "ui cha" của Tâm Nhụy chưa dứt, nàng đã nghe tiếng khẩu cầm của Chí Trung vang lên, hơi khựng người lại, nàng bò rột ngay dậy, ngẩng đầu nhìn lên, Chí Trung đang ngồi ngất nghểu trên đó, đưa mắt nhìn vào cả bọn cười hì hì, thản nhiên thổi bài "Santalucia" như thể rất hào hứng. Nàng tức giận không thể tả nổi, đưa chân dậm thật mạnh xuống đất, nàng nghiến răng nghiến lợi mắng lên một câu: - Đồ chết bầm! Nàng lại cất bước xông thẳng về hướng tảng nham thạch. Nhìn thấy nàng chạy như thế, Triệu Chấn Á trợn to mắt lên, ngơ ngác hỏi một câu thật ngớ ngẩn: - Không phải cô ấy bị gãy chân rồi sao? Hạnh Tú cười phì lên trừng mắt nhìn Triệu Chấn Á: - Chân nó có gãy đâu, chỉ có anh là ngố quá thôi! Chí Văn cúi đầu xuống, dùng chân đá đá vào cát một cách vô ý thức, chàng nhìn thấy khúc cây làm vấp ngã Tâm Nhụy ban nãy, là một gốc cây đã già. Chàng cúi cong người xuống nhặt lên khúc cây đó lên, ngắm nghía, thân cây bị bám đầy rêu xanh và rong biển, chàng đưa tay chậm chạp, từ từ gỡ ra từng sợi rong biển, hình như muốn làm cho sạch đi. Hạnh Tú lặng lẽ đưa mắt nhìn chàng, thấp giọng lầm bầm cho một mình mình nghe: - Ngó bộ, nó không hù được người muốn hù, mà lại làm cho người khác bị hù! Triệu Chấn Á lại hỏi một cách ngớ ngẩn: - Em đang nói gì vậy? Hạnh Tú cười hì hì, nàng nói thật nhanh: - Không có nói gì cả! Hai anh mau mau giúp em đốt lửa lên, chúng ta bắt đầu nướng thịt ăn là vừa rồi đó! Trên tảng nham thạch, bài "Santalucia" của Chí Trung chỉ thổi được có một nửa, Tâm Nhụy đã leo lên được đến bên trên, đứng đối diện với chàng. Chàng đưa mắt nhìn nhìn nàng, không nhúc nhích động đậy, chàng vẫn tiếp tục thổi cây khẩu cầm của mình. Tâm Nhụy phùng mang trợn má, nét giận dữ hiện rõ trên gương mặt, đôi mắt to tròn như tóe lửa, nhìn trừng trừng vào chàng, gay gắt. Chàng đón nhận ánh mắt nàng, trên gương mặt sạm màu vì ánh mặt trời chiếu rọi, có đôi mắt lấp lánh ánh sáng và nét mặt thản nhiên bất cần đời. Nhìn mãi, nhìn mãi, nét giận dữ trong đáy mắt nàng từ từ tan đi, mà bị thay thế bằng một ánh nhìn gần như buồn bã. Nàng ngồi xuống trước mặt chàng, dùng hai tay ôm lấy gối, nhìn thẳng vào chàng không chớp mắt. Chàng đã thổi xong bài hát, lấy chiếc khẩu cầm xuống. Đột nhiên nàng nói: - Cái miệng anh to quá. Trông xấu vô cùng. Chàng hừ lên một tiếng: - Hừ. Rất thích hợp để hôn. - Không biết mắc cở. Sao anh không nói là thích hợp thổi khẩu cầm? Chàng nhún nhún vai: - Kiểu hôn của anh hay hơn thổi khẩu cầm nhiều, có muốn thử hay không? - Nghèo mà ham! Chàng lại nhún nhún vai. Nàng tiếp tục nói: - Chân mày của anh đậm quá, đôi mắt lại không đủ to, có ai nói với anh rằng, anh không đẹp trai bằng Chí Văn không? Chàng lại nhún vai. - Vậy sao? Chàng hỏi, thản nhiên, bất cần. Lấy khẩu cầm lên, chàng lại đưa vào miệng, tiếp tục thổi, vừa thổi được hai nốt nhạc, Tâm Nhụy đã đưa tay giật lấy cây khẩu cầm, la lên một cách giận dỗi: - Không được thổi nữa! Chàng chụp ngay cánh tay nàng, nói như ra lệnh: - Em cấm anh à!... Trả lại đây! Mau lên! - Không! Nàng trả lời một cách bướng bỉnh, đôi mắt to chiếu lấp lánh trước mặt chàng. Hai người đứng ghìm nhau, chàng nắm chặt lấy cánh tay nàng, gương mặt của hai người cách nhau không đầy một thước, hơi thở của cả hai thổi phà vào mặt của nhau, nóng hừng hực. Vệt nắng cuối cùng của ánh tà dương còn sót lại, nhuộm lên sóng mũi và cằm của nàng thành một vệt sáng hoàng kim óng ánh. Đôi con ngươi của nàng nhìn trừng trừng vào mặt chàng, đôi chân mày chàng khóa chặt lại, ánh mắt sắc như dao, có chút hung hăng, có chút hoang dại. Nàng thở ra một hơi nhè nhẹ, thấp giọng hỏi: - Làm sao anh biết em giả vờ té? Chàng trả lời thật ma mãnh: - Ai nói rằng anh biết? Nàng nhìn chàng trừng trừng, hình như muốn nhìn thấu tim gan chàng: - Hừ! Anh là người được làm bằng sắt hay sao? Làm bằng đất hay sao? Anh không có một chút lòng tiếc ngọc thương hương gì cả sao? Chàng mỉm cười: - Em không phải là hương, mà cũng không phải là ngọc. Nàng hừ bằng giọng mũi, cũng mỉm miệng cười: - Nói cho dễ nghe một chút không được sao? - Từ trước đến giờ anh nói chuyện không dễ nghe chút nào cả, cũng giống như gương mặt của anh vậy, xấu dữ lắm. Nếu như em muốn nghe những lời dễ nghe, thì tốt nhất là nên đi nói chuyện với Chí Văn. Ánh mắt nàng lập tức thoáng qua một tia sáng lấp lánh, đôi chân mày bất giác nhướng lên phía trên. Nàng vừa cười vừa nói: - Ha! Chua dữ à! Em gần như nghĩ rằng anh đang ganh với Chí Văn đấy chứ! Chàng buông cánh tay nàng ra, liếc xéo nàng, nụ cười của chàng thật gian ác: - Em mong anh ganh hay sao? Em lại sai nữa rồi! Em đã tự đánh giá mình quá cao! - Anh... Nàng tức nghẹn lời, đưa tay ra, nàng đẩy thật mạnh vào ngực chàng. - Ui cha! Chàng kêu lên thật to, tảng nham thạch lồi lõm không đều, chàng lại đang đứng trên một mỏm đá không lớn lắm, bị đẩy mạnh như thế, chàng bị mất thăng bằng trượt xuống, thân hình ngã nhào xuống tảng nham thạch, lưng chàng va vào một mỏm đá nhô ra, chàng nằm dài ra trên tảng đá, không động đậy gì nữa. Tâm Nhụy kinh hoàng, sắc mặt nàng trắng bệch đi, nàng nhào đến bên cạnh chàng, run giọng kêu lên: - Chí Trung!... Chí Trung! Chí Trung! Chí Trung!... Anh có sao không? Không phải em cố ý đâu, em không có cố ý đâu, em... Nàng cắn chặt lấy đôi môi, giọng nói run run, gần như muốn khóc. Chàng từ trên đất ngồi bật dậy, cười gập cả người: - Ha ha! Anh bị té rõ ràng là có thớ hơn em nhiều... - Anh... anh... anh... Tâm Nhụy giận đến nghẹn lời, gương mặt nàng trắng như tuyết, ánh mắt đen thăm thẳm, đôi môi run rẩy, miệng nàng lắp bắp không nói được thành tiếng. Nàng trừng mắt nhìn chàng mấy giây, sau đó, lắc mạnh đầu, nàng quay người bỏ đi một nước, đi được vài bước, mới nhớ lại cây khẩu cầm đang nằm trong tay mình, nàng quăng cây khẩu cầm thật mạnh lên tảng đá, sau đó vội vàng tuột xuống, bước thật nhanh đi. Mặt trời đã chìm xuống đáy biển. Bọn Hạnh Tú đã đốt xong lửa, để cái giá sắt lên phía trên, sắp từng xâu thịt lên giá sắt, mùi thịt nướng bay tản mạn cả một khu bãi biển. Tâm Nhụy đi từ từ đến bên chỗ nướng thịt, từ từ ngồi xuống cạnh đống lửa, từ từ kéo đầu gối lên, từ từ dùng tay bó gối, từ từ để cằm tựa lên đầu gối, ngẩn ngơ nhìn vào ánh lửa. Chí Văn vẫn còn ngồi gỡ những rong rêu bám trên khúc cây chàng nhặt được ban nãy, trên gương mặt chàng có một thần sắc trầm tư, chuyên chú nào đó, hình như chàng đang suy nghĩ về một vấn đề gì. - Em biết không, bài thơ "Tháng tám trời Thu gió thổi cao" đó của ông già họ Đỗ, chủ đề chỉ ở hai câu cuối cùng: "An đắc quảng hạ thiên vạn gian, đại hộ thiên hạ hàn sĩ giai hoan nhan"! Người đời sau tôn sùng Đỗ Phủ, ngoài việc thơ của ông ta có một công lực thâm hậu ra, ông ta còn có một trái tim biết thương người lầm than khốn khó! Tạm dịch: - Được nhiều nơi ở an bình, Khắp nơi hàn sĩ đều sinh tiếng cười! Tâm Nhụy hơi ngẩng người ra, ngoẻo đầu sang nhìn Chí Văn, trong đáy mắt nàng lấp lánh một luồng ánh sáng kỳ dị. Tư tưởng của nàng vẫn còn đang chập chờn về Chí Trung và chiếc khẩu cầm của chàng, đột nhiên bị kéo trở về với thơ Đỗ Phủ, làm cho nàng trong nhất thời cảm thấy hơi ngẩn ngơ. Nàng trừng mắt nhìn Chí Văn, tâm hồn bất định. Chí Văn ngước mắt lên, nhìn nàng một cái, nhếch miệng cười thật nhẹ, rồi lại cúi đầu xuống, tiếp tục bận rộn với khúc cây, khúc cây đó hình tròn và có rất nhiều mắc to nhỏ trên đó.Chàng nói một cách ung dung: - Anh nghĩ, em đã quên đi cái đề tài mà chúng ta nói chuyện ban nãy rồi. Tâm Nhụy định thần lại: - Ồ, không, chỉ có điều là... ông già họ Đỗ đó cách chúng ta quá xa rồi. Nàng đưa mắt nhìn ra hướng biển, mặt biển bị nước thủy triều làm cho chập chờn, sóng sánh, dưới ánh nắng nhè nhẹ buổi chiều phát ra từng đốm sáng lập lòe. Bãi biển giờ này đã thưa thớt bóng người, gió biển thổi vào mang theo hơi lạnh gây gây da thịt, ánh tà dương đã dần dần buông màu sẫm tối. Chí Trung đang bước từng bước dài, từ phía mõm đá xa tiến dần đến. Tâm Nhụy tựa cằm lên trên đầu gối, nheo đôi con mắt, nhìn hững hờ về phía Chí Trung đang đi tới. Chí Văn ngẩng đầu lên, đột nhiên chàng nói: - Cho dù mộng của ta có tròn đến mấy, chung quanh cũng chỉ là những khoảng tối không cùng. Nàng lập tức quay đầu lại nhìn Chí Văn, ánh mắt sáng long lanh. Nàng hỏi: - Câu đó của ai? Chàng mỉm cười nói: - Một người không xa lắm, Từ Chí Ma. (Từ Chí Ma là một trong những nhà văn tiên phong trong phong trào viết văn bạch thoại và thơ mới của nền văn học Trung Quốc cận đại, ông có nhiều truyện ngắn và thơ rất nổi tiếng - chú thích của người dịch) Nàng nhướng đôi chân mày, không hề che dấu sự kinh ngạc và thán phục của mình: - Anh có biết không, Chí Văn? Anh rất bác học, làm cho người ta cảm thấy rất nhỏ bé trước mặt anh. Gương mặt chàng đỏ bừng lên. Chàng bắt chước giọng điệu của nàng: - Em có biết không, Tâm Nhụy? Em rất thẳng thắn, làm cho người ta cảm thấy rất ngượng nghịu trước mặt em. Nàng cười lên. - Tại sao? - Giống như anh cố ý làm ra vẻ trí thức. Nàng nhìn chàng trừng trừng, ánh mắt sâu sắc và bén nhạy. Nàng hỏi: - Anh có không? Chàng không hiểu: - Có gì? - Cố ý làm ra vẻ trí thức. Ánh mắt chàng thoáng qua một chút bối rối. Chàng nói thật thẳng thắn: - Có. Có một chút. Nàng mỉm miệng cười, ánh mắt vừa thâm trầm vừa dịu dàng, mang theo một chút hơi hướm làm lòng người ngầy ngật. Nàng lẩm nhẩm đọc: - Cho dù mộng của ta có tròn đến mấy, chung quanh cũng chỉ là những khoảng tối không cùng... Nàng suy nghĩ hồi lâu, lắc lắc đầu: -... Không hay, em không thích, ý nghĩ đó tiêu cực quá. Đối với em mà nói, tình trạng ngược hẳn lại. - Nói như vậy là sao? Nàng nói thật lớn tiếng: - Cho dù mộng của ta có không tròn đến mấy, chung quanh cũng là những đường viền đầy ánh sáng vàng lấp lánh. Đó mới là mộng của em. Đôi mắt nàng long lanh, gương mặt nàng bừng sáng. Chàng nói bằng một giọng hâm mộ và thán phục: - Nói rất hay! Tâm Nhụy, em thật là một người có đầu óc bén nhạy và phong phú. Nàng kêu rú lên, cười nắc nẻ: - Úi cha, anh lại nói như vậy nữa rồi, anh xem, anh làm cho tay chân em nổi da gà hết trọi rồi đây! Nàng đưa thẳng cánh tay mình sang cho chàng xem. Chàng cũng cười, dùng tay nắm lấy bàn tay nàng đang đưa sang. Chàng nói một cách đơn giản và rõ ràng: - Đó là vì em lạnh rồi đấy! Bàn tay em lạnh như băng đây này! Chàng cởi chiếc áo khoác ngoài của mình ra, choàng lên vai nàng, chiếc áo khoác ngoài đó mang theo hơi ấm của người chàng, êm ái ôm vòng lấy người nàng. Nàng có một cảm giác buông thả và lười lĩnh một cách lạ kỳ, cảm thấy như mình đang đắm mình trong một hồ nước ấm áp, dịu dàng, tắm mình dưới ánh trăng lành và bầu trời đầy tinh tú, tất cả mọi vật chung quanh, đều trở nên thần kỳ và sáng láng như "nhuộm đầy những đường viền vàng lấp lánh". Chí Trung đã đi đến gần chỗ hai người một lúc lâu, chàng lạnh lùng đứng nhìn tất cả những chuyện đang xảy ra. Nhìn hai người vừa hỏi vừa đáp, lại nhìn Hạnh Tú và Triệu Chấn Á đang lăng xăng lo đốt lửa nướng thịt, xâu thịt, chuẩn bị muỗng nĩa... chàng ngồi thật nặng nề xuống cạnh nhóm lửa, mang theo một chút tính chất phá hoại, chàng đưa tay ra chụp lấy một xâu thịt treo trên giá nướng, kêu lên thật to rằng: - Ha! Thơm dữ à, anh đói đến độ có thể ăn hết một con trâu! Hạnh Tú kêu lên: - Chưa ăn được! Thịt nướng chưa chín mà! Nàng đưa tay giật lấy xâu thịt trên tay Chí Trung, để trở lại giá nướng. Chí Trung nằm bật ra phía sau, tay chân xoải thẳng ra trên bải cát, cầm chiếc khẩu cầm, chàng đưa lên miệng định thổi tiếp. Thế nhưng chiếc khẩu cầm đã bị hư rồi, thổi không thành âm điệu, chỉ phát ra tiếng kêu "ung ung", Chí Trung lẩm bẩm chửi thề: - Mẹ kiếp! Triệu Chấn Á nghe cả nửa buổi, phát ra một câu phê bình: - Mày thổi nghe dở quá! Chí Trung quăng cây khẩu cầm ra xa, trợn mắt nhìn Triệu Chấn Á: - Người xấu, không biết nói chuyện, ngay cả khẩu cầm cũng thổi nghe quá dở, đó là tao, biết chưa? Hạnh Tú đưa mắt nhìn anh Ba, lại đưa mắt nhìn anh Hai. Thân hình nhỏ bé của Tâm Nhụy, đang lười lĩnh tựa vào người của Chí Văn, trên gương mặt nàng có một nụ cười ngọt ngào đến độ làm say đắm lòng người, một cánh tay của Chí Văn, đang thư thả vòng ngang lưng của nàng. Phía trước mặt chàng, là khúc cây to tròn mà chàng đã bỏ công ngồi gỡ hết rong rêu cho sạch sẽ. - Đây là cái gì vậy? Tâm Nhụy hỏi, dùng tay mò mẫm khúc cây đó, ngửng đầu lên nhìn Chí Văn, vài sợi tóc của nàng phà vào mặt chàng. Đối với những tiếng kêu la của Chí Trung, hình như nàng không hề nghe đến. Chí Văn cầm khúc cây lên, đưa cho Tâm Nhụy nhìn, chàng hỏi: - Giống đầu một người đàn bà không?... Giống em không? Tâm Nhụy ngạc nhiên, nàng nhìn khúc cây chăm chú, hỏi một cách thật dè dặt: - Đúng vậy, giống đầu người ta, nhưng mà... em không đến đỗi xấu như vậy chứ, phải không? Chí Văn bật cười lên thật to. Hạnh Tú rất ít khi nào nghe Chí Văn cười to đến như thế, bất giác nàng ngẩng người ra nhìn. Chí Trung quay đầu lại nhìn khúc cây đó một cái, hừ nhẹ một tiếng, đôi mắt nhìn lên trời, nói lầm bầm một mình: - Khúc cây như vậy mà dễ coi hơn người! Ít nhất, nó cũng không ngã nghiêng ngã ngửa! Tâm Nhụy như giật mình, nàng quay đầu lại nhìn Chí Trung, hơi nhướng đôi chân mày, hình như định gây gỗ, đôi mắt nàng mở tròn xoe lên, sắc mặt biến đi, Hạnh Tú vội vàng vỗ vỗ hai tay vào nhau, lớn tiếng kêu lên: - Thịt chín rồi! Thịt chín rồi! Ai muốn ăn thịt nướng, thì hãy mau đến đây! Sự chú ý của Tâm Nhụy bị những xâu thịt thu hút lấy, lập tức, nàng cảm thấy ruột gan mình kêu rồn rột. Nàng nuốt vội nước miếng, nhìn những xâu thịt nướng vàng thơm bằng đôi mắt hau háu, mọi người đều vây lấy nhóm lửa, ánh lửa làm cho gương mặt người nào người nấy đều đỏ bừng. Sắc đêm đã đến.
QUỲNH DAO
Hạt Đậu Tương Tư
Chuyển Ngữ: Vũ Thảo
Chương 3
Đêm đã rất khuya, rất khuya rồi. Đỗ Mộng Thường ngồi bên cạnh giường con gái, đưa ánh mắt thương xót, đau đớn, khổ sở nhìn trừng trừng vào Vũ Đình đang nằm yên lặng trên giường. Gầy gò, xanh xao, không một chút sinh khí và vô cùng tội nghiệp. Con bé nằm ở đó, mở to đôi mắt ngây thơ vô tội, lặng lẽ nhìn Mộng Thường. Ánh mắt đó làm cho ngũ tạng lục phủ của Mộng Thường như bị vò xé nát tan. Bà đưa tay sờ vào cằm con gái, chiếc cằm vừa nhỏ vừa nhọn, mỏng manh, yếu đuối như thể một món đồ bằng thủy tinh dễ vỡ. Đúng vậy, từ nhỏ Vũ Đình đã giống như một tác phẩm nghệ thuật làm bằng thủy tinh, lung linh trong suốt, xinh đẹp sáng ngời, nhưng không thể nào chịu đựng nổi những sờ mó, va chạm của những bàn tay phàm phu tục tử, bất cứ lúc nào, ở đâu, hình như con bé cũng đều có thể vỡ tan ra thành từng mảnh vụn. Sự suy nghĩ đó làm cho lòng bà nhói đau, bà hít nhẹ vào một hơi dài lạnh lẽo, ngẩng đầu nhìn vào Hạ Hàn Sơn đang ngồi ở phía bên kia giường. Hạ Hàn Sơn đang cầm trên tay một ống kim chích thật to, thật thô, chuẩn bị chích vào tĩnh mạch của Vũ Đình. Tay áo của Vũ Đình xăn lên đến trên vai, cái cánh tay vừa gầy, vừa nhỏ của nàng hình như không to hơn ống kim chích bao nhiêu, trên cánh tay trắng trẻo đó, đều nhìn thấy rõ những đường gân xanh ẩn hiện. Hàn Sơn tìm đường gân máu, đâm thẳng cây kim vào đó, Mộng Thường vội vàng đưa mắt nhìn sang chỗ khác, đôi chân mày cau lại. Ánh mắt của bà chạm phải ánh mắt của con gái, đôi chân mày của Vũ Đình hơi nhướng lên một chút, kiên nhẫn chịu đựng nổi đau của cây kim vừa chích vào, nhìn mẹ cố gắng nhếch miệng nở một nụ cười yếu ớt như xin lỗi. Nàng đưa tay sờ soạng lấy bàn tay của mẹ, kêu lên bằng một giọng dịu dàng, nhỏ nhẹ: - Mẹ, xin lỗi mẹ, con đã làm cho mẹ lo lắng quá nhiều. Mộng Thường cảm thấy có một luồng hơi nóng đang dâng thẳng lên tròng mắt của mình, bà vội vàng nói: - Sao con lại nói như thế? Đau yếu là chuyện có ai muốn đâu! Vũ Đình thở dài u uất: - Ồ, mẹ, mẹ đừng nên thương con quá như vậy, con rất sợ rồi sẽ có một ngày... - Vũ Đình... Mộng Thường kêu nhẹ lên, lẹ làng đưa tay ra đậy lên đôi môi của Vũ Đình, lệ, lập tức dâng đầy tròng mắt. Bà cố gắng không để cho nước mắt trào ra, cố gắng định tìm một lời nào đó để an ủi con gái. Thế nhưng, nhìn vào ánh mắt bi ai và dịu dàng của Vũ Đình, bà cảm thấy nghẹn ngào không nói được nên lời. Mà chỉ có thể dùng răng cắn chặt lấy đôi môi, để kềm chế lại sự sợ hãi và đau đớn đang dâng đầy ngập trái tim. Hàn Sơn chích xong rồi, rút ống kim ra, ông dùng bông gòn xoa nhè nhẹ vào cánh tay Vũ Đình, vừa xoa ông vừa quan sát sắc mặt của Vũ Đình, nhìn Vũ Đình nở một nụ cười khuyến khích, nói: - Từ từ rồi cháu sẽ mạnh khỏe trở lại thôi, Vũ Đình. Thế nhưng, trước nhất là cháu phải tự tin tưởng ở cháu mới được. Vũ Đình nhìn Hàn Sơn, ánh mắt của nàng hòa nhã và phục tòng, thở ra một hơi dài nhè nhẹ, nàng như một đứa trẻ thật ngoan ngoãn: - Dạ, cháu biết, cháu cám ơn bác sĩ lắm, cứ làm phiền bác sĩ đến nhà xem bệnh cho cháu hoài, cháu áy náy lắm. Mộng Thường kéo mền lên tới tận cằm nàng, bà nói: - Con đừng nên cảm thấy áy náy với tất cả mọi người, đây đâu phải là lỗi của con. Vũ Đình thấp giọng: - Dù sao... thì đó cũng là vì con. Hàn Sơn đã thu dọn xong hộp thuốc, ông đứng thẳng dậy, nói: - Xong rồi, uống thuốc đúng giờ, giữ cho tâm tình vui vẻ, hai hôm nữa ta sẽ trở lại đây thăm cháu, hy vọng là hai hôm nữa, cháu sẽ lại có thể vừa đàn vừa ca được nữa rồi, phải không? Vũ Đình gật đầu, nhìn Hàn Sơn mỉm miệng cười, nụ cười đó vừa yếu ớt, vừa thành thật, lại vừa chứa đầy nét tội nghiệp vô cùng: - Dạ! Bác sĩ cứ yên tâm, nhất định là cháu sẽ "cố gắng" khỏe trở lại. Hàn Sơn gật gật đầu, quay người đi ra hướng cửa phòng. Mộng Thường đi theo ông hai bước, Vũ Đình nằm trên giường đưa ánh mắt khẩn cầu nhìn theo bà, thấp giọng kêu lên: - Mẹ! Mộng Thường bất giác dừng chân lại, nói với Hàn Sơn: - Ông ra ngoài phòng khách ngồi một tí, tôi sẽ ra ngay! - Được! Hàn Sơn ra khỏi phòng ngủ. Mộng Thường quay trở lại bên giường, đưa mắt nhìn con gái. Vũ Đình yên lặng nhìn bà, đôi con ngươi trong suốt, long lanh đó hình như đang nói với bà một cách thật rõ ràng rằng: Đừng gạt con! Mẹ! Con không còn sống bao lâu nữa. Đột nhiên, trái tim bà đau buốt như bị ai xiết chặt lại, ngồi xuống bên giường, Vũ Đình ngồi bật dậy, dùng hai tay ôm choàng lấy cổ mẹ, đôi cánh tay gầy yếu, nhỏ bé đó của nàng ghì xiết lấy Mộng Thường, áp mặt mình vào mặt bà, nàng thấp giọng nói thì thầm bên tai bà thật thống thiết: - Mẹ, con không muốn rời xa mẹ, con không muốn! Nếu như con đi rồi, có còn ai ở bên cạnh mẹ nữa, ai sẽ ca hát cho mẹ nghe? Nước mắt Mộng Thường không còn kềm chế được nữa, từng giọt từng giọt lăn dài trên má, bà kêu lên đau khổ: - Ồ! Vũ Đình, con đừng nên nói như thế, không sao đâu, không bao giờ có chuyện đó đâu! Bác sĩ Sơn đã hứa với chúng ta rồi kia mà, ông sẽ trị cho con hết bệnh thôi! Vũ Đình nằm trở lại giường, ánh mắt của nàng trong suốt như nước. Nàng dịu giọng nói: - Mẹ, cả mẹ và con đều biết rằng, bác sĩ Sơn là một người thày thuốc tốt, thế nhưng, ông ta không phải là thượng đế. Mộng Thường dùng tay chụp đôi mắt lại, bà nói bằng một giọng yếu ớt, như tự lẩm bẩm với mình: - Không! Không! Ông ấy sẽ trị cho con hết bệnh, ông ấy đã hứa rồi, ông ấy sẽ làm được, ông ấy đã hứa như thế mà! Vũ Đình quay đầu sang một bên, nàng thở ra một hơi dài u uất: - Tội nghiệp mẹ tôi! Nàng mấp máy đôi môi nói một câu thật nhẹ. Từng dòng, từng dòng nước mắt đổ dài xuống má Mộng Thường, tội nghiệp mẹ tôi! Trong lòng con bé không bao giờ tự nghĩ đến mình, mỗi lần bị bệnh, nó đều cắn răng chịu đau chịu đớn, chỉ dùng ánh mắt xin lỗi nhìn bà. Tội nghiệp mẹ tôi! Trong trái tim hiền lành, dịu dàng của con bé, chỉ có người mẹ tội nghiệp của nó! Nó không bao giờ tự tội nghiệp mình, nó không tự than thân trách phận, trong những ngày tháng bị cơn bệnh liên tiếp hành hạ, trái tim trong trắng ngây thơ đó, chỉ biết có mẹ của nó! Bà đưa tay lên quệt đi dòng nước mắt, nhìn lại Vũ Đình, con bé đã nhắm nghiền mắt lại, đôi mi cong mỏng manh rủ xuống, hình như đã ngủ rồi. Bà đứng bên giường im lặng thêm một lúc lâu, nghe hơi thở không chút đều đặn của Vũ Đình, bà cảm thấy việc hít thở đối với con bé cũng là một thứ gánh nặng, cái cảm giác này càng làm cho bà đau đớn thâm sâu hơn nữa. Cúi người xuống, bà đặt lên trán Vũ Đình một cái hôn nhẹ nhàng, con bé hơi lăn nhẹ người qua, chép miệng nói như mơ: - Mẹ, con ở bên cạnh mẹ... mẹ đừng khóc, con ở bên cạnh mẹ mà... Mộng Thường hơi nhắm đôi mắt lại, hàm răng cắn chặt lấy đôi môi. Một lúc sau, bà mới xoa dịu được tâm tình của mình, bà rón rén đứng lên, rón rén đi đến bên cửa sổ, rón rén buông màn cửa xuống, và rón rén đi ra phía cửa. Đưa mắt lưu luyến nhìn Vũ Đình thêm một lần nữa, bà mới rón rén đi ra khỏi phòng. Hạ Hàn Sơn đang đi đi lại lại trong phòng khách, trên tay ông đốt một điếu thuốc, ông hơi chau đôi chân mày, gương mặt trông đầy nét đăm chiêu, ông nhả ra một ngụm khói, hình như đang bị một vấn đề gì đó làm cho khó nghĩ. Mộng Thường đi đến gần bên ông. Ông đứng dừng lại, ánh mắt ông nhìn bà thật bén nhạy, ánh mắt đó trông thật nghiêm khắc và nhìn thấu mọi sự. Ông nói: - Cô đã khóc. Bà dùng ánh mắt u sầu nhìn ông, nghĩ đến những lời nói của Vũ Đình: Mẹ, mẹ và con đều biết rằng, bác sĩ Sơn là một bác sĩ tốt, thế nhưng, ông ta không phải là thượng đế. Bà chớp chớp mắt, nhìn thật sâu vào mắt ông, hơi dựng thẳng lưng lên, bà cứng rắn nâng cằm hơi cao lên, khàn giọng nói: - Nói cho tôi biết sự thật, nó còn sống được bao lâu nữa? Ông dụi tắt điếu thuốc vào chiếc gạt tàn bên cạnh, chăm chú nhìn lại bà. Trông bà không trẻ hơn Niệm Bình, và cũng không thể nói là đẹp hơn Niệm Bình, ông mơ hồ nghĩ ngợi. Thế nhưng, chiếc lưng vươn thẳng đó, chiếc cằm hơi hất lên đó, đôi mắt ai oán và quyến rũ đó, cùng thái độ đem tất cả vận mệnh phó thác vào tay ông, và cái thần sắc cố gắng làm ra vẻ cứng rắn đó của bà... tất cả, tất cả, đã tạo thành một sức hấp dẫn mạnh mẽ không duyên cớ, hút ông dính vào thật chặt. Một người mẹ đang gặp nạn, một người đàn bà cô độc, một linh hồn tội nghiệp, một sinh mệnh can đảm... ông suy nghĩ đến xuất thần. Sự im lặng của ông làm cho bà kinh hoàng sợ hãi, một cảm giác bất tường đột nhiên phủ trùm lấy bà từ đầu đến chân. Giọng của bà run run, yếu ớt, bà hỏi: - Như vậy, điều tôi đoán là sự thật, phải không? Bao lâu nay ông chỉ tìm cách an ủi tôi, dối gạt tôi, phải không? Sự thật thì, nó không còn sống được bao lâu nữa, phải không?... Nói cho tôi biết sự thật, cả cuộc đời tôi, bao nhiêu cay đắng đều đã trải qua hết rồi, tôi chịu đựng nổi! Thế nhưng, ông phải nói sự thật cho tôi biết! Bà cắn cắn răng, đứng đó với thái độ chịu đựng. Ông trừng mắt nhìn bà. Cuối cùng ông cũng mở miệng nói: - Cô không tin tôi sao? Tôi đã nói, tôi sẽ trị cho con bé khỏi bệnh mà! Bà đưa mắt nhìn ông không chớp. Giọng nói của ông kiên quyết đến mấy, chắc chắn đến mấy! Giọng nói của thượng đế, chỉ cũng như thế là cùng chứ gì! Đôi mắt bà lại dâng đầy lệ nóng, xuyên qua màn lệ mỏng, gương mặt cương quyết của ông hình như là một vật thể phát ra ánh sáng long lanh, gương mặt của thượng đế, chỉ cũng như thế là cùng thôi! Bà gần như muốn quỳ thẳng xuống, muốn khiêm tốn quỳ thẳng xuống... Đột nhiên, ông đưa tay ra chụp lấy tay bà. Bàn tay của ông ấm áp và mạnh mẽ, bàn tay của thượng đế, cũng chỉ đến như thế là cùng. Ông kéo bà đến bên bộ ghế salon, nói một cách ngắn gọn, như ra lệnh: - Đến đây!... Ngồi xuống! Bà bị động ngồi xuống chiếc ghế trước mặt, bị động nhìn vào ông. Ông đem thùng thuốc của mình đến bên cạnh, để lên trên chiếc bàn nhỏ, ông mở thùng ra, lấy ra từ trong đó một xấp phim X-ray dày cộm, lại lấy ra một xấp hồ sơ bệnh trạng và những báo cáo kiểm nghiệm cũng dày cộm. Ông bày tất cả những thứ đó lên bàn, quay đầu lại nhìn bà, ông cất giọng nói; rõ ràng, bình tĩnh và mạnh mẽ: - Để tôi nói thật rõ ràng cho cô biết, tôi đã đem tất cả những hồ sơ về bệnh lý của Vũ Đình trong bao nhiêu năm nay lấy ra hết, ngay cả những báo cáo kiểm nghiệm cũng lấy ra luôn, từ bệnh viện Đài Bắc cho đến các phòng mạch bác sĩ tư, con bé đã nằm tất cả mười hai bệnh viện, bị bệnh từ lúc sáu tuổi cho đến nay, coi như bệnh tất cả là mười hai năm. Tính trung bình, vừa đúng mỗi năm nằm một bệnh viện! Mộng Thường thở ra một hơi dài: - Ồ! Tôi chưa bao giờ tổng kết lại, con bé này, từ khi còn bé, nó đã cứ phải ra vào bệnh viện như đi chợ. - Bệnh của nó, từ những chẩn đoán của các bệnh viện mà nói, đủ tên đủ dạng, tổng kết lại, đại khái có thiếu máu, không đủ sức tiêu hóa, đau tim hạng nhẹ, có một dạo bị viêm gan, yếu gan, và một bệnh quan trọng khác là thiếu dinh dưỡng một cách trầm trọng. Mộng Thường nói một cách yếu ớt, khổ sở: - Tôi... tôi mua cho nó uống đủ loại thuốc bổ, mỗi ngày nấu đủ loại soup gà, soup bò, không khi nào dứt, tôi thật sự không biết tại vì sao con bé lại bị thiếu dinh dưỡng... Trước đây, bác sĩ Châu có nói rằng, những cơ quan căn bản của thể chất nó bị như thế nào đó, cho nên cơ thể không hấp thu được những chất bổ dưỡng. Không hấp thu được chất bổ dưỡng, là một điều nghiêm trọng lắm, phải không? Hạ Hàn Sơn nhìn bà trừng trừng. Ông nói từng chữ, từng chữ một thật rõ ràng: - Nếu như không ăn, thì không làm cách nào có thể hấp thu được hết. Mộng Thường kinh ngạc ngước đôi mi lên nhìn ông: - Không ăn? Ông nói vậy là có ý gì? Ông nghĩ rằng tôi không làm cho nó ăn sao? - Cô làm, cô nấu, thế nhưng không nhất định là nó đã ăn! Đôi mắt của Mộng Thường càng mở to hơn: - Tôi không hiểu. Ánh mắt của ông dừng lại trên gương mặt của bà: - Hãy để chúng ta nhớ lại mọi chuyện từ đầu, được không? Lần đầu tiên con bé phát bệnh là năm nó được sáu tuổi, bệnh tình cũng tương tự như bây giờ, nghĩa là đột nhiên bị ngã ra bất tĩnh. Hôm con bé bị bất tĩnh, giữa hai mẹ con cô, có phải là đã xảy ra chuyện gì hay không? Đôi con ngươi của bà đảo nhẹ một vòng, sau đó, có một chút ánh hồng vương nhẹ trên đôi gò má của bà, bà thấp giọng nói: - Đúng vậy, đó là hôm mà từ lúc cha nó mất đi, lần đầu tiên tôi nghĩ đến chuyện tái giá. Có một người bạn đồng nghiệp, cùng làm thông dịch viên với tôi trong tòa đại sứ, theo tôi rất ráo riết... Bà dừng lại, dùng tay nâng đầu, chìm đắm vào một vùng ký ức xa xưa nào đó, đôi mắt bà dâng lên một làn sương mờ long lanh, huyền ảo, khóe miệng ẩn hiện một đường nét dịu dàng. Không hiểu tại sao, cái thần sắc đó của bà lại làm cho lòng ông như bị nhói đau. Ông ho nhẹ một tiếng, nói như nhắc nhở: - Hiển nhiên, cuộc hôn nhân đó đã vì sự phát bệnh của Vũ Đình mà ngưng lại? Bà định thần lại: - Đúng vậy. Năm đó nó bệnh rất dữ, nằm bệnh viện hết mấy lần, mỗi ngày tôi đều phải đưa nó đi bệnh viện, đến độ bỏ cả việc làm, cuộc hôn nhân đó... cũng vì vậy mà chẳng đi đến đâu. Sau này, người bạn đồng nghiệp đó của tôi bỏ đi Mỹ, bây giờ đã vợ con đầy đàn rồi. - Được lắm, từ lúc đó về sau, con bé bắt đầu bị bệnh, cứ vài ba hôm lại ngã lăn ra bất tĩnh, mà bệnh viện không thể nào tìm ra được bệnh lý một cách chính xác. - Đúng vậy. Hạ Hàn Sơn không nói chuyện nữa, mà chỉ đưa mắt bình lặng nhìn bà. Thế là, bà hơi hiểu một chút, bà đón lấy ánh mắt ông, suy tư, hồi tưởng và phân tích. Cuối cùng, bà từ từ lắc đầu. Bà cất tiếng nói: - Ông đang ám chỉ rằng... bệnh của con bé không phải thuộc về sinh lý, mà là thuộc về tâm lý! Hạ Hàn Sơn nói một cách điềm đạm: - Tôi không ám chỉ, mà tôi xác định rõ ràng! Bà lắc đầu thật kịch liệt: - Không! Không thể nào như thế được! Bệnh về tâm lý không thể nào làm cho nó mỗi ngày một yếu đi, chẳng lẽ ông không nhìn thấy sao? Ngay cả đến hơi thở của nó cũng vô cùng khó khăn, nó gầy đến độ chỉ còn da bọc xương, nhẹ đến độ ngay cả gió cũng có thể thổi nó bay đi, đồng thời, nó xanh xao như thế, tiều tụy như thế, tất cả những thứ đó không thể nào giả vờ mà được... Hạ Hàn Sơn nói thật bình tĩnh: - Tôi không hề nói rằng nó giả vờ làm ra vẻ như thế! Quả thật là con bé xanh xao, tiều tụy, tại vì nó vừa thiếu máu, vừa thiếu dinh dưỡng! Nó đang tự sát mãn tính một cách vô ý thức, làm sao mà không xanh xao, tiều tụy cho được! Bà kinh hoàng ngẩng người ra, mở to đôi mắt, không tin ở thính giác của mình: - Tự sát mãn tính?... Ông nói gì vậy? Tự sát mãn tính? Tại sao nó lại tự sát mãn tính? Nó mất cha từ năm lên ba tuổi, hai mẹ con tôi sống nương tựa vào nhau, tôi vừa yêu thương vừa chìu chuộng nó, không có chuyện gì mà nó không vừa ý... Hàn Sơn ngắt lời bà: - Không phải không vừa ý, mà là tính độc chiếm! Từ năm con bé lên sáu tuổi, nó đã tước đoạt cái quyền tự do có bạn trai của cô! Nó lợi dụng tình yêu của cô, để đạt tới mục đích độc chiếm lấy cô, nó biết được khuyết điểm của cô, nó bèn lợi dụng cái khuyết điểm đó, chỉ cần nó cứ bệnh hết ngày này sang ngày khác, cô cũng sẽ không có tự do hết ngày này sang ngày khác... Gương mặt của bà trở nên trắng bệch, ánh mắt của bà trở nên âm u, ảm đạm: - Ông... ông... ông không hề nhìn thấy rõ ràng! Nói như vậy là tàn nhẫn quá, vô tình quá! Ông không hiểu được Vũ Đình! Từ khi còn bé, nó đã không có cái tôi của riêng mình, mà nó chỉ một lòng một dạ muốn cho tôi vui, mỗi lần bị bệnh, nó đều nói với tôi rằng: Xin lỗi mẹ, con ân hận lắm, mẹ... Ông lại ngắt lời bà, trầm giọng xuống, nói thật bình tĩnh, giọng điệu gần như tàn nhẫn, vô tình: - Tôi biết rõ điều đó! Chính tai tôi đã nghe hằng trăm lần rồi!... Nó càng nói như thế, cô càng đau lòng, chỉ cần cô càng đau lòng, thì cô lại càng không thể nào lìa xa nó được! Tôi đã từng có một nữ bệnh nhân, cũng dùng phương thức đó để khống chế ông chồng của mình, chỉ cần ông chồng về nhà trễ ba phút, là bà ta sẽ bị bệnh ngã nhào ra bất tĩnh. Tôi nói cho cô biết, cô cần phải đối diện với sự thật, bệnh tình nghiêm trọng nhất của Vũ Đình, không phải ở thể xác nó, mà là ở tâm lý nó. Nó đang dày vò cô, thậm chí, nó đang hưởng thụ sự đau khổ của cô, hưởng thụ nước mắt của cô, hãy nhớ rằng, tất cả những điều nó làm đó đều xuất phát từ vô thức, nó không hề cố ý làm như thế, mà chỉ làm một cách vô ý thức... - Không!... Bà thảng thốt kêu lên, không thể nào kềm chế được tình cảm của mình, đôi mắt bà dâng đầy lệ nóng: -... Ông nói như thế là quá lạnh lùng, quá tàn nhẫn, quá vô tình! Ông đang trách móc nó là một đứa trẻ hư đốn, ích kỷ, chỉ biết có mình! Thế nhưng, nó không phải như thế! Nó vừa ngoan ngoãn, vừa nghe lời, chuyện gì nó cũng chỉ nghĩ đến người khác, nó trong sáng như một tờ giấy trắng không vương chút bợn nhơ, hiền lành như thể một con thỏ trắng nhỏ! Nó không hề biết thủ đoạn, không hề biết giả vờ, nó là một đứa con gái vừa hiếu thảo, vừa hiểu biết! Ông nói như thế, là chỉ tại vì ông không tìm ra được căn nguyên chứng bệnh của nó, ông bất tài, ông không phải là một người thày thuốc tốt, các ông bác sĩ đều giống nhau cả, khi ông không tìm ra được bệnh trạng, các ông lại chụp mũ, cho rằng nó bị bệnh thần kinh! Hạ Hàn Sơn đứng ở đó, ông yên lặng nhìn bà, yên lặng nghe những lời trách móc đầy kích động, đầy nước mắt đó của bà. Ông không hề biện bạch cho mình, cũng không hề giải thích cho mình, khi Mộng Thường nói ông "bất tài", ông chỉ hơi nhẹ nhàng rùng mình một cái. Sau đó, ông từ từ đi đến bên chiếc bàn nhỏ, đem tất cả những tài liệu, báo cáo về bệnh trạng, phim X-ray, bỏ trở vào trong thùng thuốc. Mộng Thường kêu xong hết một hơi, bà cũng tự mình bị những lời nói kịch liệt đó của mình làm cho kinh hoảng, bà ngồi chết trân ở đó, ngơ ngẩn nhìn ông thu dọn đồ đạc, ngơ ngẩn nhìn ông để từng món, từng món vào thùng thuốc, đưa mắt nhìn ông đóng nắp thùng thuốc lại, đưa mắt nhìn ông xách cái thùng lên, đưa mắt nhìn ông đi ra phía cửa... đột nhiên, bà kêu to lên không kềm chế được: - Ông đi đâu thế? Ông đứng dừng lại, quay đầu qua, ánh mắt của ông dịu dàng và chứa đầy sự thông cảm, giọng nói của ông không hề chứa đựng một chút lửa giận, mà chỉ đong đầy sự quan tâm và thương xót, ông thấp giọng nói: - Yên tâm đi, tôi sẽ trị cho nó hết bệnh! Đột nhiên, bà cảm thấy cả người mình như tan vỡ. Bà xông thẳng đến bên ông, đứng dừng trước mặt, ngước mắt nhìn lên, trong đôi mắt to tròn đó, đong đầy sự thê lương và bất lực, đong đầy sự khẩn cầu và xin lỗi, bà mấp máy đôi môi, tiếng nói phát ra thì thầm như rên rỉ: - Tôi điên rồi, tôi không biết mình đang nói gì! Ông chú ý nhìn gương mặt thất thần, hoang mang đó, sự lo lắng, buồn bã, cô đơn, bất lực, khẩn cầu, van xin... đều hiện rõ trên gương mặt đó. Ông lại cảm thấy cái sức hút mạnh mẽ, vô hình hiện đến, cái sức hút không thể cưỡng chống lại được. Sau đó, ông mơ hồ cảm thấy mình bỏ thùng thuốc xuống, mơ hồ cảm thấy mình đang kéo bà sát vào lòng, mơ hồ cảm thấy mình đang ôm bà, lại mơ hồ cảm thấy đôi môi mình gắn chặt trên đôi môi bà. Trong khoảnh khắc, ông ngẩng đầu lên, đôi mắt của bà lấp lánh ánh lệ mờ, nhưng sáng long lanh. Trông bà có vẻ mê muội, có vẻ kinh hoàng, như loại côn trùng ngủ qua một giấc dài của mùa Đông buốt giá, đột nhiên bị gió Xuân thổi ngang làm cho bừng tỉnh dậy, hình như không biết làm thế nào để đón nhận cái thế giới mới này. Thế nhưng, cái không khí hoàn toàn mới, cái không khí của một mùa Xuân dịu dàng, đầm ấm, đã xâm nhập vào nơi tận cùng thâm sâu nhất của trái tim bà, làm cho nổi dậy những đợt sóng nhỏ lăn tăn không thể nào bình lặng được. Bà nín thở, hoảng hốt ngẩng nhìn ông, thấp giọng hỏi một câu: - Tại sao lại làm như thế? Ông trả lời thật thẳng thắn, hình như cũng hoảng hốt như bà: - Không biết. Đã muốn làm như thế từ lâu lắm rồi! Bà bướng bỉnh hỏi lại: - Tại sao? Ông thấp giọng thì thầm: - Trông em giống như một mùa Xuân bị băng giá. Mùa Xuân bị băng giá, đột nhiên, cái câu nói có vẻ trừu tượng đó đánh thẳng vào trong tận cùng tâm hồn Mộng Thường, làm cho bà bàng hoàng tỉnh giấc, thấy rằng mình đã lãng phí đi biết bao nhiêu tháng ngày quý giá của tuổi thanh xuân! Bà ngước đôi mi cong, nhìn vào người đàn ông trước mặt không chớp mắt, không, ông bác sĩ này, chẳng những có thể trị được bệnh hoạn, mà ông còn muốn giữ lại mùa Xuân? Đột nhiên, bà có cái cảm giác của một sứ thần đi triều cống, sau khi trải qua những tháng ngày bước đi trên đoạn đường dài mệt mỏi, cuối cùng cũng đã tới được thánh triều, chỉ muốn ngã nhào xuống, ngã nhào xuống không cần biết đến gì nữa hết. Vì, thánh triều đã là đây, thần linh của bà cũng là đây, thần linh của bà có thể che chở hết cho bà những khổ nạn, đem lại cho bà hạnh phúc và mùa Xuân vốn đã bị bỏ quên từ lâu! Bà cúi đầu xuống, tựa trán mình lên vai ông, vai ông rộng và chắc chắn. Vòng tay của ông vẫn còn ôm ngang hông bà. Bà thấp giọng thì thầm: - Xin anh... trị cho con bé hết bệnh. Ông cũng thì thầm: - Chẳng những trị hết cho con bé, mà còn trị luôn cả em nữa! - Trị cho em? - Con bé bệnh ở chỗ muốn độc chiếm em, em bệnh ở chỗ muốn bị độc chiếm. Đời sống con người ta đều nằm trong cái vòng nhân quả lẩn quẩn đó, một người muốn đánh, một kẻ muốn chịu. Em đã cho nó quá nhiều sự chú ý, nếu như muốn trị bệnh cho nó, trước nhất phải trị bệnh cho em. Nếu như em không chú ý đến Vũ Đình nhiều quá như thế, em sẽ thấy rằng thế giới này ngoài Vũ Đình ra, còn có rất nhiều những thứ khác. Đối với Vũ Đình mà nói, cũng như thế, nó không thể suốt đời nương tựa vào mẹ, nó còn có cả một cuộc đời rất dài trước mặt. - Một cuộc đời rất dài? Bà lẩm nhẩm lại mấy chữ đó, vui mừng cảm thấy rằng những chữ đó, hình như đang bắt đầu chảy vào trong huyết quản của mình, tuần hoàn khắp cả người mình. Một cuộc đời rất dài, nó sẽ không chết, nó sẽ không chết, nó sẽ sống đến trăm tuổi! Ngẩng đầu lên, bà chú ý nhìn gương mặt đầy nam tính, chứa đầy sự dịu dàng xen lẫn cương nghị của ông, ai nói rằng ông chỉ là bác sĩ mà không phải là thượng đế? Ai nói thế? Bà càng tựa sát vào ông hơn nữa, trong lòng bà đang tràn ngập thứ tình cảm không chỉ đơn thuần giữa hai người nam và nữ, mà nhiều hơn nữa, là sự cống hiến, ngưỡng mộ và sùng bái của một tín đồ đối với vị thần linh của mình.
QUỲNH DAO
Hạt Đậu Tương Tư
Chuyển Ngữ: Vũ Thảo
Chương 4
Khi mùa Hè đến, ánh nắng mặt trời càng thêm sáng láng, gần như ngày nào trời cũng trải đầy ánh nắng chan hòa xuống trần gian, trong sân trường, hoa đỗ quyên mới vừa tàn úa, mùi hương của hoa lài, hoa lý đã bắt đầu lãng đãng trong không khí. Buổi sáng hôm đó, Hạ Tâm Nhụy đứng ở một góc trường, phát giác ra trên cây thạch lựu hiếm hoi của trường, có một đóa hoa nở sớm nằm khép nép trên cây, nàng giống như Kha Luân Bố phát hiện ra tân đại lục, chạy đi kéo Hạnh Tú đến để thưởng thức, tay chân nàng múa may, dáng điệu vui mừng hớn hở như đứa trẻ được quà. Hạnh Tú nhìn dáng điệu tung tăng, duyên dáng, nhìn đôi gò má đỏ hồng xinh đẹp, cùng đôi mắt làm cho vô số bạn học phái nam đắm đuối đó của nàng, trong lòng không thể không ngấm ngầm thở ra tán thưởng. Từ nhỏ, nàng cũng đã được rất nhiều họ hàng thân thích khen tặng; "là một người đẹp". Thế nhưng, đứng trước mặt Tâm Nhụy, nàng vẫn phải tự than thầm rằng mình không bằng. Không hẳn là vì những đường nét trên gương mặt, ngoài gương mặt ra, mỗi một tiếng cười giọng nói, từng cái quơ tay múa chân của Tâm Nhụy, đều có một âm điệu ý nhị nào đó không thể diễn tả nổi. Bất luận một động tác khoa trương đến mấy, khi được nàng diễn tả cũng đều trở thành vô cùng tự nhiên. Thảo nào mà hai ông anh ngốc nghếch của mình, khi gặp nàng là mất đi những cử chỉ tự nhiên ngày thường! Tâm Nhụy kêu lên: - Hạnh Tú, tao không hề biết rằng màu của hoa thạch lựu lại sặc sỡ đến như thế, thảo nào mà người xưa nói rằng: "Ngũ nguyệt lựu hoa hồng tựa hỏa"! (Tạm dịch: Hoa lựu tháng năm đỏ như lửa.) Hạnh Tú nói: - Mi có biết đóa hoa thạch lựu này giống cái gì không? - Giống cái gì? - Giống tên của mi. Nụ hoa nở rộ vào mùa Hè. - Ồ!... Tâm Nhụy hiểu ra, nụ cười của nàng càng thêm rực rỡ: -... Đúng vậy! Hạ Tâm Nhụy, nhụy hoa tâm điểm của mùa Hè, mùa Hè có nhiều hoa nở rộ, cũng có hơi giống đấy. Hạnh Tú, mi cũng là người thông minh đấy chứ! Hạnh Tú cười hi hi nói: - Đủ tư cách làm em chồng của mi rồi chứ gì? Tâm Nhụy ngơ ngác, trong nhất thời nàng chưa hiểu rõ: - Em chồng?... Em chồng nào?... Ui cha, ui cha!... Nàng đã nghĩ ra rồi, kêu lên inh ỏi: - Con nhỏ quỷ này, cái miệng mi không bao giờ nói chuyện đứng đắn, đàng hoàng! Đôi mắt linh động của Hạnh Tú đảo một vòng trên mặt của Tâm Nhụy: - Không đứng đắn, đàng hoàng à? Tao lại nghĩ rằng, đó là câu nói hay nhất hạng đấy chứ! Bắt đầu từ năm thứ nhất, khi tao mới quen mi, tao đã nói với mình rằng, con bé Hạ Tâm Nhụy này, đáng mặt làm chị dâu của mình lắm, nếu không, tại sao tao lại hăng hái kéo mi đến nhà tao nhiều lần làm gì? Lại còn hăng hái tổ chức đi chơi ngoài trời bao nhiêu lần làm chi? Khi thì đi leo núi, khi thì đi tắm biển, lúc lại đi barberque... - Được dữ a! Thì ra mi tốt với tao, là có mục đích đó à! Mi thật là là là... là là... Nàng nói một hơi năm chữ "là", vẫn không tìm ra "là gì", dậm mạnh chân xuống đất, nàng nói: -... Thật là tức chết đi được, tiếc là cha mẹ tao chỉ sinh có mỗi mình tao, nếu như tao cũng có một người anh thì tốt biết mấy. Ê,... Đột nhiên nàng đổi đề tài: -... Mi có biết tại sao ba tao lại đặt tên cho tao là Tâm Nhụy không? - Tại sao? - Ba tao thích trẻ con lắm, ông nói muốn có ít nhất là sáu đứa con, tao là đứa đầu tiên, đặt tên Tâm Nhụy, ông dự định là đứa nào cũng mang tên Nhụy hết, chỉ có chữ lót là khác nhau thôi! - Nếu là con trai cũng là Nhụy sao? - Không, nếu sinh con trai, thì chữ Nhụy đổi thành Nhị, Ý Nhị chẳng hạn. - Nghe cũng hay lắm đấy, thế nhưng lỡ mà sinh nhiều quá, tới mười mấy đứa, chữ Nhụy cũng khó tìm chữ ghép lắm đấy nhé... Tâm Nhụy ôm bụng cười cong cả người: - Nói bậy, có phải heo đâu mà sinh nhiều đến thế! - Chuyện đó cũng khó nói lắm à! Gần nhà tao có bà kia sinh mười một đứa con đấy!... Hạnh Tú nói, nàng kéo đề tài trở lại: -... Ba mi thích trẻ con thế, sao mà chỉ sinh có một mình mi thôi vậy? - Tại mẹ tao không chịu chứ sao! Khi mẹ tao sinh tao, thuộc về loại khó sinh, suýt chút tưởng chết rồi đấy chứ, do đó bà sợ quá chừng, ba tao cũng sợ quá chừng. Với lại, mẹ tao thích giữ thân mình cho đẹp, bà nói sinh tao xong, vòng eo tăng lên hai phân, cho nên không muốn có con nữa. Ba tao yêu mẹ tao, mẹ nói không muốn nữa thì không muốn nữa, thế là, tao trở thành nhụy hoa duy nhất của ba. Hạnh Tú nói: - Mẹ mi đẹp thật, khi bà đứng chung với mi, trông giống như là hai chị em đấy. Mẹ tao thì không được như thế, trông mẹ tao già hơn mẹ mi nhiều. Tuy nhiên, hoàn cảnh sinh hoạt khác nhau, ba tao suốt một đời làm công chức, đồng lương chật vật, lại có tới ba đứa con... - Do đó, mẹ tao nói rằng, đàn bà đừng nên có nhiều con quá! Hạnh Tú cười nói: - Mi đừng nên nói như thế! Nếu như mẹ tao không sinh ba đứa, để sinh ra tới tao, tao sẽ không làm bạn học với mi được, nếu như tao không làm bạn học với mi, mi lấy ai bây giờ? Tâm Nhụy kêu lên: - Con nhỏ này, mi nói cái quỷ gì vậy?... Bộ mi nghĩ rằng tao không lấy được ai, nhất định phải gã về cho nhà mi hay sao? Hạnh Tú cãi chầy cãi chối: - Tao có nói thế đâu!... Tuy nhiên, mi cũng đừng nên xem nhẹ hai ông anh tao đấy nhé, con gái theo ngược lại mấy ông ấy nhiều biết bao nhiêu! Anh Hai tao khi còn học đại học, có một cô bạn học thầm yêu ông ấy, đã vì ông ấy mà bỏ học nữa chừng để đi tu đấy! Còn ông anh Ba tao, lúc còn học lớp 11, đã có con gái viết thư tình cho ông ấy rồi đấy! Tâm Nhụy cảm thấy thích thú với đề tài này, nàng ngưng lại tiếng cười, nhìn Hạnh Tú chăm chú, nói một cách trầm ngâm: - Hạnh Tú, mi thích anh Ba mi? Hay là thích anh Hai mi vậy? Hạnh Tú cười lên: - Ha!... Đó là câu hỏi mà tao đang cứ muốn hỏi mi đây! Tại sao mi hỏi ngược lại tao chứ? - Hứ!... Gương mặt của Tâm Nhụy bất giác đỏ bừng lên, nàng quay người chạy về hướng lớp học, một mặt chạy, một mặt kêu to lên: - Tao không ở đây nói bậy với mi nữa, tao đi đến dự lớp tâm lý học đây! Hạnh Tú gọi với theo: - Tao đợi mi đó nhé! Học xong rồi đến nhà tao chơi, mẹ tao nói làm bánh cuốn cho mi ăn đấy! Tâm Nhụy vừa chạy vừa nói: - Tao không đi! Tao cũng không ăn! Hạnh Tú cười kêu to lên: - Tùy mi đấy! Dù sao thì tao cũng hết giờ học rồi, tao cứ đợi mi ở đây, nếu như tan học mà mi không đến, thì tao đi mất đó! Tao không phải là bạn trai của mi, không có kiên nhẫn chờ lâu đâu, mi có nghe không? - Không nghe! Tâm Nhụy quay đầu lại cười hi hi và la to lên, xong chạy đi biệt dạng. Hạnh Tú đưa mắt nhìn theo bóng dáng của Tâm Nhụy khuất dạng sau dãy lầu của viện Văn Khoa, nàng quay người lại, nhìn vào đóa hoa thạch lựu một hồi lâu. Sau đó, nàng chọn một chỗ bóng cây râm mát, ngồi xếp bằng xuống đất. Mở quyển "Lịch Sử Trung Quốc Cận Đại" ra, nàng bắt đầu đọc sách. Tháng sáu là lại đến kỳ thi cuối năm, chỉ chớp mắt là năm thứ ba lại đi vèo nữa rồi. Nàng trừng mắt nhìn vào một trang trong quyển sách, thế nhưng lại không thấy gì hết. Trong lòng nàng đang nghĩ đến Tâm Nhụy, nàng và Tâm Nhụy không học cùng một ban, nàng học về Lịch Sử, Tâm Nhụy học Triết Học, tuy nhiên, khi học năm thứ nhất, cả hai đã cùng học chung môn Xã Hội học và Kinh Tế học, hai người gặp nhau đã trở thành tri kỷ. Thế nhưng, nàng lại không bao giờ ngờ rằng, Tâm Nhụy lại tạo ra một đợt sóng ngầm vô hình trong gia đình nàng. Nàng nghĩ đến câu hỏi của Tâm Nhụy: - Hạnh Tú, mi thích anh Ba mi, hay là mi thích anh Hai mi? Dùng tay nâng cằm, nàng ngồi ngẩn ngơ, chìm đắm trong sự suy nghĩ miên man. Nàng nghĩ đến anh Hai Chí Văn, và anh Ba Chí Trung. Chí Văn thâm trầm, xúc tích, Chí Trung hào sảng, phóng khoáng. Chí Văn rất tỉ mỉ tinh tế đối với người và sự việc, Chí Trung thì lại như thể bất cần đời. Thích ai? Với lập trường của một cô em gái, thật ra rất khó nói. Nàng thích sự thâm trầm, vững chải của anh Hai, thích sự phóng khoáng, cởi mở của anh Ba. Thế nhưng, nếu như đặt mình vào lập trường của Tâm Nhụy thì sao? Nàng khẽ nghiêng nghiêng đầu, yên lặng suy nghĩ, bất giác buột miệng nói: - Mình chọn anh Hai! Tại sao lại chọn anh Hai? Tâm Nhụy quá sống động, nàng cần có một lực lượng làm cho nàng trầm lại, và cần một người đàn ông lớn hơn nàng nhiều tuổi một chút. Chí Văn đã hai mươi bảy tuổi, Chí Trung mới có hai mươi bốn. Chí Văn dịu dàng, tinh tế, biết chú ý chìu chuộng phái nữ. Chí Trung thì chưa định hình, suốt ngày cứ hi hi ha ha, đối với con gái thì chỉ nồng nhiệt lúc ban đầu. Nàng nghĩ đến đây, không còn ngồi được nữa, tất cả mọi tâm tư, đều hướng về anh Hai Chí Văn. Huống chi anh Hai học Văn, cùng một sở thích với Tâm Nhụy, Chí Trung học ngành kỷ sư, hoàn toàn đi về một hướng khác. Nàng nghĩ mãi, nghĩ mãi, càng nghĩ càng háo hức, thế nhưng... thế nhưng... cái ông anh Hai nhát gái này, làm việc gì cũng chậm như rùa bò! Đối với Tâm Nhụy, anh ấy hữu ý hay vô tình? Tại sao mãi cho đến bây giờ, vẫn chưa chịu tấn công cho rồi đi? Có phải tại vì anh Ba không?... Có thể! Từ trước đến nay, Chí Văn bao giờ cũng xem tình thủ túc nặng hơn tất cả mọi thứ trên cõi đời này! Nàng tự lẩm bẩm với mình: - Ngó bộ, vị thần tình ái này cần phải được trợ lực một chút, đó chính là cái hay của việc có em gái! Nàng ngồi bật dậy từ trên cỏ, nghĩ là làm! Không có thì giờ để do dự nữa. Nàng xông thẳng đến phía thư viện, ở đó có điện thoại công cộng, phải đánh cho anh Hai một cú điện thoại mới được! Đến trước cửa thư viện, không ngờ đã có một hàng người đứng sắp hàng dài chờ đến phiên gọi điện thoại. Đợi không được, nàng lại chạy về hướng căn-tin, ở đó cũng có người đứng chờ. Nàng đứng ở đó bồn chồn chờ đợi, phải một lúc lâu sau mới đến phiên nàng. Nàng lập tức quay số điện thoại ở chỗ sở làm của Chí Văn, Chí Văn đang làm trợ giáo ở đại học xxx, đồng thời chàng cũng đang làm luận án cho bằng tiến sĩ Văn Chương của mình, tiếng là làm trợ giáo, nhưng chàng được dành phần lớn thì giờ để làm luận án, do đó, công việc ở trường đại học chỉ là hình thức, đôi khi chàng cũng có thể bỏ đi trong giờ làm việc. Điện thoại phía bên kia, Chí Văn bắt lên, Hạnh Tú lập tức nói bằng một giọng sôi nổi: - Anh Hai, có thể đi ra ngoài một chút được không? - Bây giờ à? Để làm gì? - Có chuyện vui cho anh. - Nói cho anh nghe xem! - Anh đến trường của tụi em, đi ngay bây giờ! Chí Văn im lặng hết một lúc, chàng hỏi một cách do dự: - Làm gì vậy? - Anh đi vào cửa trường, quẹo ngay vào phía bên phải, đi băng ngang dãy lầu thứ nhất, anh sẽ thấy một cây hồng đậu thật cao, thật to, phía sau cây hồng đậu, có hàng cây hoa đỗ quyên, bên cạnh hoa đỗ quyên, có một cây thạch lựu, phía trước cây thạch lựu đó, có một người đang đợi anh! Chàng hơi nín thở giây lát, như thể biết mà vẫn hỏi: - Ai vậy? - Anh đoán đó là ai? Dĩ nhiên là nàng rồi! Chàng lại do dự hết một lúc, hình như có hơi e ngại: - Cô ấy bảo em gọi điện thoại cho anh chăng? Hay là tự em bày ra? Thật là tức chết! Anh ấy vẫn còn đang do dự, chưa chịu xuống cờ! Tiếng chuông tan học đang reo lên, không còn thì giờ để nói chuyện lôi thôi nữa, nàng nói thật nhanh: - Anh đừng hỏi nữa, nếu không đến là trễ rồi đó. Em không nói cho anh biết là ai gọi anh đến, mà chỉ nói với anh một câu, tình yêu là thứ không thể nhường nhịn, anh đừng nên ở đó nhường cho người khác như nhường thức ăn vậy! Hình như Chí Văn lại nín thở thêm một lúc, lập tức, giọng của chàng vang lên thật nhanh: - Anh đến ngay lập tức! Nàng dặn dò: - Càng nhanh càng tốt, đừng dẫn nàng về nhà, dẫn nàng đi ra ngoại ô, dẫn nàng đi ngồi quán café, hay dẫn nàng đi xem ciné, gì cũng được. Nhưng mà đừng dẫn về nhà, biết chưa?... Được rồi, anh đến nhanh đi, em đi chận nàng lại cho anh! Bỏ ống nghe xuống, nàng quay người chạy hấp tấp về hướng cây thạch lựu. Trong khi Hạnh Tú đang đi gọi điện thoại, đàng này Tâm Nhụy đã trở về chỗ sân trường ban nãy. Nàng đi vòng qua vòng lại phía trước cây thạch lựu mấy lần, thế nhưng vẫn không tìm thấy bóng dáng của Hạnh Tú. Nàng nhìn dáo dác chung quanh, không một bóng người, nhìn nhìn đồng hồ, nàng chẳng qua chỉ trễ có năm phút chứ gì đâu. Nàng cắn cắn răng, bất giác buột miệng mắng một câu: - Nói không đợi là không đợi! Đúng là làm phách, bộ nó tưởng mình ham đến nhà nó ăn bánh cuốn lắm sao! Nàng càng nghĩ càng bực bội, quay người lại, nàng giận dỗi bỏ đi về hướng cổng trường. Nàng đi ra tới cổng trường, Hạnh Tú chạy tới sân trường, hai người chỉ cách nhau trong tích tắc. Ai ngờ, cái tích tắc đó, đã làm cho tất cả kế hoạch của Hạnh Tú đảo lộn hoàn toàn. Tâm Nhụy đi ra đến cổng trường, ôm đống sách trên tay, nàng đi lững thững về hướng xe buýt công cộng, vừa đi đến trước trạm, có một người thanh niên, chạy một chiếc xe gắn máy trông thật quen thuộc trờ tới, xông thẳng về hướng nàng. Nàng định thần nhìn kỷ, đó là Lương Chí Trung! Ý niệm đầu tiên thoáng qua trong lòng nàng, là: À! Cái con nhỏ Hạnh Tú này đang phá mình đây! Thảo nào mà nó không đợi! Nàng ngẩng đầu lên nhìn Chí Trung: - Sao anh không đi làm? - Hôm nay xưởng lắp cơ khí, cho nghĩ việc một bữa!... Chí Trung nhìn dáo dác: - Ủa, Hạnh Tú đâu? Sao nó không cùng đi với em? Còn ở đó làm bộ nữa! Tâm Nhụy bĩu môi thật nhẹ, nàng hỏi: - Sao anh biết em ở đây mà đến? Chàng nheo mắt cười, gương mặt thật ma mãnh: - Ai nói là anh biết? Anh chỉ tình cờ đến thôi! - Hừ! Nàng hừ nhẹ một tiếng, quay người đưa lưng về phía chàng. Chàng nói: - Ê, ngồi lên phía sau anh đi, anh chở em đi chỗ này! Nhanh lên! Trong thanh âm chàng như có giọng điệu ra lệnh, nàng càng bực bội hơn nữa. Nàng trả lời thật ngắn gọn: - Không đi! Chàng liếc nhìn nàng, suy nghĩ hết hai giây, sau đó, chàng đưa tay lên chụp lấy mái tóc bị gió thổi đến rối tung của mình, đột nhiên cười lên. Chàng cắn cắn răng nói: - Được, được, được, anh đầu hàng rồi! Anh cố ý chờ em ở đây, được chưa? Hôm nay em học xong lớp tâm lý học là hết giờ rồi, anh đã hỏi thăm kỷ càng hết rồi, được chưa? Ít ra cũng phải như thế chứ, nàng bậm bậm môi, muốn cười. Nhẹ nhướng đôi mi cong, nàng liếc nhìn chàng bằng đuôi mắt, anh chàng lãng tử này mà cũng biết đỏ mặt nữa cơ à! Đó không phải là một điều kỳ lạ lắm sao? Cái anh chàng Lương Chí Trung không biết sợ trời sợ đất, cái anh chàng Lương Chí Trung bất cần đời, vậy mà cũng có một giây khắc biết đỏ mặt! Không hiểu vì sao, nét mặt ngượng nghịu đỏ bừng đó của Chí Trung, lại làm cho trái tim nàng như rung động. Nàng không còn tỏ ra bướng bỉnh, nàng không còn muốn kháng cự nữa, bất giác, nàng leo lên phía đàng sau chiếc xe gắn máy, đưa tay ôm vòng ngang eo chàng. Chí Trung nổ máy, chiếc xe phóng "vút" tới phía trước. Gió thổi mái tóc của Tâm Nhụy bay tung lên, nàng không thể không áp gương mặt của mình sát vào lưng Chí Trung, để cho tóc đừng bay vào mắt. Nàng kêu to lên từ phía sau: - Anh chở em đi đâu thế? Đến nhà anh hả? - Không! Đi hồ Thanh Thảo chèo thuyền! Ở đó có một loại thuyềm buồm, chơi vui lắm! Bảo đảm là em sẽ thích! - Hạnh Tú nói rằng chiều nay mẹ anh mời em tới ăn bánh cuốn! Tâm Nhụy kêu lên, trong lòng nàng đột nhiên thoáng qua hình ảnh một người. Có một cảm giác bất an, hình như đang len lén xen vào tâm hồn nàng. Phần lưng của Chí Trung hơi dựng thẳng lên. - Bánh cuốn của mẹ anh, lúc nào em cũng có thể ăn được!... Chàng nói một cách ậm ừ, lại nói tiếp: -... Ôm chặt một tí nữa, anh tăng tốc độ đây! Chàng gia tăng thêm tốc độ, hai tay của Tâm Nhụy ôm vòng lấy eo ếch chàng, áp gương mặt mình thật sát vào phần lưng to rộng của chàng. Chiếc xe phóng như bay ngang qua cổng trường, trước mắt Tâm Nhụy như sáng lên, đột nhiên nàng nhìn thấy Chí Văn đang từ trên một chiếc xe taxi bước xuống, có lẽ vì bị tiếng ồn của xe gắn máy thu hút, Chí Văn quay đầu lại, vừa đúng lúc chạm phải ánh mắt của Tâm Nhụy. Nàng hơi nhíu nhíu mày, không thể nào lại như thế! Nhất định là nàng hoa mắt. Tuyệt đối không thể nào cả hai anh em đều cùng đi tới cổng trường một lượt như thế! Thế nhưng, cái chạm mắt đó rất thật, làm cho nàng cảm thấy tâm hồn hơi bị dao động. Chí Trung ở phía trước hét lên với nàng liên tiếp mấy câu hỏi, thế mà nàng lại không nghe câu nào. Cuối cùng, Chí Trung hét thật to: - Tâm Nhụy! Nàng giật nảy mình, hỏi lại: - Cái gì? - Em đang nghĩ gì vậy? - Em... em... Nàng ấp úng hết vài giây, sau đó vẫn nói ra một cách thẳng thắn: -... hình như em nhìn thấy Chí Văn. "Rét" một tiếng vang lên thật nhọn, chiếc xe gắn máy bị thắng gấp, đứng dừng lại thật nhanh. Chí Trung quay đầu lại, nói một cách thật đơn giản: - Tốt nhất là em nên đến nhà anh ăn bánh cuốn vậy, anh không đưa em đi đâu! Anh muốn đi đến hồ Thanh Thảo chèo thuyền! Nếu như em không muốn đi, anh sẽ tìm người khác cùng đi với anh vậy! Nàng hơi khựng người lại, nói một cách yếu ớt: - Em có nói là không muốn đi đâu! Chàng dựng xe thẳng lên, đứng bên lề đường, đôi mắt chàng sáng hừng hực, nhìn nàng trừng trừng, trong ánh mắt đó hình như lại có xen lẫn chút ánh sáng hung hăng, sắc mặt chàng đứng đắn và nghiêm trang, chưa bao giờ nghiêm trang đến như thế. Giọng nói của chàng cứng nhắc và lãnh đạm:- Để anh nói với em một câu nói mà anh đã muốn nói từ lâu: giữa anh và anh Hai của anh, quần áo có thể mặc chung, xe có thể chạy chung, sách vở có thể cùng xem chung, chỉ có bạn gái, là tuyệt đối không thể có chung được! Nếu như em cứ tiếp tục nghiêng qua ngã lại như thế, thì từ nay anh sẽ đứng tránh ra thật xa, anh sẽ không vì em mà làm tổn thương tình nghĩa anh em! Nàng đứng ở đó, dưới ánh nhìn hừng hực đó của chàng mà cảm thấy hơi thở của mình cuống quýt lên. Ánh mặt trời chiếu thẳng trên đầu nàng, từ khi mùa Hè bắt đầu cho đến nay, đây là lần đầu tiên nàng cảm thấy sức nóng của ánh sáng mặt trời. Đầu nàng hình như có hơi choáng váng, đôi môi nàng cảm thấy khô khan, mà cái thái độ nghiêm trang chưa từng thấy của chàng lại làm cho trái tim nàng đập bình bịch. Đột nhiên, nàng hiểu ra được một điều, tên lãng tử bất cần đời này, tên lãng tử không bao giờ coi trọng bất cứ chuyện gì này... đang bày tỏ tình cảm với nàng lần đầu tiên và duy nhất! Nàng hít vào một hơi thở thật sâu, mở to đôi mắt. Sao vậy? Những lời tỏ tình trong tiểu thuyết đâu phải như thế này? Sao vậy? Ngay cả một câu nói dịu dàng cũng không hề có sao? Sao vậy? Sao chàng lại hung hăng con bọ xít như thế kia? Thế nhưng, sao vậy? Mình lại thích những lời nói cứng nhắc và lãnh đạm đó mới chết chứ! Chàng lại hỏi: - Sao đây? Em muốn theo anh đi hồ Thanh Thảo, hay là đến nhà anh ăn bánh cuốn? Nàng dùng lưỡi liếm liếm đôi môi, nói thật nhẹ: - Bánh cuốn lúc nào cũng ăn được, phải không? Chàng trừng mắt nhìn nàng hết mấy giây, dần dần, ánh mắt chàng chứa đầy nét cười, thế nhưng, thanh âm của chàng vẫn chứa đầy sự thô lỗ và mệnh lệnh, chàng nói: - Lên xe! - Dạ! Nàng lại leo lên xe ngồi tiếp. Chỉ vài phút sau, chiếc xe gắn máy của Chí Trung đã chạy phom phom ngoài công lộ, hướng thẳng ra vùng ngoại ô. Cùng lúc đó. Hạnh Tú và Chí Văn đang cùng đứng phía trước đóa hoa thạch lựu. Cả hai anh em, đưa mắt nhìn nhau, có rất nhiều chuyện để nói, nhưng không biết phải bắt đầu từ đâu. Hạnh Tú hơi có vẻ áo não, từ lúc nàng nghe Chí Văn nói: - Anh nhìn thấy Tâm Nhụy ở phía trước cổng trường, Chí Trung chở cô ấy đi mất rồi! Nàng đã cảm thấy buồn bã rồi. Thật sự, cả hai đều là anh của nàng, trước ngày hôm nay, nàng không hề cảm thấy Tâm Nhụy phải nhất định thuộc về anh Hai hay anh Ba, nàng nhận thấy rằng, cho dù anh nào chiếm được nàng, cũng đều là một chuyện tốt. Thế nhưng, bây giờ, nàng lại cảm thấy hình như có gì đó không ổn, có một cảm giác tự trách thật mạnh mẽ, đang vây lấy tâm hồn nàng. Cuối cùng, nàng cũng mở miệng trước: - Anh Hai, em nghĩ tất cả cũng tại em mà ra, em hóa khéo thành vụn! Nếu như em không đi gọi điện thoại, nếu như em ở bên cạnh Tâm Nhụy từ đầu chí cuối, nếu như em không rời khỏi cây thạch lựu này... Chí Văn thẩn thờ nhìn vào đóa hoa thạch lựu đỏ rực rỡ ngay trước mặt, nhẹ nhàng ngắt lời nàng: - Đừng nói nữa! Sao lại có thể trách em được? Em làm mọi chuyện là vì có ý tốt thôi, chỉ tại anh... Đột nhiên chàng cắn cắn răng, Hạnh Tú nhìn thấy những sớ thịt phía dưới cằm chàng đang rung lên thật nhẹ, trong giọng nói của chàng hình như có mang chút âm điệu run rẩy: -... Tại anh không có duyên với nàng!... Chàng đưa tay ra sờ nhẹ đóa hoa thạch lựu, bắt buộc tư tưởng mình chú ý tập trung vào chỗ khác. Chàng khàn giọng nói: -... Chưa bao giờ nhìn thấy đóa hoa đẹp như thế này! Hạnh Tú buột miệng nói không suy nghĩ: - Tâm Nhụy phát giác ra đó! Em nói, nó giống như cái tên của nàng, nụ hoa rực rỡ của mùa Hè. - Ồ! Chí Văn vội vã rụt tay lại, hình như trên đóa hoa đó có gai đâm phải chàng. Hạnh Tú kinh ngạc nhìn Chí Văn, trong khoảnh khắc đó, nàng mới cảm nhận ra rằng cái tình cảm của Chí Văn trao gửi cho Tâm Nhụy đã sâu đậm đến như thế nào! Sự cảm động, thương hại, xót xa... đồng loạt ập đến như một ngọn thủy triều dâng tràn, đầy ngập. Bất giác nàng nói: - Anh Hai, anh đừng nản lòng! Tâm Nhụy đi chơi với anh Ba chưa chắc là đã có gì, anh có thể tranh đua chứ! Chí Văn nở một nụ cười khổ sở: - Tranh đua?... Tranh đua với Chí Trung? Để làm tổn thương tình cảm anh em? Huống chi, cho dù có làm tổn thương tình cảm anh em, cũng chưa chắc đã chiếm được Tâm Nhụy đâu! Em không thấy cái cảnh của họ ban nãy ở ngoài cổng trường, vừa thân mật, vừa vui vẻ... Chàng ngưng bặt lại, một lúc sau, mới nói tiếp bằng một giọng trầm thấp và khàn đục: -... Thật sự, hai người đó thật là xứng đôi! Cả hai đều cùng nghịch ngợm, hoạt bát, không câu nệ, không rụt rè... Chàng cúi đầu xuống, không nói thêm nữa. Cả hai lặng lẽ đi trong sân trường, rời khỏi cây thạch lựu, đi ngang qua hàng cây đỗ quyên, cây hồng đậu cao to đang đứng vươn thẳng những nhánh dài như lọng dù che phủ. Chí Văn cúi thấp đầu xuống, thẩn thờ đi vào phía dưới bóng râm của cây hồng đậu cao to đó, cúi cong người xuống, chàng nhặt lên từ dưới đất một trái đậu đã chín khô, mở hai cánh đậu ra, có một hạt đậu màu đỏ tươi lăn vào lòng bàn tay chàng, chàng lẩm bẩm, lầm bầm thật nhỏ giọng, đọc ra mấy câu: - Thị thùy bả tâm lý tương tư, chủng thành hồng đậu. Đãi ngã lai chiển đậu thành trần, khán hoàn hữu tương tư một hữu? Tạm dịch: z- Ai đem nỗi nhớ trong tim, zTrồng thành hạt đậu tương tư tháng ngày, zĐể ta đem đậu nghiền xay, zXem còn thương nhớ mê say làm gì? Hạnh Tú nghe không rõ chàng đang lầm bầm những gì, nàng hỏi một cách kinh ngạc: - Anh đang nói gì vậy? Chàng ngẩng đầu lên nhìn tàng cây cao to, râm mát, nụ cười héo hắt trên môi chàng hình như càng thêm héo hắt: - Anh đang đọc bài thơ của Lưu Đại Bạch. Người xưa thường hay đem cây hồng đậu ví von thành cây tương tư, thật sự đó là hai chuyện chẳng dính dáng gì với nhau. Nhưng, anh không bao giờ biết rằng, một hạt hồng đậu nhỏ tí ti như vậy, lại có thể phát triển ra thành một cây to, cao lớn như thế này. Chả trách gì mà người xưa gọi hạt hồng đậu là hạt tương tư. Đôi tròng mắt của Hạnh Tú rươm rướm lệ. Nàng thấp giọng kêu lên: - Anh Hai. Đột nhiên Chí Văn đứng dừng lại, quay đầu qua Hạnh Tú, nghiêm nghị nhìn nàng: - Hạnh Tú, anh đã nói với em là, mùa nghĩ hè năm nay, anh sẽ đi lên núi viết luận án chưa? Hạnh Tú ngẩng người ra, kinh ngạc: - Lên núi? Tại sao lại lên núi viết? - Trên núi hơi yên lặng hơn, có thể chuyên tâm làm việc. Sang năm, nhất định là anh phải lên bậc chứ, đâu thể nào làm trợ giáo cả đời được. Hạnh Tú trừng mắt nhìn chàng, ngây ngô gật gật đầu. Chàng đưa tay ra sờ sờ vào mái tóc ngắn, bị ánh nắng mặt trời làm cho phát nóng của Hạnh Tú, đột nhiên chàng bật lên tiếng cười. Cười xong, chàng nghiêm sắc mặt lại nói: - Em phải nhớ nói với Chí Trung, lần này, không được chỉ nóng có ba phút thôi đấy nhé! Hạnh Tú càng nhìn chàng trân trối hơn nữa, rồi lại ngây ngô gật gật đầu. Chàng nắm chặt hạt hồng đậu, bước từng bước thật dài, thật nhanh ra phía cổng trường.
QUỲNH DAO
Hạt Đậu Tương Tư
Chuyển Ngữ: Vũ Thảo
Chương 5
Đối với Tâm Nhụy mà nói, mùa hè năm nay thật là đặc biệt. Đột nhiên, chủ nhân của những sinh hoạt hằng ngày không còn là "mình" nữa, mà trở thành "Chí Trung". Cùng chàng đi chơi ngoài vùng ngoại ô, cùng chàng đi vào công xưởng, nơi chàng đi làm, theo chàng làm việc, theo chàng đi chơi, cùng chàng đi nghe tiếng gió thổi vi vu và tiếng chim kêu tíu tít trong rừng già. Chí Trung thích những sinh hoạt ngoài trời, gần như chỉ cần chàng có ngày nghĩ, bọn họ đều dùng hết những thì giờ đó cho vùng ngoại ô hoặc ngoài bãi biển. Sinh hoạt bận rộn làm cho Tâm Nhụy gần như không có đủ thì giờ để thở, thế mà trong sinh hoạt bận rộn đó, nàng vẫn có một nỗi ngậm ngùi không xóa nhòa được. Chí Văn đã đi xa. Mùa Hè vừa mới bắt đầu, chàng đã khăn gói đi mất. Nghe nói chàng đi lên một ngọn núi nào đó, còn rất hoang dã, để viết luận án. Ba tháng sau mới trở về. Không nhìn thấy Chí Văn quen thuộc, lúc đầu Tâm Nhụy cứ có cảm giác như mất mát một cái gì đó. Mỗi lần nàng đến nhà họ Lương, cứ như thói quen, vừa gặp mặt mẹ chàng là nàng cứ hỏi: - Thưa bác, khi nào Chí Văn mới trở về? Bà Lương lúc nào cũng tươi cười, vui vẻ nói: - Không biết con ạ! Thằng nhỏ đó, không viết cả một lá thư gửi về! Nàng hỏi nhiều lần, Chí Trung đổ quạu, có một lần, chàng đứng chống nạnh hỏi nàng: - Em đến đây để tìm anh Hai, hay là để tìm anh? Nàng trừng mắt nhìn Chí Trung, thế nhưng lại không dám nói gì thêm. Cái tính tình bướng bỉnh và hướng ngoại đó của chàng, có thể nói là đã biểu lộ hết vào mùa hè năm nay, đồng thời, chàng lại còn có chút chuyên chế, có chút hung hăng, có chút ngược ngạo... thế nhưng, tất cả nhửng thứ đó không thể kể được là khuyết điểm của chàng, lúc đầu, cũng chính là những nét chuyên chế, hung hăng, ngược ngạo đầy khí chất nam nhi đó của chàng, đã thu hút nàng cơ mà! Hôm đó, Tâm Nhụy, Chí Trung, Hạnh Tú và Triệu Chấn Á cùng nhau đi bơi ở hồ bơi gần bãi biển. Trời cũng tương đối nóng, bãi biển chen chúc những người là người, tuyệt đại đa số đều là những người trẻ tuổi, từng đoàn từng đám, kẻ thì đem tấm trượt nước, người thì đem phao nổi... họ rượt đuổi nhau, cười đùa vui vẻ trên bãi biển, không khí thanh xuân chan hòa khắp mọi nơi. Tâm Nhụy mặc trên người bộ bikini mới toanh, màu đỏ rực rỡ. Nàng rất ít khi mặc áo tắm loại hai mảnh như thế này, bộ áo tắm này làm nổi lên lồ lộ những đường nét thiếu nữ hấp dẫn của nàng. Bộ ngực căng tràn nhựa sống, chiếc mông tròn đầy đặn, đôi chân thon dài, và vòng eo nhỏ nhắn không đầy một vòng ôm của nàng... đều hiện rõ mồn một trước mặt mọi người, thu hút không ít ánh nhìn của những người có mặt ở đó. Tâm Nhụy đang hưởng thụ nét thanh xuân của mình, hưởng thụ sự xinh đẹp của mình, hưởng thụ sự hấp dẫn của mình. Nàng nằm một cách thoải mái, phóng khoáng trên chiếc phao dài, chập chờn trôi nổi theo làn nước, đầu nàng gối lên thành phao, hơi nhắm đôi mắt lại, gương mặt nàng bị ánh mặt trời chiếu thành một màu nâu đỏ. Hạnh Tú ngồi trên bãi biển, nhìn vào Tâm Nhụy, nàng không thể không cất tiếng ca ngợi một cách ngưỡng mộ: - Chỉ có Tâm Nhụy, mới xứng mặc bikini. Chí Trung nói một cách bực tức: - Anh ghét nhất là bikini! Ai bảo cô ta chỉ mặc có một chút xíu như thế? Nếu như cô ta không dám bỏ tiền ra mua áo tắm, lấy chiếc khăn tay của anh đi may, còn che được nhiều hơn nữa à! Hạnh Tú khẽ nhíu mày, kinh ngạc đưa mắt nhìn Chí Trung, nàng nói: - Anh thật là không có lương tâm chút nào hết, Tâm Nhụy vì muốn mua bộ áo tắm này, không biết đã đi hết bao nhiêu tiệm quần áo thời trang để tìm đấy? Bộ anh tưởng bikini rẻ lắm à? Mắc đến độ kinh người luôn đấy! Nàng muốn đẹp, chẳng qua cũng là vì anh mà thôi! Chí Trung trừng to đôi mắt: - Tại sao lại vì anh? - Kẻ sĩ vì tri kỷ mà chết, đàn bà vì người yêu mà làm đẹp! Chí Trung bật cười khan: - Ha! Được rồi! Đó là vì cô ta có óc hư vinh, cô ta cố ý muốn hấp dẫn sự chú ý của người khác... em xem em xem, thật là... mẹ kiếp! Có hai người thanh niên đang bơi đến gần bên chiếc phao nổi của Tâm Nhụy, mỗi bên một người, họ vịn vào chiếc phao, đang cùng Tâm Nhụy nói chuyện gì đó. Tâm Nhụy cũng cười hì hì trả lời lại. Đột nhiên Chí Trung từ trên bãi biển ngồi bật dậy, chạy thẳng về hướng chiếc phao của Tâm Nhụy. Hạnh Tú nhìn thấy gương mặt chàng hiện rõ nét hung hăng, nàng vội vàng gân cổ lên gọi theo từ phía sau: - Anh Ba, chúng ta đến đây để đi chơi, anh đừng nên gây gổ với người khác đấy nhé! Triệu Chấn Á ngồi bên cạnh Hạnh Tú, cũng vươn dài cổ ra nhìn về phía trước, chàng nói: - Anh không hiểu vì sao mà Chí Trung lại nổi giận, anh không hiểu vì sao hắn lại không thích bikini, và anh cũng không hiểu vì sao hắn lại mắng Tâm Nhụy! Hạnh Tú trừng mắt nhìn chàng, quay đầu sang chỗ khác, lầm bầm trong bụng một mình: - Tôi không biết anh Ba tìm từ đâu ra một tên ngố như anh, và cũng không hiểu vì sao anh ấy lại đem tôi mà nhét vào cho anh như thế!o0o Trên mặt biển, Tâm Nhụy đang cùng hai người thanh niên kia nói chuyện thật hào hứng, như thể vừa gặp đã vô cùng tâm đắc, nàng cười rạng rỡ như một đóa hoa phù dung vừa chớm nở. Hai người thanh niên đó được đằng đầu lấn đằng chân, họ đeo gần đến độ thiếu điều muốn leo lên chiếc phao tới nơi. Chí Trung từ trong làn sóng nước bơi vọt tới, lặn sâu xuống nước, chàng bơi trong nước nhanh như rái. Chỉ vài cái hụp lặn, chàng đã lặn tới phía dưới chiếc phao của Tâm Nhụy, đưa tay đẩy lên phía trên, đột nhiên chàng lật chỏng gọng chiếc phao lên trời. Tâm Nhụy kêu thét lên một tiếng, hoàn toàn không hề nghĩ rằng chiếc phao lại bị lật ngược như thế, nguyên cả người nàng lọt tỏm xuống nước, vừa đúng lúc, có một ngọn sóng to đang tràn tới, trước khi thân hình nàng quân bình trở lại, nàng đã bị cuốn hút vào ngọn sóng đó, trong lòng nàng hoảng hốt, há to miệng định la lên theo bản năng, nào ngờ vừa mới mở miệng, sóng biển đã tràn ập vào, nàng uống liên tiếp hết mấy ngụm nước biển, sợ đến hoảng kinh hồn vía. Chưa kịp định thần, nàng cảm thấy có người nắm lấy cánh tay nàng, lại nâng lấy người nàng, đưa nàng lên trên mặt nước. Nàng đứng thẳng người, hai chân vẫn còn ngâm trong nước biển, nàng dùng hai tay vuốt đi những giọt nước đọng trên đôi mi cong, cuống cuồng, ngượng ngập mở to đôi mắt. Lúc này nàng mới nhìn thấy rằng, người kéo nàng lên chính là Chí Trung, chàng đang dùng đôi mắt hừng hực lửa nhìn nàng trân trối, bên khóe miệng, ẩn hiện một nụ cười nửa như chế nhạo, nửa như đắc ý, nửa như diễu cợt, nửa như gian ác. Chàng hỏi một cách lạnh lùng: - Nước biển uống ngon không? Trong đầu Tâm Nhụy có một cảm giác hơi mơ hồ, nàng vẫn chưa biết được, tại vì sao mà mình lại té nhào như thế? Nàng nhìn Chí Trung, nói một cách kinh ngạc: - Không biết tại vì sao, em đang nằm đàng hoàng như thế, đột nhiên chiếc phao bị lật! Chí Trung hừ nhẹ một tiếng trong mũi: - Không biết tại vì sao? Tôi nói cho cô nghe, đó là tại vì tôi lật cho nó chỏng gọng lên trời đấy! Để cho cô uống vài ngụm nước biển, cho cô một bài học, để xem từ đây về sau cô có còn dám nằm ở đó trêu ong gợi bướm, như một thứ gái chiêu đãi lẳng lơ nữa hay không? Tâm Nhụy trừng to đôi mắt: - Cái gì? Tại vì anh lật nó lên đấy à? Anh nói cái gì vậy? Anh đang trừng phạt tôi à? Anh nói... anh nói cái quỷ gì vậy? Anh nói tôi giống cái gì... cái gì... Nàng giận đến độ lắp bắp không thành tiếng. Chí Trung kêu to lên: - Giống thứ gái chiêu đãi, giống loại dâm phụ, nằm ở đó liếc mắt đưa tình với tất cả đàn ông... - Anh... anh... anh... Tâm Nhụy vừa tức, vừa cuống, vừa hận, gương mặt nàng đỏ bừng lên, nước biển từ trên đầu nàng cứ không ngừng chảy xuống, lăn xuống đôi mi cong, che đi ánh nhìn của nàng. Nàng lắp ba lắp bắp, lưỡi như quíu lại, dùng sức cố gắng la lên một câu: -... Anh là đồ khốn nạn! Chiếc lưng của Chí Trung cũng thẳng đứng lên, cứng ngắc, nét giận dữ hiện rõ trên mi trên mắt, chàng đưa tay ra chụp ngay cánh tay nàng, la lên thật to: - Cô dám mắng tôi khốn nạn?... Tôi cảnh cáo cô nghe chưa, cho dù cô có là bạn gái của tôi, cô cũng không được quyền mắng tôi khốn nạn! Tâm Nhụy giận đến run người, nàng la to lên một hơi: - Anh là đồ khốn nạn! Đồ khốn nạn! Đồ khốn nạn! Đồ khốn nạn! Đồ khốn nạn!... Anh chính là đồ khốn nạn! Đồ khốn nạn không hơn không kém! Đồ khốn nạn vô duyên nhất trên đời!... Những người đang bơi lội gần đó đều bị kinh động cả lên, rất nhiều người quay đầu lại nhìn dáo dác, có mấy đứa trẻ tinh nghịch, đeo phao nổi bơi đến gần, chúng bắt chước theo giọng điệu của Tâm Nhụy, kêu lên nho nhỏ: - Đồ khốn nạn! Đồ khốn nạn! Đồ khốn nạn!... Chí Trung giận đến phát run lên, đôi chân mày chàng chau chặt lại nhau hung dữ, đôi mắt chàng trợn trắng, nhìn trừng trừng vào Tâm Nhụy một cách hung hăng, đang định nói gì đó, hai người thanh niên vây lấy Tâm Nhụy ban nãy cũng nghe động chạy đến nơi. Một người trong bọn, đưa ngay tay ra nắm lấy cánh tay trần của Tâm Nhụy, kêu lên: - Xảy ra chuyện gì vậy? Chí Trung quay sang người thanh niên đó, đưa mắt nhìn, hắn ta vừa cao lớn vừa đẹp trai, mặt mũi khôi ngô, đứng ở đó, có vẻ nổi bật hẳn lên. Lửa giận dữ và ghen tuông trong lòng chàng, bất giác bừng lên ngọn hỏa diệm sơn bùng nổ bắn tung lên, không thể kềm chế lại được. Chàng nhào tới ngay phía trước, một tay chụp ngay lấy vai của người thanh niên đó, còn tay kia cung lại thật chặt, đấm một quả như điện xẹt ngay vào cằm của anh chàng kia, miệng chàng kêu to lên: - Cũng tại mi! Đánh mi cho biết! Để xem lần sau mi có còn dám gặp con gái là nhào vô nữa hay không? Người thanh niên đó bị đánh bất thần, trở tay không kịp, chàng ta đứng không vững, té nhào về phía sau. Thân hình chàng té xuống, lại đè đúng ngay lên mình một người đàn bà mập phía đàng sau, người đàn bà mập đó kêu thét lên inh ỏi, những người ở gần đó cũng ùn ùn la lên, quơ tay quạt nước, tránh đi chỗ khác, Tâm Nhụy cũng cất tiếng kêu thét lên: - Anh điên rồi! Lương Chí Trung! Anh là đồ điên khùng dở hơi! Trong nhất thời, tiếng kêu thét, tiếng nước khoác, nước biển văng tung tóe... làm cho cả một vùng náo loạn. Người thanh niên đó đã bò dậy được, người bạn của chàng cũng đi đến nơi, người bạn đó đeo một cặp kính cận, trông vô cùng nho nhã thư sinh, anh ta không ngừng kêu lên: - Phương Hạo, sao mi lại đi đánh lộn với người ta làm gì vậy? Phương Hạo, có chuyện gì thì nói đàng hoàng đi mà! Phương Hạo, mi đừng nên nổi nóng mà! Phương Hạo... Anh chàng tên Phương Hạo đứng ở đó, gương mặt mang đầy nét phẩn nộ và ngượng ngập, không biết nên khóc hay cười, chàng kêu lên: - Mi nhìn cho kỹ xem, là tao muốn đánh lộn, hay là người ta muốn đánh tao? Thằng điên này không biết mới từ nhà thương điên nào chạy thoát ra được... Anh chàng chưa kịp nói dứt câu, cú đấm thứ hai của Lương Chí Trung đã phóng ra về phía chàng. Lần này, Phương Hạo hiển nhiên đã có chuẩn bị, chàng nhẹ nhàng nhảy ra để tránh cú đấm này, thân hình lùi về phía sau thật xa, nước bắn tung tóe, Chí Trung lại nhào tới phía chàng nữa, cũng may, Hạnh Tú và Triệu Chấn Á đều đã chạy đến, Hạnh Tú chỉ kêu lên một câu thật đơn giản: - Chấn Á, ôm anh ấy lại! Triệu Chấn Á nhào thẳng lên phía trước, dùng đôi cánh tay cứng như thép của chàng, từ phía đàng sau Chí Trung, ôm vòng lấy thân hình Chí Trung, kẹp chàng lại cứng ngắc. Chí Trung vừa kêu vừa nhảy, thế nhưng Triệu Chấn Á cứ một mực ôm thật chặt, không chịu buông tay, Chí Trung dậm chân kêu to: - Để cho tao đánh cái thằng nhiều chuyện này! - Em thấy anh mới là nhiều chuyện đó chứ! Hạnh Tú gầm lên với Chí Trung, nàng quay đầu lại nhìn Tâm Nhụy. Tâm Nhụy đứng trong nước, đang dùng bàn tay quẹt nước mắt. Hạnh Tú quen với Tâm Nhụy bao lâu nay, đây là lần đầu tiên nhìn thấy nàng khóc. Hiển nhiên, trông nàng vừa tức, vừa xấu hổ, vừa đau lòng, nàng vừa lau nước mắt, vừa nói với Hạnh Tú: - Hạnh Tú, đến đây tao giới thiệu với mi, đây là bác sĩ Phương Hạo, mới vừa ra trường một thời gian, đang thực tập dưới quyền của ba tao, còn đây là bác sĩ Lộ, cũng làm chung ở đó... Nàng lại quay sang phía Phương Hạo, vẫn còn lau nước mắt: - Anh Hạo, đây là cô bạn học thân nhất của em, tên Lương Hạnh Tú. Chí Trung ngớ người ra, Hạnh Tú cũng muôn phần ngượng ngập, nàng quay đầu lại liếc anh Ba nàng một cái nên thân, lại quay đầu sang nhìn Phương Hạo, nói một cách tiếc rẻ: - Thành thật xin lỗi bác sĩ, tôi nghĩ, mọi người có chút hiểu lầm nhau... Phương Hạo mỉm một nụ cười thật phóng khoáng với Hạnh Tú, hai hàm răng trắng muốt như chiếu ra ánh sáng lung linh dưới ánh mặt trời, chàng vội vàng nói: - Cứ gọi tôi là Phương Hạo được rồi!... Hôm nay chúng tôi được nghỉ, nên đến đây đi bơi, không ngờ gặp Tâm Nhụy... Tâm Nhụy lại đưa tay lên quẹt nước mắt, nàng tiếp lời Phương Hạo, thanh âm nàng vẫn còn mang chút nghẹn ngào: - Tao và bọn anh Hạo quen nhau rất thân, tình cờ gặp nhau ở đây, mọi người đều rất mừng rỡ, đang nói chuyện vui vẻ, thì ông anh điên khùng của mi nhào đến... Đôi tròng mắt của nàng lại đong đầy lệ, nàng lại đưa tay lên dụi dụi mắt, giọng nói càng thêm tức tưởi: -... Tao chưa bao giờ bị xấu hổ trước mặt người khác như thế này!... Hạnh Tú, tụi bây cứ tiếp tục chơi đi, tao đi thay quần áo, đi về trước! Nàng cắn chặt răng, cố gắng kềm lại tiếng khóc. Quay người lại, nàng đi thẳng lên phía bờ, Hạnh Tú vội vàng xông lên phía trước, ôm chầm lấy nàng, nhìn nàng cười vã lã nói: - Đừng làm vậy mà, Tâm Nhụy. Tao thay anh Ba xin lỗi mi, được không? Mọi người vui vẻ cùng nhau đi chơi, bây giờ xảy ra chuyện như vầy làm cụt hứng biết mấy!... Trăm ngàn thứ lỗi, cũng là do lỗi ở tao, lẽ ra tao phải trông chừng thằng anh lỗ mãng của tao chặt chẽ hơn... Nàng vừa xuýt xoa năn nỉ, vừa làm mặt xấu với Tâm Nhụy. Tâm Nhụy đẩy tay nàng ra, nước mắt vẫn còn chạy vòng trong mắt nàng. Gương mặt nàng hiện rõ nét tiêu điều, buồn bã, nàng nói bằng một giọng cố chấp, cương quyết: - Chuyện này không liên quan gì với mi hết, mi đừng nên tự mình nhận tội bậy như thế. Tao thật sự muốn về nhà, tao không còn một chút hứng thú nào nữa cả! Nàng vùng thoát khỏi bàn tay Hạnh Tú, đi một mạch lên bãi cát, cúi cong người xuống nhặt chiếc khăn tắm của mình lên, bước đi thật nhanh về hướng phòng thay quần áo. Hạnh Tú nhìn thấy mọi chuyện đã không còn phương cứu vãn, nàng biết một khi Tâm Nhụy đã bướng bỉnh lên, thì chín trâu mười ngựa cũng kéo nàng không nổi. Nàng quay đầu lại nhìn Chí Trung, nheo mắt ra dấu với chàng, Chí Trung đứng chết trân ở đó, cả người u u mê mê như chưa tỉnh hẳn dậy. Hạnh Tú không thể không kêu lên: - Trời ơi! Anh còn chưa chịu chạy theo năn nỉ nữa sao? Câu nói nhắc nhở đó làm Chí Trung giật mình tỉnh lại, chàng cất to bước xông thẳng về hướng Tâm Nhụy. Thế nhưng hai cánh tay mạnh như cọp của anh chàng Triệu Chấn Á, vẫn còn xiết chặt lấy chàng không chịu buông, chàng vùng vẫy lên, nói: - Triệu Chấn Á! Mi còn chưa chịu buông tay vậy! Triệu Chấn Á đưa mắt nhìn Hạnh Tú, hỏi một cách thật ngây ngô: - Hạnh Tú, anh có thể buông hắn ra được chưa? Hạnh Tú dậm chân la lên: - Trời ạ! Buông tay ra đi! Ngố ơi! Một người thì ngố, một người thì hồ đồ, trời ạ, có chết không chứ! Triệu Chấn Á vâng lệnh buông tay ra, Chí Trung phóng vọt về hướng bãi biển như một mũi tên bắn. Phương Hạo chăm chú nhìn cái hoạt cảnh vừa xảy ra đó, tuy rằng tự dưng bị một cú đấm thật vô duyên, nhưng hình như chàng không hề có chút giận dữ nào, mà lại còn cảm thấy vô cùng mới lạ. Nhất là, khi Hạnh Tú ngẩng đầu lên nhìn chàng, đôi mắt đen lay láy và sáng long lanh của nàng dịu dàng hướng về chàng, đôi môi nhỏ mỏng manh hơi hướng cong về phía trên, nàng cho chàng một nụ cười xin lỗi thật ngọt ngào, chàng cảm thấy cả người mình nhẹ nhàng phơi phới như áng mây trắng đang lơ lửng trên lưng chừng trời. Giọng của nàng thanh tao và yểu điệu: - Xin lỗi anh nhé, anh Hạo! Nhất định là anh có thể hiểu được... anh của em đối với Tâm Nhụy... anh ấy... anh ấy... Nàng không biết phải dùng những lời lẽ nào, bèn nhoẻn miệng cười thật xinh xắn. Phương Hạo bất giác đưa tay lên sờ cằm, chàng vội vàng nói: - Tôi hiểu, tôi hoàn toàn hiểu được chuyện đó! Không đánh không quen, phải không? Hạnh Tú nhìn chàng, nàng cảm thấy thích sự phóng khoáng của chàng, và cũng thích cả sự hiền hòa của chàng, nét cười trên môi nàng càng sâu hơn nữa. Bác sĩ Lộ từ nãy giờ vẫn đứng bên cạnh Phương Hạo, nhìn mọi việc xảy ra, lúc này, bỗng nhiên chàng nắm lấy Phương Hạo, kéo chàng ra xa mấy bước, hỏi nhỏ bên tai chàng rằng: - Phương Hạo, mi có được mấy cái cằm? - Một cái! Phương Hạo lại đưa tay ra sờ sờ cằm. - Ban nãy mi bị cú đấm đó là còn nhẹ đấy, lần này, có lẽ mi muốn bị một cú nặng hơn, mi mà bị một cú nữa, tao bảo đảm là cái cằm mi sẽ bị chẻ làm đôi. - Sao vậy? - Mi không nhìn thấy cái thằng mọi da đỏ ở phía sau lưng cô ta hay sao? Phương Hạo đưa mắt nhìn về phía Hạnh Tú, thân hình rắn chắc như pho tượng đồng đen của Triệu Chấn Á đang đứng sừng sững ở đó, hai cánh tay vừa thô vừa đen vừa cứng cáp, như hai cây côn bằng sắt. Chàng hơi suy nghĩ một lúc, vẫn cất từng bước thật dài tiến lên phía trên, không nhìn Hạnh Tú, chàng đi thẳng đến bên Triệu Chấn Á, mĩm cười đưa tay ra: - Xin lỗi anh, tôi vẫn chưa biết phải gọi anh là gì? - Tôi tên là Triệu Chấn Á! Triệu Chấn Á nói một cách thẳng thắn, lập tức đưa tay ra bắt lấy tay Phương Hạo một cách thật nồng nhiệt, đối với bất cứ bàn tay thân thiện nào, chàng cũng đều xiết thật chặt, không chịu buông. Hạnh Tú lặng lẽ cúi thấp đầu xuống, dùng ngón chân dí dí vào những hoa sóng lăn tăn trên mặt nước, để dấu đi nụ cười nhẹ nhàng trên đôi môi không kềm chế được của nàng. Bởi vì, chỉ có nàng chú ý nhìn thấy rằng, khi Phương Hạo đưa bàn tay phải ra cho Triệu Chấn Á, bàn tay trái kia của chàng đang nắm chặt lấy chiếc cằm của mình!o0o Trong khi bọn Phương Hạo đang trao đổi tình bạn ngoài bãi biển, đàng này, Chí Trung đã rượt theo kịp Tâm Nhụy trên bờ. Chàng đứng chận ngay trước mặt nàng, gương mặt trắng bệch nhìn nàng trừng trừng: - Em muốn đi đâu? - Thay quần áo, về nhà! Nàng nói cộc lốc, giọng nàng lạnh tanh, đôi tròng mắt đỏ hoe, nước mắt vẫn còn đang đọng trên đôi mi lóng lánh. Chàng khàn giọng nói: - Không được đi! - Hứ! Nàng hất mạnh đầu sang một bên, quẹo qua một hướng khác, tiếp tục đi về phía trước. Chàng bước ngang qua một bước, lại chặn lấy nàng. Nàng ngẩng đầu lên nhìn chàng, kêu lên bằng một giọng giận dữ: - Anh muốn gì đây? Anh làm cho tôi xấu hổ trước mặt thiên hạ chưa đủ, phải không? Anh muốn dùng võ lực với tôi, phải không? Anh tránh ra chỗ khác! Tôi muốn về nhà! Chàng trừng mắt nhìn nàng, không động đậy, và cũng không nói chuyện, cả hai người cùng đứng sựng như thế hết mấy giây, mặt đối mặt. Cuối cùng, chàng bước tránh sang một bên, thấp giọng nói: - Nếu như em nhất định phải đi, thì hãy đi đi vậy! Nếu như ngay cả chuyện tại vì sao anh nổi nóng, tại vì sao anh lại ra tay đánh người khác, mà em cũng không hiểu, thì anh có giữ em lại cũng chẳng ích lợi gì. Em có muốn đi, thì cứ đi vậy! Thanh âm của chàng lúc này, khác với giọng điệu hung hăng thường ngày, mà trở nên trầm thấp và buồn bã. Giọng điệu đó lập tức đánh ngã được ngay Tâm Nhụy. Nàng dùng răng cắn chặt lấy đôi môi, đột nhiên cảm thấy trái tim mình dâng tràn niềm chua xót, những giọt nước mắt mới lại tràn vào đôi tròng mắt, bất giác nàng lại hít hít mũi, rồi lại đưa tay lên dụi dụi mắt. Nhìn thấy dáng điệu nàng như thế, Chí Trung bực bội dậm dậm chân xuống đất, giọng chàng thật thô: - Em đừng nên khóc nữa! Em mà khóc nữa, anh... Chàng dùng tay ôm lấy đầu, đi vòng vòng trên bãi biển: -... Anh... mẹ kiếp! Em mà khóc nữa, khóc nữa, khóc nữa anh sẽ... Chàng bất giác cất cao giọng, cái giọng điệu hung hăng cố hữu lại xuất hiện. Nàng hỏi: - Anh sẽ làm sao? - Anh sẽ... anh sẽ nhảy xuống biển! Chàng buột miệng nói. Nàng cảm thấy vô cùng bất ngờ, trừng to đôi mắt, nàng nhìn chàng, không tin ở những gì mình vừa mới nghe. Chàng bậm môi phùng má, gương mặt đỏ bừng như trái gấc chín. Có lẽ chàng cũng không ngờ mình lại phung ra một câu nói như thế, do đó cảm thấy ngượng ngập đến không còn đất dung thân. Nàng nhìn thấy gương mặt đỏ bừng đó của chàng, cùng dáng điệu hối hận khôn cùng của chàng, không còn nhịn được nữa, nàng bật cười phì lên, nước mắt vẫn còn dính trên đôi má đào! Chàng trừng mắt nhìn nàng một cái, quay lưng về phía nàng, miệng chàng lầm bầm nói: - Vừa khóc vừa cười, ăn mười cục kít! Nàng hỏi: - Anh lại nói bậy nói bạ gì nữa vậy? Chàng ngẩng đầu lên nhìn trời, nói: - Không, không có. Anh chỉ động đậy cái miệng thôi mà! - Hứ! Nàng lại hứ lên một tiếng, nhưng trong tiếng "hứ" này, đã đong đầy sự dịu dàng và nét cười tha thứ rồi! Chàng nói giọng thật thô: - Được rồi! Em kiếm chuyện như thế đã đủ chưa? Nếu đủ rồi thì chúng ta đi bơi vậy! Nàng vừa tức vừa buồn cười: - Em kiếm chuyện đủ chưa à? Anh nghĩ kỷ lại xem, anh kiếm chuyện hay là em kiếm chuyện? Chàng chau đôi chân mày, nói một cách bực bội: - Được rồi! Được rồi! Cho dù là em kiếm chuyện, hay là anh kiếm chuyện, đều cũng đã đủ rồi! Chúng ta trở ra biển bơi vậy! Chàng đưa tay ra chụp lấy cánh tay nàng. Nàng vùng ra khỏi chàng: - Em không đi! Xấu hổ chết đi được! Chàng kêu lên: - Hừ! Em lại không chịu đi nữa rồi? Vậy thì em muốn gì chứ? - Em chỉ muốn đi về thôi! Nàng lại cất bước đi về hướng phòng thay quần áo. Chàng lại chận ngay trước mặt nàng, đôi chân mày chàng nhướng cao lên, lại hiện nguyên hình, chàng nói: - Em dám! Tốt nhất là em đừng nên làm cho anh nổi nóng lên đấy! Nàng khựng người lại, đứng thẳng lên. Nét cười trong đáy mắt nàng mất đi, nàng đứng ở đó, như một bức tượng đá lạnh lùng, ánh mắt nàng đau thương và buồn bã dừng trên khuôn mặt chàng, giọng nói của nàng trở nên âm u và thê lương, nàng nói: - Em biết rồi! Chàng không hiểu: - Em biết cái gì? - Anh sẽ vĩnh viễn không bao giờ sửa đổi được! Anh là một bạo chúa, là một người tự cho mình là trung tâm của vũ trụ, anh không hề thích hợp có bạn gái! Anh không biết dịu dàng, không biết nuông chìu, không biết nghĩ thay cho người khác! Anh cũng không cần có bạn gái, mà người anh cần, là một thứ nữ nô lệ nói gì cũng nghe theo, nói gì cũng phục tòng! Thế nhưng, em không thể là một nữ nô lệ của anh, lòng tự tôn của em quá mạnh, anh... anh... anh chọn lầm người rồi! Nàng nói một mạch xong, cất bước xông thẳng về phía phòng thay quần áo. Chàng đứng chết trân ở đó, lặng lẽ gậm nhấm những lời nàng vừa nói, lặng lẽ suy nghĩ về những lời nàng vừa nói, ánh nắng mặt trời chiếu gay gắt xuống người chàng, thế nhưng chàng không hề nhúc nhích. Sau đó, chàng nhìn thấy nàng đã thay xong quần áo, từ trong phòng đi ra. Hình như nàng không hề nhìn thấy chàng, nàng đi ngang qua người chàng, bước thẳng về hướng chiếc cổng ra vào to lớn. Chàng kêu lên như ra lệnh: - Đợi một chút! Nàng hơi rung động, cả người khựng lại, do dự, nhưng chỉ trong tích tắc, nàng lại bước chân đi thẳng, như thể không hề nghe thấy. Chàng xông lên phía trước, đưa tay ra nắm lấy bờ vai nàng, nàng quay đầu lại, nhìn chàng. Nàng hỏi: - Anh muốn dùng võ lực chăng? Chàng nhìn nàng trừng trừng, trong đáy mắt chứa đầy nổi khổ sở. Đôi môi chàng hơi rung dộng, nói ra hai chữ không thành tiếng, nàng không hiểu chàng nói gì, đưa đôi mắt kinh ngạc nhìn chàng, hỏi: - Anh nói gì vậy? Chàng lại động đậy đôi môi. Nàng nói: - Em không nghe! Thế là, chàng nói ra thật nhỏ tiếng: - Anh sửa! Nàng nín thở hết vài giây, nhìn chàng trân trối. Chàng lập lại thêm một lần nữa, giọng chàng thấp như thể lời thì thầm bên tai: - Anh sửa, em mắng rất đúng, anh sửa. Em đừng bỏ đi, hãy cho anh cơ hội. Nàng phát ra một tiếng kêu mừng rỡ, nồng nàn, cho dù dưới ánh mắt của biết bao nhiêu người chung quanh, đang kinh ngạc quay lại nhìn họ, nàng vẫn ngã nhào vào lòng chàng, dùng hai tay ôm vòng ngang eo chàng. Nàng áp mặt vào lồng ngực trần đang bị ánh nắng mặt trời chiếu lên nóng bỏng của chàng, kêu lên liên tiếp: - Chúng ta đừng nên cãi nhau nữa! Đừng nên cãi nhau nữa! Đừng nên cãi nhau nữa! Đừng nên cãi nhau nữa! Chàng ôm lấy nàng, đưa tay ra sờ lên mái tóc ngắn cũn cỡn vừa mới gội nước của nàng, nói lẩm bẩm: - Anh bảo đảm, anh sẽ sửa đổi lại cho tốt hơn, nhất định là anh sẽ sửa! Từ đây về sau anh sẽ không dễ dàng nổi nóng nữa, anh không đánh lộn, không mắng người bậy bạ, và cũng không... làm cho em nổi giận nữa! Nàng càng tựa sát vào chàng hơn, trong lòng nàng dâng tràn niềm xúc động, xen lẫn với nỗi vui mừng. Đúng vậy, chàng sửa, chàng sẽ sửa... họ sẽ suốt đời, vĩnh viễn ân ân ái ái, yêu thương vui vẻ bên nhau... Thế nhưng, có thật như vậy không? Hai ngày cuối cùng của mùa Hè năm đó, lại xảy ra một chuyện không thể nào tha thứ được.
QUỲNH DAO
Hạt Đậu Tương Tư
Chuyển Ngữ: Vũ Thảo
Chương 6
Chuyện xảy ra bắt đầu từ Tâm Nhụy. Chỉ tại vì buổi sáng hôm đó nàng cảm thấy vô cùng nhạt nhẽo, chỉ tại vì buổi sáng hôm đó, tiết trời quá đẹp, chỉ tại vì hôm đó nàng nhìn thấy phía bên trời có một áng mây đang trôi lang thang, hình dạng giống hệt như một con ngựa trắng hào hùng, uy vũ, chỉ tại vì nàng cảm thấy nổi hứng... nàng buột miệng nói một câu như thế này: - Em muốn cưỡi ngựa! Thế là, Chí Trung dẫn nàng đi đến trường nuôi ngựa. Tâm Nhụy chưa bao giờ cưỡi ngựa, và cũng chưa bao giờ biết rằng ở Đài Loan có trường nuôi ngựa, càng không hề biết rằng người ta có cho mướn ngựa tính theo giờ. Khi con ngựa màu nâu đó được dẫn đến trước mặt nàng, nàng vui mừng, hớn hở như thể một đứa trẻ, đưa tay ra sờ lấy bờm ngựa, nàng hăng hái hỏi chuyện với người huấn luyện viên: - Con ngựa này tên là gì? - Anna. Nó là con ngựa cái. - Ồ, sao các ông lại đặt cho nó cái tên ngoại quốc thế, nghe không thuận tai chút nào! Huấn luyện viên cười nói: - Tại vì nó là giống ngựa ngoại quốc! Nó được nhập cảng vào đấy, khi đến, nó chỉ mới sinh được có hai tháng. - Bây giờ nó được bao lớn? - Sáu tuổi rồi! - Ồ, như vậy nó là ngựa già rồi! Người huấn luyện viên có thân hình rất nhỏ con, gương mặt có những nét trẻ thơ rất dễ mến, cả người anh ta toát ra một sức sống tràn đầy và mạnh mẽ, anh ta vỗ vỗ vào lưng ngựa, sốt sắng giải thích: - Không, phải nói là nó đang ở tuổi tráng niên, đời sống của con ngựa có thể đến hai mươi mấy năm. Tình trạng sức khỏe của con ngựa này rất tốt, tôi xem, có sống đến hai mươi mấy năm cũng chẳng hề gì!... Cô đừng nên sợ nó, nó thuần thục lắm, nó là con ngựa thuần thục nhất trong tất cả các con ngựa ở đây đấy. Cô có thể thì thầm nói chuyện với nó, nó thích nghe lắm đấy! - Vậy sao? Tâm Nhụy hỏi thật hớn hở, nàng lập tức kê đầu vào sát bên tai con ngựa, nói một tràng dài, con ngựa quả nhiên gục gặt đầu, vểnh tai, ve vẩy chiếc đuôi dài, như thể rất chăm chú lắng nghe những lời chỉ bảo của nàng, Tâm Nhụy cười tươi như hoa nở, nàng ôm cổ con ngựa, ra chiều âu yếm. Con ngựa cũng ngoan ngoãn dùng đầu cọ xát vào người nàng, nàng mừng rỡ kêu lên một câu: - Nó thích tôi, anh xem, nó thích tôi! Người huấn luyện viên đặt hai viên đường vuông vào lòng bàn tay của Tâm Nhụy, nói: - Nó còn thích ăn đường vuông nữa, cô cho nó ăn thử xem! Tâm Nhụy đưa hai viên đường tới trước mũi con ngựa, con ngựa lập tức le lưỡi ra, liếm lấy hai viên đường từ lòng bàn tay nàng, lại còn tiếp tục liếm vào lòng bàn tay nàng như thể chưa đủ, nàng nghiêng đầu nhìn con ngựa, càng nhìn càng thích thú. Nàng hỏi người huấn luyện viên: - Gương mặt nó biết biểu lộ tình cảm, anh có thấy như thế không? - Đâu phải chỉ biết biểu lộ tình cảm, nó còn có tư tưởng nữa đó chứ. - Làm sao anh biết được? Chí Trung bước từng bước thật dài đến bên hai người, gương mặt chàng khó đăm đăm, chàng nhìn người huấn luyện viên thật nghiêm trang, chàng cất tiếng thô lỗ ngắt ngang cuộc đối thoại của hai người: - Các anh cho mướn ngựa tính theo giờ, phải không? - Đúng vậy! - Giờ nói chuyện có tính vào không? Người huấn luyện viên nhìn chàng một cái, lẳng lặng đưa sợi dây cương vào tay Tâm Nhụy, nhìn đồng hồ, nói thật ngắn gọn: - Bây giờ bắt đầu tính giờ! Nói xong, anh ta quay người đi vào căn nhà nhỏ gần đó của anh ta. Tâm Nhụy trừng mắt nhìn Chí Trung, trong lòng bất mãn cùng cực. - Chí Trung, anh là một người không biết điều chút nào hết, anh có biết như vậy không? Chàng trừng mắt nhìn lại nàng: - Tâm Nhụy, em muốn cưỡi ngựa, hay là muốn nói chuyện về ngựa? Để anh nói cho em nghe một chuyện, anh là một thằng nghèo rớt mồng tơi, nghề nghiệp của anh, nói nghe cho đẹp là phụ tá kỹ sư, nói nghe không đẹp, thì là chỉ là đốc công mà thôi. Lương của anh mỗi tháng cũng có hạn, ngày lễ cũng chỉ có bao nhiêu hôm này thôi. Vì muốn chìu theo em, anh đã cho ra hết tất cả thời giờ và tiền bạc của mình. Nếu như em muốn cưỡi ngựa, anh sẵn sàng, thế nhưng, nếu như em dùng tiền của anh đi "nói chuyện về ngựa" với người khác, anh không muốn tốn tiền một cách oan uổng như thế! Tâm Nhụy tiu nghỉu, nàng cảm thấy cụt hứng, cảm thấy nổi giận: - Anh... Sao mà anh không biết lãng mạn chút nào hết vậy? Nếu như anh tiếc vì em đã dùng tiền của anh... Chàng ngắt lời nàng thật nhanh: - Anh không tiếc tiền gì hết! Anh chỉ nói cho em nghe sự thật. Suốt đời anh chưa bao giờ chìu theo một cô gái nào như chìu em, tốt nhất là em đừng nên... Tâm Nhụy nhướng cao đôi chân mày: - Tốt nhất là đừng nên làm cho anh nổi giận chứ gì? Chàng trả lời: - Đúng vậy! Nàng ngẩng đầu lên, ngạc nhiên trừng to đôi mắt, chưa kịp mở miệng nói, Chí Trung đã kéo dây cương ngựa, nói thật nhanh và đơn giản: - Lên ngựa đi! Nàng lại nhìn chàng một cái, cố gắng kềm chế sự bất mãn trong lòng, đi đến bên con ngựa. Nàng cảm thấy, hình như mình có vẻ như sợ hãi chàng, sợ cái tính khí nóng nãy của chàng, sợ cái trừng mắt trợn mày của chàng, sợ chàng không cho nàng chút thể diện trước mặt người khác... và sợ nhất là, nỗi đau đớn tận cùng sau khi hai người cãi nhau. Nàng không nói thêm một tiếng nào, vịn vào yên ngựa, nàng gắng sức leo lên phía trên. Lần đầu tiên cưỡi ngựa, trong lòng nàng không khỏi có chút hoang mang, nàng leo cả nửa buổi, vẫn chưa leo được lên lưng ngựa, miệng nàng bắt đầu lầm bầm nho nhỏ: - Ủa, thật là kỳ, sao nó không chịu quỳ xuống, để em leo lên cho dễ! Chí Trung cười lên: - Em tưởng nó là con gì? Là con voi? Hay là lạc đà? Mà bảo nó quỳ xuống?... Chàng bợ vào phần mông nàng, dùng sức đẩy nàng lên phía trên: -... Lên đi! Tiếng cười của chàng làm cho lòng nàng cảm thấy buông thả, niềm vui lại bắt đầu luân lưu trong huyết quản. Mượn sức đẩy đó của chàng, thân hình của nàng nhấc bổng lên trên không, một tay nàng vịn vào yên ngựa, một tay kia nắm chặt dây cương, khoa chân lên lưng ngựa một cách phóng khoáng, hoàn toàn là "chiêu thức" học được từ phim ciné, nàng tự cảm thấy động tác đó của mình nhất định là vừa đẹp, vừa hào sảng, vừa thoải mái, đầu nàng hơi hất lên phía trên, chuẩn bị ngồi xuống yên ngựa một cách đẹp đẽ, sau đó sẽ "buông vó câu rong ruổi" một cách đẹp đẽ. Ai ngờ, vừa mới ngồi xuống, nàng đã cảm thấy như phần mông mình bị chạm phải một vật gì đau điếng, làm nàng nhảy dựng trở lên, và con ngựa "thuần thục" đó đột nhiên phát ra một tiếng hí dài, nàng cảm thấy như có một trận động đất thật to, chưa kịp biết được chuyện gì xảy ra, cả thân mình nàng đã bị quăng bịch xuống đất. Nàng ngồi trên đất rên ư ử: - Ui cha! Tại sao lại kỳ vậy? Chí Trung hơi nhướng đôi chân mày: - Tại sao lại kỳ như vậy? Tại vì em dốt quá chứ sao! Nàng lồm cồm bò dậy: - Nói bậy! Tại anh đẩy mạnh quá chứ gì! Không cần anh giúp, em tự leo lên được rồi! - Được lắm! Chàng lùi lại phía sau hai bước, khoanh vòng hai tay trước ngực, đứng với thái độ của một kẻ bàng quang "xem hát". Nàng hơi cong người kê miệng sát vào lỗ tai ngựa, thì thầm nhỏ nhẹ: - Anna, em đứng ngoan ngoãn cho chị leo lên, cho chị chút thể diện, rồi chị sẽ mua cho em nguyên một bao đường vuông ăn đã luôn! Con ngựa đó một mực gục gặt đầu, ra chiều hiểu biết, dùng móng chân trước đá lên mặt cát, hiển nhiên, nó đã chấp nhận sự "hối lộ". Thế là, Tâm Nhụy lại đưa tay ra vỗ về, vuốt ve nó thật trìu mến như vỗ về một con chó nhỏ, sau đó mới vô cùng cẩn thận bước chân lên bàn đạp. Ai ngờ, con ngựa đó không hề để cho nàng có cơ hội khoa chân leo lên yên, đã dơ hai chân sau thẳng lên trời, biểu diễn một màn "đứng ngược" thật ngoạn mục, Tâm Nhụy kêu lên "ui cha" một tiếng, nàng lại té nhào xuống đất. Khi Tâm Nhụy té đến cái thứ ba, Chí Trung tiến đến bên nàng, chàng cười hì hì hỏi: - Em đang cưỡi ngựa? Hay là đang biểu diễn té ngựa thế? - Anh... Nàng té đến độ mình mẩy đau nhừ, trong lòng đang đổ quạu, lại bị chàng chọc ghẹo như thế, như lửa đổ thêm dầu. Nàng quơ roi quất thẳng lên người chàng, buột miệng mắng ngay một câu: -... anh là đồ khốn nạn! Chàng quơ tay chụp ngay cây roi lại, nghiêm sắc mặt nói với nàng: - Anh đã có cảnh cáo em rằng, không được mắng anh khốn nạn, phải không? Dọc theo xương sống nàng như vọt lên một luồng khí lạnh lẽo, hoạt cảnh diễn ra trên bãi biển ngày nào, hình như lại hiển hiện trước mặt nàng. Hơi cắn lấy đôi môi, nàng vội vàng cúi đầu xuống, thấp giọng nói với chàng: - Anh dạy em cưỡi ngựa đi, được không? Em không biết làm sao kềm chế nó! Chàng nói: - Để anh nói thật cho em biết, anh chưa hề bao giờ cưỡi ngựa, và cũng không biết làm sao để kềm chế nó! - Như vậy, anh đi mời ông huấn luyện viên ban nãy đến để dạy em vậy! - Anh đi mời thằng cha huấn luyện viên đó? Em đừng hòng! Anh đã không dễ dàng gì đuổi cổ hắn đi chỗ khác, bây giờ em lại bảo anh đi mời hắn ta? Nàng dợm bước đi về phía ngôi nhà nhỏ: - Anh không chịu đi, thì em đi vậy! Chàng đưa tay ra chụp ngay lấy nàng lại, chàng hỏi: - Em nhất định là phải làm ngược lại với anh, phải không? Nàng nói một cách nhẫn nhịn: - Không phải em muốn làm ngược lại anh, em cần có người dạy em, mà anh lại không dạy em được, người huấn luyện viên đó biết về ngựa, ông ta đã cho mướn ngựa, thì cũng có nghĩa vụ phải dạy em cưỡi chứ... anh... anh đừng nên ngang ngược như thế, anh làm cho em có cảm giác rằng anh cứ tìm cách kiếm chuyện rắc rối! Giọng của chàng bắt đầu cất cao lên: - Anh ngang ngược? Anh kiếm chuyện rắc rối? Anh thấy em mới là người không biết điều, kiếm chuyện rắc rối nhất trên đời này đấy chứ! Em nói muốn cưỡi ngựa, anh cùng đi theo em để cưỡi ngựa, một người bạn trai như thế này em đi tìm đâu ra? Đừng nên vì chuyện gì anh cũng chìu theo em, mà em tỏ ra kênh kiệu... Đột nhiên, chàng ngưng bặt tiếng nói, tại vì, có một loạt tiếng vó ngựa vang lên thật đều đặn, trước mắt chàng đột nhiên sáng rực lên, ánh nhìn của chàng bất giác bị thu hút ngay. Tâm Nhụy cố kềm chế cơn giận dữ, ánh mắt nàng cũng bất giác nhìn theo hướng chàng theo bản năng, và cũng bất giác ngơ ngẩn theo. Trước mắt họ, có một thiếu nữ vận toàn một màu đỏ chói, chiếc áo sơ mi đỏ, quần thun bó sát người màu đỏ, đôi vớ cao màu đỏ, trên đầu nàng đội chiếc nón nghiêng nghiêng màu đỏ, trên tay nàng cầm cây roi da cũng màu đỏ, cưỡi trên lưng một con ngựa trắng vừa cao vừa to, đang rong ruổi nhịp nhàng trên sân. Nàng có mái tóc đổ dài xuống bờ vai như một dòng thác chảy, thân hình thon thả yểu điệu, ánh mắt hừng hực có thần. Dáng điệu nàng trên lưng ngựa trông vô cùng đẹp mắt, vô cùng hào hùng, vô cùng sảng khoái! Gần như là cảnh tượng trong màn ảnh ciné, áo đỏ, ngựa trắng phối hợp với màu cỏ xanh non, mây trời xanh biếc. Tâm Nhụy hơi há miệng ra, vừa hâm mộ, vừa khâm phục, vừa tán thưởng! Người thiếu nữ đó hiển nhiên nhìn thấy là mình đang thu hút được người khác, nàng hướng con ngựa đi về phía họ, dừng lại trước mặt họ. Nàng có gương mặt trắng trẻo, sóng mũi thẳng đứng, đôi mắt đen huyền, và đôi môi thật mỏng. Nếu nghiêm khắc mà nói, nàng không được kể là đẹp, thế nhưng, cách phục sức đó của nàng, thần sắc đó của nàng, nét hào hùng trên lưng ngựa, cùng nét mặt cười tươi tỉnh đó của nàng, đã làm cho nàng trông thật "chiến"! Nàng đưa mắt nhìn họ, cất tiếng hỏi: - Sao vậy? Ngựa không chịu cho anh chị cưỡi, phải không? Tâm Nhụy ngước nhìn nàng, nói một cách khâm phục: - Đúng vậy? Sao mà chị cưỡi hay quá vậy? Ai dạy chị cưỡi ngựa thế? Nàng cười nói: - Không có ai dạy tôi cưỡi cả, tôi tự tập lấy! Chị phải chinh phục ngựa, đừng để ngựa chinh phục mình! Chí Trung đắc ý liếc Tâm Nhụy một cái thật nhanh, ánh mắt đó hình như đang nói: - Thấy chưa, đồ ngốc! Chí Trung lại nhìn về phía người thiếu nữ, chàng nói bằng một giọng tán thưởng: - Cô cưỡi ngựa hay quá! Con ngựa này cũng đẹp một cách đặc biệt, nó cao như vậy, làm sao mà cô leo lên được? Thiếu nữ cười lên một tiếng thật trong trẻo, nghiêng người nhảy xuống ngựa, nhẹ nhàng như một cánh én biết bay. Nhất định là cô nàng này có tính khoái biểu diễn. Tâm Nhụy lẩm bẩm trong dạ. Nhìn nàng nắm lấy dây cương, không biết nhảy lên như thế nào, mà lại đã ngồi chễm chệ trên lưng ngựa. Nàng ngồi trên lưng ngựa cười thanh thoát, nói với Chí Trung: - Nhìn thấy chưa? - Để tôi thử xem sao! Chí Trung cảm thấy nổi hứng lên, chàng bước tới, cầm lấy dây cương ngựa từ trên tay Tâm Nhụy, ánh mắt nhìn nàng thiếu nữ. Nàng thiếu nữ đó nói: - Anh đừng sợ nó! Anh phải nhớ rằng, anh là chủ nhân của nó! Nắm lấy một bên yên ngựa, đúng rồi, bàn tay phải giữ cho thật chặt, động tác nhảy lên ngựa phải nhẹ, phải nhanh, hay lắm! Nắm chặt dây cương, ghịt nó lại, đừng để nó hất ngược anh xuống đất! Đúng rồi, tốt lắm, tốt lắm! Anh có khiếu cưỡi ngựa lắm đấy! Bây giờ buông lơi dây cương đi, để cho nó đi chầm chậm về phía trước, đúng vậy, làm như thế đó... Tâm Nhụy bất giác thụt lùi lại phía sau thật xa, trợn mắt há mồm đứng nhìn cảnh tượng trước mặt. Chí Trung đã leo lên con ngựa nâu, đang từ từ đi chầm chậm theo sự hướng dẫn của thiếu nữ, nàng thiếu nữ kéo dây cương ngựa trắng, đi chầm chậm theo sau, không ngừng mở miệng chỉ dẫn, hai người trở thành đi song song với nhau. Một vòng, rồi một vòng, lại một vòng... bước chân chầm chậm của ngựa từ từ gia tăng tốc độ, trở thành chạy chầm chậm... vó ngựa cộp cộp, gió nhẹ thoang thoảng, nàng thiếu nữ đang cười, Chí Trung cũng đang cười, bước chạy chầm chậm trở thành bước chạy nhanh hơn... trong lòng Tâm Nhụy hơi có chút mơ hồ, cảnh tượng trước mặt trở nên mờ ảo, mông lung. Nàng cảm thấy mọi sự hình như đang ở trong một giấc mộng, hoàn toàn không phải thật. Dáng điệu cưỡi ngựa song song của họ như thể một cảnh quay phim chậm trên màn ảnh ciné, bay bay, bay bay, bay bay... họ cưỡi ngựa chạy vòng vòng ngang qua mặt nàng không biết bao nhiêu lần. Không một ai chú ý đến nàng, cuối cùng, nàng cúi đầu xuống, lặng lẽ, ảm đạm, thất thểu rời khỏi trường nuôi ngựa mà không một ai hay biết. Nàng không về nhà, suốt ngày hôm ấy, nàng đi lang thang trên các con đường ở Đài Bắc. Đi trên đường phố, ngắm nhìn các tủ kiếng chưng bày quần áo, hàng hóa, thẫn thờ đưa mắt nhìn dòng người qua lại, lui tới bên mình một cách vô ý thức. Đến lúc hoàng hôn, nàng đã cảm thấy mỏi gối chồn chân, tìm một quán café gần đó, nàng bước vào, tìm một góc nhỏ ngồi uống café. Dùng tay nâng cằm, nàng ngẩn ngơ nhìn từng đôi, từng cặp tình nhân đang sánh vai nhau ngồi trong quán. Nàng cảm thấy kỳ lạ, tại sao những đôi tình nhân này lại có nhiều chuyện nói không hết? Giữa nàng và Chí Trung, chưa bao giờ có những lời tâm tình nhỏ nhẹ như thế kia. Họ cùng nhau đùa giỡn, họ cùng nhau cười vui, thậm chí họ cùng nhau cãi vả... thế nhưng, chưa bao giờ họ ngồi xuống nói chuyện đàng hoàng với nhau. Đã không có kế hoạch cho tương lai, cũng chẳng có những lời ngọt ngào êm thắm. Họ giống như hai đứa trẻ cùng đi chơi với nhau, không có quá khứ, cũng chẳng có tương lai, mà có chăng, chỉ là "hiện tại". Ngay cả cái "hiện tại" đó, nhiều lúc cũng cãi nhau chí chóe, um sùm! Nàng ngồi ở đó, lặng lẽ ngồi ở đó, lần đầu tiên bình tĩnh suy nghĩ về cuộc tình giữa nàng và Chí Trung. Tình yêu, đó có thể nói là tình yêu chăng? Nàng suy tới nghĩ lui, lặng lẽ đo lường cái khoảng cách giữa nàng và Chí Trung. "Không thể sống như thế này mãi!" Nàng mơ màng nghĩ ngợi. "Không thể sống như thế này mãi được!" Trái tim nàng bắt đầu kêu gào lên. "Không thể sống như thế này mãi được!". Nàng dùng tay nâng cằm, ngơ ngẩn nhìn vào một ngọn đèn trên vách đến xuất thần. Đó chính là tình yêu chăng? Đó chính là tình yêu chăng? Càng lúc nàng càng cảm thấy hoang mang, và trong cái cảm giác hoang mang đó, có một phần ý thức càng lúc càng hiện rõ ra; phải gặp chàng để nói cho rõ ràng! Phải tìm chàng để cùng nhau "nói chuyện" một lần! Phải tìm chàng để nói cho rõ ràng, minh bạch như một người "trưởng thành"! Nàng nhìn nhìn đồng hồ, đã tám giờ tối rồi, vậy sao? Mới nháy mắt đó mà đã tối như thế rồi à? Nhất định là Chí Trung đang ngồi hối hận ở nhà? Chàng lúc nào cũng thế, khi làm chuyện gì có lỗi với nàng, chàng luôn luôn tỏ ra hùng hổ, thế nhưng khi chuyện xong rồi, chàng lại hối hận khôn cùng. Nàng nghĩ đến hôm chuyện xảy ra trên bãi biển, nghĩ đến giây phút chàng dùng bàn tay đặt lên vai nàng, nói không thành tiếng: "Anh sửa!", đột nhiên nàng cảm thấy trong lòng đong đầy một tình cảm dịu dàng, chua xót; không được! Nàng nghĩ, lẽ ra nàng không nên bỏ đi mà không nói một tiếng nào, chàng sẽ lo đến sốt vó lên được, nhất định là chàng đã lo đến cuống quýt lên rồi! Không được, nàng phải tìm cho được chàng! Dợm người đứng dậy, nàng đi đến bên chiếc điện thoại công cộng ở gần quầy trả tiền, không chờ đợi được nữa, nàng quay số điện thoại của nhà họ Lương. Người bắt điện thoại là Hạnh Tú, quả nhiên, nàng kêu rú lên từ đầu giây bên kia: - Ui cha, Tâm Nhụy, mi bỏ đi đâu mất biệt thế? Anh Ba nói rằng mi mất tích một cách ly kỳ ở trường nuôi ngựa, anh ấy nói, nhất định là mi đã bỏ trốn đi với thằng cha huấn luyện viên ở đó rồi! Ê, có thật mi đang đi chơi với thằng cha huấn luyện viên đua ngựa không? Giọng nói của Hạnh Tú mang đầy vẻ diễu cợt, vô cùng nhẹ nhàng, thoải mái. Sao vậy? Chàng vẫn không biết là mình đang giận à? Sao vậy? Chàng lại còn nghĩ là nàng đang làm bộ làm tịch hay sao? Sao vậy? Chàng không hề cuống quýt hay hối hận gì sao? Rút cuộc, nàng cũng ấp a ấp úng mở miệng nói: - Ê! Hạnh Tú, mi cho Chí Trung nói chuyện với tao đi! - Chí Trung? Anh ấy đâu có ở nhà! Chết rồi! Nhất định là chàng đang đi khắp hang cùng ngõ hẻm để tìm nàng rồi, cái anh chàng ngố này, nguyên cả một thành phố Đài Bắc mênh mông to lớn như thế này, làm sao chàng tìm cho được? Nàng kêu lên cuống quýt: - Hạnh Tú, anh ấy có nói là đi đâu không? Hạnh Tú cười lên vui vẻ, giọng cười của nàng thật đắc ý: - Anh ấy à? Anh ấy cùng với Triệu Chấn Á đi xem mắt vợ rồi! Cái gì? Nàng lắc lắc đầu, ngở rằng mình nghe không rõ. - Anh ấy... anh ấy đi đâu vậy? Hạnh Tú cười hi hi ha ha trong điện thoại: - Đi xem mắt vợ cho Triệu Chấn Á rồi! Tao nói cho mi nghe, Tâm Nhụy, rút cuộc rồi tao cũng chính thức từ chối Triệu Chấn Á, làm cho anh Ba quạu dễ sợ luôn, anh ấy mắng tao là không có con mắt. Tối nay có người làm mai cho Triệu Chấn Á, anh Ba bèn đi theo để ủng hộ tinh thần hắn ta, mi biết cái tính bao đồng của anh ấy mà! Anh ấy còn hăng hái hơn cả Triệu Chấn Á nữa, anh ấy hăm hở đi theo Triệu Chấn Á xem mắt vợ rồi! Giọng nàng thật nhẹ: - Ồ!... Hăm hở đi à?... Nàng cắn cắn đôi môi, trong lòng thoáng qua một nỗi đau nhói buốt. -... Thôi được rồi, tao không có việc gì nữa! Nàng định bỏ điện thoại xuống. Hạnh Tú gọi thật gấp: - Ê! Ê! Khoan đã! Khoan đã! Đừng cúp điện thoại, có người muốn nói chuyện với mi! Trái tim của Tâm Nhụy đập đánh bình một tiếng, cà chớn! Mình bị con nhỏ quỷ này chọc rồi đây, thì ra Chí Trung đang ở bên cạnh nó mà! Nàng nắm chặt điện thoại, trái tim đập mạnh đến độ nàng có thể nghe rõ mồn một. Bên kia có tiếng người truyền đến, trầm thấp, thân thiết, nhưng hoàn toàn không phải là giọng của Chí Trung: - Hello! Tâm Nhụy, em khoẻ không? Chí Văn! Đó là giọng của Chí Văn! Chí Văn đã bỏ đi xa ba tháng nay! Chí Văn mà nàng thường hay tưởng nhớ! Tâm Nhụy không biết mình đang vui hay đang buồn, thất vọng hay mừng rỡ, chỉ cảm thấy trong khoảnh khắc đó, nàng như đã nếm đủ mùi vị chua ngọt đắng cay. Đồng thời, nàng như một người sắp chết đuối ngoài biển cả đột nhiên nhìn thấy đất liền, như một người đang lầm đường lạc lối đột nhiên nhìn thấy ngọn đèn leo lét phía xa xa, như một lãng tử phiêu du mệt mỏi đột nhiên nhìn thấy người thân... nàng nắm chặt ống nghe, đột nhiên nàng bật khóc nức lên. Giọng của Chí Văn trong điện thoại biến hẳn đi, sự cuống quýt, lo lắng và kinh hoảng hiện hẳn ra: - Ê ,ê, Tâm Nhụy? Tâm Nhụy? Em sao vậy? Em đang khóc phải không? Tâm Nhụy! Em đang ở đâu đó? Nàng thút thít khóc, đưa bàn tay lên che mắt, lùi người lại phía bên góc, để cho người khác khỏi chú ý đến: - Em... em... em đang ở trong một quán café, một quán café mang tên "Mưa Nguồn". Em... em... em không khỏe, em không khoẻ tí nào hết... Nàng nói không thành tiếng. Chí Văn nói thật nhanh: - Em đợi ở đó nhé, anh sẽ đến ngay! Vài phút sau, Chí Văn đã ngồi trước mặt Tâm Nhụy. Tâm Nhụy ngước đôi mắt ướt rười rượi của nàng lên, lặng lẽ nhìn Chí Văn. Chàng gầy đi nhiều! Đó là ấn tượng thứ nhất. Trông chàng có nhiều nét tiều tụy! Đó là ấn tượng thứ nhì. Đôi mắt sâu đen của chàng càng sâu thăm thẳm, càng dịu dàng, càng mang đầy nét làm rung động lòng người hơn khi trước. Đó là ấn tượng thứ ba. Nàng cắn chặt đôi môi, trong nhất thời, chỉ cảm thấy có trăm lời nghìn tiếng, không biết phải bắt đầu từ đâu. Chàng nhìn nàng đăm đăm, dần dần, đôi chân mày của chàng càng lúc càng chau lại. Đây có còn là cô gái nhỏ vui vẻ, ngây thơ của mấy tháng trước nữa hay không? Đây có còn là cô gái nhỏ to tiếng bàn luận về ông già họ Đỗ, ông già họ Lý nữa hay không? Đây có còn là cô gái nhỏ không biết những ưu tư sầu muộn của nhân gian nữa hay không? Đây có còn là cô gái nhỏ nằm trên bãi cát giả vờ làm bộ, làm tịch để cho người khác để ý nữa hay không? Tại sao trông nàng có vẻ hoang mang thất thần, và có vẻ khổ sở tội nghiệp thế kia! Thằng chết bầm Chí Trung, chẳng lẽ lại không hề biết làm sao để lo lắng cho nàng hay sao? Chàng nhìn vào đôi mắt đong đầy lệ trước mặt mình, cảm thấy cả trái tim chàng bị nỗi thương xót chứa chan làm cho đau nhói cả lên. Giọng của chàng khàn đục hẳn đi, chàng dịu dàng hỏi: - Tâm Nhụy, có chuyện gì xảy ra vậy? Tại vì Chí Trung phải không? Nàng gật gật đầu. Chàng nói: - Lúc ăn cơm tối anh còn gặp Chí Trung mà, nhưng nó nào có nói là xảy ra chuyện gì đâu? Nàng cúi đôi mi cong xuống, lặng yên không nói. Chàng nghiêng đầu suy nghĩ một chút, nói một cách hiểu biết: - Tâm Nhụy, anh hiểu rồi! Chí Trung làm chuyện có lỗi với em, nhưng nó không hề biết là như thế! Nàng ngẩng đầu lên thật nhanh, nhìn chàng một cái. Chàng rút ra từ trong túi áo ra một hộp thuốc lá, lấy ra một điếu, chàng đưa tay ra lấy cái hộp quẹt trên bàn, đốt lên điếu thuốc. Nàng lại ngước đôi mi cong lên, hơi có chút kinh ngạc, có chút bất ngờ, nàng nói: - Anh tập hút thuốc rồi à! Chàng nhìn nàng mĩm cười, nói một cách hân hoan: - Ha! Rút cuộc em cũng đã chịu mở miệng rồi!... Ở trên núi rảnh rỗi, hút chơi vậy thôi! Thế mà cũng thành nghiện đấy!... Chàng nhìn nàng từ phía sau màn khói thuốc, ánh mắt chàng êm đềm, thâm trầm và thân thiết, chàng cất tiếng nói thật dịu dàng: -... Đừng nên buồn, Tâm Nhụy, em phải tha thứ cho Chí Trung, từ nhỏ, nó đã là một đứa trẻ vô tâm vô ý, nó không cố ý làm cho em buồn đâu, hiểu không? Nàng chu chu môi ra, giọng điệu dịu dàng, đầm ấm của chàng làm cho nàng cảm thấy phấn khởi, nàng nói: - Anh là anh của anh ấy, dĩ nhiên là anh bênh em anh rồi! Chàng nói một cách nhẫn nại, hòa nhã: - Thôi được rồi! Nói cho anh nghe, nó làm gì cho em buồn, để anh xử xem ai đúng ai sai. Nàng lắc lắc đầu: - Không muốn nói nữa! - Tại sao? Nàng đưa tay ra cầm lấy cái hộp quẹt lắc qua lắc lại, ánh mắt mơ mơ màng màng nhìn vào đó, giọng nàng nhẹ như tơ: - Nói cũng chẳng ích lợi gì. Em đã không trách anh ấy nữa rồi! Chàng thổi ra một hơi khói thuốc dày đặc: - Thật không? Nàng nói một cách u uẩn: - Thật mà! Em đã suy nghĩ kỹ rồi, em có trách anh ấy cũng chẳng ích lợi gì. Anh ấy là loại người như thế, toàn bộ tình cảm của anh ấy, cộng hết cả lại chỉ có mấy cc, mà em, em cần cả một đại dương. Anh ấy cho em tất cả của anh ấy, nhưng em vẫn đói khát mà chết, em...em tiêu rồi! Nàng hít vào một hơi thật sâu. Chàng nhìn trừng trừng vào nàng, hỏi: - Em cần cả một đại dương? - Đúng vậy, em là một con kình ngư, một con kình ngư rất tham lam, em muốn có cả một đại dương to lớn để lặp ngụp trong đó, thế nhưng, Chí Trung... anh ấy lại giống như một sa mạc... Nàng thở ra một hơi thật dài, thật sâu, ánh mắt nàng càng thêm mơ màng. Đột nhiên nàng ngẩng đầu lên nhìn chàng, trong ánh mắt đong đầy nét u uẩn trưởng thành: -... Anh có thể tưởng tượng cảnh con kình ngư bơi lội trong sa mạc hay không? Đó chính là tình trạng giữa Chí Trung và em. Chàng lại thổi tiếp ra một ngụm khói thuốc dày đặc, đôi mắt chàng bị một làn sương mờ vây phủ lấy, nhưng vẫn sáng ngời, nhưng vẫn long lanh. Chàng nói: - Không đến nỗi tệ như thế đâu! Em cần phải bao dung một chút, trong tình yêu cần có sự bao dung. Có thể Chí Trung thiếu sự dịu dàng và chìu chuộng mà đàn bà con gái ưa thích, thế nhưng, nó là một người hiền lành, sốt sắng, thích làm việc nghĩa... nó còn có rất nhiều ưu điểm, nếu như em có thể thưởng thức những ưu điểm của nó nhiều hơn, em sẽ tha thứ cho những khuyết điểm của nó. Tâm Nhụy, trên đời này không có ai là người thập toàn thập mỹ! Giọng chàng nói thật thành khẩn. Nàng nói: - Có. - Ai? - Ba em. Chàng cười lên, nói: - Có một người cha tốt, không biết đó là sự may mắn cho em, hay là sự bất hạnh? Em không thể đòi hỏi mỗi một người đàn ông trên cõi đời này đều giống như ba em được, phải không? Ba em là một người đàn ông trưởng thành, chính chắn, Chí Trung vẫn còn quá trẻ, trẻ đến độ như là một đứa trẻ con. Đợi đến khi nó ở vào lứa tuổi như ba của em bây giờ, nó cũng sẽ trưởng thành mà thôi. Nàng lắc lắc đầu: - Không bao giờ đâu! - Tại sao lại không? - Có những người sống cho đến hết đời vẫn không thể nào trưởng thành cho được. Em học được điều này trong tâm lý học đấy. Chí Trung là loại đàn ông đó! - Làm sao mà em lại khẳng định được như thế? - Chỉ nhìn anh là đủ biết rồi! Anh chỉ lớn hơn anh ấy có mấy tuổi, thế nhưng, anh già dặn, trưởng thành hơn anh ấy nhiều. Em dám cá là khi anh ở vào lứa tuổi của anh ấy bây giờ, anh cũng trưởng thành hơn anh ấy nhiều! Chàng bàng hoàng, có một đoạn tàn thuốc lá rơi trên vạt áo. - Thế nhưng... Chàng đột nhiên ngưng bặt lại. Nàng hỏi: - Thế nhưng cái gì? Chàng trừng mắt nhìn nàng đăm đăm. Thế nhưng, em lại không chọn người đàn ông trưởng thành, già dặn! Chàng nghĩ. Thế nhưng, câu nói đó lại không thể nào phát ra được thành lời, chàng hít vào một hơi thật dài, thật sâu, lắc lắc đầu. Chàng thấp giọng nói: - Không có gì. Nàng nhìn chàng chăm chú, vì có cơ hội thố lộ tâm tình, mà cảm thấy trong lòng thoải mái hơn nhiều. Và vì cảm thấy trong lòng thoải mái, mới phát giác ra rằng bụng mình đang đói cồn cào cả ruột. Nàng nghiêng đầu suy nghĩ một lúc, mới bàng hoàng nhớ ra rằng từ buổi trưa đến giờ nàng chưa có một thứ gì trong bụng, thảo nào mà cơ thể nàng cảm thấy như không còn một tí sức lực nào! Nàng cúi đầu xuống, nói với Chí Văn: - Giúp em một chuyện, được không? - Chuyện gì? - Gọi cho em một chút gì để ăn đi, suốt cả ngày hôm nay, em chưa ăn gì hết! Chàng kinh hoàng, đồng thời cảm thấy lòng đau như cắt. Lập tức, chàng vẩy tay gọi người bồi bàn tới, gọi cho nàng một dĩa cơm cà-ri gà, lại gọi cho nàng một tô soup cà, lại gọi thêm một ly nước đá đậu đỏ. Nàng ngồi ăn ngấu nghiến, cho vào miệng từng muỗng từng muỗng thật to, nàng thật sự đói quá sức, do đó ăn vội vàng đến độ suýt bị sặc. Chàng nhìn nàng ăn một cách chăm chú, không một chớp mắt, càng nhìn càng thấy thương xót, càng nhìn càng thấy đau lòng, cuối cùng, chàng cũng cúi đầu xuống, thấp giọng nói với nàng: - Hứa với anh một chuyện, được không? Miệng nàng chứa đầy thức ăn, nói lùng bùng: - Cái gì? - Từ đây về sau cho dù có giận như thế nào, cũng không bao giờ tự hành hạ mình như thế! Nàng hơi khựng người lại, sau đó nhoẻn miệng cười xinh xắn: - Không phải là em tự hành hạ mình đâu, mà em chỉ quên ăn thôi! Chàng nói: - Như vậy, từ đây về sau, không được "quên" ăn nữa nhé! Nàng thở ra một hơi thật nhẹ: - Ồ! Quên là quên, chứ biết làm sao. Người ta khi giận đến điên lên, ngay cả mình tên gì cũng không nhớ ra nữa là! Chàng nhìn nàng một lúc thật lâu, khàn giọng nói: - Yên tâm! Nàng không hiểu: - Yên tâm cái gì? Chàng cắn cắn răng: - Anh... anh sẽ giúp em, làm cho sa mạc biến thành đại dương!
QUỲNH DAO
Hạt Đậu Tương Tư
Chuyển Ngữ: Vũ Thảo
Chương 7
Chuông điện thoại lại reo vang vào buổi sớm mai. Tâm Nhụy nằm nghe tiếng chuông điện thoại reo, một tiếng, hai tiếng, ba tiếng... nàng nằm ở đó, không muốn nhúc nhích, cho dù đó có phải là điện thoại của nàng hay không, nàng đều cảm thấy, không có một lực lượng nào có thể kéo được nàng ra khỏi cái giường để chạy xuống lầu nghe điện thoại. Tuy rằng, nàng đã thức dậy từ lâu rồi, hoặc có thể, nàng không hề ngủ say một tí nào trong đêm. Nàng nghe tiếng cửa ở phòng cha mẹ mở ra, nghe tiếng bước chân của cha chạy xuống cầu thang. Cô người làm chị Tư, mỗi lần ngủ say, cho dù có sét đánh bên tai cũng không dậy, chị Tư ngủ ở lầu dưới, nhưng không bao giờ bắt điện thoại vào lúc nửa đêm hay hừng sáng. Nàng nằm đó, mãi cho đến khi nghe tiếng gọi vọng lên của cha: - Tâm Nhụy! Điện thoại của con! Quả nhiên là của nàng! Làm sao có thể như thế được? Chí Trung không bao giờ gọi điện thoại vào buổi sáng! Nàng khoác áo bước xuống giường, chậm rãi xỏ chân vào đôi dép bên cạnh giường, mở cửa phòng, đi xuống lầu. Hạ Hàn Sơn đang cầm ống nghe đứng đợi, trên gương mặt ông có một thần sắc làm người ta khó hiểu, gần như bực bội, khó chịu, hai đầu chân mày của ông hơi chau vào nhau, ánh mắt hơi có nét tiều tụy. Sao vậy? Cha bất mãn vì bị điện thoại đánh thức giữa chừng hay sao? Bất mãn vì có người tìm nàng quá sớm vào buổi sáng hay sao? Hay là bất mãn vì mình không chạy xuống lầu bắt điện thoại trước? Nàng chạy nhanh đến, nhón nhẹ mấy đầu ngón chân, hôn nhẹ lên đôi mi chau lại của cha bằng một cử chỉ nũng nịu, nàng nói thật nhanh: - Ba, đừng chau chân mày. Con cũng thường hay nửa đêm hoặc gần sáng bắt điện thoại hộ cho ba vậy! Ba muốn trách, thì phải trách mẹ đấy, ba hãy cố thuyết phục mẹ, để mẹ cho gắn thêm điện thoại trong phòng riêng, được không? Để hai cha con mình khỏi phải chạy lên chạy xuống mệt như thế này! Hạ Hàn Sơn cảnh giác nhìn Tâm Nhụy, như thể vừa tỉnh dậy từ một giấc mộng, ông vội vàng đưa điện thoại cho nàng, nói như che dấu một điều gì: - Ba đâu có trách ai. Nghe điện thoại đi, của thằng nhỏ nhà họ Lương đấy! Điện thoại của Chí Trung? Nàng hơi có vẻ kinh ngạc, thế nhưng không hề có nét vui mừng, chàng gọi điện thoại đến sớm như thế này, hẳn là muốn kiếm chuyện gì với nàng đây! Cầm lấy ống nghe, trong lòng nàng gần như lo lắng. Nàng kêu lên một cách dè dặt: - Hello, Chí Trung? Người ở đầu dây bên kia phát ra một tiếng thở dài thật nhẹ: - Xin lỗi em, không phải Chí Trung! Trái tim nàng đột nhiên nhảy độp một cái vô duyên cớ, sự lo lắng lập tức bay ra ngoài cửa sổ đi mất, nàng cảm thấy cả người buông thả hẳn xuống. Đồng thời, sự vui mừng hớn hở, từ từ bao phủ lấy người nàng. Nàng tựa người vào chiếc ghế salon, thở ra một hơi dài nhẹ nhõm. Nàng nói: - Chí Văn, anh thức dậy sớm dữ à! - Không phải thức dậy sớm, mà là không ngủ. Sao mà trùng hợp, nàng cũng không ngủ, nàng kêu nhẹ: - Ồ! Tại sao vậy? - Suốt đêm, anh ngồi làm xong một thứ này hay lắm! - Làm xong một thứ gì vậy? Luận án của anh chăng? - Không. Luận án đã làm xong từ khi còn ở trên núi kia! Không phải luận án đâu!... Giọng chàng hơi dụ dự: - Hôm nay em có rảnh không? Anh có một món quà muốn tặng em!... Bảo đảm là khi nhìn thấy, em sẽ vui lên ngay! Trong thanh âm của chàng chứa đựng sự khuyến khích, an ủi và đợi chờ. Nàng cười lên: - Anh cảm thấy là em rất không vui chăng? Giọng chàng nghe như tiếng thở dài: - Nếu như ngay cả việc em không vui mà anh cũng nhìn không ra, thì anh là một thằng ngố vô cùng!... Lúc nào thì em có thể đi ra ngoài gặp anh? - Lúc nào cũng được! Giọng chàng hơi ngập ngừng: - Như vậy... bây giờ? - Bây giờ? Nàng giật nảy mình, nhìn nhìn đồng hồ, mới sáu giờ mười phút, thế nhưng, có sao đâu? Ai nói sáu giờ mười phút thì không đi ra ngoài được? Đột nhiên, nàng lại cảm thấy cả người mình như tràn đầy một sức sống mới, đột nhiên, nàng cảm thấy cái áp lực đè nặng lên người mình suốt cả một mùa hè tự dưng biến mất, đột nhiên, nàng cảm thấy một niềm vui hoan lạc và phấn khởi thật khó hiểu như đang luân lưu trong huyết quản... nàng nói thật nhanh: - Được, ngay bây giờ! Chúng ta gặp nhau ở đâu đây? - Em đợi ở nhà nhé, anh sẽ đến đón em, gặp nhau rồi chúng ta mới nghiên cứu xem nên đi đâu! - Được, em chờ! Đặt điện thoại xuống, nàng ngẩng đầu lên. Ánh mắt nàng chạm ngay phải Hạ Hàn Sơn đang đứng tựa lưng bên cửa sổ, trong tay ông có một điếu thuốc, trong phòng, làn khói thuốc đang tản mạn lan dần ra bốn phía. Ông vừa hút thuốc, vừa lặng lẽ ngắm nhìn nàng. Nàng kêu lên, hơi có chút e ngại: - Ồ, ba! Sao ba vẫn còn đứng ở đây vậy, không lên lầu ngủ trở lại đi? Hạ Hàn Sơn nhìn nàng thật sâu, giọng ông thật hiền từ: - Đến đây! Tâm Nhụy. Nàng đi đến gần bên cha, Hạ Hàn Sơn đưa tay vịn lên vai nàng, nhìn nàng thật tỉ mỉ, giọng ông thật dịu ngọt, thật từ tốn: - Con không được vui chăng? - Ồ, ba!... Nàng kêu lên nho nhỏ, hiển nhiên, những câu đối đáp ban nãy của nàng với Chí Văn, ông đã nghe thật rõ ràng: -... Con chỉ có một chút phiền muộn thôi, nhưng không nghiêm trọng lắm! Hạ Hàn Sơn đưa tay nâng lấy cằm của Tâm Nhụy, ông hỏi thật dịu dàng: - Vậy sao? Ba nghĩ rằng, quan hệ giữa con và hai anh em nhà họ Lương đã rất rõ ràng rồi. Tâm Nhụy đỏ mặt nói: - Thì rất rõ ràng mà! - Như vậy con nói cho ba nghe xem, rõ ràng như thế nào? Tâm Nhụy hơi khựng người lại, nàng nhìn cha chăm chú, đôi mắt thân thiết, chứa đầy sự quan tâm của ông, còn có cả một sự hiểu biết thâm sâu và phong phú. Nàng nói thật nhẹ: - Chí Trung là bạn của con, Chí Văn là anh của con. Hạn Hàn Sơn hỏi tới: - Bạn và anh có sự phân biệt như thế nào? Nàng trầm ngâm, giọng nàng kéo dài: - Bạn... bạn có thể cùng đi chơi với con, có thể cùng con đùa giỡn, la hét như điên mà không ngại ngùng gì. Còn anh ấy à? Anh có thể nghe con tâm sự, nói chuyện với con, an ủi con. Với bạn, mình phải cẩn thận giữ gìn tình bạn, còn anh... Nàng hơi dừng lại một chút, rồi nói tiếp: -... Cho dù mình có giận dữ, cãi nhau với anh, anh ấy vẫn là anh của mình! Hạ Hàn Sơn nhíu đôi chân mày, ông nói: - Con không phân tích cho ba nghe còn đỡ, con phân tích rồi, ba còn cảm thấy lộn xộn hơn nữa! Tâm Nhụy,... Ông nhìn thẳng vào mắt nàng, nói một cách thẳng thắn: -... Chúng ta đừng nên nói vòng vo tam quốc nữa, con nói thật cho ba nghe, giữa hai đứa chúng nó, đứa nào là người yêu của con? Nguyên cả một mùa hè năm nay, hình như con đều cùng đi chơi với Chí Trung? Nàng gật gật đầu, đôi chân mày hơi nhíu lại. - Như vậy, là Chí Trung phải không? Nàng lại gật gật đầu. Đôi chân mày càng chau lại nhiều hơn. Ông nhìn nàng như dò xét: - Như vậy, tại sao con lại không vui? Dưới sự tra hỏi dồn dập của ông, Tâm Nhụy cảm thấy bất an, buồn bực và khó chịu! Nàng kêu lên nho nhỏ, giọng nàng chứa đầy sự bất lực và hoang mang: - Ồ, ba! Ba nói cho con nghe xem, tình yêu có phải là một điều rất vui chăng? Cần phải rất vui chăng? Câu hỏi này làm cho Hạ Hàn Sơn cứng họng. Ông nghiêng đầu nghĩ ngợi, hít vào một hơi thuốc lá, ông nói một cách trầm ngâm: - Trong tình yêu có ngọt có đắng, có phiền não, và cũng có hoan lạc, cuồng nhiệt... Đôi chân mày nàng dang rộng ra, cười lên. - Như vậy, đúng là con rất bình thường rồi!... Nàng thu lại nụ cười, suy nghĩ một chút, bất giác nàng lại lắc lắc đầu, cái thần sắc ưu tư cũ lại bay về đậu trên đôi chân mày nàng, nàng chép miệng thở dài, đi đến bên bộ ghế salon, ngồi xuống, dùng hai tay ôm lấy đầu, giọng nàng như rên rỉ: -... Ồ, con không bình thường, con hoàn toàn không bình thường chút nào!... Con buồn bực vô cùng! Con bực bội vô cùng! Ba à, ba biết vấn đề của con là nằm ở chỗ nào không? Con là một con kình ngư! Đôi chân mày của Hạ Hàn Sơn nhướng lên: - Con là cái gì?... Một con kình ngư? Tâm Nhụy nghiêm mặt lại, nói một cách khổ sở: - Đúng vậy! Một con kình ngư thật là to. Hạ Hàn Sơn ngẩng đầu lên nhìn nàng, nàng ngồi cuộn tròn trên chiếc ghế salon, mặc chiếc áo ngủ dài rộng có sọc màu xanh đỏ xen kẽ nhau, cả người nàng rút lại ở đó, trông vừa nhỏ nhắn, vừa mỏng manh. Ông bật cười khan: - Tại sao con lại là kình ngư? Trông con giống như cá lòng tong thì có! Tâm Nhụy nhìn cha, nghĩ thầm, ba không hiểu cái thí dụ về kình ngư. Nàng đang định giải thích cho cha biết, điện thoại bên cạnh lại đột nhiên reo vang lên ỏm tỏi, làm cho nàng giật nảy mình. Hàn Sơn trừng mắt nhìn nàng, thấp giọng nói nho nhỏ: - Bắt điện thoại lên đi! Có thể là "bạn" gọi đến đấy! Nàng nhảy nhổm người lên, sắc mặt biến hẳn đi. Đưa tay ra, nàng miễn cưỡng cầm ống nghe, đưa lên tai. Giọng nàng ngập ngừng, run run: - Hello, xin lỗi ai đó? - Xin lỗi, bác sĩ Sơn có nhà không? Giọng của một người đàn bà! Âm thanh nghe thật quen thuộc, êm nhẹ như ru. Trái tim Tâm Nhụy như buông thả, nàng lập tức đưa ống nghe ra, hướng về phía Hàn Sơn, gọi: - Ba, điện thoại của ba!... Nàng đưa tay ra bịt vào ống nghe, lè lưỡi ra thật lém lỉnh: -... Một người đàn bà, giọng nói nghe hay lắm, ba, ba không có dựng riêng một "tổ uyên ương" ở ngoài phải không? Lần này, đến lượt Hàn Sơn biến sắc. Ông bước đến bên chiếc điện thoại, đưa tay cầm lấy ống nghe, trừng mắt nhìn Tâm Nhụy: - Sao không lên lầu thay quần áo, không phải là con sẽ đi ra ngoài ngay bây giờ chăng? Câu nói nhắc nhở Tâm Nhụy, nàng quay người lại, phóng thật nhanh về phía cầu thang. Hàn Sơn nắm lấy ống nghe, giọng của Mộng Thường lập tức truyền đến, mang theo sự năn nỉ, van cầu rất sâu đậm, bà nói cuống quýt: - Xin lỗi anh, Hàn Sơn. Bất đắc dĩ lắm em mới lại gọi điện thoại đến nhà anh, Vũ Đình lại phát bệnh lên nữa rồi! - Bệnh như thế nào? Giọng nói bà như tiếng khóc: - Nó lại ngã ra bất tỉnh, miệng sùi bọt mép, trông dễ sợ lắm! Xin anh hãy mau đến đây, được không? - Có nguyên nhân gì không? Bà hơi ngập ngừng, giọng bà run rẩy: - Vì anh! Ông giật nảy mình: - Vì anh? - Anh mau đến đây đi, đến rồi sẽ nói chuyện, được không? - Anh sẽ đến ngay! Ông bỏ ống nghe xuống, quay người đi về phía cầu thang, lúc này ông mới nhìn thấy, không biết Niệm Bình đã thức dậy từ lúc nào, không biết đứng ở thang lầu từ lúc nào. Bà đứng tựa người vào lan can, từ trên cao nhìn xuống ông, lặng lẽ, yên tĩnh, trên gương mặt không hề có một chút biểu lộ gì. Ông nhìn bà, trong lòng bất an, không biết bà nghe được bao nhiêu, thể nghiệm được những gì. Thế nhưng, gương mặt của bà rất ổn định, rất trầm tĩnh, ông hoàn toàn không nhìn thấu được bà. Bà cất tiếng hỏi, giọng bà thật bình thản: - Anh có chuyện phải đi ra ngoài à? - Đúng vậy, có một ca cấp cứu! - Để em bảo chị Tư làm đồ ăn sáng cho anh! Ông nói hấp tấp: - Không cần đâu, anh không muốn ăn bây giờ! Ông xông vào phòng ngủ, rửa mặt, thay quần áo. Mấy phút sau, ông đã lái chiếc xe hơi của mình, hướng thẳng về phía con lộ Thủy Nguyên. Nhà của Đỗ Mộng Thường nằm trong một khu chung cư bốn tầng, bà ở tầng trên cùng, căn nhà nằm ngay trên con lộ Thủy Nguyên, bên cạnh dòng sông Đạm Thủy. Hạ Hàn Sơn cảm thấy khu này có hơi xa thành phố, nhưng Mộng Thường ở đã quen, bà thích đứng tựa nơi cửa sổ nhìn cảnh về đêm của dòng sông Đạm Thủy, nhìn ánh đèn trên cây cầu Trung Chính, nhìn ánh trăng phản chiếu trên mặt dòng sông. Đã có rất nhiều đêm, ông đã cùng bà đứng thưởng thức cảnh về đêm của dòng sông, và cũng đã từng cùng bà đi dạo trên bờ đê dài dọc theo dòng sông đó, hưởng từng cơn gió đêm thổi qua mát dịu. Thời gian lâu dần, ông cũng thể nghiệm được một cách sâu xa là tại sao bà lại yêu con đường này, ở Đài Bắc, thật sự rất khó tìm được khu nhà ở nào có được những tính chất đặc sắc như thế! Buổi sáng ở khu này cũng rất náo nhiệt, bọn học trò đã kéo nhau đi đến trường từng đoàn, từng đám, dòng xe cộ từ thôn Trung Hòa đi ra thành phố Đài Bắc xuyên qua xuyên lại không ngừng nghỉ, ông chạy xe lên con lộ Thủy Nguyên, có thể nhìn thấy từng hàng xe đang sắp dài sọc trên cây cầu Trung Chính. Ông dừng xe trước cửa căn chung cư của Mộng Thường, bước xuống xe, ông xách thùng thuốc, chạy thẳng lên lầu bốn. Mộng Thường đang mở cửa đứng chờ ông. Ông đi vào phòng khách, câu đầu tiên đã hỏi: - Tỉnh dậy rồi chưa? Bà lắc lắc đầu, trong đôi mắt có vương ánh lệ. Ông nhìn bà chăm chú, đôi chân mày hơi cau lại, ông cất tiếng nói, giọng điệu có vẻ trách móc: - Em lại khóc đấy à! Bà hơi quay đầu đi chỗ khác, giọng thật yếu ớt: - Xin lỗi anh! - Chúng ta đi xem con bé chút đã! Hàn Sơn và Mộng Thường đi vào phòng của Vũ Đình, Vũ Đình đang nằm trên thảm, hiển nhiên, từ lúc nàng bất tỉnh đến giờ, Mộng Thường không hề di động nàng. Hàn Sơn đi đến bên nàng, cúi người xuống xét xem hơi thở của nàng, lật mi mắt nàng lên, nhìn vào con ngươi. Sau đó, ông bế nàng từ tấm thảm lên, đặt vào giường. Mộng Thường hỏi bằng một giọng lo lắng: - Sao? Hàn Sơn nói: - Con bé bất tỉnh thật sự, em đừng lo, anh chích cho nó một mũi thuốc, nó sẽ tỉnh dậy rất nhanh. Lấy cho anh một chiếc khăn nhúng nước lạnh! Mộng Thường lấy khăn trao cho ông, ông dùng khăn đặt lên trán Vũ Đình, mở thùng thuốc ra, ông lấy thuốc và kim chích, chích cho nàng một mũi. Mộng Thường đứng chết trân ở đó, nhìn vào động tác thuần thục và cẩn trọng của ông, nhìn vào thần sắc ung dung và điềm đạm của ông, bà lại thể nghiệm được cái sức mạnh và sự bình lặng mà ông đã đem lại cho mình. Bà lặng lẽ đứng nhìn ông, cảm giác tôn sùng và ỷ lại tràn ngập trong lòng. Mũi kim chưa chích xong, Vũ Đình đã tỉnh dậy. Nàng xoay chuyển chiếc đầu của mình trên gối, mi mắt của nàng đang động đậy, sau đó, đôi mắt nàng mở ra. Vừa nhìn thấy Hàn Sơn, hai đầu chân mày của nàng lập tức nhíu lại, nàng động đậy cánh tay, muốn giật khỏi mũi kim chích của ông, nàng cất giọng nói, âm thanh khàn hẳn đi: - Tôi không muốn ông cứu tôi! Hàn Sơn có vẻ hiểu, kềm cánh tay nàng lại, ông bắt buộc nàng để yên cho ông chích hết mũi kim, rút đầu kim ra, ông dùng bông gòn xoa nhẹ trên chỗ vừa chích, một mặt hỏi thật bình tĩnh: - Nói cho bác nghe xem, tại sao cháu lại phản đối bác? Đôi môi thiếu hẳn sắc máu của nàng run rẩy, giọng nói của nàng tuy rằng yếu ớt, nhưng tương đối rõ ràng: - Ông là một thứ ngụy quân tử! Ông lợi dụng cơ hội trị bệnh cho tôi, để theo đuổi mẹ tôi! Nhìn nàng thật sát, ông cất tiếng nói, giọng nói ổn định và trầm thấp: - Đúng vậy! Ta theo đuổi mẹ của cháu, vì mẹ cháu là một người đàn bà rất dễ thương. Ta phải cám ơn cháu đã bị bệnh, để cho ta cơ hội quen biết được mẹ cháu! Nàng lập tức quay đầu vào phía bên trong giường, nhắm nghiền đôi mắt lại, giọng nàng nhỏ hẳn đi: - Tôi không muốn nói chuyện với ông! Tôi ghét ông! Tôi thù ông! Xin ông hãy rời khỏi phòng tôi, tôi hy vọng là suốt cả cuộc đời tôi sẽ không bao giờ gặp lại ông nữa! Ông chụp lấy cằm nàng, quay đầu nàng lại phía mình, giọng nói của ông thật dịu dàng, thật thành khẩn: - Tại sao lại ghét ta, thù ta? Vì ta yêu mẹ cháu? Ta hâm mộ mẹ cháu là một điều sai hay chăng? Đôi mắt nàng mở ra, trong đó đang long lanh một màng lệ mỏng, đôi con ngươi đen tuyền chìm đắm trong làn nước lóng lánh, như hai viên hắc bửu thạch phát ra tia sáng lung linh. Hàn Sơn chăm chú nhìn vào đôi mắt đó, ông không thể không ngầm thở ra một hơi dài thán phục, sinh mạng thật là kỳ diệu biết bao nhiêu, nó có thể tạo ra một đôi mắt xinh đẹp đến ngần này! Lồng ngực nàng phập phồng lên xuống thật nhanh, hơi thở nàng gấp rút và không đều đặn, nàng đang cố gắng kềm chế lấy mình, giọng nàng thật nhẹ và u uẩn: - Ông hâm mộ mẹ tôi không phải là một điều sai, thế nhưng, ông yêu mẹ tôi, là một điều sai không thể nào tha thứ được! Ông hỏi dồn theo: - Cháu cho rằng mẹ cháu không nên yêu nữa hay sao? Cháu nghĩ rằng mẹ cháu phải vĩnh viễn chôn vùi những tình cảm của mình hay sao? Cháu không thấy rằng cái quan niệm đó của cháu rất là tàn nhẫn... Nàng ngắt lời ông một cách thật rõ ràng: - Tôi nhận thấy là ông rất tàn nhẫn! Ông ngạc nhiên nói: - Ta rất tàn nhẫn? Đôi mắt nàng trừng lên vừa to vừa tròn, hơi thở nặng nề làm cho lồng ngực nàng phập phồng lên xuống. Đôi con ngươi đong đầy lệ của nàng, như hai lưỡi dao nhọn lễu, đâm thẳng về phía ông, âm thanh của nàng cất cao lên: - Chẳng lẽ ông không biết rằng, ông không hề có tư cách yêu mẹ tôi hay sao?... Tôi chưa bao giờ yêu cầu mẹ tôi ở góa, tôi chưa bao giờ yêu cầu mẹ tôi phải sống độc thân! Mẹ tôi có tư cách để yêu, thế nhưng ông không có! Chẳng lẽ ông không hiểu rằng, ông là một người có vợ có con, ông không hề có tư cách gì để yêu ai khác chăng? Người mà ông cần phải yêu, là vợ của ông! Chứ không phải là mẹ của tôi!... Hạ Hàn Sơn như thể bị nện lên đầu một búa như trời giáng, ông bị đánh ngã rồi! Trong nhất thời, ông cảm thấy như có một luồng hơi lạnh lẽo dâng lên từ đốt xương sống, mà trán ông thì lại vả ra từng giọt mồ hôi. Ông không bao giờ ngờ được rằng, con bé bệnh hoạn, yếu đuối như thế này, lại có thể nói ra những lời tàn nhẫn sắt như dao thế này, nó giống như một tay kiếm lão luyện, biết làm thế nào để đâm trúng ngay chỗ nhược của đối phương! Ông trừng mắt nhìn nàng, bị nàng làm cho cứng họng, không nói lên được một lời nào! Nàng tiếp tục nói, giọng nàng vang vang và kịch liệt: -... Ông có biết một điều là, tình yêu của một đứa con, không làm tổn thương người mẹ! Thế nhưng tình yêu của một người đàn ông, lại rất dễ dàng giết chết người đàn bà! Hạ Hàn Sơn nhảy dựng lên, loạng choạng xông ra khỏi căn phòng đó. Đồng thời, sắc mặt của Mộng Thường trở nên trắng hơn giấy, bà nhào về phía Vũ Đình, dùng bàn tay lạnh như băng của mình, cố gắng bịt miệng con gái lại. Hành động này của bà làm cho Vũ Đình giật mình ý thức, nàng trừng to đôi mắt, nhìn mẹ một cách hoảng sợ, sau đó, nàng ngồi dậy, cánh tay của nàng vòng qua, ôm choàng lấy cổ của Mộng Thường thật chặt. Nàng vùi gương mặt trắng nhợt và nhỏ bé của mình vào lòng bà, kêu lên bằng một giọng vừa cuống quýt, vừa hối hận, vừa đau lòng: - Ồ! Mẹ, con không muốn làm mẹ buồn! Mẹ, tha thứ cho con! Tha thứ cho con! Tha thứ cho con! Nàng kêu lên một hơi liên tiếp. Nước mắt rớt dài trên đôi gò má của Mộng Thường, bà nói bằng một giọng nức nở, đau thương nhưng cương quyết: - Vũ Đình, con có thể mắng mẹ không biết nhục nhã, thế nhưng, con đừng bao giờ trách mắng ông ấy! Vũ Đình kêu lên kinh hoàng: - Mẹ ơi! - Mẹ biết rõ là ông ấy có vợ, mẹ biết rõ là ông ấy có con, mẹ biết rõ là ông ấy không thể nào cho mẹ được bất cứ một thứ bảo đảm gì như người đời thường nói. Thế nhưng, Vũ Đình, mẹ bất cần những thứ đó, mẹ không thiết gì hết! Tình nhân cũng được, vợ bé cũng chẳng sao, bất luận người ta xem mẹ là gì, mẹ chỉ biết một điều, là bao nhiêu năm nay, chỉ có ở bên cạnh ông ấy, mẹ mới biết thế nào là hạnh phúc! Vũ Đình kêu lên bi đát: - Mẹ ơi! Chẳng lẽ sự tồn tại của con không hề cho mẹ sự vui vẻ? Chẳng lẽ tình yêu của con cho mẹ không làm cho mẹ cảm thấy hạnh phúc? Mộng Thường kêu lên cuống quýt: - Đó là điều không giống nhau! Vũ Đình, con không hiểu đâu, mẹ không biết làm sao để nói cho con hiểu, sự tồn tại của con, tình yêu của con, làm cho mẹ biết rằng mẹ là một người mẹ. Còn ông ấy, ông ấy làm cho mẹ thể nghiệm ra rằng, mẹ không chỉ là một người mẹ, mà mẹ còn là một người đàn bà! Vũ Đình, con cũng vậy, rồi sẽ có một ngày, con sẽ tỉnh dậy từ một giấc ngủ dài, con sẽ phát hiện rằng, con không chỉ là đứa con gái của mẹ, mà con còn là một người đàn bà! Bà nhìn thật sâu vào ánh mắt con gái. Vũ Đình trừng to đôi mắt, nhìn vào Mộng Thường không chớp, đôi con ngươi của nàng hơi dao động, ánh mắt nàng di chuyển trên khuôn mặt Mộng Thường, hình như nàng đang "cố gắng" để hiểu những gì Mộng Thường đang nói. Nàng nói bằng một giọng ngập ngừng: - Ý của mẹ muốn nói là... làm một người đàn bà quan trọng hơn làm một người mẹ? Giọng của Mộng Thường khàn đục hẳn đi: - Không hẳn là như vậy. Có rất nhiều người đàn bà, sẽ vì mình là người mẹ, mà chịu buông xuôi hẳn một số quyền lợi của một người "đàn bà"! - Mẹ thì sao? Hở mẹ? Mộng Thường hơi nhắm đôi mắt lại: - Nếu như con muốn mẹ buông xuôi, mẹ sẽ buông xuôi! Nàng hỏi bằng một giọng dè dặt: - Thế nhưng, mẹ sẽ rất đau khổ? Mộng Thường cắn cắn răng, bà nói bằng một giọng thẳng thắn, có một vật gì cứng nhắc đang chận ngay cổ họng bà: - Đúng vậy! Sẽ đau khổ hơn cả sự tưởng tượng của con! Nàng nói bằng một giọng ngờ vực: - Vậy sao? Ông ta quan trọng đối với mẹ như thế sao? Bà hơi nhíu đôi chân mày, giọng bà thật khẳng định: - Đúng vậy!... Đừng nên để mẹ phải chọn lựa, Vũ Đình, đừng bắt mẹ phải chọn lựa! Vũ Đình đưa tay ra nắm lấy tay mẹ, nàng đưa mắt nhìn Mộng Thường trong sự kinh hoàng, đau khổ, và trong tình trạng trưởng thành, hiểu biết nửa vời, nàng cố gắng thể nghiệm trái tim "đàn bà" đó của Mộng Thường. Cuối cùng, hình như nàng có hơi hiểu biết, có hơi lĩnh hội, có hơi thông cảm... Nàng nói bằng một giọng chần chừ: - Mẹ, ban nãy con đã nói sai rồi, phải không?... Tình yêu của một đứa con, cũng có thể làm tổn thương người mẹ, phải không?... Đột nhiên, nàng ngồi thẳng người dậy, đẩy tay của Mộng Thường ra, kêu lên bằng một giọng sôi nổi: - Mẹ hãy rượt theo bác Sơn đi! Giữ ông ấy lại! Đừng để ông ấy bỏ đi! Đi đi, nhanh lên! Mộng Thường kinh ngạc nhìn con gái bằng đôi mắt nghi hoặc, gần như không dám tin tưởng vào tai của mình. Vũ Đình tiếp tục đẩy bà ra ngoài: - Đi nhanh lên, mẹ! Đừng nên để con tạo thành một sự sai lầm to lớn, đừng nên để con trở thành kẻ chặt đứt niềm hạnh phúc của mẹ! Đi nhanh lên! Mẹ! Cuối cùng Mộng Thường cũng đã tin rằng những lời Vũ Đình nói xuất phát từ trái tim chân thật của nàng, gương mặt bà chan hòa nước mắt, thế nhưng đôi mắt bà lại rực lên ánh sáng vui mừng, không nói thêm gì nữa, bà quay người đi ra khỏi phòng của Vũ Đình.o0o Trong phòng khách, Hạ Hàn Sơn đang đứng tựa người bên cửa sổ. Ông đang xuất thần nhìn vào chiếc xáng to trên dòng sông. Chiếc máy đó làm việc suốt từ sáng đến tối, không ngừng xúc lên từng cụm từng cụm đá từ phía dưới lòng sông sâu, mỗi một nhát xắn xuống đều vô cùng mạnh mẽ. Ông có cảm tưởng, mỗi một nhát xắn xuống của chiếc xáng, đều như xắn vào đến tận cùng tâm khảm của ông, làm cho ông đau đớn và kinh hoàng. Vũ Đình, đứa con gái bệnh hoạn và yếu đuối đó, nhưng lại sắc nhọn còn hơn cả chiếc máy xáng to lớn kia. Con bé đã thảy ngay trước mặt ông một sự thật phũ phàng và tàn nhẫn nhất! Ông không thể nào cãi lại được, vì những lời nói đó toàn là sự thật! Đúng vậy, ông là một thứ ngụy quân tử, ông chỉ nghĩ đến sự vui vẻ, khoái lạc của riêng mình, mà quên đi sự tổn thương của người khác! Mộng Thường đi đến gần ông. Không nói một lời, bà dùng cánh tay mình vòng ngang qua hông ông, áp mặt mình vào ngực ông, nước mắt của bà làm thấm ướt lần áo sơ mi của ông, đốt cháy trái tim ông. Ông nhẹ nhàng đẩy bà ra, đi đến bên điện thoại. Ông nói: - Anh phải gọi một cú điện thoại. - Gọi cho ai? - Phương Hạo. - Phương Hạo là ai? - Là bác sĩ tập sự giỏi nhất dưới tay anh, anh nhờ hắn đến đây thay anh, từ đây về sau, hắn sẽ là bác sĩ điều trị cho Vũ Đình. Em yên tâm, hắn còn giỏi hơn cả anh nữa! Mộng Thường đưa ngay tay ra đè lên chiếc điện thoại, trên gương mặt bà hiện ra nét đau khổ thảm thê. Bà hỏi: - Ý anh muốn nói là, từ đây về sau, anh sẽ không đến nữa? Ông đưa tay ra nắm lấy tay bà từ chiếc điện thoại, đặt bàn tay bà vào bàn tay to lớn của mình: - Anh cần phải có thời gian bình lặng lại một chút, anh cần phải suy nghĩ cho rõ ràng, anh cần phải có kế hoạch cho tương lai của em... Bà nhìn trừng trừng vào ông, giọng bà cuống quýt: - Em không bao giờ đòi hỏi ở anh một tương lai! Anh không nợ gì em hết, tất cả là do ở em tự nguyện cam lòng! Ông nhìn bà thật sâu, thật sâu, sau đó, ông kéo bà vào lòng mình. Dùng một tay ôm bà, tay kia, ông vẫn tiếp tục quay số điện thoại của Phương Hạo. Bà hỏi: - Anh vẫn còn muốn đổi bác sĩ? - Đúng vậy! Anh muốn tìm cho con bé một bác sĩ mà nó có thể chấp nhận! Bà kêu lên bằng một giọng thống thiết: - Nó sẽ chấp nhận anh! Ông ép đầu bà sát vào ngực mình, nói nhỏ bên tai bà: - Sùy!... Đừng kêu! Anh sẽ không rời xa em đâu, anh đã suy nghĩ rồi, anh đã không có cách gì rời xa em được. Tìm cho Vũ Đình bác sĩ mới, là tại vì... tên Phương Hạo đó, hắn chẳng những là một bác sĩ giỏi, mà hắn còn là một thanh niên rất dễ thương! Ồ! Bà hiểu ra rồi. Tựa sát vào người ông, bà lắng nghe tiếng điện thoại ông đang quay, nghe tiếng ông đang thở, nghe nhịp đập của trái tim ông... bà nhắm nghiền mắt lại, ham hố, tham lam nghe mình nói với chính mình: tất cả những thứ thanh âm đó gộp lại, trộn lẫn vào nhau, phải là thanh âm của hạnh phúc rồi đây!
QUỲNH DAO
Hạt Đậu Tương Tư
Chuyển Ngữ: Vũ Thảo
Chương 8
Tâm Nhụy và Chí Văn đi tản bộ trong một khu rừng nhỏ. Khu rừng này nằm trên một ngọn đồi phía sau nhà của Tâm Nhụy, phần lớn là do những cây thông và những cây tòng tạo thành. Vào mùa hè, nơi đây cũng có rất nhiều những người trẻ tuổi kéo nhau đến cắm trại, vui đùa. Thế nhưng, vào buổi sáng sớm mai như thế này, trong rừng không một bóng người. Bốn bề yên tịnh và lặng lẽ, chỉ có tiếng gió nhẹ xuyên qua cành lá, và tiếng ríu rít chim kêu, tạo thành một khúc nhạc êm ái, nhẹ nhàng. Tâm Nhụy ngồi trên một viên đá to, nàng nhìn dáo dác chung quanh, khu rừng vào buổi sáng sớm, vẫn còn sương mù giăng giăng, vẫn còn lặng lẽ tịch mịch, trong ngọn gió thổi xuyên qua cành lá, phơn phớt lên làn da mặt buổi sớm mai, mang theo hương thơm thoang thoảng của cỏ xanh và đất bùn hòa lẫn vào nhau. Đột nhiên Tâm Nhụy cất tiếng nói: - Anh có biết một bài hát, có tên là "Người thợ sắt trong rừng sâu" không? Chí Văn gật gật đầu, chàng nói một cách trầm ngâm: - "Người thợ sắt trong rừng sâu" không bằng "Xe đạp nước trong rừng sâu". Tiếng đập sắt nghe quá dòn, quá mạnh, nhưng tiếng xe đạp nước róc rách nghe tương ứng với không khí của thiên nhiên hoang dã hơn. Nếu như em thích "Người thợ sắt trong rừng sâu", nhất định là em sẽ thích "Xe đạp nước trong rừng sâu". Nàng nhướng cao đôi chân mày, hai con mắt hừng hực, sáng ngời: - Anh nói rất đúng! Chí Trung nói em không biết thưởng thức âm nhạc, anh ấy bắt em nghe The Beattles, nghe Four Brothers... thế nhưng, em lại thích John Williams, thích Tchaikovsky... anh ấy nói em là một thính giả không có nguyên tắc, một người thưởng thức đầy nữ tính, thuần trực giác và ngu ngốc! Ồ!... Nàng cười lên, dựa ngửa vào một cây tòng nhỏ, ngước đầu lên nhìn trời. Có một đóa mây trắng đang bay bay ở phía cuối trời xa xa, ánh mặt trời đang lặng lẽ dâng cao, xuyên qua cành lá, chiếu thành vài luồng ánh sáng vàng óng, long lanh. -... Anh chưa nghe anh ấy chê em như thế nào đâu, anh ấy làm như em là một người ngu như bò ấy! Chàng liếc mắt nhìn nàng, trong lòng chàng thở dài nhè nhẹ. Ồ! Trong lòng nàng vẫn chỉ có Chí Trung mà thôi! Cho dù Chí Trung chê bai nàng, Chí Trung mắng nàng, Chí Trung không cần nàng, Chí Trung làm cho nàng nổi giận... người mà nàng vẫn nghĩ đến, nhớ đến, mong đến trong trái tim, vẫn là Chí Trung mà thôi! Chàng đứng tựa người nghiêng nghiêng vào gốc cây đối diện với nàng, trong lòng dậy lên một nỗi đắng cay man mác. Một lúc sau, chàng mới nuốt ực từng ngụm nước miếng, nói một cách cố gắng rằng: - Tâm Nhụy, anh đã có nói chuyện với Chí Trung rồi. - Ồ! Nàng nhìn chàng, ánh mắt quan tâm và chăm chú. - Nó nói nó không cảm thấy mình có gì sai, nó nói... Nàng ngắt lời chàng rất nhanh: - Em biết rồi! Nhất định là anh ấy nói em là một người có tâm địa hẹp hòi, thích làm ra vẻ ta đây, tính tình nóng nảy, thích bả hư vinh, đồng thời, vừa bướng bỉnh vừa ngang ngược! Chàng ngạc nhiên, trừng mắt nhìn nàng, trong nhất thời, chàng không biết nên nói gì cho phải. Đôi chân mày nàng hơi chau lại, đáy mắt nàng hơi u uẩn, đôi môi nàng hơi cong lên... dáng điệu đó, làm cho trái tim chàng dao động vô cùng. Nếu như chàng là Chí Trung, nhất định là chàng sẽ không để cho nàng chịu một chút xíu, một cỏn con, một mảy may thiệt thòi nào! Chàng nghĩ thầm, bất giác lại buông ra một tiếng thở dài nhè nhẹ. Nàng cảnh giác đưa mắt nhìn chàng, cố gắng chấn chỉnh lại tâm tình của mình, đột nhiên, nàng cười lên. Nàng hỏi: - Chúng ta có thể không nói về Chí Trung nữa không? Ồ! Đó chính là điều chàng đang muốn nói đấy chứ! Chàng im lặng mỉm cười. Nàng hơi dướn cổ nhìn vào phía dưới chân chàng, nơi đó, có một chiếc hộp hình vuông, dán bằng một lớp giấy thật xinh đẹp, rực rỡ, bên trên có thắt nơ hình cánh bướm. Nàng nói: - Đó là món quà mà anh định tặng cho em đấy hả? - Đúng vậy? Nàng hiếu kỳ đưa mắt quan sát chiếc hộp, hỏi: - Là đồ ăn? Hay là đồ chơi? Chí Văn đưa chiếc hộp cho nàng: - Em sẽ không đoán được đâu! Mở ra xem đi! Tâm Nhụy không mở ra ngay, nàng nâng nâng chiếc hộp lên, không nặng lắm, lắc lắc chiếc hộp, trong đó có một vật gì đụng vào thành hộp. Lòng háo thắng của nàng nổi dậy: - Để em đoán xem: bình hoa phải không? Chàng lắc đầu. - Một món đồ chơi! Chàng lại lắc đầu. - Một món đồ trang sức. Chàng lắc đầu nữa. - Một món đồ nghệ thuật! Chàng suy nghĩ một chút, đột nhiên gương mặt đỏ lên. Nhưng chàng lại vẫn lắc đầu: - Cũng không thể kể như vậy! Em đừng đoán nữa, hãy mở ra xem đi! Nàng không còn kiên nhẫn để đoán nữa, cúi đầu xuống, nàng không muốn làm hư sợi dây cột hình cánh bướm, nàng tháo sợi dây ra thật cẩn thận, mở nắp hộp ra, nàng thấy bên trong còn có thêm một chiếc hộp nữa, và trên chiếc hộp đó, có một tấm card nhỏ, nàng cầm tấm card lên, trên tấm card, là hình vẽ một đóa hoa thạch lựu, với những cánh hoa màu đỏ rực rỡ, sinh động như thật. Trái tim nàng đột nhiên đánh "bình" một tiếng, hoa thạch lựu, hoa thạch lựu? Hoa thạch lựu! Trong phần ký ức xa vời có thấp thoáng bóng dáng của đóa hoa thạch lựu, Hạnh Tú đã nói: - Trông giống tên của mi, nụ hoa nở rộ vào mùa Hè! Chẳng lẽ anh chàng lại biết cái điển tích ấy, hay chỉ là sự trùng hợp mà thôi? Nàng nhẹ nhàng ngước đôi mi cong lên, liếc nhìn chàng. Vừa đúng lúc, chàng cũng đang nhìn nàng chằm chặp, ánh mắt chăm chú và quan tâm. Thế là, ánh mắt của hai người giao thẳng vào nhau. Đột nhiên, trong đáy mắt chàng thoáng qua một nét sôi nổi ngượng ngùng, đầu chàng lập tức cúi xuống, tránh đi ánh mắt của nàng. Thế là, nàng hiểu ra rồi, chàng biết cái điển tích ấy! Nàng từ từ mở tấm card ra, thấy trên phần giấy trắng của bên trong tấm card, có viết mấy hàng chữ: z- Tạc dạ lựu hoa sơ tác vũ, zNhất đóa khinh doanh kiều dục ngữ, zĐản nguyện thiên nhai giải hoa nhân, zMạc phụ nhu tình thiên vạn lũ! Tạm dịch: z- Đêm qua hoa lựu đứng trong mưa, zMột đóa ngại ngùng thoáng nhẹ đưa, zMong người thấu hiểu lòng hoa ấy, zĐừng phụ lòng ai vạn mối tơ! Nàng lẩm bẩm đọc, trong nhất thời, nàng không hiểu lắm ý nghĩa của những câu thơ này. Sau đó, gương mặt nàng đột nhiên nóng bừng lên. Trời ạ, anh chàng này đã nhìn thấu suốt nàng, biết được đến tận cùng tâm hồn nàng! Chàng biết nàng đang cô đơn, chàng biết nàng đang chịu thiệt thòi, chàng biết nàng đang phiền muộn, chàng biết nàng đang buồn bã! Chàng biết rằng nàng - con kình ngư tham lam cần cả một đại dương mênh mông rộng lớn, trái tim trống trải của nàng đang cần sự an ủi. "Mong người thấu hiểu lòng hoa ấy, đừng phụ lòng ai vạn mối tơ!", chàng cũng biết, thằng em lỗ mãng của chàng, không phải là một người biết thương hoa, tiếc hoa chút nào!Đôi gò má nàng đỏ bừng, tâm tình kích động. Không dám ngẩng đầu lên nhìn chàng, nàng mở nắp hộp thứ hai thật nhanh, sau đó, cả người nàng sựng lại, ngẩn ngơ. Đó là một món đồ nghệ thuật! Một tượng khắc hình đầu thiếu nữ bằng cây. Người thiếu nữ đó có mái tóc bay bay, bồng bềnh, đôi mắt hừng hực sinh động, chiếc mũi nhỏ xinh xinh, và đôi môi hơi cong cong hướng lên phía trên. Đôi mắt nàng hướng lên, hình như đang ngước nhìn trời, đôi chân mày nhẹ nhướng lên, đôi môi nở một nụ cười hàm tiếu. Thần sắc nàng vừa ranh mãnh, vừa kiêu hãnh, vừa vui vẻ, vừa lém lĩnh, vừa tràn đầy tự tin. Trông thật truyền thần, trông thật tinh tế, trông thật sống động... làm cho Tâm Nhụy càng nhìn càng xúc động, càng nhìn càng bàng hoàng, càng nhìn càng thẫn thờ... đó chính là "nàng" của những ngày xa xưa đây mà! Đó chính là "nàng" của những ngày tháng không biết đến những điều phiền muộn của nhân gian đây mà! Đó chính là "nàng" tràn đầy lòng tự tin và kiêu hãnh đây mà! Bắt đầu từ bao giờ, cái con người đó của "nàng" đã lặng lẽ biến mất, và bây giờ, Chí Văn đã tìm lại được "nàng"! Tìm lại và đặt trở vào tay nàng! Nàng đưa tay vuốt nhẹ tượng đầu thiếu nữ, không tin ở những gì trước mắt mình, đầu nàng cúi xuống thật thấp, thật thấp. Nàng gần như không dám ngẩng đầu lên, không dám tiếp xúc với ánh mắt của chàng, và cũng không dám mở miệng nói chuyện. Giọng chàng vang lên, yên tĩnh, trầm ấm và dịu dàng: - Anh cứ nhớ mãi dáng điệu của em vào hôm nói chuyện Lý Bạch ở bãi biển ngày nào. Nhớ mãi dáng điệu chạy như bay của em trên những làn hoa sóng nhỏ ngày nào. Hôm đó, khúc cây này đã làm cho em vấp ngã, anh cảm thấy nó rất giống em, thế là, anh nhặt khúc cây này đem về nhà. Anh nghĩ, em không bao giờ biết rằng anh biết điêu khắc, bắt đầu từ lúc lên trung học, anh đã thích điêu khắc, anh đã từng học khắc tượng, khắc ấn. Khi còn học đại học, anh có đến khoa nghệ thuật dự thính. Anh đem khúc cây này về nhà, khắc rất lâu rồi, vẫn không thành công. Sau đó, anh đi lên núi, khúc cây này cũng đi theo anh lên núi. Có rất nhiều đêm, khi anh viết luận án đến mệt mỏi, anh đã tiêu phí thì giờ vào khúc cây này. Hôm qua, anh nhìn thấy dáng em khóc, em làm cho anh bàng hoàng, lo lắng vô cùng, quen biết em bao lâu nay, anh chưa bao giờ nhìn thấy em khóc! Về đến nhà, anh thức suốt đêm để hoàn thành bức tượng này... Giọng của chàng thấp nhẹ xuống, như tiếng gió thoảng qua cành lá, ấm áp và dịu dàng: -... Anh tìm lại cho em cái "người" đã mất! Anh muốn em biết rằng, cái "người" cười vui phóng khoáng trong em, quyến rũ biết mấy, dễ thương biết mấy! Tiếng nói của chàng dừng lại. Đầu của nàng càng cúi thấp hơn nữa, thấp đến độ những sợi tóc ở phía trước trán rủ lòa xòa cả xuống. Nàng ôm lấy bức tượng đó thật chặt, như thể ôm lấy một kho tàng. Sau đó, có một giọt nước mắt rơi lên trên bức tượng, tiếp đó, hai giọt, ba giọt... rồi vô số giọt nước mắt rơi lên trên bức tượng đó. Chàng kêu lên kinh hoàng: - Tâm Nhụy! Sao vậy? Náng hít hít mũi, không muốn nói chuyện, nhưng nước mắt lại càng nhiều hơn nữa. Chàng đi đến bên nàng, nửa quỳ nửa ngồi xuống trước mặt nàng, dùng tay nâng cằm nàng lên. Nàng quay đầu sang chỗ khác, không muốn chàng nhìn thấy gương mặt mang đầy nước mắt của mình. Chàng kêu lên, giọng bồn chồn, lo lắng: - Tâm Nhụy! Anh đã nói gì sai chăng? Nàng lắc đầu quầy quậy. Chàng dùng tay đậy lên bàn tay nàng. Chàng rung giọng hỏi: - Anh đã xúc phạm em hở? Nàng lại lắc đầu. Chàng nói một cách cuống quýt: - Như vậy, tại sao em lại khóc? Anh một lòng một dạ chỉ muốn làm ngưng những giọt nước mắt của em, sao mà càng làm càng nhiều thế này? Cuối cùng nàng cũng ngẩng đầu lên, dùng mu bàn tay quẹt lên mắt, nàng không bao giờ đem theo khăn tay, mu bàn tay đó chỉ làm cho những giọt nước mắt càng nhòe nhoẹt hơn trên gương mặt nàng. Chàng thò tay vào túi lấy ra chiếc khăn tay, đưa cho nàng, nàng lập tức mở tung chiếc khăn tay ra, đậy lên khuôn mặt. Chàng không hiểu: - Em đang làm gì vậy? Nàng nói, giọng lùng bùng trong miệng: - Anh quay đầu đi chỗ khác! - Tại sao phải quay đầu đi chỗ khác? Nàng nói bằng một giọng ngượng ngùng: - Em không muốn anh nhìn thấy nét mặt xấu xí của em như thế này, anh quay đầu đi chỗ khác, để em lau sạch, rồi anh hãy quay đầu lại. - Được! Chàng ngoan ngoãn nghe theo lời nàng. Đứng dậy, chàng quay người lại, đi thẳng đến một thân cây cách đó xa xa, đứng tựa người vào đó. Nhìn thành phố Đài Bắc ở phía dưới chân đồi, nhìn mặt trời đang từ từ dâng lên ở phía xa xa, nhìn những làn khói bay tỏa lên từ trăm nhà ngàn nóc ở phía dưới kia, sinh hoạt một ngày của thành phố đang bắt đầu. Đầu chàng tựa vào thân cây, nghiêng tai nghe ngóng. Chàng có thể nghe tiếng sột soạt của nàng đang sửa soạn lại quần áo, tiếng hỉ mũi... sau đó, là một khoảng thời gian im lặng thật dài, không còn một tiếng động nào nữa. Nàng đi rồi! Chàng nghĩ, nàng đã lặng lẽ bỏ đi rồi! Nhất định là chàng đã nói gì sai, nhất định là chàng đã thổ lộ những gì không nên thổ lộ, nhất định là chàng đã bày tỏ một thứ bí mật nào đó trong tận cùng sâu thẳm của trái tim... chàng đáng kiếp! Chàng khốn nạn! Chàng đã làm nàng phải bỏ đi, làm nàng hoảng sợ mà bỏ đi! Bất giác, chàng quay đầu lại. Lập tức, chàng giật mình kinh hoảng. Tại vì, gương mặt của nàng đang ở ngay trước mặt chàng, không biết từ lúc nào, nàng đã đứng phía sau lưng chàng rồi. Nàng không hề bỏ đi, nàng chỉ lặng lẽ đứng ở đó, nước mắt đã khô, mái tóc cũng đã vuốt lại nằm ngược về phía sau. Nàng đã để bức tượng đầu thiếu nữ trở vào hộp, vẫn dùng sợi nơ thắt lại thành hình cánh bướm. Nàng cầm cái hộp đứng ở đó, đôi mắt sáng long lanh, trêm môi nàng mang một nụ cười thật dễ thương, thật dịu dàng, thật ngượng ngập. Chàng nói: - Ồ, em làm anh giật cả mình. Nàng hỏi: - Tại sao? - Anh ngỡ là... ngỡ là em đã bỏ đi rồi! Chàng thẳng thắn nói ra, không hiểu tại sao, hình như chàng bị nụ cười ngượng ngùng trên môi nàng ảnh hưởng, chàng cũng cảm thấy hơi có chút ngượng ngập, có chút rụt rè. - Tại sao em lại phải bỏ đi?... Đôi chân mày nàng hơi nhướng lên, trừng mắt nhìn chàng, sau đó, nàng nhoẽn một nụ cười thật xinh xắn. Nụ cười này hình như thật hiếm hoi, thật quý giá, chàng nhìn mà cảm thấy lòng ngẩn ngơ. Giọng nàng gọi chàng thật dịu dàng: -... Chí Văn, anh thật là một người... người anh tốt! Lúc sáng này, em và ba đã nói chuyện về anh. Nàng đưa tay mình thọc vào cánh tay chàng, thái độ thân thiết, tự nhiên. - Nói gì về anh? - Em nói với ba, anh giống như là anh trai của em. Ba hỏi em, anh trai có nghĩa là gì? Câu hỏi thật hay! Chàng nhìn thẳng vào nàng, nóng lòng muốn biết câu trả lời. - Em nói, anh sẵn sàng lo lắng cho em, chìu chuộng em, hiểu biết em, thương em... còn bạn trai ấy à? Bạn trai có địa vị ngang hàng với mình, lắm lúc, cần mình phải chìu theo chàng... Hàm răng nàng cắn cắn đôi môi, ra chiều suy tư, ánh mắt lại ảm đạm, giọng nàng nói như một tiếng thở dài: -... Chí Văn, anh có biết không, em chìu theo Chí Trung nhiều lắm đó, thậm chí, lắm khi em nghĩ rằng mình hơi có chút sợ hãi anh ấy! Ồ! Trái tim chàng như co thắt lại. Thì ra, ý nghĩa của một "người anh" nằm phía ngoài giới tuyến của người "bạn trai". Một điều rất rõ ràng, chàng là "người anh", Chí Trung là người "bạn trai"! Chuyện này, trước khi lên núi chàng đã biết được sự thật, thế mà tại sao chàng vẫn cảm thấy thất vọng và đau lòng như thế này? Chẳng lẽ trong tiềm thức của chàng, vẫn có ý cùng Chí Trung tranh dành nàng chăng? Nàng lắc lắc cánh tay của chàng: - Chí Văn, anh đang suy nghĩ gì vậy? Anh có nghe em nói chuyện không? Chàng bàng hoàng định thần lại, đưa mắt nhìn nàng, giọng chàng buồn bã: - Có, anh đang nghe đây! Nàng tiếp tục nói: - Tính khí của Chí Trung kỳ cục lắm, anh ấy bướng bỉnh, ngang tàng, cố chấp, ngoài ra, lắm lúc anh ấy cứ cãi bướng đi. Thế nhưng, sự dễ thương của anh ấy cũng ở những chỗ này, anh ấy có cá tính riêng, anh ấy kiêu ngạo, tự phụ, rất có khí phách nam nhi... Đột nhiên nàng dừng lại, tại vì, nàng phát hiện ra rằng trong đôi mắt chàng đang nhìn nàng chăm chú, có hai đốm sáng long lanh kỳ lạ đang nhảy múa, đôi mắt chàng sâu thẳm như mơ, làm cho trái tim nàng như thể nhảy vọt ra ngoài cửa miệng trong tích tắc. Ánh mắt đó, ánh mắt làm nàng mê hoặc đó, như ngọn thủy triều lúc ban đêm, đang cuốn ập vào người nàng, cuốn ập vào, cuốn ập vào... nàng chẳng những ngừng nói chuyện, mà còn đứng dừng lại, bất giác đứng tựa vào gốc một cây thông to lớn. Chàng cũng đứng dừng lại, đột nhiên, chàng cất tiếng nói, giọng chàng khàn đục và trầm thấp: - Tâm Nhụy! Nàng bàng hoàng lên tiếng: - Dạ? - Anh có một câu hỏi cần phải hỏi em. Nàng gật gật đầu. Chàng nói một cách cố gắng, vùng vẩy, từng chữ từng chữ một: - Em... có khi nào em lẫn lộn không? Nàng ngước đôi mi lên, không hiểu: - Lẫn lộn cái gì? - Cái định nghĩa mà em đã nói về "người anh" và người "bạn trai"! Chàng buột miệng nói thật nhanh, nín thở đợi chờ. Nàng trừng to đôi mắt, ra vẻ ngạc nhiên, trong nhất thời, nàng hoàn toàn không hiểu chàng muốn nói gì. Đôi con mắt đen trắng phân minh của nàng, mang chút nét hoang mang, mơ hồ, đang nhìn vào chàng trân trối, ánh mắt đó đã đánh chàng ngã quỵ, ánh mắt thật ngây thơ, thật thẳng thắn! Ánh mắt vô cùng trong trắng, vô cùng vô tư! Chàng đang làm gì đây? Chàng đang quyến rũ bạn gái của thằng em trai mình chăng? Lằn xương sống của chàng hình như đang toát ra một luồng khí lạnh lẽo; mi bần tiện! Mi hạ cấp! Mi vô cùng đáng ghét! Thế nhưng, mỗi một sợi dây thần kinh của chàng, đều đang như căng thẳng lên, chờ đợi, nghe ngóng câu trả lời. Cuối cùng nàng cũng mở miệng ra, suy nghĩ bàng hoàng: - Anh nói cho rõ ràng một chút nữa xem sao, em đã lẫn lộn định nghĩa? Ý anh muốn nói là... em có thể không cần phải chìu theo bạn trai? Hay là em... Chàng thở ra một hơi dài, trái tim chàng như bị rơi vào một đáy giếng sâu lạnh lẽo, chàng cảm thấy như đang mất mát một cái gì đó và chán nản không cùng, chàng cố gắng kéo ánh mắt mình rời khỏi khuôn mặt nàng, cất giọng nói, hai hàm răng như cắn chặt vào nhau: - Ồ! Em đừng để ý đến chuyện đó nữa, anh đã hỏi em một câu hỏi rất vô duyên! Nàng nghiêng đầu liếc nhìn chàng, đầu óc nàng vẫn còn đang quay cuồng câu hỏi của chàng. Nàng cảm thấy đầu mình đang quay mòng nòng, như một người đang chui vào trong ngỏ cụt, quanh đi quẩn lại vẫn không đi thoát khỏi chỗ đó. Nàng lắc lắc đầu, lại quay quay đầu, định suy nghĩ cho kỹ càng câu hỏi của chàng. Nàng lẩm bẩm nói: - Em đã lẫn lộn định nghĩa? Như vậy có nghĩa là, bạn trai cũng có thể chìu theo em, hiểu em... và cũng có nghĩa là, Chí Trung phải chìu chuộng em, hiểu em... Chàng ngắt lời nàng, nói thật lớn tiếng: - Anh nói là đừng nghĩ đến chuyện đó nữa!... Chàng chụp ngay lấy một đề tài khác: -... À! Chuyện của Hạnh Tú và Triệu Chấn Á là như thế nào vậy? Tư tưởng của Tâm Nhụy bị kéo trở lại: - Bọn họ à? Tan rồi! - Tại sao mà tan thế? - Tại vì bác sĩ Phương Hạo xuất hiện chứ sao. Chàng ngồi xuống một tảng đá to gần đó: - Bác sĩ Phương Hạo là ai? Nàng dừng lại trước mặt chàng, khẻ nghiêng đầu nhìn chàng: - Bác sĩ Phương Hạo ấy à?... Ồ, chuyện nói ra dài lắm... Đột nhiên nàng quỳ xổm xuống trước mặt chàng, trên bãi cỏ, nhìn chàng bằng đôi mắt sôi nổi, nhiệt tình, giọng nàng nhanh nhẩu: - Anh hư lắm! Anh bỏ tụi em suốt cả ba tháng trời! Trong ba tháng đó, bao nhiêu là chuyện đã xảy ra, nói không hết đấy. Em và Chí Trung, Hạnh Tú và bác sĩ Phương Hạo! Ồ, nhiều chuyện lắm! Anh hư quá, anh không phải là người anh tốt, từ đây về sau anh không được bỏ tụi em như vậy nữa đó nhé! Tại vì... em rất nhớ anh! Chàng trừng mắt nhìn nàng, dòng tư tưởng mới vừa ổn định của chàng, lại bị khuấy động lên thêm một lần nữa, khuấy động đến rối bùng lên, không có cách gì chỉnh đốn lại nữa. Chàng lè lưỡi liếm liếm đôi môi khô khan của mình, nói một cách cố gắng: - Em rất... nhớ anh, thật sao? Nàng nói, thật vô tư, thật thẳng thắn: - Dĩ nhiên là thật! Mỗi ngày em đều hỏi mẹ anh, khi nào thì anh trở về, hỏi đến Chí Trung nổi nóng lên. Chàng hỏi thật ngây ngô: - Tại sao Chí Trung lại nổi nóng? Nàng cười nói: - Anh ấy nghĩ rằng em yêu anh đấy chứ! Đột nhiên chàng lắc đầu một cái thật mạnh, hoàn toàn quên đi rằng phía sau mình là một gốc cây thật to, đầu chàng va ngay vào gốc cây một cái thật mạnh, Tâm Nhụy kinh hoảng kêu lên: - Anh sao vậy? Chàng đưa tay lên vò vò đầu: - Không sao! Hôm nay đầu óc anh có hơi lộn xộn một tí. Em đừng để ý đến anh! Nàng đứng dậy, nhìn nhìn chàng, lại nhìn nhìn đồng hồ, đột nhiên, nàng nhảy nhổm lên, kêu to: - Thôi chết rồi! Em thật là hồ đồ! - Chuyện gì vậy? Nàng kêu lên: - Hôm nay em phải vào trường ghi danh nhập học đây chứ! Thế mà em lại quên mất biệt luôn!... Thôi, em phải đi đây, không ở đây nói chuyện với anh nữa đâu! Hôm khác, em sẽ kể cho anh nghe chuyện của bác sĩ Phương Hạo, và còn nhiều chuyện, nhiều chuyện khác nữa... Nàng nói một cách vội vàng, cúi người xuống nhặt chiếc hộp giấy lên. Chàng gật gật đầu: - Được, em đi đi, anh vẫn còn muốn ngồi ở đây một chút nữa đã! Nàng quay người định đi, đột nhiên nàng đứng dừng lại, cúi đầu xuống, nàng hôn thật nhanh lên trên trán chàng một cái, như nàng vẫn thường hay làm đối với Hạ Hàn Sơn. Sau đó, nàng kê miệng sát vào tai chàng, thì thầm bằng một giọng tràn đầy tình cảm: - Cám ơn món quà anh đã cho em! Anh không biết rằng em thích nó đến chừng nào, thích đến độ phát điên lên, thích đến độ khóc luôn đó! Chàng không nói được thành lời, đầu óc chàng lại bắt đầu bị đảo lộn, đảo lộn đến rối bùng lên! Đảo lộn đến không còn phân biệt được phương hướng! Nàng ôm chiếc hộp giấy chạy đi. Những phiền muộn trong lòng đều đã được quét sạch, nàng cảm thấy vui vẻ, cảm thấy đầy đủ, cảm thấy thỏa mãn... tại sao nàng lại có những tâm tình như thế, nàng không hề phân tích, cũng không hề suy nghĩ. Nàng gần như vừa đi vừa nhảy ra khỏi khu rừng nhỏ đó, miệng nàng bất giác cất lên tiếng ca ư ư nho nhỏ. Vừa đi ra khỏi khu rừng, nàng đã nghe vang lên một một tiếng thở dài u uất. Tiếng thở dài đó làm cho trái tim nàng có cảm giác rúng động một cách lạ kỳ, nàng bất giác quay đầu lại theo bản năng. Chí Văn đang đứng tựa người vào một gốc cây thông, không biết chàng lấy ra từ trong túi một vật gì đó, đang đứng ngắm nghía, săm soi một cách chăm chú. Sự biểu lộ kỳ lạ trên gương mặt chàng làm cho tính hiếu kỳ của nàng nổi dậy, chàng đang nghiên cứu gì vậy? Đột nhiên, nàng co giò, chạy như bay đến bên Chí Văn: - Anh đang xem gì vậy? Chí Văn giật nảy mình, chàng nắm chặt lòng bàn tay lại thật nhanh, như muốn dấu vật đó, chàng lắc lắc đầu, nói lùng bùng trong miệng như khỏa lấp: - Không! Không có gì! Nàng đưa tay ra hiếu kỳ chụp lấy tay chàng, miệng kêu lên: - Cho em xem!... Cho em xem! Cái gì bí mật dữ vậy, mà anh định dấu em! Chàng trừng mắt nhìn nàng, nói hàm hồ: - Không có gì, anh không biết là nó vẫn còn, anh ngỡ rằng nó đã rớt mất lâu rồi... Chàng xòe bàn tay ra, trong lòng bàn tay to lớn của chàng, có một hạt đậu màu đỏ thắm, tròn trịa nằm lặng lẽ trên đó. - Một hạt hồng đậu!... Nàng kêu lên kinh ngạc, nhìn chàng dò xét, ánh mắt kỳ lạ đó của chàng, và gương mặt trầm ngâm, suy tư của chàng, cùng sự lãng mạn sẵn có của bản thân hạt "hồng đậu", đã đưa nàng vào một sự "tưởng tượng" của riêng mình, nàng làm ra vẻ hiểu biết, nói rằng: - Em biết rồi, có phải là cô bạn gái đã đi tu vì anh, tặng cho anh không? Chàng ngạc nhiên, hỏi: - Đã đi tu vì anh? Ai? - Hạnh Tú nói, khi anh còn đang học đại học, có một cô bạn gái đã vì anh mà đi tu! Tại sao vậy? Anh có thể nói cho em nghe không? Chàng kêu lên như phân trần: - Làm gì có chuyện đó! Cô bạn học đó là một tín đồ tôn giáo cuồng tín, tự mình cô ta thích đi tu, nào có liên can gì đến anh đâu, em đừng có nghe Hạnh Tú nó nói bậy nói bạ! Con bé đó chuyên môn thổi phồng sự thật! Nàng nhìn chàng trân trối: - Như vậy, ai tặng cho anh hạt hồng đậu này? Giọng chàng trầm xuống: - Không ai cả. Anh nhặt được! - Anh nhặt được? Anh nhặt một hạt hồng đậu và xem nó như là bửu bối? Em nói cho anh nghe, trong trường em cũng có cây hồng đậu, ở Đài Loan, hồng đậu không phải là một loại cây hiếm quý... Đôi mắt chàng nhìn về phía trời xa xa, giọng chàng nghe buồn bực: - Không phải hiếm quý,... đôi khi, em vô tình nhặt được một vật gì đó, chưa biết chừng em vĩnh viễn không thể nào thoát khỏi được nó! - Anh nói gì vậy? Em không hiểu. - Anh không cần em phải hiểu. Nàng nhìn chàng chăm chú, như dò xét, gật gật đầu, nàng quay lưng đi: - Em cần phải đi ngay bây giờ mới được, để hôm khác, anh kể cho em nghe câu chuyện này nhé! - Câu chuyện gì? Nàng quay đầu lại, nhìn chàng chăm chú: - Chuyện hạt hồng đậu. Trong đó nhất định là phải có chuyện, anh không gạt em được đâu, hôm nào khác anh kể cho em nghe nhé! Nàng bỏ đi. Chàng ngẩn người ra đó. Đứng ngơ ra một lúc lâu, chàng vẫn không thể nào kéo lại dòng tư tưởng đang trôi nổi, bập bềnh, chỉ có một điều, bàn tay chàng vẫn nắm lại, giữ chặt lấy hạt hồng đậu, hạt đậu nằm sát vào lòng bàn tay chàng, như một miếng sắt đã được hun đỏ, đem đến cho chàng cái cảm giác nóng bỏng, rát buốt và xót xa.
QUỲNH DAO
Hạt Đậu Tương Tư
Chuyển Ngữ: Vũ Thảo
Chương 9
Mùa Thu đã đến. Buổi tối, nhà họ Lương chan hòa trong một không khí đầm ấm, vui tươi. Bà Lương là người miền Bắc, rất giỏi tài làm bánh, các loại bánh như bánh bao, bánh cuốn... không có thứ nào bà không biết. Bà lại thuộc loại người nội trợ tiêu chuẩn, và cũng là một người mẹ hiền vợ thảo tiêu chuẩn, trong cuộc đời của bà, chuyện làm cho bà vui nhất không gì khác hơn là làm một bàn đầy thức ăn, sau đó, nhìn chồng con quây quần lại ăn uống thỏa thê. Và vì gần như ngày nào bà cũng hưởng thụ được niềm vui này, bà cảm thấy vô cùng thỏa mãn, cho nên, lúc nào miệng bà cũng cười hề hề. Ông Lương thường nói: "Nhà có hiền thê" là một sự hạnh phúc của gia đình. Hai vợ chồng ông vô cùng xứng đôi vừa lứa, cả hai người đều có tính tình rộng rãi, khoáng đạt, cả hai người đều có những đức tính tốt đẹp, truyền thống của một người Trung Hoa. Cái đức tính tốt đẹp đó, nếu dùng quan điểm của một người hiện đại mà nhìn, có thể là đã lạc hậu, nhưng đối với vợ chồng ông Lương mà nói, thì đó lại là những đức tính đã duy trì sự bình yên và đầm ấm trong hơn nửa đời người của họ. Những đức tính tốt đẹp đó cộng lại gồm có tám chữ như sau: Dữ thế vô tranh, tri túc thường lạc. (Tạm dịch: không tranh đua với đời, biết đủ thì lúc nào cũng vui). Buổi tối hôm đó, bà Lương lại làm một bàn thức ăn, bà chiên bánh củ hành, lại làm bánh mè, chưng bánh bao, lại làm bánh cuốn. Nấu một nồi mì nước, lại xào một dĩa mì khô. Ngoài ra, lại còn bày một bàn đầy thức ăn, giò heo nấu chao, gà xào lăn, thịt bò lúc lắc, cà nướng... sắp la liệt trên bàn. Ông Lương nhìn bằng đôi mắt đầy thích thú, ông cười hề hề nói với vợ: - Bà có già hóa lẩm cẩm hay không? Nào là thức ngọt, thức mặn, thức nước, thức khô, món miền Nam, món miền Bắc... bà bày cho một bàn như là thập cẩm ấy! Bà Lương vừa cười vừa nói: - Ông không biết gì hết! Bọn trẻ nhà ta thích ăn món miền Bắc, thế nhưng, Tâm Nhụy là người miền Nam, cho dù Tâm Nhụy có ăn quen món Bắc của chúng ta đi nữa, cái anh chàng bác sĩ Phương Hạo này, mới đến nhà ta ăn cơm lần thứ nhất mà thôi! - Lần đầu tiên đến nhà ta ăn cơm, mà bà lại bày đủ thứ lộn xộn như thế này. Bà Lương nhìn vào bàn, cũng cảm thấy buồn cười: - Đủ thứ lộn xộn sao?... Tôi sợ hắn không ăn món này, lại sợ hắn không ăn món kia, đúng ra thì tôi cũng có hơi chu đáo một chút, nên hóa ra lộn xộn... tuy nhiên, món nào cũng ngon lắm à, không tin ông thử thử xem? Bà Lương cũng là một người biết tự trào. Ông Lương đã dòm dèm muốn thử từ lâu, vừa nghe bà đề nghị, lập tức không hề khách sáo, ông thử ngay món này một đũa, món kia một miếng, nếm một miếng mặn, bốc một miếng ngọt, húp một muỗng canh, gắp một đũa xào... mãi cho đến khi bà Lương gân cổ lên kêu: - Úi dào, ông làm gì vậy? Định ăn hết cả bàn hay sao? Chúng ta không đợi khách nữa sao? Ông Lương, miệng đầy thức ăn, nói lùng bùng không rõ: - Bà đừng nên xem chúng nó như là khách, sau này chúng nó đều là người nhà của chúng ta cả, đúng ra là bọn chúng phải phục vụ bà, chứ nào phải bà phục vụ chúng! Bà Lương vội vàng ngăn ông chồng: - Sùy, ông đừng nói như thế, coi chừng chúng nó nghe được! Tôi thà rằng phục vụ chúng nó, chỉ cần chúng nó đều vui vẻ, hân hoan. Huống chi, nếu như ông không cho tôi phục vụ chúng nó, tôi cũng chẳng biết mình có thể làm được những gì? - Tôi thấy, số bà là số cực, có con trai, có con gái đầy đủ cả, vậy mà bà cũng không biết hưởng thụ... Những lời "bình luận" của ông Lương chưa kịp dứt, Hạnh Tú đã từ ngoài phòng khách chạy vào, hấp tấp nói với mẹ: - Mẹ, có cần con giúp gì không? Ông Lương hỏi một cách pha trò: - Ui chà, sao mà tiểu thư nhà ta trở nên ân cần như thế này, muốn biểu diễn cho người ta thấy à? Hạnh Tú hơi õng ẹo nói: - Ba, không phải như vậy đâu. Mẹ làm một mình cực khổ, thế mà mọi người lại ngồi không chờ ăn, kỳ quá! Bà Lương tỏ ra hiểu biết: - Có phải đói bụng rồi không? Gương mặt Hạnh Tú đỏ bừng lên, nàng nói nho nhỏ: - Không phải đói bụng, nhưng mà chúng ta dọn cơm sớm một tí được không mẹ, tám giờ tối nay, Phương Hạo còn phải đến đường Thủy Nguyên để khám bệnh cho một người, mà bây giờ đã hơn bảy giờ rồi. Bà Lương kêu lên: - Hơn bảy giờ rồi sao? Nhưng mà, Chí Trung và Tâm Nhụy về rồi chưa? - Họ đi xem xuất hát bốn giờ hơn, chắc là đang trên đường về rồi đó. - Được, mẹ dọn cơm ngay, Chí Trung về đến là ăn ngay! Bà Lương nhanh nhẩu nói, lập tức, bà lăng xăng tíu tít dọn thật nhanh nhẹn. Hạnh Tú nói: - Để con phụ mẹ! Bà Lương vội vàng đẩy Hạnh Tú ra bên ngoài, miệng kêu lên lia lịa: - Đừng, đừng, đừng! Con ra ngoài phòng khách với Phương Hạo đi, con ở đây, còn làm vướng tay vướng chân mẹ hơn! Đi đi đi! Hạnh Tú cười cười, đi trở vào phòng khách. Phương Hạo đang nói chuyện với Chí Văn, hai người tỏ ra rất tâm đắc. Nàng đi đến bên họ, châm thêm trà vào hai ly đã vơi, Chí Văn mĩm cười liếc nhìn Hạnh Tú, gật gật đầu nói: - Ân cần dữ đa! Anh dựa hơi Phương Hạo cũng khá đấy nhỉ? Hạnh Tú vừa cười vừa trừng mắt nhìn chàng: - Anh Hai! Anh đừng có vô lương tâm như vậy! Nói thử em nghe coi, ai là người bênh anh nhất? Anh thức đêm học bài, ai là người phục vụ anh? Anh thử hỏi Phương Hạo xem, hôm qua anh đã nói với anh ấy cái gì? Chí Văn nhìn sang Phương Hạo, hỏi: - Cô ấy có khen tôi không? Hay là kể xấu tôi đấy? Phương Hạo cười hì hì: - Không kể xấu anh, mà cũng không khen anh, cô ấy chỉ ra lệnh cho tôi làm một việc cho anh! Hạnh Tú kêu lên: - Ê, ai "ra lệnh" cho anh hồi nào? Em chỉ "nhờ cậy" anh thôi mà! Phương Hạo hơi nhướng đôi chân mày, nói như phân bua: - Có phải là nhờ cậy không? Hoàng đế "nhờ cậy" thần tử có nghĩa là gì? Cô ấy nhờ cậy tôi, chính là sự nhờ cậy như thế. Tôi không thể nào nói "không" với cô ấy được. Hạnh Tú cười lên, một mặt cười, một mặt đưa tay đẩy Phương Hạo, đôi mắt liếc xéo chàng, chan chứa ân tình. Nàng lầm bầm, nhăn nhó: - Làm như từ trước đến giờ anh chưa hề nói chữ "không" với em vậy đó! Phương Hạo hỏi vặn lại: - Anh có bao giờ nói chăng? Em đưa thí dụ ra thử xem? Đôi mắt của Hạnh Tú hơi đảo một vòng, cười cười đi ra chỗ khác. Đứng trước cửa sổ, nàng nhìn dáo dác ra ngoài, trông nàng có vẻ nóng nảy, bồn chồn, miệng nàng lẩm bẩm: - Cái anh Ba này, xuất hát bốn giờ chiều mà sao xem đến bây giờ chưa về nữa? Hẳn là cùng với Tâm Nhụy đi chơi ở chỗ nào khác nữa rồi, nếu như không về nhà ăn cơm, cũng phải gọi một cú điện thoại về cho biết chứ! Chí Văn hơi khựng người lại, tâm tình chàng đột nhiên cảm thấy hơi chùng thấp xuống. Chàng nhìn Phương Hạo, định cất tiếng hỏi, xem Hạnh Tú "ra lệnh" cho chàng làm chuyện gì. Đột nhiên Hạnh Tú từ trước cửa sổ quay người lại, nàng cất tiếng nói với Phương Hạo một cách không đầu không đuôi: - Ê, anh Hạo, ăn cơm xong anh đừng đi đến đường Thủy Nguyên nữa, chúng ta đi phòng trà nhảy đầm, được không? Phương Hạo cất tiếng trả lời ngay, không suy nghĩ: - Không được! Khám bệnh đâu phải là chuyện giỡn chơi, huống chi cái người bệnh này là người rắc rối nhất thế giới! Phương Hạo ơi, mi trúng kế rồi! Chí Văn nghĩ thầm, chàng bất giác không nhịn được cười. Quả nhiên, Hạnh Tú nhảy ngay đến bên cạnh Phương Hạo, vỗ tay kêu to lên khoái trá: - Anh xem, anh xem! Vậy mà còn dám nói là không bao giờ nói chữ "không" với em! Anh Hai, có anh làm chứng đấy nhé, về sau mà anh ấy còn cãi bướng, anh làm chứng cho em nhé! Phương Hạo ngớ người, hiểu ra, chàng cũng cười lên. Quay sang Chí Văn, chàng nói: - Ui cha! Cô em này của anh sao mà nghịch ngợm quá thế? Chí Văn nói: - Cô ấy vốn ngoan lắm đấy chứ, chỉ tại chơi với Tâm Nhụy mà học hư đi ấy mà! Hạnh Tú liếc xéo Chí Văn: - À, được rồi, anh nói Tâm Nhụy hư nhé, coi chừng em học lại với nó đấy! Người ta tôn sùng anh như là anh ruột vậy, thế mà anh lại đi nói xấu người ta! Chí Văn hơi ngẩn người ra, gương mặt chàng bất giác hơi biến sắc, trong lòng Hạnh Tú hơi rúng động, nàng lập tức cảm thấy hối hận. Thế nhưng, lời đã nói ra không thể nào thu lại được, nàng hấp tấp quay sang Phương Hạo, đổi đề tài thật nhanh: - Anh Hạo, anh nói cho anh Hai nghe, nói cho anh ấy biết là em nhờ cậy anh làm chuyện gì? Để cho anh ấy biết, con bé em "hư" của anh ấy, "tốt" với anh ấy như thế nào! Chí Văn định thần lại, miễn cưỡng chấn chỉnh lại tâm tình của mình, chàng dùng ánh mắt dò hỏi nhìn Phương Hạo, miệng chàng mỉm một nụ cười yếu ớt. Phương Hạo cười, nụ cười sáng láng và vui vẻ: - Cô ấy ra lệnh cho tôi làm mai cho anh ấy mà! Cô ấy muốn tôi tìm trong đám các cô y tá của nhà thương, một người để giới thiệu cho anh. Cô ấy còn liệt kê ra một bản danh sách những điều kiện cần phải có, tôi vẫn chưa có thì giờ để xem, bây giờ để lấy ra xem cô ấy kê những gì đây... Phương Hạo lục trong túi áo cả buổi trời, lôi ra được một mảnh giấy, chàng mở mảnh giấy ra, đọc từng dòng: -... Thứ nhất: tuổi từ 18 đến 24. Thứ hai: phải cao từ một thước sáu trở lên. Thứ ba: phải nặng từ 52kg trở xuống. Thứ tư: tướng mạo phải thật xuất chúng. Thứ năm: phải biết khôi hài thú vị, nói năng duyên dáng, có sự nghiên cứu về văn học Trung Quốc. Thứ sáu: bản tính hiền lành, hoạt bát phóng khoáng, không câu nệ tiểu tiết và phải dịu dàng dễ thương. Thứ bảy:... ê ê... Phương Hạo ngưng đọc, chàng trừng mắt nhìn Hạnh Tú, nói: -... Không cần phải đi tìm cô gái này làm gì, chúng ta có ngay trước mắt đây rồi! Muốn tìm, em có đốt đuốc lên cũng tìm không ra đâu! Hạnh Tú hỏi: - Có trước mắt chỗ nào đâu? Phương Hạo nói: - Thì em chứ ai! Nếu như các cô y tá bên cạnh anh có những điều kiện như em đòi hỏi, thì anh còn đến đây để trồng cây si em làm gì? - Vô duyên... Hạnh Tú vừa cười vừa mắng, thế nhưng, trong ánh mắt nàng, chứa đầy sự đắc ý và mãn nguyện: -... Còn phía dưới nữa, anh đọc tiếp đi! Chí Văn đưa mắt nhìn Hạnh Tú thật sâu, chàng trầm giọng nói: - Khỏi cần đọc nữa! Hạnh Tú, cám ơn lòng tốt của em, thế nhưng, em khỏi cần phải lo lắng cho anh làm gì! Hạnh Tú buột miệng nói: - Không lo cho anh sao được? Anh xem anh kìa! Không ăn không ngủ, càng lúc càng gầy đi... Chí Văn kêu lên: - Hạnh Tú... Hạnh Tú cảnh giác ngưng ngay lại, vừa đúng lúc, bà Lương từ phía trong đẩy cửa vào phòng khách, miệng cười hì hì: - Sao? Có muốn ăn cơm chưa? Chí Văn nói: - Chí Trung và Tâm Nhụy vẫn chưa về mà! Bà Lương nhìn nhìn đồng hồ: - Mẹ xem, đừng đợi chúng nó nữa! Gần tám giờ rồi, Phương Hạo còn có việc phải đi mà! Hẳn là bọn chúng xem xong hát lại nghĩ ra chỗ nào để đi chơi rồi đấy, chắc không về nhà ăn cơm đâu! Chúng ta ăn trước đi vậy, không cần phải đợi nữa! Mọi người đi vào phòng ăn, bà Lương nhìn Phương Hạo, nói giả lã: - Phương Hạo, bác không biết con thích ăn món gì, cho nên đành phải làm đủ thứ, nếu như con không thích món nào, thì đừng ăn món đó, không cần phải khách sáo với bác làm gì! Phương Hạo cầm đũa lên, gương mặt tươi cười: - Con ấy à, vật bay trên trời con không ăn phi cơ, vật chạy dưới đất con không ăn xe hơi, vật lội dưới nước con không ăn thuyền bè, còn ngoài ra thứ gì con cũng ăn! Tất cả mọi người trên bàn ăn đều cười. Hạnh Tú lại trừng mắt nhìn chàng, nàng quay sang cha: - Cái người này, thật là hết thuốc chữa rồi! Ba, ba phải tha thứ cho anh ấy, anh ấy mồm loa mép giải thành thói quen mất rồi! Ông Lương nhìn con gái: - Yên tâm đi, nếu không mồm loa mép giải thì chắc cũng không gạt được con gái của ba đâu!... Ông lại thẳng thừng nói thêm một câu: -... Có một thằng rể mồm loa mép giải vẫn hơn thằng rể cục mịch ít nói nhiều! Hạnh Tú đỏ bừng gương mặt, nàng thấp giọng lầm bầm như trách cha: - Ba! Ba nói gì kỳ vậy? Phương Hạo nghe như mở cờ trong bụng, vô hình chung, địa vị của mình hình như đã được định xong rồi, do đó, chàng cứ nhìn Hạnh Tú cười tủm tỉm, chàng càng cười, gương mặt của Hạnh Tú càng đỏ hồng lên. Gương mặt của Hạnh Tú càng đỏ, chàng càng cười nhiều. Hai vợ chồng ông Lương nhìn thấy trước mắt, cũng không khỏi vui mừng đưa mắt nhìn nhau, miệng cười không khép lại được. Bữa ăn trôi qua trong bầu không khí vui vẻ, thân mật như thế đấy. Cho đến khi cơm đã no, thức ăn đã cạn, mọi người đã gần như chếch choáng hơi men, đột nhiên, có tiếng chuông cửa reo vang gấp rút. Chí Văn nhảy nhổm lên: - Chết rồi, Chí Trung và Tâm Nhụy không còn gì để ăn rồi! Bà Lương nói: - Không sao, không sao, mẹ đã để dành phần cho chúng nó rồi. Chỉ cần làm nóng lại là ăn được thôi. Chí Văn chạy nhanh ra mở cửa, lập tức, phía ngoài cửa vang lên tiếng gầm nho nhỏ và nóng nảy của Chí Trung: - Em đi vào nhà ngay cho anh! - Em không vào, em muốn về nhà! Giọng của Tâm Nhụy đong đầy nước mắt. Chí Văn đứng ngớ người ngay cửa, trước khi chàng biết được chuyện gì xảy ra, Chí Trung đã đùng đùng kéo tay Tâm Nhụy, lôi nàng đi vào. Tâm Nhụy không gượng lại được, nàng bị lôi tuột vào phòng khách, gương mặt nàng đỏ bừng, tròng mắt cũng đỏ hoe, nàng bị Chí Trung đẩy ngay vào bộ ghế salon, ngồi dựa vào đó, nàng dùng tay vò vò lấy cánh tay bên kia của mình, cả một phần cánh tay nàng còn in hằn những dấu tay của Chí Trung, đôi môi nàng cắn chặt lại, trước mặt mọi người trong nhà, hình như nàng có đầy một bụng ấm ức, nhưng lại không biết phải nói như thế nào. Đôi con mắt long lanh ướt của nàng chớp lia chớp lịa, nước mắt cứ chạy vòng vòng trong đôi tròng mắt. Bà Lương kêu rú lên: - Chí Trung, con điên rồi chăng? Con đang làm gì vậy? Con bắt nạt Tâm Nhụy à? Hạnh Tú chạy ào đến, ôm lấy Tâm Nhụy, nàng cũng kêu lên: - Anh Ba! Tại sao lúc nào anh cũng hung hăng, dữ dằn như thế này? Tại sao anh lại lôi kéo Tâm Nhụy như vậy chứ? Anh xem này, anh làm cánh tay người ta sưng lên luôn rồi kìa! Chí Trung đứng ngay giữa phòng, hất cao đầu lên, nói: - Được rồi! Mọi người cứ mắng tôi, cứ trách tôi đi! Tại sao mọi người không ai hỏi xem câu chuyện xảy ra như thế nào? Tôi nói cho mọi người biết, tôi phục vụ cô tiểu thư này hết nổi rồi... Hạnh Tú kêu lên cảnh cáo: - Anh Ba! Chí Trung nạt lại Hạnh Tú một tiếng thật lớn, chàng nhướng mày trợn mắt: - Em đừng có dữ với anh!... Để tôi nói cho nghe, chúng tôi dự định đi xem ciné, hôm nay là ngày cuối tuần, hình như tất cả mọi người của thành phố Đài Bắc đều kéo nhau đi xem ciné, đại tiểu thư nhà ta muốn đi xem bộ phim "Tình Thuở Xa Xưa" gì đó, tôi sắp hàng hết nửa buổi trời vẫn không mua được vé, tôi nói, đi xem "Thiếu Lâm Tự", cô ta nói cô ta không xem phim võ hiệp, tôi nói thế thì đi xem "Bóng Ma Trong Đêm", cô ta nói cô ta không xem phim rùng rợn! Tôi chỉ nạt cô ta một tiếng trên đường phố, thế là nước mắt cô ta chỉ chực rơi xuống, làm như là tôi ngược đãi cô ta dữ lắm. Không dễ gì mua được tấm vé hát đi coi phim "Bóng Ma Trong Đêm", cô ta lại kiếm chuyện với tôi trong rạp hát, suốt cả một buổi chiếu phim, cô ta đều dùng tờ giấy quảng cáo che mặt lại, không chịu xem! Cô không chịu xem thì mặc kệ cô, tôi cứ xem phần của tôi! Thế nhưng, mỗi khi phần âm hưởng đặc biệt của phim vang lên, là cô ta lại nhảy nhỏm lên trên ghế. Xem được một nửa, tiểu thư nhà ta nói rằng muốn đi về, tôi nói, nếu như cô dám đi, thì giữa hai chúng ta coi như hết chuyện. Ồ, không thể tưởng tượng nổi, tôi vừa mới nói xong, cô ta bắt đầu khóc bù lu bù loa trong rạp hát, làm cho tất cả mọi người chung quanh chúng tôi đều cất tiếng sùy sùy, mọi người thử tưởng tượng xem, tôi đã phải xem bộ phim ciné đó như thế nào? Được rồi, tôi cũng đổ quạu lên, hôm nay phải coi cho xong bộ phim này mới bỏ đi được! Xem xong rồi, cô ta lại dám nhảy lên xe taxi, đòi bỏ đi về nhà. Tôi kéo cô ta từ trên xe ngược trở xuống, hỏi rằng có nhớ rằng đã hứa với mẹ tôi, là về nhà ăn cơm hôm nay không? Mọi người thử nghĩ xem cô ta nói như thế nào, cô ta đứng giữa đường phố, la lên ỏm tỏi vào mặt tôi rằng: Không nhớ! Không nhớ! Không nhớ!... kêu liên tiếp chừng một trăm tám chục câu như thế! Cô không nhớ cũng phải nhớ, tôi bèn kéo cô ta lên xe gắn máy, cô ta bèn biểu diễn màn nhảy xe... Hừ, cô muốn làm dữ với tôi à, thế thì chúng ta đấu thử xem sao, xem cô mạnh hay là tôi mạnh! Sao?... Rút cuộc rồi cũng bị tôi lôi về đây mà thôi! Chàng chống hai tay lên hông, hất hàm đắc ý. Trong khi chàng vừa kêu vừa la cả một hơi dài tràng giang đại hải, sắc mặt của Tâm Nhụy cũng trắng một chập, đỏ một chập, thay đổi hết mấy lần, đợi đến khi chàng nói xong đến câu cuối cùng, nàng nhảy bật lên như chiếc lò xo từ trên ghế, xông ngay ra cửa như điện xẹt. Hạnh Tú vội vàng nhào tới, ôm chầm ngang hông nàng, cười giả lả nói: - Tâm Nhụy, mi đừng đi, mi đừng nên bỏ đi mà! Mi hãy vị tình mẹ tao, vị tình tao mà ở lại! Mẹ tao có để dành thức ăn cho mi đây! Anh Ba tao là đồ điên, mi đừng thèm chấp làm gì! Để một chốc nữa, tao bắt anh ấy xin lỗi mi... Chí Trung kêu lên quái dị: - Tôi xin lỗi cô ta? Ha, tôi xin lỗi cô ta, còn lâu! Cô ta xin lỗi tôi thì có... Chí Văn không nhịn được nữa, chàng gầm lên nho nhỏ: - Chí Trung, tại sao em lại ngang như cua thế, đúng là kỳ cục không giống ai! Chí Trung hỏi tận mặt Chí Văn: - Em kỳ cục không giống ai?... Em như vậy mà ngang như cua à? Em như vậy mà kỳ cục không giống ai à? Cô ta làm ra giọng điệu tiểu thư như thế, mà em cũng phải đi theo năn nỉ, chìu chuộng ỉ ôi à? Em không phải là loại đàn ông như thế đâu! Nếu như cô ta cần có một người bạn trai chỉ biết vuốt đuôi theo như con chó, thì nên đi đến những căn nhà loại đó mà chọn... Ông Lương dậm chân kêu lên: - Nói bậy quá! Cái thằng chết bầm này, càng nói càng bậy! Phương Hạo bước tới kéo lấy tay áo của Chí Trung, một tay đưa lên che cằm, nói như khuyên lơn: - Thôi thì anh nói ít đi một chút vậy! Chí Trung, không phải tôi nói anh chứ, đối với con gái, anh phải chịu khó nhường một chút... Chí Trung lại la lên: - Nhường! Tại sao tôi lại phải nhường? Nếu như nhường thêm nữa, tôi có còn khí phách của một người đàn ông nữa hay không? Mọi người đã nghe tôi nói hết rồi đó, hãy nói thử nghe coi, cô ta sai hay là tôi sai... Chí Văn buột miệng kêu lên: - Dĩ nhiên là em sai! Chí Trung lại sừng sộ hỏi tận mặt Chí Văn: - Em sai ở chỗ nào? Chí Văn nói bằng một giọng giận dữ: - Cô ấy không thích xem phim rùng rợn, tại sao em lại bắt buộc cô ấy phải xem? Em thích xem là chuyện của em, tại sao cô ấy lại phải đi xem với em? Cô ấy sợ không dám xem, cô ấy cũng có nghĩa vụ phải đi theo ngồi bên em để bị tra tấn hay sao? Chỉ tại vì em là thằng đàn ông đầu đội trời chân đạp đất, rồi cô ấy phải chịu ở bên cạnh em làm một thứ nữ nô lệ hay sao? Anh xem, em mới là người cần đến những loại nhà yêu chó để chọn... "Òa" một tiếng, Tâm Nhụy từ nãy giờ vẫn cắn răng, bậm môi không lên tiếng, nghe Chí Văn nói mấy câu đó, đột nhiên buông tiếng khóc ào lên, nước mắt liên tục chảy ra như suối nguồn, đầy hết cả mặt, nàng gục vào vai của Hạnh Tú, khóc đến độ hết hơi hết tiếng. Chí Trung lại nổi nóng lên, chàng dậm chân nói: - Khóc khóc khóc! Chỉ biết khóc! Mẹ kiếp tôi thật là xúi quẩy! Khi quen với cô ta, thấy cô ta cứ cười hi hi ha ha cũng được lắm, ai ngờ lại là cái bình chứa nước mắt, nếu như tôi biết trước được rằng cô ta thích khóc như thế... Hạnh Tú dậm chân la lên thật to: - Anh Ba! Anh nói không hết phải không? Chí Văn bước tới trước một bước, giọng chàng chứa đầy sự phẫn nộ: - Chí Văn, em hãy tự xét mình trước đã! Em đã làm gì để cho người ta trở thành như thế? Tại vì em quá hung hăng, quá ích kỷ, quá lạnh lùng... Chí Trung kêu lên giận dữ: - Được, được, được, tất cả đều là tại tôi không đúng, tất cả đều tại tôi bậy, cô ta chưa mang họ nhà tôi, mà đã leo lên đầu lên cổ tôi ngồi rồi! Tâm Nhụy đẩy Hạnh Tú ra, nước mắt đầy mặt, nàng vừa thút thít, vừa nói: - Anh yên tâm, tôi có tệ đến đâu, cũng không mang họ nhà anh đâu! Gương mặt Chí Trung đỏ bừng lên: - Đó là cô nói đấy nhé! Ý của cô là như thế nào? Cô nói cho rõ ràng đi, nếu như muốn chia tay... Tâm Nhụy không nhịn được nữa, nàng cũng kêu to lên: - Chia tay thì chia tay! Tôi không muốn nói tới anh nữa, không muốn gặp anh nữa! Chí Trung nhảy dựng lên, đang định nói gì đó, Phương Hạo dùng sức kéo tay Chí Trung, lôi chàng sềnh sệch ra ngoài cửa, miệng nói thật nhanh: - Đi đi đi! Anh cùng đi với tôi ra ngoài một lát! Tôi phải đi xem một chứng bệnh rất nhàm chán, anh cùng đi với tôi là tốt lắm... Đột nhiên chàng nhìn Hạnh Tú, nói trầm ngâm: -... Hạnh Tú, em có muốn cùng đi với anh một lần hay không? Hạnh Tú hơi có chút ngạc nhiên: - Em? Anh đi khám bệnh, kéo tụi em theo làm gì? Phương Hạo hơi ngập ngừng: - Tại vì... cũng có một lý do, người bệnh này rất đặc biệt, anh... cần sự giúp đỡ của em. Hạnh Tú hỏi một cách hiếu kỳ: - Vậy sao? Em có thể giúp được anh sao? - Đúng vậy. Đó là một chứng bệnh rất đặc biệt, anh sẽ kể cho em nghe trên đường đi! Hạnh Tú đẩy Tâm Nhụy đến chiếc ghế salon, ấn nàng ngồi xuống, vừa cười vừa nói: - Mi không được đi đó nhé, ngồi ở đây đợi tao trở về... Nàng ngẩng lên nhìn bà Lương: -... Mẹ, Tâm Nhụy vẫn chưa ăn cơm đấy! Bà Lương vội vàng đi về phía nhà bếp: - Ui cha! Mẹ quên nữa chứ! Mẹ đi làm thức ăn nóng lại! Tâm Nhụy dùng mu bàn tay quẹt quẹt nước mắt, nói thật thấp giọng: - Thôi khỏi, tao muốn về nhà! Hạnh Tú kề miệng sát vào tai Tâm Nhụy, nói thật nhỏ: - Mi giận anh Ba cũng không sao, nhưng cũng phải vị tình mẹ tao một chút chứ. Bà cụ từ sáng sớm đã lăng xăng, cuống quýt, nói rằng Tâm Nhụy thích ăn bánh cuốn nhân tôm thịt, đặc biệt làm món đó cho mi ăn đấy. Mi đừng giận nữa, tao dẫn anh Ba đi ra ngoài, nạo cho ông ấy một trận, bắt ông ấy làm sao cũng phải xin lỗi mi mới được! Tâm Nhụy cúi gầm đầu xuống, không nói gì nữa. Thế là, Hạnh Tú và Phương Hạo, vừa lôi vừa kéo Chí Trung đi mất. Bọn họ đi xong, trong phòng đột nhiên vô cùng yên tịnh. Ông Lương để tay ấn nhẹ lên vai Chí Văn, nói: - Con an ủi Tâm Nhụy một lúc đi nhé, các con người trẻ tuổi với nhau, nói chuyện dễ hơn. Nói xong, ông cũng bỏ đi vào phòng ngủ. Trong phòng khách chỉ còn lại Chí Văn và Tâm Nhụy. Trong nhất thời, cả hai người đều không ai mở miệng, trong phòng thật yên tịnh, thật lặng lẽ. Tâm Nhụy mệt mỏi cuộn người trên bộ ghế salon, trông nàng đầy nét khổ sở, dấu nước mắt trên đôi gò má nàng vẫn chưa khô ráo, cánh tay nàng vẫn còn in hằn những dấu tay - vết tích vùng vẫy với Chí Trung ban nãy, đôi mi cong của nàng cúi thấp xuống, đôi mi đó ướt mềm và đang rung rung nhè nhẹ. Chí Văn nhìn nàng không chớp mắt, chàng bất giác không nhịn được một tiếng thở dài não nuột. Tiếng thở dài này của chàng làm nàng kinh động, nàng ngẩng đôi mi cong lên nhìn chàng, không nói một tiếng nào, những giọt nước mắt mới lại dâng lên khóe mắt. Chàng vội vàng móc từ trong túi quần ra chiếc khăn tay, trao cho nàng, nàng lặng lẽ nhận lấy, lau mắt, hỉ mũi, những ngón tay nàng vạch những đường vân vô nghĩa trên mặt ghế salon, giọng nàng chùng thấp: - Em vốn không phải là người thích khóc đâu, đồng thời, em cũng rất ghét những người thích khóc! Em không biết tại vì sao mình lại trở thành như thế này, em tự nói với mình không biết đã mấy trăm lần rồi, đừng khóc, đừng khóc, đừng khóc... em cũng biết Chí Trung không chịu nổi những người con gái hay khóc, thế nhưng, đến lúc đó, em lại không kềm được... Chàng đưa tay ra nắm lấy bàn tay nàng, xiết lại thật chặt, an ủi, xót thương. Đôi mắt to chứa đầy nước mắt và u sầu của nàng làm cho lòng chàng cảm thấy nhói đau, chàng hít vào một hơi dài, nói không suy nghĩ: - Nếu như em là bạn gái của anh, anh sẽ không bao giờ để cho em rớt một giọt nước mắt! Nàng ngẩng đầu lên nhìn chàng thật nhanh, đôi mắt nàng thoáng qua một nét sáng long lanh. Lần đầu tiên, hình như nàng có hơi lĩnh hội, đôi mắt nàng chứa đựng sự dò hỏi và hoang mang. Đôi môi nàng hơi dao động, định nói gì đó, nhưng hình như không nói nên lời. Chàng nhìn nàng trân trối, hận mình không thể ôm nàng vào lòng, hận mình không thể hôn đi những giọt nước mắt còn in dấu trên đôi má nàng. Nếu như... nếu như Chí Trung không phải là em ruột của chàng! Chàng cắn răng, khổ sở quay đầu đi nơi khác, đột nhiên, chàng hấp tấp đứng dậy, đi thẳng đến bên cửa sổ. Châm lên một điếu thuốc, chàng đứng đó, hít vào từng hơi, từng hơi dài thật mạnh. Bà Lương từ trong nhà bếp đẩy cửa bước vào, trên tay bưng dĩa bánh cuốn còn nóng bốc khói, miệng cười hì hì nói rằng: - Bánh cuốn tới rồi! Bánh cuốn tới rồi! Tâm Nhụy, con ăn lúc còn nóng ngon hơn! Bác nói cho con nghe, con người ta khi đói bụng, chuyện gì cũng không đúng hết cả, bác bảo đảm sau khi con ăn xong, sẽ cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều! Tâm Nhụy bất giác đứng dậy, đón lấy dĩa bánh cuốn trên tay bà Lương. Xuyên qua làn hơi nóng bốc lên, nàng đưa mắt liếc nhìn Chí Văn, chàng vẫn đứng bất động trước cửa sổ, tiếp tục thổi khói làm mây.
QUỲNH DAO
Hạt Đậu Tương Tư
Chuyển Ngữ: Vũ Thảo
Chương 10
Có khoảng hơn nửa tháng nay, Tâm Nhụy không gặp những người nhà họ Lương, càng không hề gặp Chí Trung. Từ hôm xem phim ciné xảy ra chuyện không vui, nàng đã lặng lẽ rút người vào vỏ ốc cô đơn của mình. Năm thứ tư của khoa Triết học, đã đến thời kỳ nghiên cứu những chuyên đề, ngoài môn "Hình Thượng Học" và "Chuyên Đề Triết Học", nàng không hề có một môn nào khác để phải đến giảng đường. Do đó, thời gian nàng đến trường cũng ít đi. Nếu như không hẹn trước, nàng không hề có cơ hội để gặp Hạnh Tú. Tuy rằng, Hạnh Tú cũng đã gọi điện thoại cho nàng mấy lần, hỏi nàng: - Mi thật sự tuyệt giao với nhà tao rồi à, phải không? Nàng chỉ thở ra một hơi dài thật nhẹ, trả lời rằng: - Không! - Như vậy, tại sao lại không đến nhà tao chơi nữa? Nàng cắn cắn răng. Ông anh Ba của mi không hề đến để xin lỗi mà! Nàng nghĩ thầm, chẳng lẽ trong tình yêu, cần phải dẹp bỏ lòng tự tôn và cái tôi của mình sao? Cần phải lúc nào cũng chìu chuộng và nhịn nhục hay sao? Nếu như nàng thật sự có thể vì Chí Trung mà làm cho mất đi cái tôi của mình, thì "con người" của nàng có còn một giá trị nào? Vả lại, nàng có thể làm được như thế chăng? Không, nàng hiểu rõ rằng, nàng không thể nào làm được như thế, nàng quá háo thắng, lòng tự ái của nàng quá cao, tính tự tôn của nàng quá mạnh... mà Chí Trung, chàng đã đem tất cả sự háo thắng, lòng tự ái và tính tự tôn của nàng, chà đạp đến nát tan rồi. Bao nhiêu ngày nay, trong lòng nàng cứ không khỏi suy nghĩ lẩn quẩn đến những vấn đề này, và trong sự tủi nhục vì bị chà đạp đó, nàng không hề tìm được trong cái tình yêu mơ hồ này của mình, một chút cơ hội nào để sống còn. Nàng thở ra một hơi dài: - Hạnh Tú, đừng nên ép buộc tao, hãy để cho tao bình tĩnh trở lại, tao cần phải suy nghĩ cho kỹ càng đã. Hạnh Tú nói một cách đơn giản, nhanh nhẩu: - Mi không cần phải suy nghĩ gì nữa, tao hiểu, mi chỉ nuốt không trôi cục hơi ngay cổ chứ gì, mi yên tâm đi, tao nhất định sẽ thuyết phục cho được anh Ba đến xin lỗi mi! Thì ra, chàng còn cần phải được "thuyết phục" nữa kia. Nàng cúp điện thoại, càng cảm thấy buồn bã, càng cảm thấy chán chường. Chí Trung vẫn không hề đến để xin lỗi. Trong những ngày tháng "trầm tư" này, Tâm Nhụy rất ít khi đến trường, và cũng rất ít khi đi ra ngoài, gần như ngày ngày nàng đều ở nhà, đôi khi, nàng cũng đi ra khu rừng nhỏ phía sau nhà, tản bộ một mình. Ở nhà lâu ngày, nàng mới kinh hoàng khám phá ra rằng, căn nhà này tương đối lạnh lẽo. Mỗi ngày, cha ra đường từ sáng sớm, mãi cho đến nửa đêm khuya khoắc mới trở về, thậm chí, khi "trong bệnh viện quá bận", "có bệnh nhân cần phải mổ", "phải khám bệnh khẩn cấp"... ông đi suốt cả đêm không về. Đồng thời, không biết bắt đầu từ bao giờ, mẹ hủy bỏ tất cả các lệnh cấm, bà cho gắn thêm điện thoại vào mỗi phòng. - Để hai cha con khỏi phải leo cầu thang vào lúc nửa đêm. Thế là, cơ hội đi khám bệnh khẩn cấp vào ban đêm của cha lại càng nhiều hơn. Phát hiện ra cha hình như vĩnh viễn không bao giờ ở nhà, Tâm Nhụy mới bắt đầu hơi cảm nhận được sự cô đơn của mẹ. Nhà ít người, công việc trong nhà bếp đã có chị Tư lo. Buổi sáng, mẹ thường hay thức rất sớm, chải chuốt, sửa soạn thật gọn ghẽ, tươi mát, sau đó, bà trải qua suốt một ngày dài lặng lẽ, trong căn nhà rộng lớn, yên tịnh. Tâm Nhụy không còn nhớ từ bao giờ, mình đã có lần bắt gặp cha mẹ âu yếm nhau trên giường, hình như đó là chuyện xảy ra từ một thế kỷ trước, lúc đó, nàng vẫn chưa từ một cô gái nhỏ vô tư vui vẻ, trở thành một thiếu nữ u sầu, trưởng thành như bây giờ. Chẳng lẽ, nàng thay đổi, và cha mẹ cũng thay đổi hay sao? Buổi sáng hôm đó, nàng nhìn thấy mẹ đang ngồi cạnh chiếc bàn nhỏ trong phòng khách, chơi bói bài, bà ngồi một mình, xào bài, chia bài, lật bài, rồi lại trầm ngâm nghiên cứu những triết lý trong con bài trước mặt. Mẹ có một quyển sách chuyên nói về bói bài, giải thích về những ý nghĩa của con bài, mẹ dùng quyển sách đó và những con bài để bói vận mạng. Nàng thường nghĩ, đó là một chuyện vô cùng nhàm chán, vì, nếu như mình suốt ngày ngồi bói bài, thì tất cả những con bài trong quyển sách, đều đã bị mình hỏi hết cả rồi. Như vậy, có câu trả lời cũng như không, chẳng phải là chán lắm sao! Nàng đi đến ngồi xuống bên cạnh Niệm Bình: - Mẹ! Mẹ đang hỏi gì vậy? Nàng nhướng dài cổ, nhìn vào quyển sách trên tay mẹ. - Ồ, mẹ chỉ hỏi chơi vậy thôi. Niệm Bình định gấp quyển sách lại. Tâm Nhụy đưa tay lấy quyển sách từ tay mẹ, vẫn tiếp tục hỏi: - Mẹ hỏi quẻ nào vậy? Niệm Bình đưa mắt nhìn con gái một cái, bà lặng lẽ đưa tay ra chỉ cho nàng quẻ bói. Tâm Nhụy nhìn vào, đó là quẻ "trung bình, trung hạ, trung bình". Nhìn vào hàng chữ tiếp theo sau đó, thì thấy là một bài thơ không phải thơ, vè không phải vè như sau: z- Rõ ràng con đường bằng phẳng, cần giữ những lúc gập ghềnh, zCẩn thận để không sai trái, dù vướng không vượt vòng vây. Nàng đọc lại hai lần liên tiếp, không hiểu lắm. Tiếp tục nhìn xuống phần "giải" của quẻ này, lại là một đoạn như sau: z- Ngọc đẹp không vướng bụi, nhưng nay mây khói ám, zNếu được người lau rửa, vẫn có thể sáng ngời! Bên cạnh còn có một hàng chữ nhỏ, gọi là "đoạn": z- Lưng ong gối hạc, khuất mà không dãn, zNhìn thỏ lo mèo, đừng giữ gốc cây, zMất đi một mối, được lại bằng hai. Nàng đọc xong, trong lòng như có hơi rúng động, ngẩng đầu lên, nàng nhìn Niệm Bình, hỏi một cách trầm ngâm: - Mẹ hỏi về chuyện gì? Sự nghiệp của ba chăng? Niệm Bình mỉm cười, đóng sách lại, gom lại bộ bài đang sắp thành hàng dài ngay ngắn trước mặt, bà đứng dậy nói: - Không việc gì, hỏi chơi vậy thôi. Tâm Nhụy nhìn vào bộ bài trước mặt, đột nhiên nói: - Cái này chơi như thế nào? Con cũng muốn hỏi một quẻ. - Vậy à? Niệm Bình đưa mắt nhìn con gái, trầm ngâm, bà nhìn thấy lúc gần đây nàng tiều tụy và gầy đi rất nhiều, và cũng thấy rõ đôi mắt hơi trũng sâu vào của nàng vì những đêm mất ngủ, cùng ánh mắt mơ màng, hoang mang suốt ngày của nàng. Bà lại ngồi xuống: - Con xào bài lại đi, hỏi thầm trong lòng về vấn đề muốn hỏi, mẹ bói cho con. Tâm Nhụy nghe lời mẹ xào bài, chia bài, lật bài, làm tất cả mọi việc theo như lời mẹ nói, và cũng theo lời chỉ dẫn đó, nhắm mắt thầm xin với trời cao, cho nàng một câu trả lời. Sau đó, quẻ bài nàng hỏi xuất hiện, lại là "thượng thượng, trung bình, trung hạ". Nhìn vào thì thấy đó là quẻ bài đi từ cao xuống thấp, trong lòng nàng có vẻ không vui. Lật sách ra, quẻ bài in một câu như thế này: - Trước kia sai, nay cảnh giác, bỏ cũ theo mới là chính xác. Nàng hơi ngẩng người ra, lại nhìn vào bài thơ: z- Trời sinh vạn vật vốn khó bằng, tốt xấu tùy người tự chọn thôi, zGia Cát tam quân long hổ cẩu, quạ bay khỏi núi có gà thay. Đôi chân mày nàng hơi chau lại, đưa quyển sách đến trước mặt mẹ: - Mẹ, trong sách viết gì thế, con xem mà không biết gì hết! Cái gì mà hết chó rồi lại cọp, rồi lại quạ lại gà thế này, con đâu có hỏi chuyện đi săn! - Thế thì, con hỏi về chuyện gì? Niệm Bình dịu dàng hỏi nàng, đưa tay ra vuốt ve mái tóc con gái. Gương mặt của Tâm Nhụy đột nhiên đỏ bừng lên. Nàng cầm lấy quyển sách, lại tự mình nhìn vào hai hàng chữ "giải": - Nghi nghi nghi, một trận cười vui một trận kêu, Việc đời nhiều biến ảo, ý nghĩ vững vàng đừng si dại! Nàng nhìn vào hai hàng chữ đó, đọc đi đọc lại mấy lần, đầu óc mơ hồ lộn xộn, lại nhìn vào hàng chữ "đoạn" in thật nhỏ bên cạnh: - Quyết định vẫn nghi ngờ, một trận cười vui một trận kêu, Chim nhỏ vốn là loài kim tước, bị người đem đặt kiếp gà rừng! Nàng gấp sách lại, quăng lên mặt bàn, ngồi ngẩn ngơ suy nghĩ. Niệm Bình lặng lẽ quan sát nàng, cất tiếng hỏi bâng quơ: - Quẻ này nói gì? Tâm Nhụy đứng lên từ bộ ghế salon: - Con không hiểu lắm! Ý của nó đại khái nói là, con vốn là một con thiên nga, thế nhưng có người lại cho con là một chú vịt con xấu xí!... Nàng lắc lắc đầu, cười lên: -... Trò chơi này có vẻ hơi tà đạo! Nó là một quyển tâm lý học, dù sao những người hỏi quẻ bói bài đều có những nghi ngờ, gút mắc, nó bèn để vào trong những bài thơ giải, những lời mơ mơ hồ hồ, ẩn ẩn hiện hiện, làm cho người ta cảm thấy như bị gải đúng vào ngay chỗ ngứa, họ bèn cho rằng nó linh nghiệm vô cùng. - Như vậy, có phải là nó đã vô tình gải đúng vào ngay chỗ ngứa của con chăng? Gương mặt của Tâm Nhụy lại hơi đỏ lên, nàng quay người định bỏ đi: - Không nói cho mẹ nghe đâu! Niệm Bình mỉm một nụ cười thật nhẹ, từ từ sắp bộ bài vào trong hộp, từ từ lấy lại quyển sách, lại từ từ nói một câu thật nhẹ: - Bây giờ, không có người nào chịu đem tâm sự nói với ta nữa hết! Tâm Nhụy đang chuẩn bị đi lên lầu, nghe câu nói này, nàng lập tức dừng chân lại, quay đầu nhìn mẹ, Niệm Bình cầm lấy sách và bộ bài trên tay, đi ngang qua nàng, cũng bước lên cầu thang. Bước chân lên lầu của bà trông nặng nề và gượng gạo, phần lưng của bà trông mảnh mai và yếu ớt. Trong khoảnh khắc đó, nàng thể nghiệm được một cách sâu xa sự cô đơn của mẹ, thể nghiệm một cách sâu xa sự cô độc vì bị "bỏ rơi" và "lãng quên" của bà. Từ trong đáy lòng nàng bất giác dâng lên một sự thương xót và ăn năn thật sâu xa. Nàng kêu lên nho nhỏ: - Mẹ! Niệm Bình quay đầu lại nhìn nhìn nàng, mỉm miệng cười, bà cất tiếng an ủi ngược lại nàng: - Không sao đâu con, không phải đứa con gái nào cũng đều muốn nói tâm sự của mình cho mẹ nghe, mẹ cũng đã lớn lên như thế. Mẹ hiểu! Tâm Nhụy, mẹ không trách con đâu! Niệm Bình tiếp tục đi lên lầu. Tâm Nhụy đứng tựa vào thành cầu thang, một mình đứng nơi phòng khách ngẩn ngơ. Một lúc sau, nàng hơi dậm dậm chân, tự lẩm bẩm một mình: - Có một cái gì đó không được ổn lắm, phải gặp ba để nói chuyện một lần mới được! Nàng bước lên một bực thang, trong lòng vẫn còn hoang mang mơ hồ, hôm nay lại không có giờ học, hôm nay phải làm gì đây? Nàng đứng tựa vào thành cầu thang, ngẩn ngơ xuất thần. Nàng nghe hình như có tiếng chuông cửa đang reo, nàng vẫn không động đậy, cũng không chú ý đến. Sau đó, nàng nghe tiếng chị Tư người làm nói: - Cô Nhụy, có cậu nhà họ Lương đến tìm cô kìa! Trái tim nàng đập lên thật mạnh, nàng quay phắt người lại, nói thật to tiếng: - Chị Tư, nói với anh ta là tôi không có ở nhà! Có một tiếng nói trầm ấm và thở dài vang lên: - Chi cho khổ vậy! Chí Trung có lỗi với em, chứ đâu phải cả một nhà họ Lương anh có lỗi với em đâu! Nàng lập tức ngẩng đầu lên, thì ra là Chí Văn! Chàng đứng tựa người vào tường, đang dùng đôi mắt biết nói chuyện của mình, nhìn thẳng vào nàng thật sâu, thật sâu. Trái tim vẫn còn đập bình bịch của nàng, lại còn đập mạnh thêm nữa. Có một thứ tình cảm vui mừng nào đó, đột nhiên xâm nhập thẳng vào huyết quản của nàng, làm cho cả người nàng đều cảm thấy nóng bừng lên. Nàng xông xuống thang lầu, đi thẳng đến trước mặt chàng: - Thì ra là anh? Em không biết là anh chứ! Đôi mắt chàng nhìn nàng càng sâu hơn, chàng hỏi: - Em ngỡ rằng Chí Trung đến hở?... Như vậy, anh làm em thất vọng phải không? - Nói bậy! Nếu như là Chí Trung, em không để cho anh ấy vào đâu! Nàng thân mật nắm lấy tay chàng, kéo chàng đến bên bộ ghế salon. Chí Văn ngồi vào ghế. Chị Tư đem đến một ly trà, sau đó lặng lẽ rút lui. Tâm Nhụy tỉ mỉ quan sát Chí Văn, nàng nhìn thấy phía dưới cằm chàng có dán một miếng băng keo cá nhân, nguyên cả một phần dưới cằm hình như có hơi sưng đỏ lên, nàng kinh hoàng đưa tay ra sờ sờ vào cằm chàng, hỏi bằng một giọng ngạc nhiên: - Chuyện gì vậy? Anh đánh nhau với ai à? Chàng hơi nghiêng đầu qua một bên, ánh mắt chàng hơi chớp một chút, giọng chàng ngập ngừng: - Không, không phải! Nàng nhìn chàng thật quan tâm, hơi nghiêng đầu qua, nghiên cứu vết thương đó: - Như vậy thì tại sao lại bị thương chứ?... Bị té à? Hay là bị đụng xe? Chàng lắc lắc đầu, nắm lấy bàn tay nàng đang sờ nhè nhẹ lên cằm của mình: - Không, không phải, không phải như vậy. Mà là... mà là trong khi anh đang làm điêu khắc, không cẩn thận bị dao điêu khắc đâm phải. Nàng hỏi một cách hiếu kỳ: - Điêu khắc? Anh lại khắc gì nữa vậy? - Khắc... khắc... khắc một con thú nhỏ. - Con thú nhỏ gì? - Một con... một con thỏ con! Ồ không, anh đang khắc một con gấu nhỏ. Nàng nhìn chàng thật sâu, thật sát, đôi mắt to đen nhìn chàng trừng trừng không chớp, nàng dùng tay xoa nhẹ lên bàn tay của chàng, hỏi thật dịu dàng: - Hôm nay anh sao vậy? Tại sao câu nói nào cũng ngập ngừng, ấp úng?... Anh không bao giờ biết nói dối, Chí Trung khi nói dối, sắc mặt không hề thay đổi, còn anh, anh không làm như thế được, khi anh nói dối, sắc mặt anh khác đi, giọng nói cũng không đúng. Chỉ có điều là, em không biết câu nói nào của anh là giả! Chàng đón lấy ánh mắt nàng, thở ra một hơi dài, chàng lại quay đầu sang chỗ khác, nụ cười trên môi chàng biến đi: - Trước mặt em, anh không dấu được một bí mật nào hết, phải không?... Chàng ngồi tựa sát người vào thành ghế, rút ra từ trong túi áo gói thuốc lá, giọng chàng buồn bực: -... Đúng vậy, anh đánh nhau với người ta! Nàng hơi nhảy nhỏm lên: - Sao anh lại đánh nhau với người ta? Nhất định là anh đánh thua rồi! - Đúng vậy, đánh thua rồi. Nếu không, anh cũng không bị thương như thế này! - Anh đánh nhau với ai? - Chí Trung. Nàng ngớ người ra. Miệng hơi há hốc, nàng nhìn chàng ngớ ngẩn, lại hỏi một câu thật ngớ ngẩn: - Tại sao? Chàng đốt điếu thuốc lên, không nói chuyện. Ánh mắt chỉ nhìn trừng trừng vào điếu thuốc trước mặt. Một làn khói nhẹ, đang chầm chậm, uốn éo dâng lên từ điếu thuốc lá, dần dần tỏa rộng ra, tản mạn khắp cả phòng. Nàng ngẩn ngơ hết mấy giây, cuối cùng, nàng thốt ra hai chữ bằng một giọng chùng thấp, lo lắng, cẩn thận, nhỏ nhẹ: - Vì em? Chàng vẫn không nói chuyện, mà chỉ hút vào từng hơi thuốc dài. Thế là, nàng đưa tay ra giật lấy điếu thuốc từ trên tay chàng, dụi tắt đi, nàng nhìn chàng chăm chú, nói như ra lệnh: - Nói cho em nghe! Chàng kéo ánh mắt mình lại, nhìn thẳng vào nàng. Đôi mắt chàng lại long lanh thứ ánh sáng đặc biệt làm nàng ngơ ngẩn, sâu hun hút như hai miệng giếng thăm thẳm, nàng nhìn không rõ giếng sâu bao nhiêu, lại càng nhìn không rõ đáy giếng chứa đựng những gì. Bất giác, nàng có cái cảm giác căng thẳng, cuống quýt dưới ánh mắt nhìn đó của chàng, hơi thở nàng bắt đầu gấp rút lên, lồng ngực nàng phập phồng bất định. Chàng cất tiếng nói, giọng chàng khàn đục, thẳng thắn: - Đúng vậy, vì em! Anh bắt nó đến để xin lỗi em, nhưng nó không chịu! Nàng đứng phắt dậy từ bộ ghế salon, gương mặt của nàng đỏ bừng lên. Sự bực tức, phẩn nộ, đau khổ, khó chịu... tất cả đủ thứ tình cảm hợp lại, ào ạt kéo ập vào nàng như một ngọn sóng biển cao ngất, nghều nghệu, cuốn hút, kéo trôi, kinh thiên động địa, mà điều làm cho nàng không thể chịu đựng nổi, là cái tự ái đang bị quất mạnh vào một roi rướm máu, là niềm kiêu hãnh lại thêm một lần bị chà đạp thẳng tay. Nàng hung hăng trừng mắt nhìn chàng, hung hăng cung tay lại, hung hăng kêu lên thật to: - Ai mượn anh nhiều chuyện như thế? Ai mượn anh đi tìm anh ấy đến đây xin lỗi em? Chuyện giữa em và anh ấy là chuyện riêng của tụi em, không cần anh phải tỏ lòng quan tâm đến thế, không cần anh phải xen vào! Anh chỉ nên trốn trong phòng anh, để đọc những bài thơ của anh, viết luận án của anh! Anh lo cho tụi em làm gì? Em không cần, không cần, không cần... Chàng hơi nhắm mắt lại, sắc mặt chàng trở nên trắng bệch trong khoảnh khắc. Không nói thêm một tiếng nào, chàng đứng lên từ bộ ghế salon, quay người đi thẳng về hướng cửa phòng khách. Nàng sựng người lại, dừng tiếng kêu la, nàng đứng đó, ngạc nhiên mở miệng ra, trừng mắt nhìn theo bóng dáng chàng đang cương quyết bỏ đi, trong lòng đột nhiên có cái cảm giác đau như dao cắt, nàng kêu lên thật to: - Chí Văn! Chàng hơi dừng lại, nhưng không quay đầu. Chàng lại cất bước đi về hướng ngoài phòng khách. - Chí Văn! Nàng lại kêu, âm thanh yếu hẳn lại. Chàng vẫn tiếp tục đi về phía cửa. - Chí Văn! Nàng kêu lần thứ ba, thanh âm thấp nhỏ như thể tiếng thì thầm bên tai. Chàng đã đi đến bên cánh cửa, đưa tay ra vặn tay nắm. Nàng ngã nhào ra chiếc ghế salon, dùng tay ôm lấy đầu, để nguyên cả khuôn mặt của mình vùi sâu vào một chiếc gối tựa ở đó. Nàng nghe tiếng cửa mở, lại nghe tiếng cửa đóng. Chàng đi rồi! Chàng đi rồi! Nàng đã đuổi chàng đi rồi! Nàng đã mắng cho chàng đi rồi! Nàng đã làm cho chàng tức giận bỏ đi rồi! Nàng rên rỉ dùng hàm răng cắn chặt vào chiếc gối tựa, quay quắt, đớn đau, hối hận đến độ muốn chết đi cho rồi. Đừng! Đừng! Đừng! Trái tim nàng đang kêu lên như điên, như cuồng. Chí Văn, xin anh hãy ở lại, xin anh hãy ở lại, xin anh hãy ở lại! Trái tim nàng đang kêu lên thật thống thiết. Em không muốn mắng anh, người em mắng là Chí Trung, em không muốn mắng anh! Chí Văn, tại sao anh lại ngố như thế, tại sao anh lại bỏ đi? Em cần anh! Em cần anh! Em cần anh!... Có người đang lặng lẽ tiến đến gần nàng, có một bàn tay đưa ra, lấy đi chiếc gối tựa đang ép sát trên gương mặt nàng. Ai vậy? Chị Tư? Hay là mẹ? Nàng do dự, hồ nghi. Nhưng lại ôm lấy chiếc gối tựa chặt hơn nữa theo bản năng. Thế là, nàng nghe một tiếng thở dài não nuột, cái thanh âm quen thuộc, trầm thấp, hơi có chút khàn đục đó vang lên bên tai nàng: - Em muốn tự làm cho mình ngộp thở hay chăng? Tâm Nhụy? Chí Văn! Chàng chưa đi! Nàng ngẩng đầu lên thật nhanh, thảy chiếc gối tựa đi thật xa. Lập tức, gương mặt nàng đối diện với khuôn mặt chàng, sắc mặt của chàng vẫn trắng bệch, đôi mắt của chàng vẫn sâu thăm thẳm, hai đầu chân mày của chàng vẫn nhíu chặt lại... thế nhưng trong đáy mắt đuôi mày của chàng, lại tràn đầy một nét thâm tình nồng nhiệt, cuống quýt, sôi nổi. Nàng kêu lên một tiếng thật thấp, lập tức ngã nhào ngay vào lòng chàng, dùng tay ôm ngang eo chàng thật chặt, thật chặt. Nàng khóc nức lên, nước mắt không chịu nghe theo sự điều khiển mà cứ không ngừng trào ra: - Chí Văn, anh đừng đi, đừng giận em, xin anh đừng giận em... anh xem, anh nói anh sẽ không bao giờ làm cho em khóc, vậy mà anh vẫn làm cho em khóc rồi... Nàng cứ nói huyên thiên không dứt, tự mình cũng không biết mình đang nói những gì: -... Anh hư lắm, anh hư dữ lắm! Anh biết rõ rằng em không hề cố ý muốn mắng anh, vậy mà anh vẫn làm cho em khóc rồi đây... anh xem, anh làm cho em khóc rồi đây... Chàng hơi đẩy nàng ra, dùng hai tay nâng nhẹ lấy khuôn mặt nàng, những giọt nước mắt trong vắt, long lanh như những hạt trân châu quý giá, đang từng dòng từng dòng nối tiếp nhau chảy dài xuống đôi gò má nàng. Chàng thở hắt ra một hơi dài, giọng chàng chùng thấp: - Không được khóc nữa! Nước mắt vẫn tiếp tục chảy dài. Chàng nói bằng một giọng dịu dàng, nhưng đầy sự uy hiếp: - Em khóc nữa, em mà khóc nữa, anh sẽ hôn em! Nàng có hề nghe rõ chàng nói gì đâu, nước mắt vẫn tiếp tục chảy xuống. Sau đó, đột nhiên, chàng ôm chầm lấy nàng vào lòng, để đôi môi mình, gắn chặt vào đôi môi nàng. Có một khoảnh khắc, tư tưởng nàng như ngưng đọng lại, chỉ cảm thấy trong đầu mình như thể hôn hôn mê mê, nàng bất giác hưởng ứng lại chàng, gần như tham lam, ham hố đón nhận lấy cái cảm giác làm cho từng sợi thần kinh trong nàng trở thành huyền hoặc, ngọt ngào. Nàng cảm thấy cả người mình nóng bừng lên, hình như nàng đang trở thành một chiếc lò hừng hực lửa, đang được bừng bừng đốt cháy lên, đốt cháy lên, đốt cháy lên... ngọn lửa điên cuồng biết mấy, ngọn lửa hoàn hảo biết mấy... nàng cất tiếng rên rỉ, hận sao mình không được đốt cháy thành tro bụi trong cái cảm giác ngọt ngào cuồng nhiệt đó. Không biết thời gian trôi qua bao lâu, cuối cùng, đầu chàng cũng đã ngẩng lên. Đôi mắt nàng vẫn còn cúi xuống, đôi mi dài cong vút vẫn còn rủ xuống ở đó. Đôi gò má nàng ửng hồng như vừa chếch choáng hơi men, đôi môi mọng đỏ, ướt mềm của nàng, như hai cánh hoa đào ngâm trong rượu nồng mê đắm. Trên đôi má nàng vẫn còn sót lại một giọt nước mắt, như hạt sương buổi sớm mai còn đọng lại, lấp lánh trên nụ hoa hàm tiếu. Chàng cúi đầu xuống, hôn đi hạt sương mai đó, đôi mắt nàng mới từ từ, từ từ ngước lên. Hai người đưa mắt nhìn nhau, cả hai đều như đang trong trạng thái thôi miên, dần dần, chậm chạp bừng tỉnh dậy. Trong ánh mắt hai người đều từ từ dâng đầy sự sợ hãi và bàng hoàng, sau đó, đột nhiên nàng đẩy mạnh chàng ra, lùi về một góc của bộ ghế salon. Nàng rung giọng nói: - Anh... tại sao lại làm như thế? Nàng sợ hãi, rùng mình lạnh lẽo, co rút người lại thành một cuộn tròn. Đừng! Trái tim nàng gào lên: Chí Văn, đừng nên dùng cách này để an ủi em! Em có thể chịu đựng được sự "ruồng rẫy" của Chí Trung, thế nhưng, em không thể chịu đựng được sự "thương hại" của anh! Đừng! Chí Văn! Đừng nên dùng cách này để an ủi em! Chàng cảm thấy hoang mang, luống cuống dưới ánh mắt chứa đựng chút trách móc và u uất của nàng, cảm giác thua sút và tổn thương úp chụp lấy chàng. Người nàng yêu vẫn là Chí Trung! Mình đang làm gì đây? Muốn thừa nước đục thả câu chăng? Bần tiện! Khốn nạn! Dù sao, nàng cũng là bạn gái của Chí Trung kia mà! Gương mặt chàng đỏ bừng lên, đôi mắt chàng cúi thấp xuống, giọng nói chàng yếu ớt và vô hồn: - Xin lỗi em, Tâm Nhụy, xin em tha thứ cho anh! Anh... chỉ tại vì anh... Chàng loay hoay, cuống quýt, bàng hoàng, quay quắt: -... không kềm chế được mình! Không kềm chế được mình? Tại sao? Vì mình đã khóc? Vì mình trông giống như một con bé ngơ ngáo thất tình? Vì mình đã năn nỉ chàng trở lại?... Không kềm chế được mình? Nàng đang quyến rũ chàng cho mình một giải an ủi đây mà! Nàng quay đầu đi nơi khác. Chàng chú ý nhìn nàng, lòng đau như dao cắt. Chàng đã xúc phạm đến nàng! Chàng đã thừa cơ hội tâm tình nàng đang ở vào giai đoạn yếu đuối nhất mà tấn công vào, xâm nhập vào, lợi dụng nàng! Nhất định là nàng đang nghĩ như thế, nếu không, gương mặt nhỏ nhắn đó của nàng sao lại bổng dưng trở nên lạnh lùng băng giá thế kia? Trái tim chàng bất giác dâng lên một luồng khí lạnh, chàng bất giác thụt lùi ra phía cửa. Chàng cất tiếng nói, giọng chàng chùng thấp: - Tâm Nhụy, em yên tâm! Giọng nàng khàn đi: - Yên tâm cái gì? - Chí Trung chỉ hồ đồ nhất thời mà thôi, rồi nó sẽ suy nghĩ thông suốt thôi! Ồ! Trái tim nàng phát ra một tiếng kêu to cuồng nộ, nàng cảm thấy mình như muốn mất thở. Lương Chí Văn, anh là một tên khốn nạn! Sau khi anh hôn tôi xong, mà vẫn còn nói với tôi là Chí Trung chỉ "hồ đồ nhất thời"! Như vậy, cái hôn ban nãy của anh là như thế nào? Cũng là "hồ đồ nhất thời" hay sao? Anh hối hận rồi chăng? Anh sợ hãi rồi chăng? Anh sợ rằng tôi sẽ dùng tình yêu để trói buộc anh lại hay sao? Anh lại muốn đẩy tôi về với Chí Trung nữa rồi chăng? Anh sợ là tôi sẽ ăn tươi nuốt sống anh chăng? Anh lùi về phía cửa, anh muốn bỏ chạy rồi chăng? Anh nghĩ rằng tôi muốn anh nhận trách nhiệm về cái hôn ban nãy chăng? Anh, anh cũng khả ố ngang hàng với Chí Trung mà thôi, anh cũng không dám nhận lấy trách nhiệm trong tình yêu, cũng ích kỷ, cũng kỳ cục vô duyên như thằng em của anh, các người cũng chỉ là cá mè một lứa! Anh... anh... nàng giận đến run rẩy cả người, thuận tay chụp lấy một chiếc gối tựa, nhắm ngay đầu chàng ném mạnh tới, miệng la to lên: - Cút đi! Lương Chí Văn! Tôi hận anh, tôi hận anh, hận cả hai anh em anh! Chàng chạy ra khỏi căn phòng khách đó, tựa lưng vào tường, chàng cố gắng đè nén cái nỗi đau như bị xé nát tan ra thành từng mảnh vụn của trái tim. Nàng hận chàng! Chàng cắn lấy hàm răng thật chặt, nghĩ đến những lời nàng nói, nàng hận chàng! Chàng "đã từng" là một "người anh tốt", bây giờ, chàng là "kẻ thù" rồi! Chàng loạng choạng bước đi về hướng đầu đường, trong lòng là một khoảng trống chứa đầy những nỗi bi thương và sầu khổ!
QUỲNH DAO
Hạt Đậu Tương Tư
Chuyển Ngữ: Vũ Thảo
Chương 11
Lương Chí Văn nằm trên giường hút thuốc. Chàng nhả ra một vòng khói to, lại nhả ra một vòng khói nhỏ. Sau đó, chàng nhìn trừng trừng vào hai vòng khói đó đang từ từ lan rộng ra... lan rộng ra... lan rộng ra khắp cả phòng, cuối cùng lan rộng ra thành một màn khói mờ mờ ảo ảo, mông mông lung lung dưới ánh sáng yếu ớt của một ngày sắp tàn. Chàng nhìn trừng trừng vào đám khói này, trong đám khói hiện lên một gương mặt thật rõ ràng, thật sắc nét, đôi chân mày đen sậm, đôi con mắt to long lanh, linh hoạt, đôi môi mỏng nhỏ, chiếc miệng thích cười thích nói... ký ức của chàng trong nhất thời bị kéo về mấy năm trước đây. Nàng kinh ngạc nhướng đôi chân mày, gương mặt nàng mang đầy nét tinh nghịch, phá phách và háo thắng: - Anh học Văn Học Trung Quốc à?... Như vậy, anh có dám đua đọc Đường Thi với em không? Chúng ta cùng đọc bài "Trường Hận Ca", xem ai đọc nhanh hơn! Chàng nói: - Anh không đọc được đâu, đã lâu lắm rồi, anh nào có đọc bài thơ này nữa đâu. Hạnh Tú kêu lên: - Anh Hai, anh tỏ ra hào sảng một chút được không? Ngay cả sự thách thức mà cũng không có can đảm nhận nữa sao? Chí Trung xen vào, nói bằng một giọng khiêu khích: - Không phải là anh ấy không có can đảm, mà là vì anh ấy lịch sự đấy thôi! Hạ Tâm Nhụy, cô đừng nên mắc mớp anh ấy, từ bé, anh ấy đã nổi tiếng là con mọt sách, cô có thể thi bơi lội, thi chạy nhảy với anh ấy, nhưng đừng bao giờ thi trả bài! Tâm Nhụy vừa cười, vừa la liên tục, vừa đưa tay ra đẩy Hạnh Tú: - Chúng ta đua xem sao! Đua ngay bây giờ! Hạnh Tú, mi làm trọng tài nhé! Đi tìm quyển "Ba Trăm Bài Đường Thi" đem đến đây! Nhanh lên! Hạnh Tú chạy ào đi lấy quyển "Ba Trăm Bài Đường Thi" đem đến, cầm lấy quyển sách, nàng kêu to lên: - Rồi! Tôi nói bắt đầu là bắt đầu nhé, hai người cùng đọc một lượt, xem ai đọc xong trước! Một hai ba! Hạnh Tú vừa kêu xong tiếng ba, tiếng đọc sang sảng của Tâm Nhụy đã ào ào tuôn ra như nước nguồn suối đổ: - Hán hoàng trọng sắc tư khuynh quốc, Ngự vũ đa niên cầu bất đắc, Dương gia hữu nữ sơ trưởng thành, Dưỡng tại thâm khuê nhân vị thức, Thiên sinh lệ chất nan tự khí, Nhất triều tuyển tại quân vương trắc, Hồi mâu nhất tiếu bá mị sinh, Lục cung phấn đại vô nhan sắc... Tạm dịch: - Vua Hán say mê sắc mỹ nhân, Cầu đã bao năm chẳng được gì, Cô gái họ Dương vừa mới lớn, Sống nơi khuê các chẳng ai ngờ, Tư chất giai nhân nào dấu được, Tuyển đến cung vua đã cận kề, Liếc mắt cười vui trăm yểu điệu, Tam cung lục viện có ai bì... Vừa bắt đầu, chàng đã thua nàng một bước, cũng may, chàng vẫn còn bình tĩnh, rượt theo nàng từng câu, từng câu một. Thế nhưng, nàng càng đọc càng nhanh, càng đọc càng lưu loát, thanh âm thoát ra từ cửa miệng nàng sang sảng, vang vang, như thể dòng nước chảy từ ghềnh thác cao đổ xuống tảng nham thạch bắn văng những giọt nước tung tóe mọi nơi, lại như chiếc xe đập nước, quay ra từng vòng, từng vòng âm thanh réo rắc, nhịp nhàng. Miệng lưỡi lanh lẹ, gần như không thể nào tưởng tượng nổi, vừa mới bô lô ba la một hồi, chưa kịp nghe rõ nàng đọc những gì, nàng đã đọc tới câu: - Quân vương yểm mặt cứu bất đắc, Hồi khán huyết lệ tương hòa lưu. Tạm dịch: - Nhà vua che mặt không sao cứu, Ngoảnh mặt nhìn sang máu lệ hòa. Chàng chịu thua rồi, dừng tiếng lại, chàng ngẩn ngơ nhìn hai phiến môi mỏng của nàng đang rung động, ngẩn ngơ lắng nghe tiếng đọc bài bô lô ba la của nàng đang vang vang. Nàng trở thành độc diễn, thế nhưng nàng vẫn không dừng lại, thanh âm đã nhanh đến độ không ai bắt được kịp nàng đang đọc những gì, chỉ một lát sau, nàng thở hắt ra một hơi, đã đọc tới mấy câu chót: - Uyên ương ngã lãnh sương hoa trọng, Phỉ thúy niệm hàn thùy dữ cộng, Du du sinh tử biệt kinh niên, Hồn phách bất tằng lai nhập mộng... Tạm dịch: - Uyên ương đôi ngã như sương lạnh, Phỉ thúy hai đàng tựa mây trôi, Sống chết từ đây đành cách biệt, Hồn phách gặp nhau chỉ mộng thôi... Sau đó, nàng dừng lại, không đọc nữa, đôi con ngươi đen lay láy long lanh chuyển động, đảo một vòng mắt nhìn tất cả mọi người đang đứng ngẩn ngơ trong phòng. Tiếp theo đó, nàng cất tiếng cười dòn tan, rộn rã, cười đến độ lăn quay lên trên bộ ghế salon, cười đến độ thở hơi không nổi, cười đến độ phải vịn vào Hạnh Tú vừa đẩy, vừa lắc, vừa kéo, cười đến độ ôm lấy bụng mình, cười đến độ mái tóc ngắn cũn cỡn phủ lòa xòa trước trán... nàng vừa cười vừa nói: - Tất cả mọi người đều bị tôi gạt hết cả rồi, tôi nào có thuộc hết cả bài đâu, ngoài đoạn thứ nhất ra, tôi chỉ thuộc lỏm bỏm vài câu phía dưới, tôi cứ đọc bô lô ba la, lốp bốp lộp bộp, mọi người chẳng nghe rõ gì hết, gặp nhằm câu tôi thuộc, tôi bèn đọc thật lớn tiếng ra, những câu không thuộc, tôi bèn cứ: Nam mô a di đà Phật, A di đà Phật đại từ đại bi, đại từ đại bi a di đà Phật... thế mà mọi người cũng chẳng có ai nghe ra, ha ha ha! Ha ha ha... Nàng cười một cách vô cùng đắc ý, vô cùng buông thả, vô cùng tinh nghịch, không một chút giữ gìn. Làm cho cả nhà đều cười theo hăng hắc. Một lúc sau, khi đã kềm lại được tiếng cười, nàng nghiêm sắc mặt lại, nói với chàng: - Chúng ta làm lại từ đầu nhé, lần này em ăn gian, coi như chúng ta hòa nhé. Bây giờ, chúng ta thi đọc bài Tỳ Bà Hành đi! Chàng bị một bài học, học được một lần khôn: - Được. Em đọc trước, chúng ta một người đọc trước, một người đọc sau. Phải đọc từng chữ cho rõ, tính theo giờ, Hạnh Tú, em lo tính giờ đi nhé! Nàng trừng mắt nhìn chàng hết mấy giây, sau đó, nàng hơi xốc lại quần áo, nghiêm sắc mặt, ngồi thật ngay ngắn trên ghế salon. Sắc mặt nàng trang trọng và nghiêm túc, đoan trang và thùy mị, nàng bắt đầu đọc từng câu từng chữ, rõ ràng, mạch lạc: - Tầm Dương giang đầu dạ tống khách, Phong diệp lô hoa thu sắt sắt, Chủ nhân hạ mã khách tại thuyền, Cử tửu dục ẩm vô quản huyền... Tạm dịch: - Bến Tầm Dương canh khuya đưa khách, Gió Thu sang xào xạc lá vàng, Người đi kẻ ở quan san, Rượu không uống cạn, nào mang tiếng đàn... Nàng đọc một hơi đến hai câu cuối cùng: - Tọa trung khấp hạ thùy tối đa, Giang Châu Tư Mã thanh sam thấp! Tạm dịch: - Ai là người khóc thật nhiều, Giang Châu Tư Mã ngậm ngùi áo xanh! Thế mà không sai một chữ, không sót một lời, làm cho cả nhà đang có mặt trong phòng đều phải ngẩn ngơ, há hốc mồm kinh ngạc, đành phải chào thua! Đó là chuyện bao lâu trước rồi? Hơn ba năm rồi! Thời gian trôi qua sao mà nhanh quá, lúc đó, nàng mới vừa lên đại học năm thứ nhất, từ một cô bé học trò thành sinh viên đại học, nét ngây thơ vẫn còn chứa đầy trong ánh mắt nụ cười, trông nàng tươi non như nụ hoa hàm tiếu. Và cũng chính ngày hôm đó, ngày thi đọc thơ Đường đó, chàng đã tự hiểu một cách sâu xa rằng, định mệnh đã an bài cho cô gái này sẽ đóng vai chính trong cuộc đời chàng! Đúng vậy, nàng quả thật đã trở thành vai chính trong cuộc đời chàng, thế nhưng, chàng lại chỉ là vai phụ trong cuộc đời nàng! Chỉ tại vì, đã có người nhanh chân chiếm đi cái chỗ của vai chính đó - mà người đó lại là em trai chàng, Lương Chí Trung. Chí Trung, cái tên đó thoáng qua trong lòng chàng, đem lại một cảm giác đau đớn đến xót xa, chàng bất giác đưa mắt nhìn đồng hồ, đã hơn mười một giờ khuya rồi. Chí Trung vẫn chưa về nhà, những lúc gần đây, hình như Chí Trung vô cùng bận rộn, mỗi đêm đều đến nửa khuya mới về đến nhà. Nó đang lưu luyến ở chốn nào? Xảy ra câu chuyện quyết liệt như thế với Tâm Nhụy, vậy mà trông nó có vẻ vẫn bình chân như vại, không chút buồn phiền. Chí Văn hơi cắn cắn răng, trong sự phẩn nộ đến gần như đau khổ, chàng thấu hiểu được một điều rằng: sự nồng nhiệt của Chí Trung đối với Tâm Nhụy đã qua đi rồi. Cũng giống như những cô bạn gái mà nó đã quen biết trước đây, sự nồng nhiệt của nó chỉ duy trì được có ba phút. Tâm Nhụy, cái ba phút mà nàng có được đã đến hạn kỳ rồi. Tại sao Tâm Nhụy lại chọn Chí Trung? Tại sao mình lại trở thành vai phụ? "Người anh", đúng rồi, người anh! Nàng chỉ xem chàng như một người anh, một đối tượng để kể lể, một đối tượng để nói chuyện, chứ không phải là một đối tượng để yêu đương! Chàng giận dữ và buồn bực hít vào một hơi thuốc thật dài, bên tai chàng lại nghe tiếng của nàng thét lên giận dữ với chàng: - Cút đi! Lương Chí Văn! Tôi hận anh! Tôi hận anh! Hận cả hai anh em anh! Chàng cắn chặt lấy đầu lọc của điếu thuốc lá, trong lòng chàng có một cảm giác co rút đớn đau, đau đến độ chàng bất giác phải hít vào một hơi dài xuyên qua kẻ răng. Tại sao? Chàng giận dữ tự hỏi mình: tại sao mình lại lỗ mãng đến như thế? Tại sao lại phá hoại đi cái địa vị của mình trong lòng nàng? Tại sao lại làm mất đi sự kính yêu của nàng đối với mình? Thế nhưng... chàng nhắm mắt lại, hồi tưởng lại nét dịu dàng trên bờ môi nàng, thân hình run rẩy nhè nhẹ của nàng, đôi môi nóng bỏng của nàng, mùi hương thoang thoảng mê đắm thoát ra từ da thịt thiếu nữ ngây thơ của nàng... đột nhiên chàng ngồi bật dậy từ trên giường, tuy rằng là mùa Đông, thế nhưng chàng cảm thấy như dọc xương sống của mình có một luồng mồ hôi lạnh đang nườm nượp tiết ra. Lương Chí Văn, mi không thể nghĩ đến chuyện này nữa, mi không hề có quyền nghĩ đến nó nữa! Chàng loạng choạng bước chân xuống giường, loạng choạng xông về hướng phòng rửa mặt, chàng đút đầu xuống ngay phía dưới vòi nước, xả một hơi nước lạnh lên đầu, lên mặt mình. Sau đó, chàng xông trở về phòng, xông đến phía trước bàn học, cần phải tìm một cái gì để làm mới được! Cần phải tìm cái gì để làm mới được! Chàng tìm được một khúc cây, lại tìm được cây dao dùng để điêu khắc của mình, bắt đầu cắt đẻo khúc cây đó một cách vô ý thức, chàng khoét đi một mảnh cây, lại khoét đi mảnh thứ hai, lại khoét đi mảnh thứ ba... khi chàng phát giác ra rằng mình đã cắt đẻo khúc cây đó ra thành mảnh vụn một cách vô ý thức, chàng bèn thiểu não quăng đi cây dao điêu khắc trên tay mình. Đem tất cả những mảnh vụn của khúc cây quăng vào sọt rác, chàng ngồi tựa sát vào chiếc ghế bên cạnh bàn học, đưa tay thọc vào túi áo tìm gói thuốc lá, ở tận cùng của túi áo, có một hạt gì tròn nhỏ đang di động, bất giác chàng đưa tay móc nó lên, đó chính là hạt hồng đậu ngày nào! Xòe lòng bàn tay ra, chàng dán mắt nhìn vào hạt đậu màu đỏ tươi, tròn trịa bóng loáng. Hạt tương tư? Tại sao hạt hồng đậu lại được gọi là hạt tương tư? Chàng lại loáng thoáng nhớ đến buổi chiều ngày nào, trong sân trường của Tâm Nhụy, chàng đã nhặt lên một trái đậu khô nằm khép nép trên sân, và cũng từ đó trồng xuống một đoạn tương tư mong nhớ! Một hạt hồng đậu, sao lại tương tư? Chàng lại nhớ đến sắc mặt ngây thơ của Tâm Nhụy, nàng nhướng đôi chân mày lên, nói với chàng: - Hôm nào, anh phải kể cho em nghe câu chuyện này, một hạt hồng đậu! Nói cho nàng nghe câu chuyện này? Làm sao nói cho nàng nghe bây giờ? Không không, đây là một câu chuyện không bao giờ có kết quả, một câu chuyện không đầu không đuôi. Một câu chuyện vĩnh viễn không có cách gì kể lại cho nàng nghe. Chàng đứng dậy, đi đến bên cửa sổ, mở cửa sổ ra, chàng cầm hạt hồng đậu trên tay, định quăng ra cửa sổ, đột nhiên, bàn tay của chàng bổng dừng lại, đầu chàng thoáng qua một bài từ về cây hồng đậu của người xưa, trong đó có hai câu như thế này: - Nê lý hưu phao thủ, Pha tha sinh tác tương tư thụ! Tạm dịch: - Đừng nên quăng xuống đất mềm, E rằng đậu sẽ lên mầm tương tư! Đành thôi! Đành thôi! Đành thôi! Chàng lại để hạt đậu đỏ đó trở vào túi áo, nặng nề ngồi phịch xuống chiếc ghế bên cạnh bàn học. Suy nghĩ hồi lâu, chàng rút ra một xấp giấy viết thư, cầm bút lên, chàng bắt đầu viết nguệch ngoạc trên giấy: - Tính ra một hạt đậu kia, Được bao nhiêu gánh tương tư hở trời? Muốn buông mà chẳng nở rời, Nghe chăng tiếng gió mưa rơi não nề!o0o Chỉ là một hạt đậu thôi, Sao đem tình ý mềm môi rượu nồng! Muốn buông mà chẳng nở rời, Lòng sầu sao để bời bời mối tơ!o0o Tại sao một hạt đậu thơ? Để cho người mãi ngẩn ngơ không lời! Muốn buông mà chẳng nở rời, Để cho muôn kiếp trọn đời xanh xao!o0o Chỉ như một hạt đậu sao? Trơn tròn tươi đẹp như bao nhiêu đời! Muốn buông mà chẳng nỡ rời, Hỏi người có biết cho lời tình chăng? Viết xong, chàng đọc đi đọc lại! Đành thôi! Đành thôi! Đành thôi! Thật là vô duyên, nhạt nhẽo biết mấy! Chàng đút nguyên xấp giấy trở vào hộc tủ, đứng dậy, chàng bắt đầu đi vòng vòng quanh phòng. Tự cảm thấy rằng, mình giống như một thứ côn trùng bị bao vây trong cái kén tằm kiên cố, chung quanh đều là những mối tơ giăng giăng, bao vây trùng trùng điệp điệp, xông xáo thế nào cũng không thoát khỏi vòng vây. Chàng đứng dừng lại bên cửa sổ, đưa mắt nhìn ra ngoài, bên ngoài, trời đang lất phất rơi những giọt mưa nhỏ, dần dần hạt mưa trở nên nặng nề hơn, tiếng mưa rơi đều đều trên mái ngói, phát ra tiếng tí tách buồn tẻ. Chàng giật mình nhớ ra, mùa mưa ở Đài Loan lại đến nữa rồi! Năm ngoái cũng vào lúc bắt đầu mùa mưa, trời lạnh đất hàn, chàng đã từng cùng Tâm Nhụy, Hạnh Tú, Triệu Chấn Á, Chí Trung, mọi người ngồi quây quần bên bếp lửa ăn món lẩu, trời lạnh thức ăn nóng, ai nấy suýt soa hít hà. Bắt đầu từ bao giờ, Triệu Chấn Á và Hạnh Tú chia tay nhau, giữa đường có anh chàng Phương Hạo xen vào. Còn Tâm Nhụy? Tâm Nhụy và Chí Trung yêu nhau chớp nhoáng, lại chớp nhoáng gây gỗ nhau, như thể trò chơi con trẻ. Sao vậy? Chỉ trong vòng có một năm, mà đã cảnh cũ còn đây, người xưa đâu tá? Có tiếng động ở ngoài cửa ra vào, Chí Trung rút cuộc cũng đã trở về rồi! Chàng nghe tiếng Chí Trung đang cởi giày, đóng cửa, miệng phát ra tiếng hát ư ử, nhẹ nhàng... đồ khốn nạn! Thế mà hắn vẫn còn hát hò được à! Ngó bộ hắn vô cùng thoải mái, vô cùng vui vẻ thế kia! Chí Văn nhảy dựng lên, mở cửa phòng, chàng chận ngay trước mặt Chí Trung: - Vào đây nói chuyện một tí được không? Chí Trung nhìn chàng bằng đôi mắt phòng bị: - Em mệt mỏi dữ lắm rồi, em phải đi ngủ ngay đây! Chàng đưa tay kéo Chí Trung vào phòng, đóng cửa lại, chàng dán mắt nhìn vào Chí Trung. Chí Trung mặc trên người chiếc áo khoác ngoài bằng vải jean, trên tóc, trên vai, đều thấm đẫm nước mưa, ướt mèm. Trên gương mặt hồng hào, khỏe mạnh của chàng, dù bị gió gay gắt thổi làm đỏ bừng, thế nhưng đôi mắt trông vẫn hừng hực có thần. Đầu mày đuôi mắt chàng, nhìn không ra có một chút gì phiền muộn, một chút gì bất an, hoặc một chút gì tương tư đau khổ. Chí Văn hít vào một hơi thật sâu, thật dài, lửa giận dữ từ trái tim chàng bừng bừng nổi dậy, lan truyền thật nhanh ra khắp tứ chi chàng. Chàng trầm giọng hỏi: - Em vừa đi đâu về đó? Chí Trung tháo đôi găng tay ra cầm trên tay, chàng dùng đôi găng tay đập đập lên trên thành ghế một cách hững hờ, chán nãn, đôi mắt chàng tránh tiếp xúc với Chí Văn, chàng quay đầu nhìn vào chiếc đèn trên bàn, nói một cách bất mãn: - Sao vậy? Ba còn không canh xem em đi đâu, làm gì, vậy mà anh lại canh em à? Chí Văn cắn cắn răng, nói một cách kiên nhẫn: - Không phải anh canh em, mà anh chỉ muốn biết xem em đi đâu? Sao lại đi đến khuya dữ vậy? Chí Trung nói: - Ở nhà một người bạn đánh bài chơi, được không? Không giết người cướp của, cũng chẳng làm chuyện gì quấy, được chưa? Chí Văn nhìn chàng trừng trừng: - Em vẫn không đến thăm Tâm Nhụy, phải không? Ngay cả điện thoại cũng không gọi cho người ta một tiếng? Em dự định... rồi im hơi lặng tiếng như thế luôn sao? Ánh mắt của Chí Trung từ ngọn đèn trên bàn đưa qua nhìn vào Chí Văn, chàng nhìn nhìn vào phía cằm của Chí Văn, vết thương ở đó vẫn còn chưa lành hẳn, chàng nói: - Anh Hai, chẳng lẽ anh định đánh nhau với nhau em vì Tâm Nhụy nữa hay sao? En nghĩ rằng, em đã nói rất rõ lập trường của mình cho anh nghe rồi mà! Trong tự điển của cuộc đời em không bao giờ có hai chữ xin lỗi, anh đừng bao giờ nghĩ đến chuyện thuyết phục em đi xin lỗi ai cả! Nếu như nàng muốn chia tay với em như thế, chẳng lẽ em lại phải đi năn nỉ, van xin nàng hãy hồi tâm chuyển ý hay sao? Hai anh em chúng ta sống với nhau từ nhỏ đến lớn, anh có thấy em cầu cạnh ai bao giờ không? Lúc đầu nàng và em đến với nhau, là cũng do bởi nàng cam lòng tình nguyện, chứ em có miễn cưỡng nàng bao giờ đâu! Thậm chí, em cũng đã có theo đuổi nàng đâu! Chí Văn hít vào một hơi thật nặng nề: - Hừ! Chẳng lẽ em muốn nói rằng, nàng theo đuổi em sao? Chí Trung ngưng đập đôi găng tay vào thành ghế, chàng nghiêm sắc mặt nói: - Cũng không phải! Anh Hai, để em nói cho anh nghe, chuyện của em và Tâm Nhụy, thành thật mà nói, đã không còn hy vọng gì rồi! Anh đừng nên hao hơi tổn sức, tìm cách kéo chúng em lại với nhau làm gì! Chí Văn trừng mắt lên: - Hừ! Cái gì gọi là không còn hy vọng nữa? Mi nói cho rõ xem, như vậy là nghĩa lý gì? Chí Trung nói một cách trầm tư: - Em công nhận, Tâm Nhụy là một cô gái rất dễ thương, lúc đầu, nàng cười đùa rất vui vẻ, tính tình hoạt bát, ngổ ngáo, vì vậy quả thật là có một khoảng thời gian nàng đã thu hút được em, làm cho trái tim em vô cùng rung động. Thế nhưng, đến khi em và nàng chính thức chơi với nhau, thì nàng lại thay đổi hoàn toàn, nàng trở nên thích khóc lóc, thích giận hờn. Suốt ngày, nếu không khóc bù lu bù loa thì cũng giận hờn mặt mày sưng sỉa, anh Hai, anh biết tính em mà, em là một người xuề xòa dễ dãi, chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không, không bao giờ câu nệ tiểu tiết, em không biết nịnh hót người, và cũng chẳng biết chìu chuộng ai. Lúc đầu, nàng giận dỗi em còn có đau lòng chút ít, còn chìu chuộng theo nàng chút ít, đợi đến khi nàng cứ giận dữ suốt ngày, thì em không còn chịu đựng nổi nữa. Em cảm thấy rằng, về sau này, khi em và nàng ở cạnh bên nhau, là một sự chịu đựng, là một cực hình, chứ không còn là sự vui vẻ nữa! Mấy lúc sau này, nàng không đến làm phiền em, em cảm thấy vô cùng thoải mái. Anh xem, tình trạng đã đi đến nước đó, thì còn hy vọng gì nữa? Chí Văn nói một cách thật thành khẩn: - Em có bao giờ nghĩ rằng, nàng trở nên thích khóc, thích giận dữ, cũng tại vì em đã quá hung hăng, quá bướng bỉnh mà ra không? Chí Trung gật gật đầu: - Có thể là như vậy. Thế nhưng, từ trước tới nay em là như thế, nếu như nàng không thích sự hung hăng, bướng bỉnh của em, thì ngay từ lúc đầu nàng đừng nên chơi với em, nếu đã chơi với em, thì nàng phải chấp nhận em như thế chứ! Chí Văn càng thêm thành khẩn, càng thêm tha thiết, giọng nói của chàng gần như van xin: - Chẳng lẽ em không thể vì nàng mà sửa đổi mình lại một tí sao? Đàn bà con gái, trời sinh ra là yếu đuối hơn đàn ông, em nhường nàng một tí, có thiệt thòi gì đâu! Tình yêu, bản thân nó là phải nhường nhịn, nếu như em quả thật lòng yêu nàng, thì đối với từng ánh mắt, nụ cười của nàng, từng cái quơ tay, múa chân của nàng, đều có thể làm cho em quan tâm, chú ý đến, thậm chí, ngay cả những khuyết điểm của nàng, em cũng có thể xem thành những ưu điểm... Chí Trung kêu to lên: - Ồ! Như thế mới gọi là tình yêu chăng? Anh đừng làm cho em cảm thấy mệt mỏi đến như thế chứ, được không? Anh xem, em có giống loại người như thế không? Đồng thời, nếu như thế mới gọi là tình yêu, thì giữa em và nàng, chưa có ai yêu ai cả! - Nói như vậy là thế nào? - Em không thể đem những khuyết điểm của nàng xem thành ưu điểm, nàng cũng không đem những khuyết điểm của em, xem thành ưu điểm được! Nếu không, đối với nhất cử nhất động của em, từng lời từng chữ của em nói ra, từng nụ cười từng cái chau mày của em... nàng cũng sẽ đều thưởng thức một cách tận tình, em nói đi xem phim kinh dị, nàng sẽ nói là em gan dạ, có khí phách nam nhi, em nói đi xem phim kiếp hiệp, nàng sẽ nói là em có bản sắc anh hùng, như vậy, không phải là mọi người đều vui vẻ hết hay sao? Như vậy thì sẽ không có cải nhau, sẽ không có khóc lóc ỉ ôi, cũng sẽ không có màn lôi lôi kéo kéo trên đường phố, xấu hổ cả lũ với nhau như thế! - Thì ra, em cần một loại chó vuốt đuôi! Chí Trung dùng sức đấm mạnh lên bàn một cái bốp: - Không phải! Em chỉ dùng cái công thức của anh đưa ra, để chứng minh cho anh thấy một điều rằng, giữa em và nàng, chưa hề có ai yêu ai cả! Chí Văn không còn chịu đựng nổi nữa, chàng bất giác cất cao giọng lên: - Tại sao em lại dễ dàng chối bỏ một đoạn đời tình cảm như thế? Em làm cho con người ta từ một cô gái vui vẻ, yêu đời, lạc quan, dằn vặt cho thành một cô gái tội nghiệp, đáng thương như thế, rồi bây giờ, em nói trắng trợn một câu, là chưa hề bao giờ yêu nhau, vậy là coi như xong rồi à? Tại sao em lại không có một chút tinh thần trách nhiệm gì cả vậy? Làm như cuộc đời là một trò đùa, tình yêu là một cuộc chơi thế này? Em chẳng khác nào như một đao phủ thủ! Em có biết em đã làm cho Tâm Nhụy trở thành như thế nào không? Em làm cho nàng mất đi lòng tự tôn, mất đi sự kiêu ngạo, mất đi nụ cười, mất đi sự tự tin... Chí Trung ngắt lời Chí Văn: - Khoan đã, khoan đã!... Tốt nhất là anh đừng nên chụp cho em nhiều thứ mũ như thế! Em biết rõ một điều, là trong lòng anh yêu thích Tâm Nhụy, nhiều hơn em yêu thích nàng rất nhiều, bây giờ không phải là lúc tốt nhất hay sao? Em nhường nàng lại cho anh... Chí Văn đập tay lên bàn một cái thật mạnh, sắc mặt chàng biến đi, trở nên trắng bệch: - Nói bậy! Đối với em mà nói, chẳng lẽ nàng chỉ là một món đồ chơi hay sao? Có thể tùy ý nhường nhịn? Tùy ý tặng người? Tùy ý quăng bỏ đi... Chí Trung cũng cất cao giọng chống chế lại, sự trách cứ của Chí Văn làm cho chàng nóng mặt: - Anh dám nói là anh không yêu nàng không? Anh dám nói là anh không thích nàng chăng? Anh nói đi! Anh nói đi! Chí Văn nổi giận lên, chàng cũng nói thật to tiếng: - Đúng vậy! Đúng là anh thích nàng, đúng là anh yêu nàng, anh muốn lấy nàng! Thế nhưng, nàng đã chọn em! - Đó là sự bất hạnh của nàng, mà cũng là sự bất hạnh của em! Chí Văn thét lên giận dữ: - Chí Trung, mi là một thằng khốn nạn không hơn không kém! Chí Trung nghiêng đầu, lạnh lùng nhìn Chí Văn, nói: - Kỳ lạ, tại sao anh lại nhất định bắt em phải tiếp tục chơi với Tâm Nhụy chứ? Chẳng lẽ anh không hiểu rằng, cái đoạn đường tình cảm đó đã chấm dứt rồi hay sao? Chẳng lẽ anh không hiểu rằng, nàng cần có một người đàn ông dịu dàng, đa tình, mà em thì không hề là loại người đàn ông mà nàng cần hay sao? Nàng cũng không phải là loại người yêu mà em cần, chúng em, từ lúc bắt đầu đã là một sự sai lầm to lớn, tại sao lại nhất định phải tiếp tục sai thêm nữa? Bây giờ kết thúc như thế này, không phải là tốt hơn để sau này tạo thành nhiều cái sai hơn nữa, rồi ngồi đó hối hận, nuối tiếc hay sao? Anh Hai, nếu như anh nhất định bắt em phải chính miệng nói ra, em quyết định... Chí Văn tiếp lời một cách lạnh lùng: - Quyết định không tiếp tục tới lui với Tâm Nhụy nữa chứ gì! Chí Trung đón nhìn ánh mắt của Chí Văn, nói một cách thẳng thắn: - Đúng vậy! Em nói cho anh biết, Tâm Nhụy hoàn toàn không thích hợp với em, em cần có một cô gái hoàn toàn tôn sùng em, như anh đã nói vậy đó, một cô gái có thể đem những khuyết điểm của em xem thành ưu điểm! Một cô gái không hề biết nói chữ "không" với em! Một cô gái có thể xem em như thần tượng... Chí Văn hừ một tiếng bằng giọng mũi: - Trên đời này có một người con gái như thế chăng? Chỉ e rằng đến kiếp sau em cũng chưa tìm được! Chiếc cằm của Chí Trung hất cao lên, trong lúc cuống quýt, chàng nói không suy nghĩ: - Ai nói thế chứ? Sao anh biết rằng không có người tôn sùng em? Yêu em? Luôn luôn lúc nào cũng nghe theo những lời em nói, không bao giờ phản đối em bất cứ chuyện gì? Em có quen với một cô gái như thế, nàng dịu dàng như nước, đẹp như tranh vẽ, ngoan ngoãn như con cừu non... Chí Văn nổi giận xung thiên, đôi chân mày chàng nhướng lên thật cao, đưa tay ra, chàng chụp ngay lấy phần áo trước ngực của Chí Trung, giận không thể kềm chế được, chàng la lên thật to: - Thì ra là vậy! Bây giờ mi mới chịu nói thật lòng mình, thì ra là tại vì mi thay lòng đổi dạ! Thảo nào mà mi không thèm đến với Tâm Nhụy nữa, thảo nào mà mi nói xấu Tâm Nhụy đủ điều! Thì ra mi đã có bạn gái mới! Thì ra mi có mới nới cũ! Vì vậy mà mi cải nhau với Tâm Nhụy, mi cố ý cải nhau với nàng... Chí Trung cũng kêu lên: - Không phải như vậy! Anh đừng có ngậm máu phun người như thế! Em quen với Vũ Đình là chuyện sau khi cãi nhau với Tâm Nhụy kia, chưa được một tháng nữa mà, thật sự, nếu như Tâm Nhụy không cãi nhau với em, thì em sẽ không hề có dịp để quen với Vũ Đình! Anh đừng nên đem nguyên nhân hậu quả ra làm đảo lộn như thế... Chí Văn kêu to lên: - Tao không cần nguyên nhân hậu quả gì hết! Vì dù sao thì mi cũng đã thay lòng đổi dạ, dù sao thì cũng là do bởi một cô gái khác xen vào! Mi! Mi là một thằng khốn nạn vô tình bạc nghĩa! Mi là một thằng khốn nạn không có tinh thần trách nhiệm! Mi là một thằng khốn nạn đùa giỡn với tình cảm! Tâm Nhụy vì mi, gầy sụt đi không còn ra hình dạng người, thế mà mi lại suốt ngày lưu luyến bên cạnh một cô gái khác! Mi! Mi có phải là người hay không? Mi... Chí Trung vùng vẫy, chàng bị mắng đến nóng mặt, bắt đầu phản công lại bất kể mọi việc: - Buông tôi ra! Anh yêu nàng, tại sao anh không theo đuổi nàng? Mà lại nhất định phải gán nàng vào cho tôi? Anh mới là thằng khốn nạn! Chẳng những khốn nạn, mà còn hồ đồ nữa! Chẳng những hồ đồ, mà còn là một thằng ngốc! Anh không dám theo đuổi người con gái anh yêu, mà lại ở đây làm bộ như là mình thanh cao dữ lắm! Nói toàn là những chuyện đạo đức ruồi bu! Hủ lậu, lỗi thời! Đúng lý ra anh phải sống vào thế kỷ thứ mười tám mới phải, anh là một người đầu óc không tỉnh táo, không chịu phân biệt trắng đen... Chí Văn giận đến run rẩy cả người, giọng nói của chàng cũng biến đi: - Đầu óc tao không tỉnh táo, tao không biết phân biệt trắng đen? Tốt lắm, tốt lắm, tao đáng chết, tao khốn nạn, chỉ tại vì tao nghĩ tình anh em, nên mới để cho Tâm Nhụy lâm vào tình trạng thê thảm như thế này! Mi mắng rất đúng, lẽ ra tao phải biết từ trước mi không phải là người, lẽ ra tao phải theo đuổi nàng ngay từ lúc đầu tiên!... Chàng cắn lấy đôi môi, sắc mặt xanh mét: -... Tao biết rằng tao đánh không lại mi! Tao cũng biết rằng vết thương dưới cằm tao vẫn chưa lành hẳn! Thế nhưng, tao không thể không đánh mi được! Chàng cung tay lên đấm một cái ngay vào cằm của Chí Trung, Chí Trung bật ngửa người ra phía sau, tránh được cú đấm đó. Thế nhưng, căn phòng quá nhỏ, cái bật người đó làm cho chàng ngã nhào lên giường. Chí Văn lập tức nhào theo lên giường, nguyên cả thân mình đè lên người chàng, không ngừng cung tay nắm lại đấm vào cằm chàng, Chí Trung né bên phải, tránh bên trái, dùng tay đẩy đầu của Chí Văn lên phía trên, miệng không ngừng thét lên ỏm tỏi: - Anh đừng có nổi điên! Tôi đang nhịn anh đấy nhé! Nếu muốn đánh nhau, hai thằng anh hợp lại cũng đánh không lại tôi đâu! Anh còn đánh nữa hử! Anh còn đánh nữa hử! Anh làm tôi nổi giận lên, thì tôi không nghĩ tình anh em đâu đó nhá! Anh vẫn còn đánh hử? Anh đúng là đồ điên mà! Chí Trung cung tay phản công lại rồi, Chí Văn từ trên giường bị té lăn quay xuống đất, đôi mắt Chí Trung cũng đỏ ngầu, đôi chân mày dựng ngược lên, anh chàng đã thật sự nổi giận, nhào lên trên, chàng chụp lấy Chí Văn, cũng nắm tay lại đấm tới tấp. Trong nhất thời, chiếc bàn trong phòng bị ngã nghiêng, chiếc ghế cũng bị lăn quay ra, chiếc đèn rớt xuống đất bể tan tành, ly tách trên bàn bể nằm ngổn ngang trên đất... trong phòng, tiếng loảng xoảng của đồ đạc bể va chạm vào nhau nghe đến đinh tai nhức óc... Mọi người trong nhà đều đã bị tiếng hỗn loạn, ồ ào trong phòng làm cho thức giấc, Hạnh Tú là người đầu tiên nhào vào đến phòng, hai vợ chồng ông Lương vào theo sau. Hạnh Tú thét lên: - Anh Hai, anh Ba! Hai người điên hết rồi hả? Dừng tay lại! Mau dừng tay lại đi không? Dừng tay lại! Nàng xông đến bên cạnh họ, ôm chầm lấy Chí Trung. Vì, Chí Trung đang cưởi lên người Chí Văn, đấm chàng lia lịa. Bà Lương thét lên kinh hoàng: - Trời ơi! Tại làm sao mà ra đến nông nổi này? Một tuần lễ mà đánh nhau hai lần rồi! Lúc còn bé hai anh em thương nhau lắm mà, sao khi lớn lên lại trở thành kẻ thù như thế này? Ông Lương giận đến phùng mang trợn mắt: - Hai đứa chúng bây có biết xấu hổ không? Anh em đánh nhau vì một đứa con gái? Con gái trên cõi đời này hằng hà sa số, tại làm sao mà cả hai anh em đều chỉ biết có Hạ Tâm Nhụy thế kia! Chí Trung nhảy dựng lên, vẫn còn giận không thể tả, chàng nói bằng một giọng bực bội: - Ba! Ba đừng nên lẫn lộn như thế, không phải tụi con đang "dành" Hạ Tâm Nhụy! Mà là tụi con đang "nhường" Hạ Tâm Nhụy! Anh Hai không cho con bỏ nàng kia kìa! Đúng là kỳ cục không giống ai! Nói xong, chàng xông một mạch ra khỏi phòng của Chí Văn.Chí Văn nằm trên đất, phía dưới cằm của chàng lại bị rách, miệng cũng bị rách, có một dòng máu đang ri rỉ chảy ra bên khóe miệng. Bà Lương lo lắng cúi người xuống xem xét: - Sao con? Bị thương có nặng lắm không? Có cần phải gọi bác sĩ đến không? Chí Văn cố gượng ngồi dậy, dựa vào tường thở hào hển, một mặt lắc đầu lia lịa: - Con không sao cả! Ba, mẹ, ba mẹ đi ngủ đi! Xin lỗi, con giận quá nên mất khôn! Bà Lương vẫn còn lo lắng: - Con thật sự không việc gì phải không? Hạnh Tú nói: - Ba, mẹ! Ba mẹ đi ngủ đi, để con lo cho anh Hai! Yên tâm đi, chút thương tích bên ngoài này mà có nghĩa lý gì! Ông Lương thở dài thườn thượt, hai vợ chồng già lùi ra khỏi phòng. Hạnh Tú đứng dậy, đi theo đóng cửa phòng lại, nàng dìu Chí Văn đến ngồi bên giường, dùng khăn lông ấn lên trên vết thương ở miệng của chàng. Nàng nhìn chàng chăm chú, thở ra một hơi dài: - Anh Hai, anh cũng hồ đồ quá đi thôi, phải không? Đánh nhau, có giải quyết được vấn đề không? Anh có thể "đánh" được anh Ba cho Tâm Nhụy không? Chí Văn nhìn Hạnh Tú, trong lòng chàng có nghìn lời vạn tiếng, nhưng không mở miệng nói được câu nào. Thế nhưng Hạnh Tú có thể từ đôi mắt của anh mình, đọc ra muôn nghìn nổi đắng cay. Nàng trừng trừng nhìn Chí Văn, bất giác buột miệng nói: - Anh Hai! Tại sao anh không theo đuổi nàng? Chàng cũng nhìn nàng trừng trừng, đáy mắt chàng thẳng thắn, chân thành, giọng chàng khàn hẳn đi: - Anh có thử, nhưng đã thất bại! Trong lòng nàng chỉ có Chí Trung, anh... anh chỉ tự rước cái nhục vào thân mà thôi! Thật vậy sao? Hạnh Tú càng thêm ngẩn ngơ hơn nữa!
QUỲNH DAO
Hạt Đậu Tương Tư
Chuyển Ngữ: Vũ Thảo
Chương 12
Mùa mưa đã đến. Buổi tối, khí trời càng trở nên lạnh lẽo, thế nhưng, trong phòng khách nhà Đỗ Mộng Thường, không khí lại chan hòa sắc Xuân đầm ấm. Mộng Thường tránh vào trong nhà bếp, đang dùng lò nướng, nướng một số bánh ngọt kiểu Tây, mùi vị ngọt ngào của sửa đang tỏa lan khắp cả căn phòng. Bà đứng tựa nghiêng vào tường, đôi mắt hững hờ nhìn vào chiếc lò nướng, không phải để canh chừng bánh, mà chỉ để có thể lắng nghe tiếng cười nói rộn rã vang lên từ phòng khách. Mọi việc đều đã xảy ra vô cùng kỳ diệu, kỳ diệu đến độ không thể tin tưởng nổi. Lúc đầu, Hạ Hàn Sơn dẫn Phương Hạo đến, dụng ý tương đối rõ ràng. Mộng Thường nhìn thấy Phương Hạo mặt mũi đẹp trai, phong độ nhã nhặn, trong lòng bà vô cùng yêu mến, chỉ mong chuyện vui xảy ra càng nhanh càng tốt. Ai ngờ, Phương Hạo khám bệnh hoàn khám bệnh, khám xong bèn kê toa cho thuốc, kê toa xong là đứng dậy đi ngay, lúc nào cũng vô cùng lễ phép và nghiêm trang quá độ. Xem bệnh được mấy lần, giữa chàng và Vũ Đình vẫn cách nhau một trời một vực, không thấy có gì tiến triển. Mộng Thường bất đắc dĩ, tìm đủ trăm phương nghìn kế để làm vui lòng chàng, giữ chàng ở lại ăn cơm, làm đồ ăn thức uống cho chàng, thế là một hôm, anh chàng bác sĩ này đã cùng đi với "vị hôn thê" đến khám bệnh cho Vũ Đình, gáo nước lạnh này dội vào mặt Mộng Thường một cách vô cùng trắng trợn. Thế nhưng, Mộng Thường không bao giờ ngờ rằng, chàng trai trẻ cùng đến với "vị hôn thê" đó - Lương Chí Trung, lại như thể có duyên tiền định với Vũ Đình, hai người vừa gặp mặt nhau đã nói chuyện vô cùng tâm đắc. Ngày hôm sau, anh chàng trai trẻ thô lỗ và hào sảng đó, đã không mời mà đến. Từ đó, chàng trở thành người khách thường xuyên của nhà này, còn Vũ Đình thì sao? Nàng như thể ngọn tuyết sơn bị gió Xuân thổi tan đi băng giá, không chỉ thổi tan băng giá, mà trên đất còn nẩy lên những mầm non, không chỉ nẩy lên những mầm non, mà còn nở ra những nụ hoa hàm tiếu. Tất cả những chuyện đó, đã xảy ra một cách chớp nhoáng, nhanh đến đổi làm cho Mộng Thường có cảm giác luống cuống cả tay chân, không biết cách ứng phó, tất cả những biến đổi đó, đã chỉ xảy ra trong vòng một tháng. Nguyên cả một tháng nay, vì công việc trong bệnh viện quá bận rộn, nên Hạ Hàn Sơn rất ít khi đến nhà Mộng Thường, do đó, ngay cả Hạ Hàn Sơn cũng không biết rằng, anh chàng bác sĩ Phương Hạo mà ông giới thiệu, đã trở nên hữu danh vô thực, đã bị một anh chàng trẻ tuổi, không có một chút kiến thức gì về y học thay thế mất rồi. Mộng Thường rất mong gặp được Hàn Sơn để kể cho ông nghe, rằng sự chẩn đoán của ông đã rất đúng! Từ lúc gặp gỡ Chí Trung đến nay, Vũ Đình đã đầy đặn thấy rõ, kiều diễm thấy rõ, vui vẻ thấy rõ... nàng đâu còn là một cô gái nhỏ bệnh hoạn, yếu đuối, nắng không ưa, mưa không chịu như trước nữa, nàng đang giống như một nụ hoa được ngọn gió nồng nàn, ấm áp của mùa Hè thổi ngang qua, làm cho dần dần tỉnh dậy, dần dần nở tung ra từng cánh mỏng ngát hương. Quả thật muốn kể cho Hàn Sơn nghe! Quả thật muốn được gặp Hàn Sơn, vì bà còn có một chuyện bất ngờ khác muốn nói với ông! Có quá nhiều chuyện muốn nói với ông, để ông cùng chia xẻ với bà những niềm vui đang chất chứa trong lòng! Tuy rằng Chí Trung không phải do Hàn Sơn trực tiếp dẫn đến, nhưng cũng là do ông gián tiếp dẫn đến! Nếu như không có anh chàng bác sĩ Phương Hạo, thì làm gì có anh chàng Lương Chí Trung lù lù dẫn xác đến! Chưa biết chừng, từ nay trở đi, bệnh tình của Vũ Đình sẽ hết hẳn luôn, từ đây, là sự bắt đầu của một sinh mệnh mới, như con sâu thoát khỏi cái kén tằm xấu xí, đang vỗ cánh bay lên hóa thành con bướm rực rỡ đầy màu sắc. Sự bắt đầu của một sinh mệnh mới, đúng vậy, bà bàng hoàng tựa vào tường, vui mừng lóng tai lắng nghe, hình như bà đang nghe được tiếng cựa mình của sinh mệnh mới đó, đang tiến thẳng về phía bà. Trong phòng khách vang lên tiếng đàn dương cầm, Vũ Đình lại đàn nữa rồi! Đúng vậy, Vũ Đình đang ngồi trước chiếc dương cầm, mái tóc dài xỏa xuống bờ vai nhỏ, những ngón tay nàng nhanh nhẹn lướt trên những phím đàn, nhưng đôi mắt nàng đang nhìn vào Chí Trung, long lanh, mơ màng, say đắm. Thân hình Chí Trung đang tựa nửa người vào thành đàn, trên tay chàng vẫn còn cầm ly nước chanh do chính tay Vũ Đình làm cho chàng khi mới đến! Chàng chăm chú nhìn Vũ Đình, trong cuộc đời chàng, đã từng gặp đủ loại con gái hoạt bát, thế nhưng chưa bao giờ gặp người nào như Vũ Đình. Gương mặt nàng trắng trẻo, xinh đẹp như một miếng ngọc không tỳ vết. Ánh mắt nàng dịu dàng, lung linh như hai vì sao lấp lánh. Giọng nói nàng trong trẻo, như tiếng chim hoàng oanh hót líu lo, cả người nàng mềm nhũn như tơ, hơi thở nàng như mùi hoa lan hoa huệ, nàng như một đóa linh chi quý giá, sinh trưởng nơi u cốc thanh tịnh làm say đắm lòng người! Vũ Đình hỏi: - Anh có muốn nghe em hát không? Chí Trung kinh ngạc hỏi: - Em biết hát nữa à? - Em biết hát, nhưng rất ít hát. - Tại sao? Nàng thở ra một hơi dài, giọng nàng rõ ràng, uyển chuyển, thẳng thắn, tự nhiên, không có một chút giả vờ, kiểu cách: - Khi chưa gặp anh, em chỉ hát cho mẹ nghe, bây giờ gặp anh rồi, em có thể hát cho anh nghe. Tại vì... em rất thích rất thích anh! Chí Trung không kềm được sự rung động của con tim, chưa bao giờ chàng gặp người con gái nào thẳng thắn như nàng! Nếu như nàng là một cô gái tính tình ngổ ngáo, câu nói đó sẽ làm cho chàng cảm thấy nực cười, nếu như nàng là một người con gái hời hợt, câu nói đó sẽ làm cho chàng cảm thấy nàng giả dối. Thế nhưng, trên khuôn mặt trắng trẻo, xinh đẹp đó của nàng, như thể không nhuốm chút bụi trần, thanh tao thoát tục, lại nói ra bằng cả một tấm lòng thành thật, thẳng thắn, làm cho trái tim chàng không thể không cảm thấy phơi phới, hân hoan. Nàng đàn lên một loạt những âm thanh thật tuyệt diệu, lại nói nhỏ một câu: - Em hát bài này, cho anh! Nàng bắt đầu cất tiếng hát: Từ lúc gặp gỡ cùng anh, Không còn biết gì buồn khổ, Cười vui ca hát vì ai? Chỉ vì đời sống có anh! Đêm qua gió nhẹ rì rào, Như lời thì thầm tâm sự, Mình em tựa cửa vì ai? Chỉ vì mong nhớ đến anh! Sáng nay giọt mưa tí tách, Dội đi một khoảng lặng yên, Đêm nay thao thức vì ai? Chỉ vì náo nức mong anh! Như nay đèn đêm mờ ảo, Một đôi bóng nhỏ lung linh, Đầy lòng hoan ca vì ai? Chỉ vì trước mắt có anh! Nàng say sưa hát, lời hát rõ ràng, thanh âm ngọt lịm, ánh mắt sáng ngời. Chí Trung nhìn nàng chăm chú, nghe đến ngẩn ngơ! Nàng vừa đàn, vừa hát, lập đi lập lại, một lần rồi một lần. Đôi mắt to đen của nàng mở ra lặng lẽ, đôi con ngươi đen tuyền lóng lánh, nhìn chàng không chớp, cái nhìn đó của nàng làm cho trái tim chàng run rẩy, đầu óc chàng quay cuồng, tư tưởng chàng mơ hồ. Hình như nàng đang chìm đắm trong dòng âm thanh dịu dàng, thanh thoát đó, chìm đắm trong nghìn mối tơ vương quấn quýt, nhẹ nhàng đó, nàng cứ đàn mãi không ngừng, hát mãi không ngừng, nàng hát đến mê đắm, chàng nghe đến mê đắm. Khi nàng hát đến câu "Đầy lòng hoan ca vì anh? Chỉ vì trước mắt có anh!" lần thứ năm, Chí Trung không dừng được, chàng đưa tay ra, nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn đang nhảy múa trên những phím đàn của nàng, những ngón tay nàng bị những phím đàn lạnh lẽo làm cho lạnh như băng! Chàng đưa bàn tay đó lên môi mình, dùng nhiệt độ của đôi môi làm cho ấm áp lên, nhưng ánh mắt chàng vẫn nhìn nàng chăm chú. Thế là, nàng không thốt lên một lời nào, lặng lẽ ngã người vào lòng chàng. Chàng ôm chặt nàng vào lòng, dùng đôi môi mình đặt lên đôi môi nàng, nàng hưởng ứng lại một cách vụng về, răng họ chạm vào nhau, cuống quýt. Trái tim chàng được sự vui mừng tràn ngập, được niềm hoan lạc đong đầy, được sự thương xót và bất ngờ làm cho kinh động. Chàng ôm đầu nàng tựa sát vào vai mình, hỏi nhỏ bên tai nàng: - Chưa bao giờ có ai hôn em sao? Nhỏ ngố? Nàng run rẩy thở dài: - Mẹ có hôn. Chàng mỉm cười. Chàng nhỏ giọng nói, âm thanh tràn đầy thương xót và dấu yêu: - Cái đó khác. Chúng ta làm lại nhé! Chàng lại hôn nàng. Nhẹ nhàng, tỉ mỉ, dịu dàng, nóng bỏng. Trong cái khoảnh khắc đó, chàng nghĩ đến cái hôn đầu tiên giữa chàng và Tâm Nhụy. Bên bờ hồ Thanh Thảo, động tác hưởng ứng của nàng không vụng về chút nào, nàng phối hợp vô cùng chính xác, làm cho chàng lập tức khẳng định rằng đây không phải là lần đầu tiên nàng được hôn. Sau khi hôn xong, nàng chất vấn chàng: - Anh lão luyện dữ à! Anh hôn lần đầu tiên lúc bao nhiêu tuổi? - Mười tám tuổi!... Chàng trả lời, thật sự, chàng đang nói dối, mãi cho đến năm học Đại học năm thứ nhì, chàng mới hôn một cô gái lớn hơn chàng hai tuổi, chàng hỏi ngược lại: - Còn em? - Mười bốn tuổi! Nàng đáp một cách gọn gàng, nhanh chóng. Bây giờ, chàng hôn Vũ Đình, người con gái hiến dâng cho chàng nụ hôn đều tiên trong đời, không hiểu vì sao, "lần đầu tiên" này, lại làm cho trái tim chàng rúng động đến tột cùng. Nếu như trong cái khoảnh khắc đó, chàng có một mảy may nào cảm thấy có lỗi với Tâm Nhụy, thì nó cũng bị cái ký ức đó xóa nhòa đi thật nhanh. Một cô gái mới mười bốn tuổi đã biết hôn, không thể nào xem tình yêu là một cái gì quý giá trong đời, và cũng không thể nào chân thành trong tình yêu được. Chàng tiếp tục hôn Vũ Đình, nụ hôn chàng làm cho gương mặt nàng đỏ bừng lên, làm cho trái tim nàng đập bình bịch. Thân hình mảnh mai, yếu đuối của nàng, trong lòng chàng, trông thật nhỏ bé, thật mỏng manh. Một lúc sau, chàng ngẩng đầu lên, nhìn nàng tỉ mỉ, gương mặt nàng đỏ bừng như trái táo chín mùi, thơm ngát. Chàng trừng mắt nhìn nàng: - Thành thật mà nói, em không phải là người con gái đầu tiên anh hôn, mà cũng không phải là người thứ hai. Chàng nói, ngay cả chàng cũng không hiểu, vì sao mình lại nói một câu vô duyên như thế vào lúc này. Có thể, tự trong tiềm thức của chàng, chàng vẫn chưa muốn mình bị ràng buộc. Nàng mỉm cười e thẹn: - Em biết. Một người trẻ tuổi như anh, lại ưu tú như thế, có cá tính mạnh mẽ như thế, tính tình hào sảng, hoạt bát như thế... ít nhất cũng phải có từ một tá con gái trở lên yêu thích anh. Nếu như bây giờ anh có người bạn gái nào khác, em cũng không bao giờ hạch sách gì đâu, chỉ cần trong lòng anh có em, là đủ rồi! Chỉ cần anh thường đến thăm em, là đủ rồi! Chỉ cần anh thỉnh thoảng nghĩ đến em, là đủ rồi. Cho dù em chỉ chiếm được một phần mười hai của trái tim anh, em cũng... vừa lòng hả dạ rồi! Ồ! Đây mới đúng là người con gái mà chàng muốn tìm! Không thèm ghen tuông, không làm bộ làm tịch, không dễ dàng nổi giận, không nhỏ mọn tỵ hiềm, không chất vấn chàng về quá khứ cũng như tương lai... chàng lại ôm chặt nàng vào lòng, trái tim chàng rúng động đến tột cùng, chàng không kềm được lời thì thầm bên tai nàng: - Không có một cô gái nào khác, không có mười một cô gái nào khác, em chính là toàn bộ rồi đây! Chàng đã bất giác chối bỏ Tâm Nhụy ngay từ trong vô thức, thậm chí, chàng không hề cảm thấy có chút gì xấu hổ, ngượng ngùng. Nàng xúc động run rẩy trong vòng tay chàng, nỗi vui sướng hiện rõ trên đầu mày đuôi mắt của nàng, làm cho trái tim chàng lại một lần nữa như bị đốt cháy lên, nóng bỏng, chàng lại cúi đầu xuống, đôi môi chàng lại tìm bắt đôi môi nàng. Bánh ngọt đã nướng xong rồi, Mộng Thường bưng một khay bánh ngọt tỏa hương thơm ngát đi vào phòng khách, vừa nhìn thấy cảnh tượng đó, bà giật mình kinh hoàng, vội vàng lùi trở lại vào nhà bếp, đưa mắt nhìn vào lò nướng mà ngẩn ngơ. Thế là chuyện đã đến rồi! Bà nghĩ, thế là chuyện cũng đã đến rồi! Bà bàng hoàng nghĩ thầm, trong khoảnh khắc đó, bà không biết mình vui hay buồn, hoan lạc hay nuối tiếc, phấn khởi hay lo lắng... có thể, từ đây về sau, Vũ Đình sẽ cáo biệt con bệnh quấy rầy nàng suốt mười mấy năm nay! Thế nhưng, tình yêu là một thang thuốc nguy hiểm biết mấy! Nó có thể đem lại những tác dụng phụ nào không? Có trở thành căn nguyên của một chứng bệnh nào khác không? Trong lòng bà bần thần bất an, lúc buồn lúc vui, tại vì, chỉ có một mình bà hiểu rất rõ, ngay từ khi còn bé, trong tình cảm, Vũ Đình đã là một người yếu đuối biết mấy, ích kỷ biết mấy! Trong lúc Mộng Thường trốn vào trong nhà bếp suy trước nghĩ sau, có người dùng chìa khóa mở cánh cửa chính của căn nhà, bước vào phòng khách. Nghe tiếng cửa mở, Mộng Thường giật nảy người lên, Hàn Sơn đã đến! Trong những người khách của bà, chỉ có một mình Hàn Sơn có chìa khóa cửa, và cũng chỉ có một mình ông là người đến mà không báo trước. Bà vội vàng bưng lấy khay bánh ngọt, đi vào phòng khách. Trong phòng khách, đôi tình nhân nhỏ đó đang vội vàng buông nhau ra, Và Hạ Hàn Sơn thì sao? Hạ Hàn Sơn đứng ở đó, bị cảnh tượng nhìn thấy trước mắt làm cho kinh hoàng ngơ ngẩn. Ông gần như không tin ở đôi mắt của mình, ông trừng mắt nhìn Vũ Đình, lại quay đầu sang trừng mắt nhìn Chí Trung. Đồng lúc đó, Chí Trung hình như cũng kinh hoàng chấn động, chàng đưa mắt ngớ ngẩn nhìn Hàn Sơn, ngớ ngẩn mở hé miệng ra, không nói được một tiếng nào. Người tỉnh lại đầu tiên là Vũ Đình, gương mặt nàng đỏ bừng lên, nói một cách e thẹn: - Ồ, bác Sơn!... Để con giới thiệu với bác, đây là Lương Chí Trung, anh ấy là... Nàng đã thay đổi cách xưng hô với Hàn Sơn từ lâu, từ "bác Sĩ Sơn" ra thành "bác Sơn", từ "cháu" ra thành "con". Cuối cùng Hàn Sơn cũng tỉnh dậy, ông đưa tay khoác khoác về phía Vũ Đình, đôi mắt vẫn không rời khỏi Chí Trung, bây giờ, ánh mắt đó đã trở thành tương đối nghiêm khắc: -... Bác có biết hắn, bác quen hắn đã mấy năm rồi! Vũ Đình mỉm cười: - Ồ! Đúng rồi, anh ấy là bạn của bác sĩ Phương Hạo, dĩ nhiên là bác có thể quen biết với anh ấy!... Nàng quay đầu sang Chí Trung, nụ cười nàng càng thêm ngọt ngào hơn nữa: -... Chí Trung, em chưa nói cho anh biết, bác sĩ Phương Hạo là do bác Sơn giới thiệu cho em đấy! Lúc đầu, bác Sơn là bác sĩ của em! Hình như Chí Trung không hề nghe những lời của Vũ Đình nói, mà cho dù có nghe, chàng cũng không hề biết rõ ràng mối quan hệ trong đó. Chàng đã bị sự xuất hiện của Hạ Hàn Sơn làm cho kinh hoàng chấn động, bị sự gặp gỡ bất ngờ này làm cho ngẩn ngơ. Chàng không bao giờ ngờ rằng, Hạ Hàn Sơn lại đột ngột xuất hiện trong gia đình này, mà lại chứng kiến ngay cảnh tượng thân mật của chàng và Vũ Đình mới chết chứ! Bây giờ, dưới ánh mắt lạnh lẽo, gần như trách móc của Hàn Sơn, chàng cảm thấy rụt rè, bất an! Chàng cảm thấy ngượng ngập và luống cuống, cảm thấy rất khó mà tìm lời giải thích cho loại người "cổ lổ sĩ" như Hàn Sơn hiểu về mình, đồng thời, chàng cũng không muốn giải thích, thế là chàng đứng chết trân ở đó, ngớ ngẩn nhìn Hàn Sơn. Mộng Thường nhìn nhìn Hàn Sơn, lại nhìn nhìn Chí Trung, bà lập tức cảm nhận được ngay, giữa hai người này phải có một mối quan hệ sâu xa nào đó, bà lập tức tiến lên phía trước, để khay bánh thơm phức lên bàn, ngẩng đầu lên, dùng giọng nói tràn đầy sự phấn khởi và vui vẻ, cao giọng kêu lên rằng: - Hàn Sơn, Vũ Đình, Chí Trung, mọi người đều đến đây ăn bánh đi đã! Bánh mới vừa nướng xong còn nóng hổi đây, ăn thử xem có ngon không? Chí Trung lắc mạnh đầu, chàng bắt đầu tỉnh táo lại một chút. Ý niệm đầu tiên thoáng qua óc chàng là: kệ cha nó! Dù sao thì mình và Tâm Nhụy cũng đã coi như xong rồi! Dù sao thì mình cũng đã bị ông ta bắt gặp quả tang rồi! Dù sao thì mình và Tâm Nhụy cũng chưa đính hôn với nhau mà! Dù sao chàng cũng chẳng hề nợ nhà họ Hạ điều gì! Nghĩ như thế, những sự ngượng ngập trong lòng chàng biến tan đi, sự bất an cũng bay qua cửa sổ đi mất. Chàng nhún nhún vai, trông bộ vó chàng lại đầy nét bất cần và vui tươi trở lại như cũ. Chàng bước tới trước mấy bước, tỉnh táo cúi đầu chào Hạ Hàn Sơn và nói: - Chào bác Sơn, không ngờ bác cũng quen với Vũ Đình... Chàng chú ý đến chiếc chìa khóa trên tay ông: -.. Thì ra, bác và dì Mộng Thường là bạn lâu năm rồi đấy à! Chàng nói, bất giác đưa mắt nhìn sang Mộng Thường, trong lòng chàng dậy lên một thoáng mơ hồ. Hàn Sơn giật mình rúng động, lúc này mới nghĩ ra sự xuất hiện của mình quá tùy tiện, quá tự nhiên, giống như một người chủ gia đình trở về nhà của chính mình, ngó bộ, cái bí mật này khó thể nào giữ được lâu nữa rồi. Trong lòng ông bất giác thoáng qua cả trăm thứ ý niệm. Bây giờ, đến lượt ông cảm thấy bất an, đến lượt ông cảm thấy ngượng ngập. Ông cất chiếc chìa khóa vào túi, lại đưa mắt nhìn Chí Trung một cái thật sâu. Ông cố gắng dằn đi sự bất mãn và bất an trong lòng, giọng của ông gần như thật bình lặng, ông hỏi: - Chí Trung, cháu quen Vũ Đình bao lâu rồi? Chí Trung quay đầu lại nhìn Vũ Đình, chàng hỏi nàng: - Vũ Đình, anh quen em bao lâu rồi? Nét đỏ bừng trên gương mặt của Vũ Đình vẫn chưa tan đi, giọng nói của nàng nhẹ nhàng như mơ: - Hôm đó là ngày hai mươi tháng mười, hôm nay là ngày hai tháng mười hai. Đôi mắt của Hàn Sơn đảo một vòng, trong lòng thầm tính ngày. Ông ngồi xuống chiếc ghế salon, đón lấy chung trà nóng từ tay Mộng Thường. Giọng ông trầm thấp và có vẻ buồn bã: - Ồ, mới có hơn một tháng. Người trẻ tuổi bây giờ, cái gì cũng nhanh, bắt đầu nhanh, kết thúc cũng nhanh, thay đổi lại càng nhanh hơn nữa. Chí Trung hơi có chút bực bội, chàng không muốn tiếp tục đề tài này, sự có mặt của Hạ Hàn Sơn làm cho chàng có cảm giác bị đè nén, câu nói hàm chứa ý mỉa mai của ông làm cho chàng cảm thấy khó chịu. Chàng muốn trốn tránh khỏi cái cục diện này, muốn tránh khỏi phòng khách này, thế là, chàng quay sang Vũ Đình: - Vũ Đình, chúng ta đi xem ciné, được không? Bây giờ vừa đúng lúc xem xuất chín giờ đấy! Vũ Đình hưởng ứng ngay, một mặt quay đầu qua hỏi Mộng Thường: - Tốt lắm! Con đi được không, mẹ? Mộng Thường gật gật đầu: - Con mặc thêm áo vào, đừng để bị lạnh là được rồi! - Dạ!... Vũ Đình vui mừng lên tiếng, nàng quay sang nhìn Chí Trung, hỏi: -... Chúng ta đi xem phim gì vậy anh? - Có một bộ phim tên là "Ác Ma Cốc", nghe nói cũng được lắm! Vũ Đình rùng mình, nàng hỏi: - Phim kinh dị à? - Phim kinh dị! Mộng Thường ngẩng đầu lên: - Đừng dẫn em nó đi xem phim kinh dị, tim em không được khỏe! Chí Trung kinh ngạc nhìn Vũ Đình, chàng hỏi: - Em có bệnh tim à? Vũ Đình hơi thẳng lưng lên, mỉm cười một cách can đảm: - Ai nói đó? Nếu như anh thích xem phim Ác Ma Cốc, thì chúng ta đi xem phim Ác Ma Cốc vậy, em rất ít khi xem phim kinh dị, nhất định là phải kích thích dữ lắm, phải không? Nếu như em thét lên trong rạp hát, anh đừng rầy em nhé! Với lại... với lại... Nàng ngập ngừng nói: -... Có thể em sẽ phải trốn vào lòng anh cũng chưa biết chừng! Như vậy mới là "chiến" chứ! Chí Trung nghĩ thầm, chàng cười lên, dùng tay khoác lên vai Vũ Đình, nói một cách thân mật: - Chúng ta đi thôi! Mộng Thường dặn dò: - Đừng đi tới khuya quá đấy nhé! Vũ Đình đã đi ra tới cửa, nàng hồn nhiên quay đầu lại, mỉm miệng cười tinh nghịch với mẹ: - Mẹ, có bác Sơn ở đây với mẹ, con đi càng khuya càng tốt chứ! Môi nàng nở một nụ cười liếng thoắng, nhanh nhẹn đi theo Chí Trung. Phải một lúc thật lâu sau, Mộng Thường mới định thần lại được, bà nhìn Hàn Sơn, nói như một người đang mộng du: - Anh xem, con bé thay đổi nhanh dễ sợ chưa! Tất cả là cũng do ở thằng bé Lương Chí Trung này đây, hắn đã biến đổi Vũ Đình thành một người khác hẳn. Anh nói rất đúng, Hàn Sơn. Tất cả những căn nguyên của chứng bệnh đều bị anh nói đúng hết cả, tất cả chỉ là vấn đề tâm lý, từ lúc thằng nhỏ Lương Chí Trung này xuất hiện đến nay, con bé không còn ngất xỉu, không còn đau đầu, không còn đau bụng gì nữa cả. Mà còn, anh có thấy không? Nó lại biết nói chuyện khôi hài, lại ca hát, lại... Đột nhiên bà im bặt đi, đưa mắt trừng trừng nhìn Hàn Sơn, vì ông đang dùng tay vịn lấy đầu, đôi chân mày ông nhíu chặt lại, thần sắc nghiêm trọng và bất an. Bà giật mình hoảng sợ, vội vàng ngồi sụp xuống dưới chân ông, nửa quỳ nửa ngồi trước chiếc ghế salon, đưa tay ra nắm lấy tay ông, nhẹ cất tiếng hỏi: -... Sao vậy? Có gì không ổn chăng? Hàn Sơn đưa tay ra vuốt mái tóc bà, giọng ông như nghẹn lại: - Em có biết thằng bé Lương Chí Trung đó là ai không? Sắc mặt bà biến hẳn đi: - Là... bạn của bác sĩ Phương Hạo, làm việc ở một công ty cơ khí. Sao vậy? Có gì không ổn?... Nó là người xấu chăng? Là lưu manh chăng? Là người không đàng hoàng đứng đắn chăng? Là... Hàn Sơn nói: - Không, không! Không phải. - Như vậy, thì có gì không ổn? - Có gì không ổn à?... Hàn Sơn trầm ngâm hồi lâu, cuối cùng ông cũng nói ra bằng một giọng đau lòng: -... Từ trước đến nay anh cứ nghĩ rằng, nó có thể sẽ là con rể của anh. Bây giờ, anh mới hiểu, tại sao lúc sau này Tâm Nhụy lại trở nên tiều tụy và gầy sụt đi như vậy... Chuyện đời thật là khó nói, người làm cho Chí Trung thay lòng đổi dạ, lại là Vũ Đình!... Ông lắc lắc đầu, đưa mắt nhìn Mộng Thường, bà đang mở to đôi mắt, nhìn ông một cách kinh ngạc và bàng hoàng, ông lại lắc lắc đầu, nói bằng một giọng phẫn nộ: -... Mộng Thường, anh phải nói chuyện với thằng nhỏ này mới được, chuyện này không thể nào phát triển như thế này được... Mộng Thường lập tức dùng tay kéo lấy tay áo của Hàn Sơn thật mạnh, bà ngước mặt lên nhìn ông thành khẩn, nói một cách cuống quýt: - Không được! Hàn Sơn! Anh đừng nên trách móc hắn, đừng nên chất vấn hắn, đừng nên đá động gì đến chuyện này! Anh không nhìn thấy sao? Vũ Đình hiện giờ đang vui vẻ, hạnh phúc như một nàng tiên nhỏ hay sao? Anh đừng nên phá hoại chúng nó! Em van anh đừng nên phá hoại chúng nó! Vũ Đình cần có bạn, cần tình yêu, đó là những lời anh nói mà, bây giờ, con bé đã không dễ gì mới có được rồi, xin anh hãy cho nó đi! Hàn Sơn nhìn Mộng Thường trừng trừng, ông hỏi: - Em có nghĩ đến Tâm Nhụy không? Mộng Thường, em là một người mẹ rất ích kỷ! Mộng Thường kêu lên thống thiết: - Đúng vậy! Tất cả cha mẹ trong thiên hạ đều ích kỷ cả! Nếu như anh phá hoại chúng nó, thì anh cũng là một người cha ích kỷ! Ông hơi rúng động một chút, đôi môi mím chặt lại, không nói một lời. Bà lặng lẽ đưa mắt nhìn ông, cúi thấp đầu xuống, bà nói thật nhỏ giọng, như rên rỉ: - Anh buông tha cho chúng nó, em sẽ bù đắp lại cho anh! Chuyện của bọn trẻ, đúng ra cũng không biết thế nào là chính xác, Chí Trung tính tình hào phóng, bất kham, có thể không phải là loại đàn ông mà bất cứ người đàn bà nào cũng bắt giữ được, cho dù không có Vũ Đình xen vào, hắn cũng có thể thay lòng đổi dạ! Vì vậy, anh hãy... tha thứ cho hắn đi vậy! Đừng nên xen vào chuyện này! Ông lại rúng động thêm một lần nữa, trừng mắt nhìn bà, như thể vừa nghiệm ra một điều gì. Giọng ông u uất: - Đúng vậy! Làm sao anh có thể trách mắng bọn trẻ thay lòng đổi dạ cho được? Ngay cả người lớn mà còn không ổn định kia! Anh có thể dùng lập trường gì để trách mắng hắn bây giờ?... Ông đưa tay ra kéo bà vào lòng, đột nhiên hỏi: -... Tại sao em lại gầy sụt đi thế này? Đôi mắt bà có một màn sương mờ mờ giăng phủ: - Tại vì... có hơn một tháng nay anh không đến, em ngỡ rằng... anh sẽ không đến nữa! Ông trách nhẹ: - Nói bậy! Vậy chứ anh không đánh điện thoại đến cho em thường đó sao? Không phải anh nói với em rằng anh đang bận lắm sao?... Em còn có chuyện gì khác dấu anh, phải không? Ông tỉ mỉ nhìn bà, hỏi. Giọng bà ngập ngừng, ấp úng: - Có... có một chuyện nhỏ! - Chuyện nhỏ gì? Đầu bà càng cúi thấp hơn nữa: - Em... em có thai rồi. Ông giật nảy mình: - Cái gì? Em nói cái gì? Bà ngẩng đầu lên, đôi mắt nhìn ông đăm đăm, nói từng chữ từng chữ thật rõ ràng: - Em đang mang đứa con của anh trong bụng! Vũ Đình đã mười chín tuổi rồi, vậy mà em lại có thai được nữa! Ông kinh hoàng chấn động trừng mắt nhìn bà, một lúc thật lâu vẫn không hiểu rõ được ý nghĩa hàm chứa trong câu nói của bà, một đứa con, một đứa con! Một đứa con? Sau đó, ý thức của ông đột nhiên tỉnh dậy. Lập tức, ông cảm thấy trong lòng có một thứ tình cảm thật khó giải thích, như thể vui buồn lẫn lộn. Một lúc thật lâu sau, ông yên lặng không nói một lời. Sau đó, lý trí bắt đầu gõ nhịp trong óc ông, từng nhịp từng nhịp vang vang, làm ông tỉnh hẳn lại! Ông hít vào một hơi thở dài lạnh lẽo, cố gắng thốt lên một cách thật khó khăn: - Anh sẽ dẫn em đi giải quyết chuyện này! Anh có một người bạn thân, là bác sĩ phụ khoa! Không hiểu vì sao, những lời thốt ra đó làm cho trái tim ông cảm thấy nhói buốt. Bà đưa mắt nhìn ông, trừng trừng, trân trối: - Anh dám? Không dễ gì, em mới có được nó, anh dám làm cho em mất đi nó? Từ lúc anh kể cho em nghe câu chuyện đó, câu chuyện về việc đặt tên cho Tâm Nhụy, em đã chờ đợi đứa bé con này rồi! Em nói rằng em sẽ bù đắp cho anh, anh mất đi một chàng rể, em cho anh một thằng con trai... Hạ Ý Nhị. Hạ Ý Nhị! Hạ Ý Nhị! Cái sinh mệnh của ông rồi sẽ được tiếp tục đến đời sau! Ông gần như có thể nhìn thấy thằng bé con bụ bẩm, đang nhìn ông mỉm cười hê ha, thơ dại, ông gần như có thể sờ mó được những ngón tay bụ bẩm măng non của thằng bé, ngửi được mùi thơm trẻ nít đang tỏa ra khắp mọi nơi... đột nhiên, đôi tròng mắt ông trở nên mọng nước. Ông hỏi: - Mộng Thường, em có biết là em đang làm gì không? Em sẽ bị người đời cười chê, phỉ nhổ, em sẽ bị mất việc, em sẽ bị mất đi sự kính trọng của người khác... đồng thời, em cũng đã không còn trẻ nữa, bốn mươi tuổi mới sinh cái thai lần thứ hai, sẽ rất khổ... Bà nói thật nhanh: - Em biết, em biết tất cả! Nhưng em chấp nhận tất cả! Em muốn thằng bé Hạ Ý Nhị của em, cho dù anh có muốn hay không! Ông ôm chầm bà vào lòng, ôm thật chặt, thật chặt, ông áp đầu bà vào trước ngực mình, trái tim ông đang đập bình bịch, bình bịch, tròng mắt ông toàn là nước mắt. Ông muốn đứa con đó! Ông muốn đứa con đó! Ông cũng biết, bà hiểu rằng ông muốn đứa con đó! Ông ôm chặt lấy Mộng Thường... không chỉ Mộng Thường, mà còn có cả Hạ Ý Nhị của ông nữa!
QUỲNH DAO
Hạt Đậu Tương Tư
Chuyển Ngữ: Vũ Thảo
Chương 13
Đó là một ngày đẹp trời từ lúc vào Đông đến nay, ánh mặt trời hiếm hoi quý giá, đang chiếu rọi xuống làm khô đi thành phố Đài Bắc ướt mèm vì những trận mưa tầm tã nhiều ngày. Tâm Nhụy và Hạnh Tú cùng nhau đi lững thững trong sân trường. Lúc gần đây, do bởi những lấn cấn trong tình cảm, và những tâm lý phức tạp tạo thành, Tâm Nhụy và Hạnh Tú, gần như không còn gặp mặt nhau nữa. Cho dù có ngẫu nhiên chạm mặt nhau, Tâm Nhụy lúc nào cũng chỉ vội vàng chào một cái, rồi lại hấp tấp tránh đi mất dạng. Những thân mật vui cười của những ngày xưa thân ái, vẫn còn như rành rành trước mặt, thế mà, bắt đầu từ bao giờ, đôi bạn tri kỷ tâm giao, lại trở thành như hai người xa lạ giữa đường. Hôm nay là ngày thi cuối cùng, Hạnh Tú canh đúng giờ Tâm Nhụy vừa thi xong, đứng ở trước giảng đường chặn ngay nàng lại. Không để cho Tâm Nhụy nói gì, nàng kéo tuột Tâm Nhụy đi qua phía sân trường, cả hai lại tản bộ bên hàng cây Đỗ Quyên, phía dưới cây hồng đậu to lớn ngày nào, cùng nhau đi trước cây thạch lựu đã rụng hết lá, cả hai người đều có nhiều sự xúc động sâu xa, đều cùng có đầy lòng tâm sự, nhưng đều cùng không biết phải bắt đầu từ đâu. Hạnh Tú nhìn cây thạch lựu trước mặt, đã kết trái, và bây giờ đang đổi sang những lá mới, nàng ngẩn ngơ nhìn những chiếc lá non trước mặt, nghĩ đến buổi chiều ngày nào, nàng định sắp xếp cho Tâm Nhụy và anh Hai gặp nhau, thế nhưng không ngờ lại tạo thành cơ hội cho anh Ba dẫn Tâm Nhụy đi. Nàng suy nghĩ, bất giác cất tiếng thở dài não nuột. Tâm Nhụy cũng nhìn cây thạch lựu, nàng đang nghĩ đến cô gái đã biến mất cùng một lượt với đóa hoa thạch lựu. Cô gái vô tư vui vẻ, không chút u sầu của ngày nào, bây giờ đã không còn nữa. Thế là, nàng cũng thở ra một hơi dài não nuột. Cả hai người cùng đồng lúc phát ra tiếng thở dài não nuột, cả hai đều cùng bất giác đưa mắt nhìn nhau, sau đó, tình bạn lại dâng lên từ đáy mắt của cả hai. Sau đó, một nụ cười thật nhẹ cùng từ từ tỏa lan ra trên đôi môi của hai người. Sau đó, Hạnh Tú chụp ngay lấy cánh tay của Tâm Nhụy, thành khẩn và sôi nổi kêu lên: - Tâm Nhụy, tao chưa bao giờ có lỗi với mi, chúng ta làm lành đi nhé! Mi đừng nên tránh tao nữa, và cũng đừng lạnh lùng như thế nữa, chúng ta làm lành đi nhé! Từ lúc mi không đến tao chơi nữa, tao trở nên cô độc vô cùng! Tâm Nhụy cố ý khôi hài: - Mi có bác sĩ Phương Hạo rồi mà còn nói cô độc à? - Mi biết Phương Hạo bận đến như thế nào? Sắp được chính thức trở thành bác sĩ đến nơi rồi, anh ấy ngày nào cũng ở trong bệnh viện đến khuya lơ khuya lắc mới về nhà, mỗi lần đến thăm tao, người ngợm anh ấy toàn là mùi ê-te, alcol nồng nặc! Tâm Nhụy nhìn nàng chăm chú, trong lòng nghĩ đến mẹ, mẹ và những lá bài của mẹ. - Hạnh Tú, tao cho mi một lời cảnh cáo rất là trung thực, làm vợ của bác sĩ sẽ rất khổ. Ba tao có thể coi như là người đàn ông tốt nhất trong thiên hạ rồi, ông yêu mẹ tao, trung thành với mẹ tao, thế nhưng, người bệnh vẫn chiếm đi rất nhiều thì giờ của ông! Hạnh Tú ngạc nhiên nhìn Tâm Nhụy, thì ra nàng vẫn chưa biết gì hết! Không biết Hạ Hàn Sơn có một người tình nhân ở con lộ Thủy Nguyên? Không biết là người tình nhân đó đã sắp đẻ đến nơi? Đúng vậy, dĩ nhiên là nàng không biết, sự đi lại của Chí Trung và Vũ Đình, dĩ nhiên là nàng cũng không biết! Thì làm sao nàng biết được sự có mặt của Đỗ Mộng Thường! Nhất định là Hạ Hàn Sơn đã dấu kín mít, không để lộ ra ngoài một mảy may nào, người chồng có nhân tình ở ngoài, vợ con bao giờ cũng là người cuối cùng biết chuyện. Hạnh Tú nuốt ực từng ngụm nước bọt, đưa ánh mắt mình sang nhìn vào cụm Đỗ Quyên bên cạnh, trong lòng mơ hồ nghĩ đến những lời Chí Trung nói với nàng: - Em có biết mẹ của Vũ Đình là ai không? Bà ấy là tình nhân của bác Sơn đấy! Nàng liếc xéo Chí Trung, mắng cho chàng một câu: - Làm sao anh biết được! Đừng có nói bậy! - Em không tin hở? Không tin thì em hỏi Phương Hạo xem sao? Bà ấy chẳng những là tình nhân, mà còn sắp sinh con đẻ cái cho ông ấy nữa kìa! Phương Hạo chứng thật những lời nói đó. Bây giờ nàng đứng nghe Tâm Nhụy nói về cha nàng, dùng những lời lẽ tôn sùng để nói về cha nàng, đột nhiên nàng cảm thấy rằng, Tâm Nhụy đang sống trong một thế giới hoàn toàn giả dối, thế mà ngay cả chính nàng cũng không hề hay biết, thế là, nàng không dừng được tiếng thở dài não nuột. Tâm Nhụy đưa tay ra vỗ vỗ vào vai của Hạnh Tú, nàng ngỡ rằng Hạnh Tú lo lắng vì những lời cảnh cáo của mình, nàng nói bằng một giọng an ủi: - Sao? Lo rồi à?... Tuy nhiên, mi cũng đừng nên lo quá, sự bận rộn cũng có cái hay của nó, như vậy thì hắn không thể nào vượt hàng rào được chứ gì! Hạnh Tú hơi chau đôi chân mày lại, thuận tay ngắt lấy một chiếc lá trên cây Đỗ Quyên, nàng giả vờ đưa chiếc lá lên mũi ngửi để che dấu đi sự bối rối của mình, đột nhiên kêu ầm lên như vừa phát giác ra một cái gì mới lạ lắm: - Ủa! Đã bắt đầu có nụ hoa rồi kìa! Tâm Nhụy nói: - Dĩ nhiên là phải có nụ hoa rồi. Mi không nhớ, mỗi năm vào lúc sắp nghĩ mùa Đông, hoa Đỗ Quyên đều nở hết hay sao? Hoa Đỗ Quyên ở Đài Loan, nở sớm dễ sợ luôn! - Ừm! Hạnh Tú đưa mắt nhìn Tâm Nhụy, ra chiều suy nghĩ. Tâm trí nàng đang bồng bềnh phiêu dạt, hôm nay đón Tâm Nhụy để dẫn ra đây, nàng vốn có một dụng ý đặc biệt, lần trước vào lúc hoa Thạch Lựu vừa mới nở, lần này hoa Đỗ Quyên cũng vừa chớm nở, không biết cái "Nụ Hoa" trước mặt này của mình, sẽ lọt vào tay ai đây? Tâm Nhụy đưa tay đẩy nàng một cái, mỉm cười nói: - Ê! Con nhỏ này, hôm nay mi làm sao vậy? Chẳng lẽ mi lôi tao ra đây để nói chuyện về hoa Đỗ Quyên à? Tại sao mi cứ nhìn dáo dác thế này? Tâm tư dật dờ thế kia? Ê, chứ bộ mi cãi nhau với Phương Hạo à? Nếu như Phương Hạo có bắt nạt mi, mi cứ nói cho tao nghe, tao sẽ nói ba tao chỉnh hắn lại cho mi! Hạnh Tú vội vàng nói: - Không có, không có. Tao với Phương Hạo yên ổn lắm, tao tìm mi, là để nói cho mi nghe một việc. - Việc gì? - Mẹ tao rất nhớ mi, ba tao cũng mong mi, còn... anh Hai tao bảo tao hỏi thăm mi! Sắc mặt của Tâm Nhụy trong thoáng chốc trở nên trắng bệch, nàng tiếp lời bằng một giọng lạnh như băng: - Mi không hề nhắc đến anh Ba mi, chúng ta không cần phải tránh nói về anh ấy, tao đoán, nhất định là anh ta sống một cách vui vẻ thoải mái lắm, phải không? Và... anh ta cũng đã có... bạn gái mới rồi, phải không? Gương mặt của Hạnh Tú đỏ gấc lên, nàng nhìn Tâm Nhụy, thật sâu, thật sâu, cất tiếng rụt rè hỏi: - Mi còn... yêu anh ấy à? Đôi mắt của Tâm Nhụy tóe cả lửa: - Tao yêu anh ta? Tao hận anh ta thì có, hận hắn đến chết, hận hắn đến tận xương tủy! Tao nghĩ, tao chưa hề bao giờ yêu hắn cả! Hạnh Tú nghiêng đầu nhìn nàng chăm chú, hình như muốn nhìn thấu lòng nàng. Nàng đưa tay ra nắm lấy bàn tay Tâm Nhụy, nói một cách thật thân thiết, chân thành: - Tâm Nhụy, chúng ta đừng nói gì về anh Ba nữa nhé, được không? Mi biết cái tính anh ấy là như thế đó, ai mà đụng nhằm anh ấy là người đó xui tận mạng, anh ấy không có tinh thần trách nhiệm, không có tính nhẫn nại, không biết dịu dàng, không biết chìu chuộng... anh ấy giống như anh Hai nói vậy đó, là một tên khốn nạn không hơn không kém... Nàng trầm ngâm ngưng nói, đột nhiên mở miệng hỏi: -... Mi có biết không, Tâm Nhụy? Anh Hai và anh Ba đánh nhau hai lần, mà lần nào anh Hai cũng thua, cũng bị thương cả! Tâm Nhụy có hơi ngẩn ngơ: - Hai lần? - Lần thứ nhất, anh Hai bị đánh rách cằm, lần thứ hai, bị bể miệng. Anh ấy lúc nào cũng như vậy, từ nhỏ có bao giờ đánh nhau với ai đâu, không giống như anh Ba, anh ấy là dân võ biền mà... hừm... Nàng thở ra một hơi dài: -... Khi anh ấy đi rồi, nhất định là tao sẽ nhớ, sẽ nhớ anh ấy dữ lắm! Tâm Nhụy giật nảy mình kinh hoảng: - Khi anh ấy đi rồi? Anh Hai mi sẽ đi đâu? Hạnh Tú nói một cách kinh ngạc: - Mi không biết sao? Anh Hai không nói cho mi nghe sao? Tâm Nhụy nói một cách hàm hồ, đáy mắt không che dấu được nét lo lắng, trông chờ: - Đã... lâu lắm rồi tao không gặp anh Hai mi nữa. Anh ấy định đi đâu thế? Lại đi lên núi à? Không phải anh ấy đã viết xong luận án rồi, sắp được lên ngạch rồi sao? Gương mặt Hạnh Tú mang đầy nét nuối tiếc: - Không phải lên núi, anh ấy sắp đi thật xa, thật xa, đồng thời, trong vòng năm ba năm cũng không về đâu... anh ấy sẽ đi ngoại quốc! Đi Mỹ! Tâm Nhụy như bị ai giáng cho một búa vào đầu, óc nàng như bị một tiếng nổ tung lên kinh hoàng, tâm tình nàng trở nên rối loạn: - Đi ngoại quốc? Anh ấy đi ngoại quốc làm gì ngoài ấy? Anh ấy học về văn học Trung Quốc mà, ngoại quốc làm gì có cơ hội cho anh ấy nghiên cứu thêm, anh ấy đi để làm gì? Hạnh Tú nói: - Đi dạy chữ Hán ở một trường đại học ở Mỹ. Hai năm trước trường đại học đó có đến Đài Loan tìm người, ông giáo sư của anh Hai đề nghị anh ấy đi, nhưng anh Hai không chịu đi, anh ấy nói thà rằng ở lại trường làm trợ giáo, làm giảng sư, từ từ leo lên. Anh ấy nói rằng thay vì đi dạy người ngoại quốc, thà rằng anh ở lại trong nước dạy người mình vẫn hơn. Thế nhưng, năm nay đột nhiên anh ấy lại đổi ý, anh ấy quyết định đi dạy học ở ngoại quốc. Tâm Nhụy đứng chết trân ở đó, tay nàng vịn vào một cành cây nhỏ không biết tên, cả tâm tư nàng trở nên rối loạn, mơ hồ, giọng nàng trở nên lắp ba, lắp bắp, tự mình cũng không rõ mình đang nói những gì: - Nhưng mà... nhưng mà... nhưng mà... tính tình của anh ấy đâu có thích hợp để sống ở ngoại quốc!... Anh ấy quá thi sĩ, quá khiêm tốn, quá nhiệt tình, quá nho nhã... anh ấy là một người Trung Hoa rất điển hình, rất cổ kính, anh ấy... anh ấy... anh ấy đi ngoại quốc sẽ khổ sở lắm, anh ấy sẽ cô độc lắm... anh ấy... anh ấy... anh ấy là người thuộc về Trung Quốc, thuộc về một Trung Quốc cổ kính, nét tài hoa của anh ấy... anh ấy là một người rất tài hoa, đi ngoại quốc, anh ấy sẽ không còn đất để dụng võ nữa, ồ... Nàng như một người vừa bừng tỉnh mộng, nói cuống quýt và nồng nàn: - Hạnh Tú, mi phải khuyên anh ấy! Hạnh Tú, mi phải khuyên anh ấy nên suy nghĩ kỹ trước khi quyết định! Đôi mắt Hạnh Tú đột nhiên dâng lên một màn sương mỏng. Trên môi nàng nở một nụ cười thâm trầm, ý nhị. Sau đó, nàng nhẹ nhàng rút tay mình ra khỏi bàn tay của Tâm Nhụy, thấp giọng nói nho nhỏ: - Mi tự mình nói với anh ấy nhé, được không? Nói xong, thân hình nàng từ từ tụt hẳn về phía sau. Trước khi Tâm Nhụy ý thức được chuyện gì đang xảy ra, Chí Văn đã từ phía đàng sau cây hồng đậu to lớn bước ra ngoài, đứng trước mặt Tâm Nhụy rồi. Tâm Nhụy kinh hoàng thất sắc, thì ra chàng trốn ở đây từ nãy giờ! Nàng giật mình, ý thức được rằng những lời phê bình của mình về chàng, đã bị chàng nghe hết, nàng quay người lại định bỏ chạy đi, Chí Văn trờ nhanh tới trước, lập tức chắn ngang trước mặt nàng, chàng thở ra một hơi dài, chân thành, cuống quýt nói rằng: - Anh không cố ý nghe lén hai cô nói chuyện đâu, Hạnh Tú nói rằng hôm nay em thi xong hết rồi, muốn anh đến đây chào từ giã em, dù sao thì chúng ta cũng cùng nhau chơi suốt bao nhiêu năm nay. Khi anh đến, vừa đúng lúc hai cô đang nói về anh, anh bèn... - Từ giã?... Tâm Nhụy kêu lên kinh hoảng, nàng không còn nghe thêm được một lời nào nữa, và cũng không chú ý thấy Hạnh Tú đã lặng lẽ rút lui. Đôi mắt của nàng mở ra thật to, nhìn chàng trừng trừng không chớp: -... Chẳng lẽ, ngày đi của anh đã định rồi hay sao? - Đúng vậy. Đầu tháng hai là anh đi rồi, phía bên Mỹ, họ hy vọng là anh sẽ sang kịp lớp khai giảng vào mùa Xuân. Nàng thở ra một hơi dài, lặng lẽ cúi đầu xuống, nhìn những chiếc lá vàng khép nép dưới chân. Đột nhiên, nàng cảm thấy buồn bã dễ sợ, trống trải dễ sợ, thê lương dễ sợ. Bất giác nàng cất tiếng lẩm bẩm một mình: - Ồ!... Thảo nào mà người xưa vẫn nói, không có buổi tiệc vui nào mà không tàn. Như vậy... rồi đột nhiên, mọi người nói tan là tan! Chàng đứng thật thẳng người trước mặt nàng, cách nàng không đầy một thước, cúi đầu xuống nhìn nàng, trong đáy mắt chàng, cái ánh sáng lung linh vẫn làm cho trái tim nàng rung động lại đang bắt đầu nhảy múa. Chàng đưa tay ra vịn lên vai nàng, đột nhiên, chàng cất tiếng nói bằng một giọng như khản đi: - Giữ anh lại! - Cái gì? Nàng hỏi lại bằng một giọng không hiểu, trái tim nàng đập thình thịch. Ngọn lửa lung linh trong đáy mắt chàng lại càng thêm lóng lánh sáng, chàng lập lại thêm một lần nữa: - Giữ anh lại!... Chỉ cần em nói một tiếng, muốn anh ở lại, anh sẽ không đi! Nàng trừng mắt nhìn chàng, đôi môi nàng hơi hé mở, không nói được một tiếng nào. Một lúc thật lâu, hai người vẫn cứ đứng nhìn nhau như thế. Sau đó, nàng nhẹ nhàng dùng lưỡi liếm liếm lấy đôi môi khô ráo, giọng nàng khàn đục hẳn đi: - Anh nói như vậy là có nghĩa gì? Chàng đón lấy ánh mắt nàng, nói từng chữ một: - Đi, vì em. Ở, cũng vì em. Nàng lập tức nhắm ngay đôi mắt lại, khi nàng lại mở đôi mắt ra, lệ đã đong đầy trong khóe mắt, nàng cố gắng không để cho những giọt lệ đó rớt xuống, cố gắng nhìn chàng xuyên qua màn lệ mỏng, cố gắng duy trì một nụ cười bình thản... thế nhưng, nàng đã thất bại, nước mắt bắt đầu lăn dài xuống má, nàng nhìn chàng không rõ, nàng cũng cười không ra. Một ngọn gió lạnh lẽo thổi qua, những chiếc lá vàng nhỏ li ti trên cành cây hồng đậu, rơi ào ạt xuống, đầy đầu, đầy áo nàng. Nàng hơi rút rút cổ lại, hình như cảm thấy lạnh lẽo vô chừng. Nàng thấp giọng nói: - Dẫn em đi, em không muốn khóc trong sân trường! Chàng không bỏ sót sự lạnh lẽo của nàng, cởi chiếc áo khoác ngoài của mình ra, chàng khoác nhẹ lên vai nàng, không nói một tiếng nào, chàng lặng lẽ dìu nàng đi ra khỏi sân trường. Nửa giờ sau, họ đã ngồi trong một quán café ấm áp. Mưa Nguồn! Rất lâu rất lâu trước đây, chàng đã từng ngồi ở đây nghe nàng kể câu chuyện con kình ngư tham lam và sa mạc khô khan. Bây giờ, nàng ngồi rút ở một góc bàn, bàn tay nắm lấy ly café chàng đưa sang. Nàng lặng lẽ nhìn chàng, thần sắc của nàng, còn bàng hoàng, còn hoang mang hơn cả buổi tối hôm đó. Nàng cố gắng nói, giọng nàng mang đầy nét tiêu điều, buồn bã: - Anh biết không, anh không có bổn phận phải trả món nợ dùm cho Chí Trung! Nàng húp một ngụm café, để ly xuống bàn. Chàng lắc đầu quầy quậy, đôi mắt chàng sáng lóng lánh dưới ánh đèn mờ ảo, chàng đưa tay ra, nắm lấy tay nàng, chàng nói: - Anh không biết tại sao em lại nghĩ như vậy?... Cám ơn em đã nói những câu nói ban nãy trong sân trường, nếu như không có những câu nói đó, anh sẽ không dám nói gì với em đâu, anh ngỡ rằng, trong trái tim em chưa hề bao giờ nghĩ gì về anh! Đôi gò má nàng đỏ bừng lên. Nàng nói như trốn tránh: - Sao lại chưa bao giờ nghĩ gì về anh? Em đã nói từ lâu rồi kia mà, anh bao giờ cũng là một người anh tốt! Người anh tốt? Lại là "người anh" nữa à? Chỉ là "người anh" thôi sao? Chàng thở ra một hơi dài lạnh lẽo: - Không phải là "người anh"!... Đột nhiên chàng như bị nổ tung lên, chàng không còn nhịn được nữa, chàng buột miệng nói bằng một giọng chắc nịch, rõ ràng: - "Anh" không thể yêu em, "anh" không thể cưới em! "Anh" không thể cùng em sống suốt một đời! Do đó, anh tuyệt đối không phải chỉ là "anh"! Từ đây về sau, đừng nên bao giờ nói anh là "anh" của em nữa! Nàng ngạc nhiên ngẩng đầu lên, nhìn chàng trừng trừng. Trời ạ! Trái tim nàng sao lại nhảy múa như điên cuồng? Trời ạ! Đầu óc nàng sao lại quay mòng mòng thế này? Trời ạ! Trước mắt nàng sao lại dầy đặc những đốm sáng nhảy múa lung linh? Trời ạ! Bên tai nàng sao lại vang lên những âm thanh tuyệt vời như khúc nhạc trong mơ?... Có một khoảng thời gian, nàng như ngừng thở, sau đó, nàng hít vào một hơi thật sâu, nói lẩm bẩm: - Anh không biết mình đang nói những gì. Anh sắp xuất ngoại rồi, nỗi buồn chia cách đã làm cho đầu óc anh mê muội đi... Chàng ngắt lời nàng bằng một giọng trách móc, đôi mắt chàng càng sâu hơn nữa, càng sáng hơn nữa: - Nói bậy!... Anh biết là anh đang nói gì, anh biết là anh đang làm gì, anh đang làm một chuyện mà đúng lý ra anh đã phải làm từ lâu rồi... anh đang... anh đang cầu hôn với em! - Ồ! Nàng phát ra tiếng kêu nho nhỏ, hoảng hốt và kinh hoàng, nàng vùi mặt mình vào lòng bàn tay. Thế nhưng, chàng không cho nàng trốn tránh, chàng dùng tay nâng lấy cằm nàng, bắt buộc gương mặt nàng ngẩng lên, chàng nhìn nàng trân trối, hỏi dồn dập: - Sao? Trả lời anh đi! Nếu như anh có hy vọng, anh sẽ ở lại Đài Loan, chờ đến khi em ra trường. Nếu như anh không có hy vọng, anh sẽ đi ngay! Nàng không thở được nữa, nàng không di động được nữa, không nói chuyện được nữa... sau đó, trong óc nàng, cái bánh xe tư tưởng, bắt đầu chuyển động, quay vùn vụt như chiếc quạt gió dưới cơn giông bảo. Chàng đang cầu hôn với nàng, chàng đang cầu hôn với nàng, chàng đang cầu hôn với nàng! Thế nhưng, có cái gì đó không ổn, có cái gì đó không được, có một cái bóng đen ám ảnh, đáng sợ nào đó đang nằm chắn ngay trước mặt nàng, nàng rung lên, nàng cảm thấy cả người mình đang rung lên như cầy sấy, giọng nàng như vùng vẫy: - Em đã từng nói rồi, em không bao giờ mang họ nhà anh! - Đó là những lời em nói với Chí Trung!... Chàng cất tiếng nói, đột nhiên, đôi chân mày chàng chau lại, thật chặt, thật chặt, chàng cũng đang cảm thấy sợ hãi, chàng cũng đã nhìn thấy cái bóng đen ám ảnh đó rồi. Bàn tay nắm lấy cằm nàng của chàng bổng trở nên lạnh như băng: -... Xin em đừng nên đem anh và Chí Trung trộn lẫn vào nhau! Nếu như trong lòng em lúc nào cũng không nguôi được, không quên được hình bóng của Chí Trung, thì anh sẽ không bao giờ miễn cưỡng em! Trước khi em trả lời anh, xin em hãy suy nghĩ cho kỹ... Anh không muốn làm một món đồ thay thế Chí Trung! Âm thanh chàng trở nên cứng nhắc, chàng rút bàn tay mình lại, đốt lên một điếu thuốc, phà ra một hơi khói dầy đặc. Món đồ thay thế Chí Trung! Câu nói đó như một lưỡi dao nhọn lễu, đâm suốt vào trái tim nàng, làm nàng đau đớn, làm nàng quay quắt, món đồ thay thế Chí Trung! Trong lòng nàng đột nhiên dấy lên một ngọn lửa giận dữ. Chí Trung là cái gì? Chí Trung bỏ rơi nàng, thế mà nàng lại còn đi chọn một người có quan hệ mật thiết với Chí Trung? Bây giờ, ngay cả chàng cũng nói rằng "không muốn trở thành món đồ thay thế Chí Trung", đủ thấy chàng không có cách gì thoát khỏi cái bóng đen ám ảnh của Chí Trung! Như vậy, Chí Trung thì sao? Nàng trong trái tim của Chí Trung lại là như thế nào; "Cô ta bị mình bỏ rơi rồi, nên đành phải lấy anh mình thôi!", lấy Chí Văn? Sau đó cùng sinh hoạt dưới một mái gia đình với Chí Trung, trên cõi đời này, còn có chuyện nào hoang đường hơn chuyện này nữa không? Trên cõi đời này, còn có chuyện nào ngượng ngập hơn chuyện này nữa không? Chiếc lưng của nàng thẳng cứng lên, nàng gần như có thể nhìn thấy ánh mắt chế diễu của Chí Trung, nghe được giọng nói châm biếm của chàng vang vang trong óc: - Mẹ kiếp! Ngoài người họ Lương chúng ta, sẽ không có một người nào khác muốn lấy cô ta đâu! Lại còn cứng miệng nói phách cái nỗi gì? Không mang họ của nhà ta, cô ta còn có thể mang được họ của nhà ai bây giờ? Nàng hít vào một hơi thở dài lạnh lẽo, cảm thấy cả người mình như bị chìm đắm vào một vực sâu băng giá, lạnh lẽo đến độ toàn bộ tư tưởng của mình như đông cứng lại. Ngồi bên kia, chàng đang hút thuốc liên miên, từng ngụm từng ngụm khói dày đặc thổi ra từ miệng chàng, sự chờ đợi làm cho cả người chàng căng thẳng, làm cho hồn phách chàng bất định. Xuyên qua làn khói mờ ảo, chàng đang tỉ mỉ, tinh tế quan sát nàng. Chàng không hề bỏ sót một sự biểu lộ nhỏ nhặt nào trên gương mặt của nàng. Đôi gò má càng lúc càng trắng bệch đi của nàng, ánh mắt càng lúc càng trở nên lạnh lẽo của nàng, đôi môi càng lúc càng như đông cứng của nàng... cái thần sắc đó làm cho trái tim chàng nhói buốt, rút đau từng sợi thần kinh trong chàng. Nàng không hề quên hắn! Thậm chí, nàng không chịu đựng nổi cả việc nhắc nhở hắn! Đột nhiên, nàng ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào mắt chàng: - Em đã suy nghĩ thật rõ ràng rồi. Anh đi đi! Đi Mỹ đi! Em không thể lấy anh! Quả nhiên! Chàng choáng váng dùng tay nâng lấy trán, chàng hút từng ngụm khói thuốc như bất tận, cổ họng chàng khô đắng và đớn đau. Một hồi lâu, chàng dụi tắt điếu thuốc, ngước mắt lên, chàng nhìn thẳng vào khuôn mặt lạnh như băng của nàng, cố gắng kềm chế đi cái tâm tình tuyệt vọng của mình, âm thanh chàng vẫn còn run rẩy trong sự hy vọng đợi chờ, chàng cất tiếng nói, giọng chàng khàn đục: - Em không suy nghĩ thêm một thời gian nữa sao?... Anh có thể đợi, em không cần phải trả lời anh nhanh như thế, có thể ngày mai, hoặc ngày mốt... đợi em suy nghĩ kỹ, rồi chúng ta hãy nói chuyện! Nàng nói thật nhanh: - Không cần đâu! Em đã suy nghĩ kỹ rồi, em có thể lấy bất cứ người nào trên cõi đời này, ngoại trừ anh! - Tại sao? Nàng cắn răng, hơi nhắm đôi mắt lại: - Tại vì... tại vì... tại vì anh là anh của Chí Trung! Chàng ngã bật vào nệm ghế phía sau lưng, cõi lòng tan nát, một lúc thật lâu vẫn im lặng không nói câu nào. Sau đó, chàng lại rút ra một điếu thuốc, bật diêm quẹt lên, bàn tay chàng run rẩy không nghe theo sự điều khiển, phải một lúc thật lâu sau, chàng mới đốt được điếu thuốc đó. Cất chiếc diêm quẹt vào túi, chàng cố gắng chấn chỉnh lại tinh thần, cố gắng duy trì sự bình thản trong giọng nói của mình: - Anh hiểu rồi. Sự thật thì, anh đã hiểu từ lâu rồi! Trong lòng em chỉ có Chí Trung! Anh lại làm một công việc rất ngớ ngẩn, phải không? Cả cuộc đời anh, lúc nào anh cũng sắp xếp công việc một cách lộn xộn, rắc rối! Thật sự mà nói, đúng ra anh chỉ muốn gặp để từ giã em, chỉ muốn nói một tiếng tạm biệt em. Thế nhưng, khi đứng phía sau gốc cây hồng đậu, anh nghe được những lời nói chuyện giữa em và Hạnh Tú, anh ngỡ rằng... anh ngỡ rằng... Đột nhiên, chàng ngưng bặt lại, quăng chiếc tàn thuốc vào chiếc gạt trên bàn, thấp giọng tự nguyền rủa mình: -... Nói những lời quỷ quái này có ích lợi gì! Mình chỉ là một thằng ngốc không biết tự lượng sức mình!... Đôi mắt chàng lại ngước lên, đỏ ngầu, giọng chàng âm u, uất nghẹn, gân cổ chàng căng lên: - Tốt lắm, em đã từ chối hẳn anh! Em đã trả lời một cách đơn giản và dứt khoát! Em có thể lấy bất cứ một ai khác trên cõi đời này, ngoại trừ anh! Tại vì anh là anh của Lương Chí Trung!... Anh đã không có cách gì đổi đi cái dòng máu của nhà họ Lương đang luân lưu trong huyết quản của anh, anh lại càng không có cách gì biến mình trở thành Lương Chí Trung!... Nếu như anh là Lương Chí Trung, thì em sẽ không cần phải suy nghĩ, đúng không? Nếu như anh là Lương Chí Trung, thì em sẽ không chút do dự, đúng không?... Đôi mắt nàng mở ra thật to, thật to, nghe những lời trách móc phẫn nộ, không lớp lang thứ tự của chàng, trái tim nàng càng lúc càng đau, đầu óc nàng càng lúc càng căng thẳng. Chàng đang nói những lời quỷ quái gì vậy? Chàng nghĩ rằng nàng cự tuyệt chàng, là bởi vì nàng hãy còn yêu Chí Trung chăng? Chàng nghĩ rằng, nàng là một con bé điên khùng, dở hơi đang mắc bệnh tương tư chăng? Chàng nghĩ rằng, nàng đang trông chờ, đang mong đợi được lấy Chí Trung chăng? Đột nhiên, nàng đứng phắt dậy từ chiếc ghế đang ngồi, dợm bước đi ra hướng cửa. Nàng thấp giọng gầm lên: - Đủ rồi! Em phải đi đây! Chàng đưa nhanh tay ra, chụp lấy cánh tay nàng, chàng không ngước đầu lên, cũng không nhìn nàng, âm thanh của chàng u uất và bướng bỉnh, thê lương và đau đớn: - Nhận lời lấy anh đi! - Cái gì? Nàng kinh hoàng hỏi lại, nghĩ rằng mình đã nghe sai. Sao lại là câu nói này nữa? Nàng đứng dừng lại, dưới giọng điệu bướng bỉnh đó của chàng, nàng cảm thấy lòng mình rung động đến tận cùng. Chàng nói bằng một giọng buồn bực: - Nhận lời lấy anh, anh bằng lòng mạo hiểm! - Mạo hiểm cái gì? - Mạo hiểm... làm vật thay thế Chí Trung! Cho dù anh có trở thành một món đồ thay thế Chí Trung, anh cũng cam lòng vậy! Được chưa? Nàng ngớ người ra hết hai giây, sau đó, cái cảm giác sỉ nhục ào ạt kéo đến như ngọn sóng cả mênh mang đổ ập vào bờ, tràn ngập lấy nàng, cái cảm giác uất ức vì đau thương, phẫn nộ và bị hiểu lầm bao trùm lấy nàng, nuốt chửng lấy nàng. Dơ tay lên, nàng gần như muốn tát cho chàng một bạt tai nẩy lửa, thế nhưng, nàng cố gắng kềm chế lấy mình. Nàng chỉ dùng sức, vùng mình thoát khỏi tay chàng, nàng lắc mạnh đầu, có hai giọt nước mắt rơi lên mu bàn tay chàng, nàng thấp giọng nói một câu: - Tôi mong rằng anh chết đi cho rồi! Nói xong, nàng loạng choạng xông ra khỏi quán café Mưa Nguồn, đi thẳng ra ngoài đường lớn, không hề quay đầu lại. Chàng vẫn ngồi chết trân ở đó, dùng ngón tay xoa xoa lên hai giọt lệ trên mu bàn tay mình một cách vô thức, sau đó, chàng thiểu não vùi cả chiếc đầu mình vào hai lòng bàn tay khô khan, lạnh lẽo.
QUỲNH DAO
Hạt Đậu Tương Tư
Chuyển Ngữ: Vũ Thảo
Chương 14
Lại thêm một đêm mất ngủ! Đôi mắt mở trân tráo chờ đợi màn đêm qua đi, đôi mắt mở trân tráo chịu đựng từng giây từng phút trôi qua, đôi mắt mở trân tráo nhìn ánh bình minh dần dần nhuộm trắng khung cửa sổ... cảm giác dài dằng dặc của sự mất ngủ dày vò từng sợi thần kinh của Tâm Nhụy, những suy nghĩ về quá khứ và tương lai bay vùn vụt, xoay vòng vòng trong óc nàng, hình như đang trôi qua hàng nghìn hàng vạn năm ánh sáng. Làm sao để có thể ngưng lại dòng "tư tưởng"? Làm sao để có thể "đóng kín" những tình cảm của mình? Làm sao để có thể "đánh mê" đi ý thức của mình? Nàng chớp chớp đôi mi, đôi mắt bị sự mất ngủ cả đêm làm cho xót xa, đau đớn, thế nhưng, nàng không có cách gì làm cho nó nhắm lại được! Đôi mắt nàng nhìn trừng trừng vào chiếc bàn học một cách vô thức, trong ánh sáng yếu ớt của buổi ban mai le lói len vào qua cửa sổ, nàng nhìn thấy một bóng đen mông lung, quen thuộc đang đứng lặng lẽ trên bàn học. Đó là cái gì thế? Nàng mơ hồ nghĩ ngợi, mơ hồ phân tích hình dạng của vật đó; chiếc đầu tròn trĩnh, mái tóc ngắn tung bay, chiếc cằm hơi hất lên phía trên... đó là bức tượng điêu khắc, bức tượng điêu khắc của chính nàng! Chí Văn đã khắc từ khúc cây nhặt được ở bãi biển ngày nào! Khúc cây đó đã từng làm cho nàng té nhào trên bãi cát! Đột nhiên, có một sự chấn động nào đó làm cho nàng bừng tỉnh dậy. Thế là, trong óc nàng vang lên một câu nói thật rõ ràng, một câu nói đã bị chôn chặt tận dưới đáy vực của ký ức: - Em có khi nào lẫn lộn định nghĩa của "người anh" và "người bạn trai" không? Có khi nào lẫn lộn? Có khi nào lẫn lộn? Có khi nào lẫn lộn? Nàng bắt đầu tự hỏi mình, liên tiếp hỏi lấy mình. Tự bản thân của câu hỏi này không phải là điều quan trọng, quan trọng là ở người đã thốt ra câu hỏi đó, chàng muốn biểu lộ những gì? Sau đó, một câu nói khác lại gõ lên từng âm hưởng vang vang trong óc nàng, như tiếng chuông đánh lên vào buổi sớm mai vang rền, vọng động: - Anh muốn tìm lại cái "người" đã mất của em! Anh muốn em biết rằng, cái cô gái cười vui, phóng khoáng trong em, quyến rũ biết mấy, dễ thương biết mấy! Câu nói đó vừa mới biến mất, một câu nói khác lại vang lên: - Nếu như em là bạn gái của anh, anh sẽ không bao giờ để cho em rớt một giọt nước mắt! Tiếp theo đó, là nụ hôn nồng nàn, nụ hôn say đắm, nụ hôn tỉ mỉ, nụ hôn ngọt lịm đến điên cuồng... đột nhiên, nàng ngồi bật dậy từ trên giường, trừng to đôi mắt, nàng nhìn trừng trừng vào bức tượng gỗ đó, như nhìn thẳng vào chính mình, mở miệng ra, nàng nói lẩm bẩm với bức tượng: - Mi điên rồi chăng? Hạ Tâm Nhụy? Mi quả là một đứa ngu si, khờ dại! Đúng vậy, mi quả là một đứa ngu si, khờ dại, chàng đã biểu lộ một lần rồi một lần, dò xét một lần rồi một lần, bày tỏ một lần rồi một lần... thế mà mi lại hoàn toàn bỏ hẳn ngoài tai, thế mà mi lại khẳng định rằng đó là vì chàng muốn cho mi một "giải an ủi"? "Giải an ủi" đủ làm cho chàng vì mi mà ngồi cặm cụi hàng đêm để khắc bức tượng sao? "Giải an ủi" đủ làm cho chàng nhớ đến từng nét mặt dáng cười của mi chăng? Sau đó, nàng lại nhớ đến câu chàng mới nói ngày hôm qua: - Đi, vì em! Ở, cũng vì em! Trái tim nàng đập từng nhịp điên cuồng, đầu óc nàng bàng hoàng mê muội. Nàng dùng tay vỗ thật mạnh lên trán mình, ngu dại quá đi! Hạ Tâm Nhụy! Điên khùng quá đi! Hạ Tâm Nhụy! Từ đầu chí cuối, chàng đều là người đã yêu mi mà! Hạ Tâm Nhụy! Tại sao lại cự tuyệt chàng? Vì chàng là anh của Lương Chí Trung hay sao? Mi có thật sự yêu Lương Chí Trung chăng? Yêu thật chăng? Trong óc nàng đột nhiên dâng lên một ký ức, lần đầu tiên đã lâu lắm rồi, bên bờ hồ Thanh Thảo đó, nàng đã hiến dâng cho Chí Trung nụ hôn đầu đời con gái, cho đến nay nàng vẫn còn nhớ rõ cảm giác của mình lúc ấy, tim có đập mạnh, nhưng không có cảm giác huyền hoặc, không có cảm giác nhẹ nhàng, phơi phới, cũng không có cảm giác nóng bỏng, quay cuồng, không có những mê si, cuồng nhiệt như trong tiểu thuyết đã diễn tả... nàng rất bình tĩnh, bình tĩnh học cách hôn nhau, bình tĩnh phỏng đoán xem chàng đã từng hôn bao nhiêu người con gái. Hôn xong, câu nàng hỏi chàng cũng không có một chút thi vị nào: - Anh lão luyện dữ à, anh biết hôn lần đầu tiên vào lúc bao nhiêu tuổi? - Mười tám tuổi! Thật là khả ố! Đấy là cảm giác của nàng ngay lúc đó! Vì vậy, khi chàng hỏi ngược lại nàng, nàng đã làm ra vẻ dương dương tự đắc trả lời một câu nói dối: - Mười bốn tuổi! Nàng vẫn còn nhớ phản ứng của chàng khi nghe xong ba chữ đó, chàng làm ra vẻ bất cần, thế nhưng, nàng biết rằng, mình đã trả đũa được chàng! Đó là tình yêu chăng? Đó là một cuộc chơi của con trẻ mà thôi! Thủy chung, sự qua lại giữa nàng và Chí Trung, cũng giống như một cuộc chơi của hai đứa trẻ! Nàng đã từng thật sự yêu Chí Trung chăng? Tại sao nụ hôn của Chí Văn lại làm cho nàng cảm thấy như cả người mình bị đốt cháy lên cuồn cuộn, còn Chí Trung lại làm cho nàng ở đó bình tĩnh phân tích thiệt hơn? Nàng ngồi trên giường, hai tay ôm lấy gối, trong óc nàng, đủ thứ ký ức đang vùn vụt kéo về; và lẫn lộn trong đám ký ức mênh mang đó, là một câu nói vang vang: mình có khi nào lẫn lộn không? Mình có khi nào lẫn lộn không? Mình có khi nào lẫn lộn không? Giọng nói của Chí Văn, lại vang lên chắc nịch: - Không phải là "người anh"! "Anh" không thể yêu em, "anh" không thể lấy em! "Anh" không thể cùng em chung sống suốt một đời! Do đó, tuyệt đối không phải là "anh"! Từ đây về sau, đừng bao giờ cho anh là "anh" của em nữa! Đúng vậy! Không phải là "anh"! Không phải là "anh"! Không phải là "anh"! Trí óc nàng đang kêu lên như điên như cuồng. Tiếp theo những ngọn sóng âm thanh vang vang đó, là gương mặt của Chí Văn, là ánh mắt làm cho trái tim nàng nhảy múa của Chí Văn, giọng nói trầm thấp, nồng nàn của Chí Văn: - Giữ anh lại! Tại sao không giữ chàng lại? Tại sao không giữ chàng lại? Tại sao không giữ chàng lại? Tại sao cự tuyệt chàng? Đồ ngốc ơi! Mi đã làm cho chàng nghĩ rằng trong trái tim mi chỉ biết có Chí Trung! Mi đã làm tổn thương chàng một lần rồi một lần! Mi đã dùng Chí Trung mà làm cho chàng bị tổn thương! Đồ ngốc ơi! Trong lòng mi quả thật có Chí Trung chăng? Đó chẳng qua là vì mi hận Chí Trung đã làm tổn thương tự ái của mi mà thôi! Đúng vậy! Chí Trung đã làm tổn thương lòng tự ái của mi, và mi, mi đã làm tổn thương lòng tự ái của Chí Văn đến như thế nào? - Em có thể lấy bất cứ ai trên cõi đời này, nhưng không thể nào lấy anh, tại vì, anh là anh của Chí Trung! Ngu ơi là ngu, dại ơi là dại!... Nàng tự mắng mình cả trăm lần bằng câu đó! Mi biết rằng Chí Trung là một sa mạc, thế mà mi lại để cho cả một đại dương trống không ở đó, hoàn toàn làm ngơ trước những lời kêu gọi của làn sóng cả vỗ bờ! Ngu si, khờ dại! Mi là một con kình ngư, một con kình ngư ngu si, khờ dại! Con kình ngư ngu si, khờ dại thì phải chịu chết khô vì thiếu nước! Không! Tại sao lại phải chịu chết khô vì thiếu nước? Tại sao lại buông xuôi cái hạnh phúc đang ở ngay trong tầm tay? Tại sao không ngã nhào ngay vào lòng đại dương mênh mông, bát ngát đó? Nàng yên lặng suy nghĩ hết mấy giây, sau đó lập tức nhào đến bên điện thoại! Trong lòng nàng có hàng ngàn hàng vạn âm thanh, đột nhiên cùng đồng loạt vang lên như tiếng chuông ngân rộn rã, hối thúc, cuồng nhiệt: gọi điện thoại cho chàng! Gọi điện thoại cho chàng! Tự ái? Dẹp cái tự ái đáng ghét đó qua một bên đi! Lương Chí Văn chính là tự ái của nàng, Lương Chí Văn chính là tất cả của nàng! Tự ái! Đừng thèm để ý gì đến tự ái nữa! Nàng bấm cho đường giây điện thoại vào phòng mình, cám ơn sở điện thoại, đã có loại đường dây riêng cho từng phòng như thế này, nàng không muốn làm cho cha mẹ thức giấc! Cố gắng kềm chế trái tim đang đập thình thịch từng hồi, kềm chế sự sôi nổi, cuồng nhiệt đang phóng chạy như vó ngựa phi nhanh trên đường xa thiên lý, nàng quay số điện thoại của nhà họ Lương. Tiếng chuông đang reo vang bên kia đầu giây, một tiếng, hai tiếng, ba tiếng... mỗi một tiếng vang là một sự dày vò đối với nàng, nhanh lên đi, Chí Văn, bắt điện thoại đi! Cuối cùng, bên kia cũng đã có âm thanh vang lên, mơ hồ không rõ, mang đầy nét ngái ngủ, giọng đàn ông: - Hello, ai đó? - Hello! Đột nhiên, nàng cảm thấy rụt rè, đột nhiên, nàng cảm thấy e ngại, ai ở đầu giây bên kia thế? Chí Văn? Hay là Chí Trung? Nếu như là Chí Trung, nàng sẽ phải nói như thế nào? Hình như người bên kia đột nhiên tỉnh giấc: - Hello! Có phải Vũ Đình đó không? Em thức sớm quá vậy? Em không cần phải nói chuyện, anh nói cho em nghe, mười phút nữa, anh sẽ có mặt ở nhà em ngay, được chưa? Trái tim nàng đánh "thụp" một tiếng, đó là Chí Trung! Tên chết bầm Chí Trung! Phản ứng trực tiếp của nàng, là định cúp ngay điện thoại. Thế nhưng, lập tức, đầu óc nàng tỉnh táo ngay lại. Tại sao lại cúp điện thoại? Tại sao lại sợ nghe tiếng nói của Chí Trung? Nếu như bây giờ nàng không dám đối diện với Chí Trung, thì sau này sẽ như thế nào? Thế là, nàng lạnh lùng mở miệng nói: - Tôi không phải là Vũ Đình, tôi muốn mời Chí Văn nghe điện thoại! Có trời mà biết, Vũ Đình là cái thá gì? Bên kia hơi ngớ ra một chút, do dự: - Chí Văn?... Cô là... Nàng nói một cách nghiêm chỉnh: - Xin gọi Chí Văn nghe điện thoại dùm được không? Thế là, nàng nghe tiếng Chí Trung đang cất cao giọng gọi: - Chí Văn! Điện thoại! Trái tim nàng bắt đầu nhảy trở lại, gương mặt nàng nóng bừng lên, nguyên cả một lồng ngực của nàng cảm thấy như đang bị đốt cháy hừng hực. Sau đó, rút cuộc nàng cũng nghe tiếng của Chí Văn vang lên: - Xin lỗi ai đó? Giọng của nàng trở nên run rẩy: - Chí Văn! Em là Tâm Nhụy! Có tiếng chàng thở dài nhè nhẹ, giọng chàng nghe mệt mỏi và buồn bã: - Ồ!... Có chuyện gì không? Anh... thành thật xin lỗi về chuyện hôm qua... Nàng cuống quýt ngắt lời chàng: - Đừng!... Chí Văn, em gọi điện thoại cho anh, là để nói ba chữ, anh đừng làm em mất đi sự can đảm. Chí Văn, hãy ở lại! Bên kia đột nhiên nín lặng. Không nghe một tiếng nào khác. Ngay cả tiếng hơi thở cũng không còn. Nàng cuống cuồng, chàng giận rồi chăng? Chàng không hiểu nàng đang nói gì chăng? Chàng nghe không rõ chăng? Nàng kêu lên cuống quýt: - Chí Văn, Chí Văn, anh đang ở đó chăng? Anh đang nghe em nói chăng? Giọng của chàng nghe đứt quãng và lạc hẳn đi: - Anh đang nghe... Em nói thế là nghĩa gì? Đừng nên đùa với anh, đêm qua... suốt cả đêm anh không ngủ, bây giờ đầu óc anh có hơi lộn xộn, mơ hồ... hình như anh đang nghe em nói... Nàng tiếp lời chàng, có một lớp sóng nóng bỏng, cuồng nhiệt tràn dâng lên mắt nàng, chàng cũng không ngủ, suốt cả đêm không ngủ: - Hãy ở lại! Anh không thể đi Mỹ, anh không thể bỏ đi được, em đã suy nghĩ suốt một đêm, anh không thể không ở lại; vì em! Chàng lại nín lặng thêm một lần nữa. Nàng gọi: - Chí Văn? Cuối cùng chàng cũng đã lên tiếng, thanh âm chứa đựng sự vui mừng đến điên cuồng, run rẩy: - Em có chịu nói câu này ngay trước mặt anh không?... Vì... vì anh không tin tưởng cái điện thoại này lắm, có thể đó là vì đường dây bị nhảy lộn, có thể đó là vì tai anh bị lùng bùng, có thể... Nàng gần như muốn khóc, thì ra, sự vui mừng cũng có thể làm cho người ta chảy nước mắt được: - Chí Văn, nghe em nói đây, anh đến đây ngay, đến nhà em ngay, để em nói ngay trước mặt anh, em có rất nhiều chuyện muốn nói với anh, có rất nhiều chuyện nói không hết, anh đến ngay đi! - Được!... Chàng trả lời ngay, nhưng lại không chịu buông điện thoại xuống, chàng lắp bắp nói: -... Thế nhưng... thế nhưng... thế nhưng... Nàng hỏi: - Thế nhưng cái gì? Đột nhiên chàng cất cao giọng nói: - Thế nhưng, có thật là em đang ở bên kia đường giây chăng? Anh hơi... có chút tiếc rẻ, không muốn cúp điện thoại ngay, anh sợ... khi anh đi đến nơi, sẽ phát giác ra đó chỉ là một giấc mộng thật hoang đường mà thôi! Nàng kêu lên: - Ngố ơi! Em cho anh nửa tiếng đồng hồ để đến đây! Đừng bấm chuông cửa, đừng làm ba mẹ thức dậy! Em sẽ đứng ở cửa ngoài chờ anh! Bỏ điện thoại xuống, nàng vùi đầu mình vào gối, có khoảng mấy giây, nàng không di động, chỉ để cho ngọn sóng vui mừng, như sự tuần hoàn của mạch máu, chạy quanh hết một vòng cơ thể. Sau đó, nàng nhảy dựng lên, phải chải rửa cho nhanh, phải sửa soạn cho đẹp đẽ, phải mặc bộ quần áo đẹp nhất, xuất sắc nhất! Nàng bước xuống giường, xông vào phòng tắm, chải rửa thật nhanh, trong kiếng, đôi mắt nàng hơi hoắm sâu vào, lại có một quầng thâm mờ mờ bao quanh. Thật đáng tội! Đó đều là do bởi sự mất ngủ mà ra! Thế nhưng, đôi gò má đỏ hồng như say vì men rượu của nàng, cùng đôi mắt long lanh rực sáng đã bù đắp cho sự khiếm khuyết đó. Chải rửa xong xuôi, nàng lại xông đến phía trước tủ quần áo, lấy ra từng bộ, từng bộ quăng lên giường như điên cuồng. Màu đỏ quá rực rỡ, màu xanh quá trầm lặng, màu đen quá đơn giản, màu trắng quá cô đơn, màu xám quá già nua, bông hoa quá sặc sỡ, màu phấn quá nhà quê... cuối cùng, nàng mặc vào chiếc áo sơ mi màu đỏ, quần dài màu trắng, bên ngoài khoác thêm chiếc áo ngắn màu trắng có thêu những chấm hoa nho nhỏ. Tự ngắm mình trong gương, cũng đủ kiều diễm, cũng đủ nhã nhặn, cũng đủ tươi mát, và cũng đủ trẻ trung! Mọi thứ đều đã vừa ý, nàng mở cửa phòng, rón rén, nhẹ nhàng đi ra. Còn sớm quá, đừng làm cho ba mẹ thức giấc giờ này, khi đi ngang qua cửa phòng cha mẹ, nàng gần như nhón gót chân mà bước. Thế nhưng, mới vừa đi đến cửa phòng đó, bên trong cửa vẳng ra một tiếng kêu bi thương của mẹ, âm thanh đó nghe thật khác lạ, nghe thật kỳ quái, mang đầy nét đau khổ và vùng vẫy, làm cho nàng lập tức đứng dừng lại. Có tiếng mẹ đang nói: - Tại sao? Em đã nhịn nhục hết sức rồi, em không hề nói một tiếng nào hết! Bộ anh tưởng rằng em không biết gì cả sao? Số 403, lầu bốn đường Thủy Nguyên! Anh xem, em biết một cách rõ ràng, rành rẽ, thế nhưng, em không hề hỏi anh, chuyện gì em cũng nhịn hết, tại sao anh lại còn đòi ly dị? Ly dị? Đầu Tâm Nhụy như bị một trái bom nổ tung lên, nàng hoàn toàn ngẩn ngơ. Cha muốn ly dị với mẹ? Có thể nào chăng? Số 403, lầu bốn đường Thủy Nguyên, đó là nghĩa lý gì? Nàng đứng chết trân trước cửa phòng cha mẹ, không nhúc nhích, động đậy gì nổi nữa! Giọng của cha chứa đầy nét khổ sở, nghe quá xa xôi và không thật: - Xin em tha thứ cho anh, Niệm Bình. Em cũng biết đó, sự lạnh lùng băng giá giữa chúng ta, không phải chỉ một ngày, một phút mà thành! Thanh âm của mẹ cất cao lên: - Anh nói cho rõ một chút! - Lúc nào em cũng như một vị nữ thần, một tượng thần lạnh lùng, băng giá, xinh đẹp, cao quý, bất khả xâm phạm. Thế nhưng, Đỗ Mộng Thường là một người, một người bằng xương bằng thịt, nhất là, nàng là một người đàn bà hoàn toàn! Chỉ có khi ở trước mặt nàng, anh mới có cảm giác mình cũng là một người đàn ông hoàn toàn! Niệm Bình, chúng ta đừng nên bàn bạc gì về chuyện quan hệ nhân quả, anh chỉ có thể nói một cách thẳng thắn là, anh yêu nàng! - Anh yêu người đàn bà họ Đỗ đó? Vì nàng ta, anh đành lòng ly dị với em? Chúng ta lấy nhau hai mươi hai năm rồi, anh còn muốn ly dị, anh không thèm nghĩ gì đến Tâm Nhụy sao? Ly dị? Người đàn bà họ Đỗ? Đường Thủy Nguyên? Tâm Nhụy mơ hồ nghĩ ngợi, trong phút chốc, nàng cảm thấy như có vô số trái bom đang nổ bùng lên, nổ tung cả một thế giới trước mặt nàng, nổ tung cả một trời hạnh phúc của nàng! Cha đã thay lòng đổi dạ! Người cha mà nàng tôn sùng, kính trọng! Người đàn ông hoàn hảo nhất trong lòng nàng! Ông đã thay lòng đổi dạ! Ông đã có một người đàn bà khác! Một người đàn bà họ Đỗ! Họ Đỗ? Đỗ? Bà Đỗ? Không phải bà ta có chồng họ Đỗ? Mà tự bà ta họ Đỗ, bà ta có một đứa con gái sắp chết... trái tim nàng rối tung lên, nổ bùng lên, kinh hoàng và đau đớn! Có một thứ tình cảm phẫn nộ và đau thương, đang bao trùm lấy nàng, từ đầu đến chân, người đàn bà họ Đỗ đó, đã ngang nhiên dám gọi điện thoại đến nhà này! Kêu gọi cha của nàng, mê hoặc cha của nàng! Người đàn bà họ Đỗ khả ố kia! Nàng đã từng bắt điện thoại khi bà ta gọi đến! Giọng của cha nghe sao mà lạnh lùng: - Tâm Nhụy đã lớn rồi, nó cần phải tiếp nhận sự thật! Mẹ kêu lên thống thiết: - Cái gì gọi là sự thật? Anh muốn em nói với con rằng, anh có một tình nhân? Anh muốn em nói với con rằng, anh vì người đàn bà góa đó mà ly dị với em? Anh muốn em nói với con rằng, anh yêu cô ta, vì cô ta không cao quý, không thần thánh, do đó, là một người đàn bà hoàn toàn? Nói một cách khác, vì cô ta dâm... Cha kêu lên giận dữ: - Niệm Bình! Xin em hãy chú ý đến phong độ của mình! Giọng nói mang đầy nước mắt của mẹ nghe ai oán vô cùng: - Phong độ?... Phong độ! Bao nhiêu năm nay, em vẫn cố gắng giữ gìn phong độ của mình, duy trì bề ngoài của mình, săn sóc nhan sắc của mình, mãi cho đến khi em giữ cho anh chui vào vòng tay của người khác... - Có thể, đó là tại vì em đã giữ gìn quá độ! Mẹ kêu to lên: - Nói như vậy, tất cả đều là do lỗi ở em đấy à? Anh chưa bao giờ nói với em rằng, anh cần có một người đàn bà dâm đãng làm vợ... Cha kêu lên giận dữ: - Niệm Bình! Em nhất định phải dùng hai chữ dâm đãng hay sao? Em nhất định phải bóp méo sự thật hay sao? Em không biết thế nào gọi là sự dịu dàng của một người đàn bà hay sao? Mộng Thường không xinh đẹp bằng em, không tài hoa như em, không cao quý như em! Thế nhưng, nàng mang đầy nét dịu dàng của một người đàn bà... em có biết không, đàn ông cần sự dịu dàng đó, không chỉ một mình anh cần, mà mỗi một người đàn ông đều cần! Có rất nhiều lúc, người đàn ông cũng giống như một đứa trẻ bướng bỉnh, cần có người chìu chuộng, cần có người tôn sùng, cần có người ỷ lại... anh không hề có ý trách móc em, anh cũng không cố ý chối bỏ trách nhiệm, anh chỉ đang nói cho em nghe sự thật! Mộng Thường sở dĩ có thể nắm lấy được anh, Vũ Đình có thể cướp được Lương Chí Trung từ tay của Tâm Nhụy, đều là cùng một nguyên nhân mà thôi! Vũ Đình? Vũ Đình cướp Lương Chí Trung từ tay của Tâm Nhụy? Vũ Đình? Hai chữ nghe sao mà quen thuộc! Tâm Nhụy đứng tựa vào tường, cảm thấy cả người mình đều như đang đảo lộn, cảm thấy toàn bộ lục phủ ngũ tạng của mình đều đang bị vặn cong. Đúng rồi! Vũ Đình! Đó là cái tên mà khi nãy Chí Trung đã nói đến! Thì ra nàng mất đi Chí Trung, là tại vì có một người tên Vũ Đình xen vào! Thì ra có người đã cướp Chí Trung ngay trên tay của nàng! Sự chú ý của mẹ bị đổi hướng: - Anh nói như thế là nghĩa gì? Vũ Đình là ai? Có liên hệ gì với Tâm Nhụy? Cha kêu lên: - Vũ Đình chính là con gái của Đỗ Mộng Thường! Để anh nói cho em nghe, Vũ Đình là một con bé con bệnh hoạn, vừa gầy vừa yếu, bộ vó như một người thiếu dinh dưỡng, chỉ mới có mười tám tuổi. Con bé đó đã không xinh đẹp như Tâm Nhụy, cũng chẳng hoạt bát như Tâm Nhụy, đồng thời, nó còn là một người hơi có bệnh thần kinh, về tâm lý, có khuynh hướng ỷ lại quá độ. Thế mà, con bé đó lại dễ dàng đánh ngã được Tâm Nhụy, cướp mất đi Chí Trung! Tại sao mà nó có thể làm được như thế? Tại vì nó biết chìu chuộng, mềm mỏng, tại vì nó mang đầy nét dịu dàng của một người đàn bà... Mẹ kêu lên phẫn nộ: - Trời ơi! Anh tàn nhẫn biết mấy! Chính anh là người đã đem Chí Trung đến gặp Vũ Đình phải không?... Phải không? - Gián tiếp mà nói, đúng là như vậy, do bởi anh mà Chí Trung mới quen biết được với Vũ Đình... Giọng mẹ kêu lên sắc nhọn: - Hạ Hàn Sơn! Anh có còn là một con người nữa không? Tự anh thay lòng đổi dạ thì thôi chẳng nói đi, tại sao anh còn nỡ lòng phá hủy đi hạnh phúc của Tâm Nhụy? Hai mẹ con nhà đó là người hay là yêu quái, tại sao lại nhất định phải gây chuyện với nhà này? Mẹ thì quyến rũ anh, con thì quyến rũ Chí Trung, bọn chúng là ma quỷ đầu thai hay chăng?... - Niệm Bình! - Anh muốn tôi im chăng? Tôi sẽ không im lặng đâu! Anh muốn yêu nó! Anh cứ việc yêu! Tôi không ly dị, tuyệt đối không ly dị, có chết tôi cũng không ly dị... Giọng của cha thay đổi, trở thành cầu khẩn, bi thương, nhẫn nhục và hạ mình thấp giọng: - Niệm Bình! Anh van em, van em! Anh nhìn nhận tất cả đều do lỗi ở anh, anh không tốt, anh có lỗi với em, anh cũng không dám xin em tha thứ, chỉ có một điều, anh nhất định phải lấy nàng... Giọng của mẹ lại chùng xuống, tiếng nói như đứt quãng: - Tại sao?... Cô ta muốn có một cuộc hôn nhân chăng? - Nàng không hề muốn điều gì hết! Đối với anh, từ trước đến nay, nàng chỉ cho ra mà không bao giờ yêu cầu một điều gì cả! Tự anh muốn kết hôn với nàng! Mẹ khóc nức lên: - Tại sao? Em nào có cấm đoán anh đâu, anh cứ việc lui tới với cô ta, em đã chẳng làm ngơ như không biết đó sao? Tại sao anh lại nhất định phải lấy cô ta? Anh để cho em giữ lại cái bề ngoài hạnh phúc không được sao? Anh để cho Tâm Nhụy giữ lại sự kính trọng đối với anh... Cha ngắt lời mẹ: - Tại vì... nàng đã có con với anh! - Á!... Tiếng kêu của mẹ nghe đau thương thảm thiết. Tâm Nhụy không còn nghe thêm nổi nữa, không còn kềm chế nổi nữa. Tiếng kêu thảm thiết đó của mẹ đã xé nát đi ý chí cuối cùng của nàng, nàng cảm thấy mình sắp điên lên rồi, phát cuồng lên rồi, sắp nổ tung lên rồi! Trong khoảnh khắc đó, nàng mới biết rằng, mình đã sống trong một thế giới giả tạo đến như thế nào! Một cơn ác mộng khủng khiếp đến như thế nào! Nàng đưa tay ra, vặn nắm cửa phòng cha mẹ, xông thẳng vào trong, nàng hướng về cha đang trên giường, kêu lên như điên cuồng: - Ba! Ba hay lắm! Ba hay lắm! Ba giỏi lắm! Ba giỏi lắm à! Ba thật đáng để tôn sùng, đáng để ỷ lại, đáng để chìu chuộng! Ba thật là thần tượng của những người đàn bà! Ba đừng nên bức bách mẹ, hà hiếp mẹ! Khi ba vui sướng bên cạnh một người đàn bà khác, mẹ chỉ có thể ngồi trước bàn chơi bói bài một mình! Ba... Nàng nghiến răng nghiến lợi, hất đầu một cách phẫn nộ, quay người lại, nàng chạy ra khỏi phòng, một mặt chạy, một mặt kêu lên như điên cuồng: - Con phải đi tìm bọn chúng! Con phải nhìn xem bọn chúng mang đầy nét dịu dàng của một người đàn bà là như thế nào? Con phải nhìn xem để biết mẹ con con đã bại về tay của những người như thế nào! Hàn Sơn nhảy phóc từ trên giường xuống, kêu to lên: - Tâm Nhụy! Trở lại đây, Tâm Nhụy, con nghe ba giải thích! Thế nhưng Tâm Nhụy đã chạy ào xuống cầu thang như một cơn lốc xoáy, nàng xông xuống phòng khách, băng qua hoa viên, nàng mở cánh cổng to, lập tức, nàng đâm sầm ngay vào một người, người đó đang đứng thẳng băng trước cửa như một cột điện. Chí Văn đưa tay ra chụp lấy nàng, lập tức, sắc mặt chàng biến đi: - Tâm Nhụy! Sao vậy? Tâm Nhụy? Em có đánh điện thoại gọi anh lại không? Tại sao sắc mặt em lại trắng như giấy thế này? Sao cả người em lại run rẩy như thế này? Em... em... em sao vậy? Tâm Nhụy? Chàng hỏi bằng một giọng run rẩy, ngập ngừng. Tâm Nhụy chụp ngay cánh tay chàng, đôi mắt nàng nhìn chàng trừng trừng: - Anh cũng giúp họ dấu em phải không? Anh cũng biết Vũ Đình là ai phải không? Chí Văn càng thêm lộn xộn: - Vũ Đình? Em muốn nói... Vũ Đình của bác sĩ Phương Hạo? Vũ Đình của Chí Trung? Vũ Đình của nhà họ Đỗ? Tâm Nhụy kêu to lên: - À! Thì ra anh cũng biết! Thì ra Vũ Đình còn là của bác sĩ Phương Hạo nữa à?... Nàng càng cảm thấy rối loạn hơn nữa, giọng nàng mang đầy nét loạn cuồng: -... Tại sao anh lại đến tìm em? Tại sao anh không đi tìm Vũ Đình? Chẳng lẽ anh không biết rằng, Vũ Đình mới có sự dịu dàng của một người đàn bà sao? Còn em, em không có gì cả sao? Chí Văn kinh ngạc mở to đôi mắt: - Tâm Nhụy! Em đang nói gì vậy? Em gọi điện thoại kêu anh đến, là để nói chuyện về Vũ Đình hay sao? Nàng dùng bàn tay nóng như lửa của mình nắm chặt lấy chàng, còn một tay kia vẫy ra gọi chiếc taxi đang trờ tới. Nàng nói lùng bùng không rõ: - Anh cùng đi với em tìm họ! Anh cùng đi với em để biết được sự dịu dàng của một người đàn bà là như thế nào! Cửa xe mở ra, nàng kéo chàng lên xe. Chàng hoàn toàn mù tịt, không biết chuyện gì đã xảy ra. Nỗi vui mừng vì cú điện thoại lúc tờ mờ sáng, hóa thành một nỗi kinh ngạc và hoang mang vô bờ bến. Chàng hỏi nàng bằng một giọng ngạc nhiên, lo lắng, mờ mịt: - Em muốn đi đâu vậy? - Số 403, lầu bốn đường Thủy Nguyên! Nàng trả lời một cách lưu loát như đang trả bài học thuộc lòng. Chiếc xe rú ga vọt mạnh đi.
QUỲNH DAO
Hạt Đậu Tương Tư
Chuyển Ngữ: Vũ Thảo
Chương 15
Trong khi Tâm Nhụy ngồi trên xe phóng như bay trên đường phố của con lộ Thủy Nguyên, Vũ Đình đang cùng với Chí Trung ngồi trong phòng khách ăn điểm tâm, Mộng Thường mặc chiếc áo khoác ngoài rộng thùng thình, chạy ra chạy vào đưa sữa, đưa bánh mì nướng, đưa mứt, đưa bơ... cho họ, Vũ Đình cẩn thận cắt từng miếng bánh mì nướng ra thật nhỏ, thật vừa miệng ăn, sau đó nàng quệt bơ lên, lại quệt mứt lên, rồi lại thêm một miếng thịt đùi nướng, Chí Trung không thích ăn thịt đùi nướng, nàng bèn nhỏ nhẹ, dịu dàng, thủ thỉ, dỗ dành bên tai chàng: - Anh yêu, anh phải ăn mới được, mỗi ngày phải đi làm cực nhọc như thế, cần chú ý đến sự dinh dưỡng mới được! Ngoan đi cưng, coi như anh ăn dùm em ấy mà! Thế là, cho dù Chí Trung không muốn ăn, chàng cũng đành phải ngoan ngoãn hả miệng ra cắn vào một miếng, vừa ăn, chàng vừa lùng bùng nói trong miệng: - Hôm nay mẹ anh mắng cho anh một trận! - Mắng cái gì? - Bà nói một tuần có được một ngày Chúa nhật, thế mà mới sáng sớm anh đã bỏ đi ra ngoài, bà làm bánh xếp cho anh ăn, anh cũng không ăn, không biết người ta cho anh ăn sơn hào hải vị gì, mà làm cho anh không còn hứng thú gì với đồ ăn thức uống trong nhà nữa. Nếu như bà biết anh ở đây bị bắt phải ăn thịt đùi nướng kiểu Tây, bà không cười rụng hết răng mới là kỳ! Vũ Đình cười gập người lên vai chàng. Nàng hỏi: - Bánh xếp là bánh gì? Chí Trung làm ra vẻ kinh ngạc: - Bánh xếp mà em không biết à? Em đúng là nhà quê quá sức! Nhà quê quá sức là nhà quê! Nàng tựa vào người chàng, đẩy đẩy chàng: - Được rồi, nhà quê thì nhà quê vậy, người ta là người miền Nam, không biết thức ăn của người miền Bắc anh mà, anh dạy em, em sẽ học cách làm, rồi làm cho anh ăn! Chí Trung vừa ăn vừa ba hoa diễn tả: - Bánh xếp ấy à? Thì là hai bên là hai miếng bánh, chính giữa có nhân, xếp hai miếng bánh lại, cái nhân nằm vào ngay giữa, thì thành bánh xếp chứ có gì đâu! Vũ Đình nói: - Á! Cái này dễ quá, em cũng biết làm vậy!... Nàng cầm lên hai miếng bánh mì, để bơ, phó-mát, trứng chiên, thịt đùi nướng vào, xếp hai miếng bánh mì lại, đưa đến bên miệng của Chí Trung: -... Anh xem, em cũng làm bánh xếp cho anh ăn đây, ăn đi cưng! Chí Trung kêu lên: - Em làm cái này là bánh xếp gì vậy! Cái này gọi là bánh mì sandwich! Vũ Đình vừa cười vừa lắc đầu: - Không phải, không phải! Mẹ anh làm bánh xếp kiểu Ta, còn em, em làm bánh xếp kiểu Tây! Đây nè, ăn đi cưng, người ta làm hết cả buổi trời mới được một miếng bánh, ăn giỏi đi! Chí Trung cắn vào miệng một miếng bánh mì sandwich, lại cằn nhằn: - Em nuôi anh kiểu này, thế nào anh cũng trở thành thằng mập cho mà xem... Này! Em cũng ăn một miếng đi! Em phải mập hơn tí nữa thì mới đẹp thêm được! Vũ Đình ngoan ngoãn cắn một miếng, lại đưa qua cho chàng cắn một miếng, cứ như thế, hai người cứ thay phiên nhau, mỗi người cắn một miếng. Cả thân hình nàng, đã từ trên vai chàng tựa cả vào lòng chàng rồi. Chàng ngồi trên chiếc ghế salon, nàng nằm dài theo trên chiếc ghế salon, đầu nàng tựa trên đùi chàng, không ngừng đút miếng bánh mì sandwich vào miệng chàng. Chuông cửa bỗng nhiên vang lên thật đột ngột, cấp bách, Vũ Đình không nhúc nhích, nàng vẫn tiếp tục đút Chí Trung ăn bánh mì, miệng nói nho nhỏ: - Ông già giao sữa đấy, mẹ sẽ ra lấy, đừng lo! Mộng Thường mở cửa ra, chỉ cảm thấy trước mắt mình như hoa lên, một cô gái mặc chiếc áo khoác ngắn màu trắng đã xông ngay vào cửa như một cơn gió lốc. Phía đàng sau nàng, bước theo ngay vào là Lương Chí Văn mà bà đã được gặp một hai lần. Mộng Thường hơi ngớ người ra, hoàn toàn chưa ý thức được chuyện gì đang xảy ra, người con gái đó đã đưa tay ra đẩy bà về phía trước, hùng hổ bước vào đứng ngay giữa phòng. Chí Trung định thần nhìn kỹ, chàng bất giác giật nẩy mình kinh hoảng, chàng đẩy Vũ Đình ra, đứng dậy, nói một cách ngạc nhiên: - Tâm Nhụy! Anh Hai! Tại sao hai người lại đến đây? Tâm Nhụy đứng thật thẳng ở đó, toàn thân một màu trắng, như một ngọn cây trước gió. Sắc mặt nàng gần như cùng một màu với chiếc áo khoác nàng đang mặc, ánh mắt nàng hừng hực, như thể hai ngọn đèn pha phát ra hai luồng ánh sáng mạnh mẽ trong đêm tối, nàng quét mắt nhìn Chí Trung một cái sắc như dao, sau đó, ánh mắt nàng lập tức đưa sang Vũ Đình đang đứng bên cạnh chàng. Lúc này, Vũ Đình đã bị khí thế hùng hổ của Tâm Nhụy khi bước vào làm cho kinh hoảng, nàng bất giác ép sát người vào Chí Trung, dùng hai tay ôm lấy cánh tay của Chí Trung, phân nửa thân hình nàng ẩn vào phía sau chàng, chiếc đầu nho nhỏ đó, như thể con chim non bị làm cho kinh hoảng, muốn tìm nơi nương tựa, dấu một nửa vào phía sau lưng chàng, chỉ còn ló ra một chút đuôi mắt cuối mày, sợ sệt liếc nhìn Tâm Nhụy. Tâm Nhụy trừng mắt nhìn nàng, trừng trừng không chớp, từ trên tóc nàng, nhìn thẳng xuống đôi chân đang mang đôi dép xanh của nàng, hôm nay Vũ Đình mặc toàn một màu xanh, chiếc áo len tròng cổ màu xanh nhạt, chiếc váy đầm màu xanh ngọc, đôi dép màu xanh, trên cổ nàng, còn khoác hờ hững, chiếc khăn choàng bằng lụa mỏng có những ô vuông màu xanh, để làm dáng. Gương mặt nàng trắng mịn và xinh xắn, đôi mắt trong sáng và dịu dàng... dáng điệu kinh sợ của nàng, quả thật trông vô cùng tội nghiệp và đáng thương. Nỗi giận dữ trong lòng của Tâm Nhụy, nổ bùng lên như một ngọn hỏa diệm sơn tới giờ bộc phát, nàng đưa mắt hằn hộc nhìn Vũ Đình, nói bằng một giọng sắc như dao: - Được, được, được lắm! Cô chính là Vũ Đình! Cô chính là cô Vũ Đình mang đầy nét dịu dàng của người đàn bà đấy à! Rút cuộc rồi tôi cũng đã biết được cô... Chí Trung nghe ra, tình trạng có vẻ không ổn, dáng điệu của Tâm Nhụy hoàn toàn có nét gây chiến, chàng lập tức cho rằng mình mới là mục tiêu của Tâm Nhụy. Chàng vội vàng tiến tới phía trước một bước, chắn ngay phía trước mặt Vũ Đình, nói bằng một giọng hơi giận dữ: - Tâm Nhụy, cô muốn gì đây, nếu như cô muốn kiếm chuyện với tôi, tốt nhất là chúng ta đừng nên làm phiền tới nhà người khác! Tôi có thể đi ra ngoài nói chuyện với cô... Tâm Nhụy nhướng cao đôi chân mày, bước tới trước một bước, kêu lên thật lớn tiếng: - Tại sao tôi lại phải đi ra ngoài nói chuyện với anh? Anh tránh ra chỗ khác cho tôi! Hôm nay tôi không đến đây để tìm anh! Tôi đến tìm cô Vũ Đình này đây! Vũ Đình! Cô trốn ở phía đàng sau đó làm bộ, làm tịch cái nỗi gì? Cô ra đây, để tôi nhìn cô một chút! Nhìn xem cả người cô có bao nhiêu tế bào của người đàn bà... Mộng Thường từ sự kinh ngạc đột nhiên bừng tỉnh lại, Tâm Nhụy! Đây chính là cô con gái của Hạ Hàn Sơn! Và cũng chính là cô bạn gái của Chí Trung ngày trước! Tâm Nhụy, nàng đang đem phong ba bão tố đến, nàng đang đem ngòi thuốc nổ đến... tình trạng này thật là khó khăn hết sức! Bà liếc mắt nhìn sang Vũ Đình lúc đó đã bị sự kinh hoàng làm cho ngớ ra, trong lòng bất giác rối lên như mớ bòng bong! Vũ Đình không chịu đựng nổi một sự kích thích nào hết, nàng mới vừa bình phục bệnh cũ, không thể nào để cho bệnh mới phát ra, bản năng của người mẹ làm cho bà bước thật nhanh về phía trước, đưa tay ra định nắm lấy tay của Tâm Nhụy: - Tâm Nhụy, cháu đừng nên nóng nảy, hãy để chúng ta nói chuyện một cách đàng hoàng... Tâm Nhụy lập tức gạt phắt tay bà ra, bước lùi về phía sau một bước, sự chú ý của nàng từ Vũ Đình đưa sang Mộng Thường. Nàng lại nhìn Mộng Thường từ đầu đến chân như đã nhìn Vũ Đình, mái tóc bà bồng bềnh, gương mặt buổi sáng chưa có chút trang điểm, bà mặc chiếc áo khoác ngoài màu tím rộng thùng thình, nhưng vẫn không che đi được cái bụng đã trương to lên. Bà không còn trẻ, tuy rằng mặt mũi sáng láng, nhưng trên gương mặt vẫn in hằn dấu vết của thời gian. Thế nhưng, trên đầu mày đuôi mắt của bà, lại có một nét diễm lệ, quyến rũ nào đó không diễn tả được, có thể, đó chính là cái mà mẹ không có chăng? Mẹ là một người đàn bà với nét đẹp cao quý, thanh nhã, tuyệt đối không phải là loại đàn bà dạn dày sương gió, kiều diễm phong lưu như thế này! Chiếc lưng của nàng đứng thẳng lên, đôi mắt nàng nhìn thẳng vào Mộng Thường, quát lên thật to: - Đừng đụng vào người tôi! Bà là ai? Mà lại dám ngang nhiên gọi tên tôi! Mộng Thường nói lắp bắp: - Tôi... tôi họ Đỗ, tôi, tôi... tôi là mẹ của Vũ Đình... Hai nắm tay của Tâm Nhụy bấu chặt lại, nàng kêu to lên, hét to lên: - Bà là mẹ của Vũ Đình!... Hừ! Tại sao bà không nói, bà là nhân tình của ba tôi? Tại sao bà không nói, bà là một bà góa phong lưu, cố tình quyến rũ người đàn ông đã có vợ! Tại sao bà không nói, bà dùng một cái thai vô duyên, kỳ lạ để bắt buộc ba tôi phải lấy bà... - Trời ơi!... Mộng Thường rú lên kinh hoàng, loạng choạng thụt lùi về phía sau, bàn tay đưa ra vịn lấy chiếc ghế salon, thân hình bà lảo đảo như muốn ngã, miệng bà kêu lên thống thiết: - Không không không! Không phải như thế, không phải như thế... Chí Trung giận dữ la lên: - Tâm Nhụy! Cô điên rồi chăng? Cô là dân đầu đường xó chợ chăng? Sao mà lại nói những lời điên cuồng, khó nghe như thế, không có một chút phong độ gì cả! Tâm Nhụy giận đến run rẩy cả người, đôi mắt nàng đỏ ngầu: - Tôi là bà điên! Tôi là dân đầu đường xó chợ! Tôi nói bậy nói bạ, tôi không có phong độ! Thế giới này luôn luôn bao giờ cũng hoang đường, vô duyên như thế, người khác có thể làm những chuyện hạ tiện nhất, nhưng lại không cho ai nói ra! Lương Chí Trung, anh là người có phong độ dữ à, sáng thay chiều đổi, thấy trăng quên đèn! Vũ Đình! Cô cứ việc nắm chặt anh ta đi, tôi dám cá với cô là cô sẽ nắm được anh ta không đầy ba hôm, ba hôm sau, anh ta sẽ lại thay lòng đổi dạ... Chí Trung kêu to lên ngắt lời nàng: - Tâm Nhụy! Cô đừng ở đó mà tìm cách ly gián chúng tôi! Cô đừng vì tôi bỏ rơi cô, rồi tìm đến đây để nổi điên lên... Tâm Nhụy giận không thể tả, nàng bị sự tức tối làm cho hoàn toàn mất đi lý trí, nàng thét lên phẫn nộ: - Lương Chí Trung! Anh bỏ rơi tôi đấy à! Phải không? Anh bỏ rơi tôi... Nàng càng nói càng tức, tức đến độ toàn thân run như cầy sấy, lắp bắp không thành tiếng: -... Anh... anh... anh là đồ khốn nạn, bạc tình bạc nghĩa! Anh... Chí Văn nãy giờ vẫn đứng một bên trớ mắt ra nhìn mọi sự, lúc này đã không còn nhịn được nữa, chàng xông lên phía trên, chụp lấy cánh tay của Tâm Nhụy, nói một cách gấp rút: - Chúng ta đi thôi! Tâm Nhụy, tại sao em lại đến đây để rước cái bực tức vào thân làm gì? Thôi thì em nói ít đi hai câu vậy! Chẳng lẽ em không biết rằng, cho dù em có nói gì đi nữa, cũng đều không thể thay đổi được sự thật đã xảy ra hay sao? Đi thôi! Chúng ta đi thôi! Đừng để ý đến họ nữa!.. Em thử tưởng tượng xem, em đến đây làm lớn chuyện, la hét ỏm tỏi lên như thế này, đối với em, có ích lợi gì không? Chỉ để cho người ta cảm thấy rằng em không có phong độ! Chàng đưa tay ra nắm lấy nàng, định kéo nàng đi ra phía cửa. Tâm Nhụy vùng ra khỏi tay Chí Văn, đứng ở đó, ánh mắt nàng rơi ngay trên mặt của Chí Văn. Nàng hỏi bằng một giọng rối loạn, phẫn nộ, bi ai, đau đớn: - Anh cũng thấy rằng em không có phong độ, phải không? Anh cũng nhận thấy rằng em là dân đầu đường xó chợ, phải không? Anh cũng hối hận là đã theo đuổi em, phải không? Anh cũng phát giác ra rằng, em không có sự dịu dàng của một người đàn bà, phải không? Anh hối hận rồi, phải không? Anh có hối hận cũng còn kịp mà, em chẳng hề chụp lấy anh, em cũng chẳng hề quyến rũ anh, anh cứ việc rời xa em! Bỏ em mà đi đến nước Mỹ của anh đi! Bỏ đi xuống địa ngục của anh đi! Tránh xa em! Tránh em cho thật xa! Đừng ở đây làm phiền em! Tất cả những người họ Lương nhà anh, đều cùng cá mè một lứa với nhau cả! Chí Văn dậm chân, sắc mặt chàng trắng bệch: - Tâm Nhụy! Em phải phân biệt trắng đen cho rõ ràng, đừng có ở đó quơ đũa cả nắm như thế! Chí Trung giận dữ hét lên: - Cô ta vốn là con bé điên khùng, trắng đen không rõ mà! Anh Hai, anh kéo cô ta ra ngoài đi! Tâm Nhụy trừng mắt nhìn Chí Trung, cùng Vũ Đình đang núp phía sau lưng chàng, đôi mắt nàng trợn ngược, gân cổ nổi lên, giọng nàng cũng biến đi, nàng hét lên thật to: - Đừng có đụng tôi! Tôi là con bé điên? Lương Chí Trung, anh phân biệt cho rõ ràng, cái con chuột nhắt núp phía sau lưng anh kia, mới là con bé điên! Con bé điên mắc chứng bệnh tâm lý dở hơi! Anh đi hỏi ba tôi xem! Anh đi hỏi bác sĩ Phương Hạo xem! Con bé Vũ Đình đó mang bệnh gì? Bệnh thần kinh! Cô ta mới là con bé điên! Cô ta là người có bệnh thần kinh suy nhược, tâm lý dở hơi... - Mẹ ơi! Vũ Đình phát ra một tiếng kêu thét lên như cuồng loạn, cả thân hình nàng ngã bật về phía sau, Chí Trung vòng ngược tay lại chụp lấy nàng. Đồng thời, Mộng Thường cũng nhào lên phía trên, kêu thật to: - Đặt nó nằm thẳng xuống! Cho tôi cái gối nằm, nhanh lên! Khăn nhúng nước lạnh, ai giúp dùm, lấy hộ cho tôi cái khăn nhúng nước lạnh! Chí Văn vươn dài cổ ra nhìn theo phản ứng tự nhiên: - Cô ấy làm sao vậy?... Ở đâu có khăn nhúng nước lạnh? - Phòng tắm! Trong phòng tắm phía sau nhà! Chí Văn xông nhanh ra phía sau nhà tìm khăn nhúng nước lạnh, trong nhất thời, cả căn phòng rối loạn cả lên. Chí Trung cầm quyển sách, quạt tất bật vào trước mặt của Vũ Đình, Mộng Thường cởi nút áo của Vũ Đình, kê đầu vào sát phần ngực nàng để nghe nhịp đập của trái tim. Chí Văn đã đem khăn nhúng nước lạnh đến, sốt sắng đưa cho Mộng Thường, mọi người đều quay quần chung quanh Vũ Đình. Vũ Đình nằm thẳng băng trên thảm, đôi mắt nhắm nghiềm, nét mặt trắng nhợt, hình như không còn một chút sinh khí nào cả.zChí Trung ngẩng đầu lên, ánh mắt chàng như thể tóe ra lửa, chàng trừng mắt nhìn Tâm Nhụy một cách giận dữ, kêu lên thật to: - Cô xem cô đã làm gì kìa? Cô xem cô đã làm gì kìa? Nếu như nàng có hao tổn đi một sợi tóc, tôi sẽ lấy mạng của cô! Tâm Nhụy đứng nhìn tất cả mọi người trong phòng đều chạy tới chạy lui vì Vũ Đình, luôn cả Chí Văn cũng thế, trong lòng nàng đau như dao cắt, đầu óc nàng vốn đã rối loạn, thần trí nàng vốn đã mơ hồ, chỉ cảm thấy nỗi oán hận và sự tức giận trong lòng, càng lúc càng dâng cao lên như ngọn hải triều cuồn cuộn, bật tung, tan tác. Tiếng gầm thét của Chí Trung càng kích thích nàng nhiều hơn nữa, nàng hất mạnh cằm lên, giọng nàng cất cao hơn, kịch liệt hơn, không chút suy nghĩ: - Hừ! Ngất xỉu rồi à! Cô ta thật là yếu đuối nhỉ! Động một chút là ngã nhào ra bất tỉnh hả! Đó chính là sự dịu dàng của một người đàn bà đấy à! Bất tỉnh hả! Cô ta thật sự bất tỉnh rồi à! Tại sao mọi người không lấy kim đâm thử cô ta xem, xem có phải là thật sự bất tỉnh không? Giả bệnh giả đau giả bất tỉnh, hừ... đó là phương pháp lỗi thời của thế kỷ thứ mười tám... Vũ Đình đang nằm trên đất không nhúc nhích, lúc này đột nhiên ngồi bật dậy thật thẳng, mở mắt ra, nàng liếc nhìn Tâm Nhụy, sau đó, nàng lại kêu lên một tiếng thảm thiết: - Mẹ ơi! Rồi lại ngã nhào ra. Mộng Thường nhìn Tâm Nhụy, đôi mắt bà đã đong đầy lệ, bà nhìn nàng như van xin tha thứ, thông cảm, khẩn cầu, bi thương, đau khổ. Bà cố gắng một cách đau đớn, thốt lên một câu: - Tâm Nhụy! Cô làm ơn làm phước mở lòng từ bi hỉ xả dùm! Tâm Nhụy kêu lên châm biếm: - Mở lòng từ bi hỉ xả? Cọp dữ ăn thịt người ta, rồi kêu bộ xương còn lại mở lòng từ bi hỉ xả? Bà rù quến cha của tôi, làm tan nát gia đình tôi, hủy diệt đi hạnh phúc của tôi, xé nát đi sự vui vẻ của tôi... rồi bây giờ, bà lại kêu tôi mở lòng từ bi hỉ xả? Ha!... Trên cõi đời này lại có chuyện nực cười như thế? Thế giới này lại có chuyện lạ kỳ như thế... - Tâm Nhụy! Câm mồm! Đột nhiên, phía ngoài cửa vang lên một tiếng kêu to, trầm thấp, đầy uy quyền, đầy sức mạnh, mọi người đều ngẩng đầu lên nhìn, đó là Hạ Hàn Sơn! Ông đang đứng ngay cửa, đôi mắt đau đớn nhìn trừng trừng vào Tâm Nhụy. Mộng Thường vừa nhìn thấy Hàn Sơn, như thể nhìn thấy cứu tinh, cảm thấy vui buồn lẫn lộn, bà bất giác đứng bật dậy, chạy nhanh về phía ông, lệ nóng chan hòa trên khuôn mặt, bà kêu lên bằng một giọng đong đầy nước mắt, nức nở, nghẹn ngào: - Hàn Sơn! Kêu xong, bà ngã nhào vào ông, quên đi mọi người chung quanh, Hàn Sơn nhìn thấy gương mặt bà đầy lệ, trái tim ông đau như cắt, ông đưa tay ra, ôm choàng lấy bà vào lòng theo phản ứng tự nhiên. Tâm Nhụy quay người sang, nhìn trừng trừng vào cảnh tượng đang xảy ra trước mặt. Hơi thở nàng hổn hển, lồng ngực nàng nhảy lên nhảy xuống thật kịch liệt, nàng hít vào một hơi thật sâu, giọng nàng sắc nhọn: - Hay lắm! Ba! Ba đã tới kịp thời rồi đấy à! Tới để bảo vệ tình nhân của ba phải không? Ba nghĩ rằng con sẽ ăn tươi nuốt sống bà ta hay sao? Hay lắm! Thật là thân mật, thật là tự nhiên quá sức nhỉ? Thì ra đó gọi là sự dịu dàng của người đàn bà đấy! Tôi cần phải học theo, bắt chước theo, nước mắt nhé, ngất xỉu nhé... Ba, "tử bất giáo, phụ chi quá!" (Con không dạy, lỗi ở cha! - Chú thích của người dịch) Ba chưa hề bao giờ dạy con, làm thế nào để quyến rũ người đàn ông... Hàn Sơn kêu lên giận dữ: - Tâm Nhụy! Con đang nói gì vậy? Tại sao con không biết phép tắc là gì cả vậy? Con thật là giống như một đứa không có giáo dục... Tâm Nhụy bước từng bước đến gần cha nàng, đôi mắt nàng trừng thẳng vào ông, ánh mắt nàng sắc bén: - Không có giáo dục? Con là đứa không có giáo dục à? Ba! Ba có nói sai không? Cái bệnh của con là do bởi được giáo dục quá kỹ! Ba lúc nào cũng dạy con phải là một "thục nữ", do đó, con không giữ được bạn trai của con! Ba, đúng lý ra ba phải dạy con làm thế nào để trở thành một thứ dâm phụ, để tránh cho con cái cảnh bị mất chồng sau hai mươi hai năm... Hàn Sơn buông Mộng Thường ra, hai bàn tay ông chụp lấy hai cánh tay của Tâm Nhụy, lắc lấy lắc để nàng, như điên như cuồng: - Tâm Nhụy! Câm mồm... Câm mồm! Đồ súc sinh khốn nạn! Tâm Nhụy trừng thật to đôi mắt, nước mắt rút cuộc cũng đã dâng đầy lên đôi tròng mắt nàng, nàng nhìn trân trối vào cha, rồi lại quay đầu sang nhìn Mộng Thường đang đứng một bên, giọng nàng vang lên lạnh lẽo: - Con là đồ súc sinh! Ba, ba mắng con như thế đó!... Không sao, ba! Người đàn bà này rồi sẽ sinh ra cho ba một đứa "nhân sinh"! Chỉ mong rằng, ba sẽ không bị mọc sừng, người đàn bà có thể hiến thân cho ba, thì cũng sẽ có thể hiến thân cho người khác... Hàn Sơn lắc mạnh Tâm Nhụy như thể điên cuồng, Tâm Nhụy bị lắc đến độ đầu tóc xổ tung ra, chiếc áo khoác ngoài méo xệch đi, hai hàm răng đánh vào nhau lập cập, nàng vùng vẫy, muốn thoát khỏi tay ông, nhưng miệng vẫn không chịu ngừng, nàng hét lên một hơi thật to, thật thê thiết: - Ba! Ba là ngụy quân tử! Ngụy quân tử! Ngụy quân tử!... "Bốp" một tiếng, bàn tay của Hàn Sơn đưa cao lên, đánh bốp vào mặt Tâm Nhụy một cái thật mạnh, Tâm Nhụy loạng choạng ngã lùi về phía sau hết mấy bước. Hàn Sơn rượt theo, lại đánh thêm cho nàng một bạt tay, khi ông lại đưa tay lên thêm một lần nữa, Chí Văn kêu lên thật to: - Bác Sơn! Đồng thời, Mộng Thường cũng nhào như bay tới, bà ôm ghịt lấy cánh tay của Hàn Sơn, vừa khóc vừa nói: - Hàn Sơn! Anh đừng nên phát điên lên như thế! Tại sao lại có thể vì sự sai lầm của chúng ta, mà đi đánh con trẻ? Chỉ tại vì em tất cả, tại vì em đã sai lầm, tại vì em làm bậy! Em cứ nghĩ rằng sự hiến dâng đơn thuần của em cho anh, sẽ không làm tổn thương đến ai hết, em không hề biết rằng, cho dù là hiến dâng, cũng có thể làm tổn thương người khác! Em đã sai rồi! Em đã sai rồi! Em đã sai rồi! Hàn Sơn nhắm đôi mắt lại, ôm chầm lấy Mộng Thường, đôi tròng mắt ông cũng dâng đầy lệ. Tâm Nhụy cúi thấp đầu đứng ở đó, mái tóc nàng rũ xuống, che hết khuôn mặt, một lúc sau, nàng từ từ ngẩng đầu lên, bên khóe miệng nàng, có một dòng máu tươi đang từ từ chảy ra, nàng đưa mu bàn tay lên quẹt nơi khóe miệng, nhìn vệt máu dính trên tay, nàng lại ngẩng đầu lên nhìn Hàn Sơn và Mộng Thường đang ôm chặt lấy nhau. Sau đó, nàng lại khẽ nghiêng đầu qua, dùng đuôi mắt quét về hướng Chí Trung và Vũ Đình. Không biết từ bao giờ, Vũ Đình đã tỉnh lại rồi, có thể, nàng không hề ngất xỉu bao giờ. Nàng vẫn ngồi ngay tại chỗ, đầu tựa vào lòng của Chí Trung, Chí Trung ôm chặt lấy đầu nàng, ngơ ngẩn đưa mắt nhìn họ. Tâm Nhụy đứng chết trân hết hai giây, trong phòng, có một thứ không khí trầm lặng của ngọn hỏa diệm sơn trước giờ bộc phát. Sau đó, Tâm Nhụy dùng sức lắc đầu thật mạnh, lắc cho mái tóc hất ngược về phía sau, nàng cất tiếng nói từng chữ từng chữ một: - Ba! Ba đánh con! Ba có thể đánh con! Ba nên đánh con mạnh thêm một chút nữa, đánh mất đi cái thần tượng mà con đã tôn sùng trong tâm tưởng từ bao lâu nay, đánh mất đi sự kính trọng mà con đã dành cho ba từ bao lâu nay, đánh mất đi tình yêu của con đối với ba! Đánh cho con chết đi! Để cho con khỏi còn phải nhìn thấy cảnh chướng tai gai mắt của hai người nữa! Đánh con chết đi! Để cho con khỏi đối diện với cha của mình và tình nhân của ông! Hai người... là một đôi gian phu... Chí Văn xông đến bên Tâm Nhụy, đưa tay ra bụm ngay miệng nàng lại, bàn tay chàng bụm miệng nàng lại thật chặt. Ngố ơi! Em không thể nói ít đi hai câu hay sao? Em nhất định phải ăn thêm hai tát tai nữa hay sao? Tâm Nhụy dùng sức vùng ra khỏi Chí Văn, nàng quay qua phía chàng, cảm thấy khó thở và hỗn loạn, cảm thấy toàn thế giới đều đang chống lại nàng, nàng đưa đôi mắt ngờ vực nhìn Chí Văn, nói lẩm bẩm: - Anh cũng dùng vũ lực với em chăng? Anh cũng giúp họ à? Nói xong, nàng kêu lên một tiếng thật bi ai, đột nhiên cảm thấy như mình đang tứ bề thọ địch, trong phòng này không còn một chỗ để dung thân! Nàng quay người qua, phóng người ra phía ngoài cửa chính như tên bắn, xông thẳng ra ngoài. Chí Văn cuống cuồng, chàng thét lên thật to: - Tâm Nhụy! Em đừng hiểu lầm, anh bụm miệng em lại, là vì sợ em sẽ bị thiệt thòi thêm nữa! Tâm Nhụy! Tâm Nhụy! Em đừng chạy, Tâm Nhụy... Tâm Nhụy đã xông ra khỏi cửa như một cơn gió lốc, xông thẳng xuống bốn tầng lầu, nàng chạy thật gấp, gần như vừa lăn vừa tuột xuống mấy bậc thang. Chí Văn đuổi theo thật gấp phía sau, không ngừng la lên: - Tâm Nhụy! Em đợi anh với! Tâm Nhụy! Em nghe anh giải thích! Trong phòng, Hàn Sơn đột nhiên bừng tỉnh dậy, có một thoáng nhói buốt quất mạnh vào trái tim ông như một ngọn roi tàn độc. Ông đã đánh nàng! Đánh đứa con gái duy nhất của ông! Đứa con gái mà từ khi còn bé, ông đã nâng niu như trứng mỏng, thương yêu như hạt trân châu quý giá! Đứa con gái mà ông thương yêu nhất trên cõi đời này! Ông đã đánh nàng! Thế mà ông đã đánh nàng! Trái tim ông đau đớn, đẩy Mộng Thường ra, ông cũng quay người rượt theo ra ngoài. Tâm Nhụy đã chạy ra khỏi khu chung cư, nước mắt rơi lả chả trên khuôn mặt nàng như mưa đổ, che đi ánh nhìn của nàng. Nàng cứ cắm đầu cắm cổ chạy như điên như cuồng, không một mục đích, trong tiếng còi xe inh ỏi, náo nhiệt của buổi sớm mai, nàng chạy dọc theo con đê dài trên đường Thủy Nguyên. Nàng không còn tư tưởng, không còn ý thức, trong lòng nàng, có còn chăng, chỉ là một ngọn lửa oán hờn đang hừng hực cháy. Nàng chạy trên bờ đê, lại chạy lên trên chiếc cầu đúc bắt ngang dòng sông Đạm Thủy. Trong cái tâm tình giận dữ, bi ai, đau đớn đó, nàng chỉ biết chạy... chạy... chạy về hướng tương lai mịt mờ trước mặt. - Tâm Nhụy! Tâm Nhụy! Tâm Nhụy! Chí Văn kêu lên như điên cuồng, rượt theo nàng gấp rút. Chàng cũng mất đi tư tưởng, mất đi ý thức, cái mục đích duy nhất của chàng, là chỉ mong rượt kịp theo nàng, chỉ mong được giải thích với nàng, chỉ mong được ôm nàng vào lòng, hôn đi nỗi bi ai và đau khổ của nàng. Chàng cắm đầu cắm cổ rượt theo, rượt theo, rượt theo... rượt theo hướng tương lai mịt mờ trước mặt. Tâm Nhụy chạy trên cầu, cảm thấy mình như muốn điên lên, muốn trốn tránh đi một cái gì đó, trốn tránh đi sự sỉ nhục trong căn nhà đó, trốn tránh đi cái bi kịch của cuộc đời, trốn tránh đi nỗi bi ai của chính mình... cúi đầu xuống, nàng nhìn thấy dòng nước cuồn cuộn chảy dưới cầu, nàng không hề suy nghĩ, thật bất thần, nàng tung mình nhảy ngay xuống dòng nước phía dưới. - Tâm Nhụy! Chí Văn kêu lên thảm thiết, xông thẳng lên phía trên, đã không còn cứu kịp nữa rồi. Chàng đưa mắt nhìn cả thân hình trắng toát của nàng, chập chờn trôi theo dòng nước, sau đó bị dòng nước chảy xiết cuốn trôi đi. Chàng cũng không hề suy nghĩ, tung mình nhảy xuống ngay theo nàng. Sự giao thông trên cầu hỗn loạn cả lên, tiếng người kêu vang inh ỏi. Hạ Hàn Sơn nhìn thấy con gái tung mình nhảy xuống dòng nước, lại nhìn thấy Chí Văn tung mình nhảy theo, ông cảm thấy dòng máu đang luân lưu trong người mình ngưng đọng hết cả lại. Ông rú lên kinh hoàng, xông đến bên cầu, chụp vào lan can, đưa mắt nhìn xuống phía dưới, cả thân hình trắng toát của Tâm Nhụy đã bị dòng nước chảy ào ạt, cuốn đi về phía thật xa. Còn Chí Văn thì sao? Chí Văn... - Chí Văn! Ông kêu rú lên thảm thiết, nhìn thấy Chí Văn bị dòng nước đẩy tạt qua một bên bờ, mà cái bàn tay khổng lồ của chiếc máy xúc đá đang chạy ầm ầm trên bờ đê, đang chĩa thẳng xuống dòng nước, chĩa thẳng xuống thân hình của Chí Văn. - Chí Văn! Ông lại kêu rú lên một lần nữa. Tiếng máy xúc đá vang lên ầm ầm, tiếng người thét lên kinh hãi, tiếng còi cảnh sát hú lên từng chập, bốn bề là cả một phiến hỗn loạn, mơ hồ. Hạ Hàn Sơn đứng chết trân tại chỗ, trong cái khoảnh khắc rối ren đó, ông chỉ cảm thấy nguyên cả thế giới chung quanh mình, đều trở thành một màu trắng toát tang thương.
QUỲNH DAO
Hạt Đậu Tương Tư
Chuyển Ngữ: Vũ Thảo
Chương 16
Ý thức của Tâm Nhụy ở trong trạng thái nửa mê nửa tỉnh. Có vô số ngọn sóng biển đang bao vây lấy nàng, đánh vào người nàng, cuốn trôi nàng, dìm nàng xuống lòng biển sâu không đáy, làm nàng ngạt thở... nàng đang vùng vẫy, vùng vẫy trong lòng ngọn sóng biển trắng xóa vô tình. Không, đó không phải là sóng biển, sóng biển không thể nào nóng đến như vậy, nóng như những luồng dung nham phun ra từ miệng ngọn hỏa diệm sơn, đúng vậy, đó là dung nham, dung nham phun ra từ hỏa diệm sơn, từng dòng rồi từng dòng, từng luồng rồi từng luồng, như những luồng sóng nuốt trửng lấy nàng. Có vô số ngọn lửa màu đỏ rực, hiện lên ngay trước mắt nàng, ngọn sóng nóng như lửa đốt đó, như thể một ngọn lửa hừng hực cháy, bao trùm lấy nàng, thiêu đốt lấy nàng, nàng không thể hô hấp, không thể cựa quậy, thế nhưng, nàng vẫn cố gắng vùng vẫy, cố gắng kêu lên, dung nham chảy tuôn tuôn vào miệng nàng, đốt cháy lục phủ ngũ tạng của nàng. Trong nỗi đau đớn nhói buốt đó, trong sự đảo lộn lục phủ ngũ tạng đó, trong sức nóng thiêu đốt của ngọn lửa hừng hực đó, ở nơi tận cùng của ý thức nàng, vẫn còn một phần tư tưởng đang hoạt động, một phần tư tưởng mơ hồ mờ mịt, cùng nhào đến bên nàng, đồng loạt với ngọn lửa nóng như thiêu đốt đó. Trong ngọn lửa, có cha, có mẹ, có Chí Trung, có Vũ Đình, có Mộng Thường và có cả Chí Văn! Từng khuôn mặt, từng khuôn mặt đó, trùng điệp, chồng chất lên nhau, nhào tới bên nàng trong ngọn lửa. Thế là, cái tư tưởng xuẩn động nằm sâu dưới đáy đó, vùng vẫy nhoi lên từ trong ngọn sóng, nhắc nhở nàng một số chuyện; ba muốn ly dị với mẹ! Người đàn bà họ Đỗ! Vũ Đình và sự dịu dàng rất mực đàn bà của nàng! Chí Văn muốn đi Mỹ, Chí Văn muốn đi Mỹ? Chí Văn muốn đi Mỹ? Chiếc đầu nàng quay quắt, cố gắng muốn tập trung tư tưởng mình lại, cố gắng tập trung ý chí của mình. Sau đó, trong tất cả những tư tưởng dồn dập kéo đến từ bốn phương tám hướng đó, nàng chụp lấy được một mục tiêu tối quan trọng. Không, Chí Văn, anh đừng đi! Không, Chí Văn, em có rất nhiều, rất nhiều lời muốn nói với anh! Không, Chí Văn, em không muốn mắng anh! Không, Chí Văn, anh phải nghe em nói, nghe em nói, nghe em nói... thế nhưng, gương mặt của Chí Văn sao lại mơ hồ thế kia, xa cách thế kia, chàng đang thụt lùi về phía sau, chàng đang rời bỏ nàng, chàng đang rút lui, chàng đang biến mất... nàng hoảng hốt đưa tay ra, phát ra một tiếng thét to kinh thiên động địa: - Chí Văn! Tiếng thét đó, hình như làm nàng hơi tỉnh táo trở lại, nàng cảm thấy rằng hình như mình đang nằm trên giường. Giường? Sao lại nằm trên giường? Nàng không biết rõ, và cũng không muốn biết rõ. Có một bàn tay dịu dàng, mát mẻ chụp lấy bàn tay đang quờ quạng trong không khí của nàng. Đồng thời, có một túi nước đá mát lạnh đang được đặt lên trán nàng, đem đến một thoáng sảng khoái. Nàng quay đầu sang, lẩm bẩm, lập bập trong giấc mơ: - Chí Văn... anh đến đây, Chí Văn, em... em... em muốn nói với anh... Chí Văn, anh đừng bỏ đi! Chí Văn, anh cùng đi với em đi tìm ba! Ba của em... ba của em... Nàng lại vùng vẫy, tất cả những ý thức, lại cuộn vào nhau như một đống chỉ rối bung lên, nàng tìm không ra đầu mối. Và ngọn lửa hừng hực cháy lại bắt đầu thiêu đốt lấy nàng, thiêu đốt lấy nàng, thiêu đốt lấy nàng, đốt đến từng sợi thần kinh của nàng đều bắt đầu co rút lại, nóng bỏng lên: - Ba của em đâu? Chí Văn, ba em đang ở đâu? Ông... ông là người cha tốt nhất thế giới này, em... em phải đi tìm ba! Chí Văn, chúng ta đi tìm ông nhé! Đi tìm ông nhé... Đột nhiên đôi mắt nàng mở bừng lên, ánh mắt mơ hồ: -... Ba! Ba! - Tâm Nhụy, ba đang ở đây! Hình như nàng nghe có một tiếng nói đang vang lên bên tai nàng, tiếng nói rất quen thuộc, tiếng nói của ba! Sau đó, có một bàn tay đang vuốt ve nàng, vuốt ve trán nàng, vuốt ve đôi má nàng, tại sao thanh âm của cha lại như thể nghẹn ngào, nức nở: - Tâm Nhụy, tha thứ cho ba! Tâm Nhụy, tha thứ cho ba! Thanh âm của cha lại hình như vang xa ra, tan biến đi, ngọn lửa tiếp tục tràn ngập nàng, tiếp tục đốt cháy nàng, nàng vùng vẫy, rồi lại vùng vẫy, thế nhưng vẫn không vùng ra khỏi ngọn lửa to lớn, đang bừng bừng cháy đó, những dòng dung nham đang đổ xuống từ trên đầu nàng, nàng khóc nức lên, cầu cứu: - Đừng đốt cháy tôi! Đừng dìm tôi xuống! Đừng! Đừng! Á, hãy dập tắt ngọn lửa đó đi! Á, đừng đốt cháy tôi, đừng, đừng... Có một bàn tay nắm lấy cánh tay nàng, có người đang chích thuốc cho nàng. Trong sự mơ màng, hình như nàng nghe tiếng mẹ đang khóc, vừa khóc vừa hỏi: - Con bé... sẽ chết không? - Anh sẽ không... để cho nó chết! Đó là tiếng của ba. Chết? Tại sao lại nói đến chuyện chết chóc? Nàng không muốn chết, nàng còn rất nhiều chuyện cần phải làm, nàng không muốn chết! Nàng phải tìm Chí Văn, Chí Văn không thích hợp với đời sống ngoại quốc, nàng cần phải nói với Chí Văn, phải giữ chàng ở lại! Phải nói với Chí Văn, phải nói với Chí Văn, phải nói với Chí Văn... ý thức của nàng lại dần dần biến mất, tư tưởng lại dần dần tản mạn, thính giác lại dần dần mơ hồ. Nặng nề quá, tất cả mọi thứ đều dần dần trở nên vô cùng nặng nề, cái đầu thật nặng, thân hình thật nặng, tay chân thật nặng, ý thức thật nặng... nàng ngủ thiếp đi. Không biết thời gian trôi qua đi bao lâu, nàng lại mơ màng tỉnh dậy, nghe một tiếng nói thật xa, thật mơ hồ vang lên rằng: - Nhiệt độ đã hạ rồi. Bà Sơn, bà đừng khóc nữa, cô ấy sẽ khỏe trở lại cho mà xem! Sẽ khỏe trở lại? Thì ra, nàng đã bị bệnh. Nàng mơ màng nghĩ ngợi. Nàng vùng vẫy muốn mở mắt ra, trước mắt là một phiến mông lung, tất cả mọi thứ đều rất mông lung; đèn bàn, vách tường, gương mặt của mẹ... gương mặt của mẹ! Gương mặt của mẹ trông giống như cái bóng trong làn nước lung linh mờ ảo, xa lắc xa lơ, mơ hồ mờ mịt, trông không thật một tí nào! Nàng chớp chớp đôi mi, cố gắng tập trung ánh nhìn của mình. - Mẹ!... Nàng kêu lên. Thật là kỳ lạ, thanh âm của mình nghe sao xa lạ và khàn đục. Nàng lại kêu lên: - Mẹ! Niệm Bình nhào ngay lại bên giường trong tích tắc, dùng hai bàn tay nâng lấy khuôn mặt của nàng. Bà kêu lên, thanh âm chứa đầy nước mắt, xúc động, vui buồn lẫn lộn: - Tâm Nhụy! Con tỉnh rồi à? Rút cuộc con cũng đã tỉnh lại rồi! Con nhận ra mẹ không? Tâm Nhụy, con nhìn xem! Con có nhận ra mẹ không? Mẹ, mẹ thật là khùng quá, làm sao mà con lại không nhìn ra mẹ được chứ? Nàng nhìn mẹ, tại sao mẹ lại khóc thế này? Tại sao mẹ lại buồn thế này? Nàng đưa tay lên, định lau đi những giọt lệ còn đọng trên đôi gò má của mẹ, thế nhưng, bàn tay của nàng sao nặng nề thế này, nàng mới vừa nhấc lên, lại bị rủ xuống không một sức lực. Niệm Bình lập tức nắm chặt lấy bàn tay của nàng, hỏi dồn dập: - Con cần gì? Mẹ lấy cho con! Nằm đó đi, đừng cử động! Nàng nhìn mẹ trừng trừng, ánh mắt mơ hồ dần dần trở nên rõ ràng. Mẹ, sao mẹ lại gầy đi thế này? Mẹ, mẹ già rồi! Tóc mẹ đã bị bạc đi rồi! Đột nhiên, nàng giật nảy mình kinh hoảng, sao vậy? Bộ mình bệnh đã mấy năm rồi sao? Tại sao mẹ lại già đi thế này? Nàng kinh hoảng quay đầu nhìn dáo dác, đây là phòng ngủ của mình mà, chiếc bàn học vẫn nằm nơi đó, vách tường vẫn dán giấy hoa nhỏ màu hoàng kim, chỉ có một điều, ở một góc phòng, có một cô y tá áo trắng, mặt mày xa lạ, đang đẩy chiếc xe thuốc nhỏ, trên đó chất đầy đủ loại chai lọ linh tinh... Sao vậy? Mình thật sự bệnh à? Tại sao lại bệnh thế này? Nàng nhíu chặt đôi chân mày, từ trong tận cùng của ký ức, có một khoảng trống không trắng xóa, nàng không có cách gì nhớ lại. Nàng nói một cách mơ hồ: - Mẹ, con đang bệnh à? Niệm Bình đưa tay ra, sờ sờ vào trán nàng, lại sờ sờ vào tay nàng, vui buồn lẫn lộn, bà cuống quýt nói không thành tiếng: - Đúng vậy! Con bị bệnh hết một thời gian, bây giờ, con khỏe lại rồi, con sẽ khỏe lại ngay thôi! - Con bị bệnh... lâu lắm rồi sao? Thần trí nàng vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo, trong ký ức, hình như mình bị nước biển nhận chìm, bị lửa nóng đốt cháy, hình như đã bị đốt hết hàng nghìn hàng vạn năm. Niệm Bình ngồi cạnh bên nàng, nước mắt lưng tròng: - Đúng vậy, có hơn hai tháng rồi. Tháng đầu tiên, con ở trong bệnh viện, sau đó, chúng ta đem con trở về nhà, để săn sóc dễ dàng hơn. Cô Hoàng đây, đã săn sóc cho con hai tháng nay rồi đấy! Ồ, chỉ có hai tháng! Chứ không phải là hàng nghìn hàng vạn năm! Nàng lại chau đôi chân mày, cố gắng suy nghĩ, nhưng không nhớ ra chuyện gì hết! Càng cố gắng suy nghĩ sâu thêm, nàng cảm thấy nguyên cái đầu mình bị nhức như búa bổ. Nàng hỏi bằng một giọng ngập ngừng: - Con... bị bệnh gì vậy? Bệnh gì? Niệm Bình trừng mắt nhìn nàng, thì ra con bé đã không còn nhớ gì nữa hết, thì ra con bé đã quên hết cả rồi! Cũng may mà nó không nhớ gì nữa, cũng may mà nó quên mất hết rồi! Niệm Bình hít vào một hơi thật dài, cố gắng tìm câu trả lời: - Bệnh... bệnh... con bị bệnh viêm màng óc. Nàng chau mày: - Viêm màng óc?... Thảo nào... óc con như bị đốt trong lửa... Ồ! Kỳ nghỉ mùa Đông năm nay đã qua rồi, phải không? Đột nhiên nàng nhớ ra. Niệm Bình tiếp lời: - Con yên tâm đi, mẹ đã làm thủ tục xin cho con nghỉ tạm thời rồi, con chỉ còn thiếu có phần nghiên cứu, để thư thả rồi hãy tính tới. Nàng nhắm mắt lại, cảm thấy vô cùng mệt mỏi, mệt mỏi đến độ không còn muốn nói chuyện nữa, không còn muốn suy nghĩ nữa, mi mắt nàng cảm thấy nặng nề như đang đeo một lớp chì, chỉ muốn trì xuống phía dưới. Nàng lại hỏi thêm một câu bằng giọng mơ hồ, không rõ: - Ồ! Ba đâu rồi? Niệm Bình yên lặng hết hai giây. - Ba đi bệnh viện rồi. Chính ba đã cứu con, vì con, ông đã thức suốt cả mấy ngày mấy đêm không ngủ... ông đã tận hết khả năng, sức lực... Đột nhiên bà im bặt, vì nhìn thấy nàng đã ngủ rồi. Giấc ngủ này của Tâm Nhụy vừa nồng vừa say, không biết ngủ đã bao lâu. Sau đó, nàng lại tỉnh dậy, khi ý thức của nàng dần dần phục hồi lại, nàng nghe có người đang nói chuyện nho nhỏ bên giường. Nàng không mở mắt ra, mà chỉ nằm yên, cố gắng bắt lấy cái làn sóng âm thanh đang vang lên đó, đó là giọng của mẹ: -... con bé không còn nhớ gì cả. Em nói với nó, là nó bị bệnh viêm màng óc. - Con bé... có còn nhắc đến Chí Văn hay không? Đó là tiếng của cha. Giọng nói đó trầm thấp và khàn đục. - Không. Nó chỉ hỏi anh. Với người khác, nó không nhắc đến một chữ. Cha im lặng không nói một tiếng nào. Tiếng mẹ nói một cách thận trọng: - Có thể... chúng ta sẽ dấu được chuyện đó. Nó bị sốt quá cao và lâu đến như vậy, có khi nào mất đi một phần ký ức chăng? - Anh nghi lắm!... Tiếng của cha nói thật nhẹ, đột nhiên ông sùy một tiếng cảnh cáo: -... Sùy! Đừng nói nữa, con bé tỉnh rồi! Tâm Nhụy chớp chớp hàng mi, mở đôi mắt ra. Gương mặt của cha đang đối diện với nàng, đôi mắt ông nhìn nàng trừng trừng, sâu thăm thẳm. Sao vậy? Ba cũng già rồi! Đuôi mắt của ông toàn là những nếp nhăn, gương mặt của ông trông tiều tụy như thể vừa trải qua một cơn bệnh nặng, hai bên mép tóc của ông gần như bạc trắng. Ông già rồi! Ông không còn là ông bác sĩ tuổi trung niên đầy phong độ, đầy ma lực của một người đàn ông nữa. Tại sao vậy? Chỉ tại vì nàng đã bệnh một trận quá nặng sao? Tội nghiệp ba! Tội nghiệp mẹ! Nàng nhếch mép lên, cố gắng nở một nụ cười với cha, kêu lên nho nhỏ: - Ba, xin lỗi ba, con đã làm cho ba lo lắng quá nhiều! Trái tim của Hạ Hàn Sơn đột nhiên cảm thấy đau nhói, tròng mắt ông lập tức nóng bừng lên. Ông nắm chặt lấy bàn tay con gái, không nói được một tiếng nào. Đúng vậy, con bé đã quên hết rồi! Con bé không còn nhớ gì nữa cả, những cái tên mà nó đã kêu gọi trong cơn sốt kinh hoàng đó, bây giờ nó đều không nhớ. Có thể nào như vậy chăng? Có lẽ nào thượng đế lại nhân từ đến độ ban cho nó "chứng lãng quên" như thế này chăng? Ông nghi ngờ. Ông lại đưa mắt nhìn nàng sâu hơn nữa. Nàng nghi hoặc nhìn vào hai bên đuôi mắt ướt đẫm của cha: - Ba, chắc là con bệnh nặng dữ lắm, phải không? Con đã làm cho ba mẹ sợ quá phải không? Hàn Sơn dùng những ngón tay vuốt ve gương mặt của con gái, gương mặt hốc hác đến độ không còn hình dạng người nữa, giọng ông nghẹn ngào: - Tâm Nhụy, suýt chút nữa chúng ta đã bị mất con. Ồ, thảo nào! Hai hàng mi dài của nàng chớp chớp, yên lặng chìm sâu vào dòng ký ức miên man. Trong tận cùng sâu thẳm của ký ức, có một cái tên hiện lên, một cái tên vừa thân thiết, vừa trìu mến thương yêu! Nàng buột miệng kêu lên: - Chí Văn đâu? Tại sao anh ấy không đến thăm con?... Đột nhiên nàng cảm thấy vô cùng phấn khởi, cái dòng sinh mệnh mênh mang, sống động lại chan hòa tuôn chảy vào từng dòng huyết quản của nàng, đốt sáng lên ánh lửa trong đôi mắt nàng, như một phép lạ, nàng nói cuống quýt và nồng nàn: -... Mẹ, mẹ đi gọi Chí Văn đến dùm con, con có chuyện muốn nói với anh ấy, con có rất nhiều chuyện muốn nói với anh ấy! Mẹ kêu Chí Văn đến cho con đi! Niệm Bình ngớ người ra, gương mặt bà trắng bệch đến thê thảm. Bà cất tiếng hỏi ngớ ngẩn: - Chí Văn?... Sự phấn khởi vẫn tiếp tục đốt cháy nàng, nàng đưa tay ra nắm lấy tay mẹ: - Đúng vậy, Chí Văn! Mẹ gọi điện thoại tìm anh ấy dùm con! Đừng có lộn nhé, Chí Văn, chứ không phải Chí Trung đâu! Buổi sáng hôm đó, con điện thoại gọi anh ấy đến, tại vì con có rất nhiều, rất nhiều chuyện muốn nói với anh ấy, sau đó... sau đó... sau đó... Đôi mắt nàng trợn to lên, nhìn trừng trừng lên trần nhà. Sau đó như thế nào nhỉ? Sau đó như thế nào nhỉ? Cái bánh xe của ký ức lại bắt đầu quay tít lên thật nhanh trong óc. Cái ký ức đó là một cái quạt gió, mỗi một cánh quạt là một gương mặt rất mơ hồ lay động, cái quạt gió đang quay tít không ngừng, từng vòng rồi từng vòng, từng vòng rồi từng vòng, những gương mặt càng quay càng rõ rệt, càng quay càng sắc nét; sự tranh chấp của cha mẹ, người đàn bà họ Đỗ, Vũ Đình và Chí Trung, nàng cắm đầu chạy như bay trên con lộ Thủy Nguyên, cái hoạt cảnh xảy ra trong phòng khách nhà họ Đỗ, cha đánh nàng một tát tay, nàng xông ra khỏi phòng khách đó, rồi sau đó nàng nhảy ùm xuống nước... - Mẹ!... Mẹ!... Nàng kêu rú lên, kêu rú lên kinh hoàng, nhảy bật lên từ trên giường. Niệm Bình ôm chầm lấy con gái, ôm thật chặt, thật chặt vào lòng. Bà biết rằng nàng đã nhớ lại rồi, thế nhưng, nàng nhớ được bao nhiêu? Bà dùng tay đặt lên đầu Tâm Nhụy, vừa khóc vừa lắc nàng, như thể lắc lư một đứa trẻ. Bà hít hít mũi, giọng bà chứa đầy nước mắt: - Đừng sợ! Đừng sợ! Tất cả đều đã qua đi rồi. Tâm Nhụy, hãy xem nó như là một cơn ác mộng vậy, tất cả đều đã qua rồi! Đã qua hết rồi! Chỉ có điều là, con ạ, con đã nhớ ra hết rồi, mẹ mới nói, từ đây về sau, nếu như có chuyện gì không vừa ý, cho dù như thế nào đi nữa, con cũng không nên tự tử! Cho dù như thế nào đi nữa, con vẫn còn có mẹ đây mà! Tự tử? Tìm cái chết? Đầu óc nàng có hơi hoang mang, tự tử? Nàng nào có muốn tìm cái chết đâu? Mà chẳng qua là vì nàng tức tối quá sức, giận dữ quá sức, giận đến độ mất luôn cả lý trí, nên mới nhảy ùm xuống nước như thế. Như vậy, ký ức đó là sự thật, như vậy, ký ức đó không hề dối gạt nàng, nàng đẩy mẹ ra, ngã nhào trở lên gối. Nàng hỏi bằng một giọng mơ hồ, đôi tròng mắt nàng đảo quanh: - Con đã thật sự nhảy xuống nước? Đó là sự thật, phải không? Con đã từ trên cầu nhảy xuống nước?... Không, không phải con tự tử, mà là vì con giận đến độ mất hết cả lý trí, con cũng không hiểu tại sao mình lại nhảy xuống nước như thế! Ánh mắt của nàng tiếp xúc với ánh mắt của Hạ Hàn Sơn. Nàng nhìn trừng trừng vào Hạ Hàn Sơn, Hạ Hàn Sơn cũng nhìn trừng trừng lại nàng. Trong nhất thời, cả căn phòng trở nên vô cùng im lặng, một sự im lặng như chết chóc. Cả hai cha con cùng lặng lẽ đưa mắt nhìn nhau, trong khoảng thời gian nhìn nhau đó, Tâm Nhụy đã nhớ lại tất cả những chuyện xảy ra ở nhà họ Đỗ, nàng nhớ lại từng sự việc, nhớ lại từng câu mình đã nói, nhớ lại từng ly từng tí, từng chút từng điểm. Nàng nhìn cha trân trối, đây là người đàn ông mà nàng đã hết mực thương yêu, tôn sùng, kính trọng! Nàng nhìn ông trân trối, chỉ thấy đôi mắt ông chứa đầy nét đau đớn, gương mặt ông tiều tụy, và những sợi tóc bạc trắng hai bên mang tai. Hàn Sơn đón lấy ánh mắt của con gái, trong đôi mắt của nàng, ông nhìn ra rằng nàng đã nhớ lại từng sự việc, ông không thể trốn tránh ánh mắt đó, không thể trốn tránh sự phê phán của nàng về ông. Ông đã từng đánh nàng, ông không còn là một người hùng trong tâm tưởng của nàng nữa, ông đã đánh vỡ đi những ảo tưởng của nàng, thậm chí gần như đánh vỡ đi sinh mệnh của nàng! Bây giờ, nàng dùng ánh mắt sáng long lanh như vì tinh tú buổi ban mai để nhìn ông, nhưng ông không có cách gì nhìn thấu được tư tưởng của nàng.zCả hai cha con cùng tiếp tục nhìn nhau. Thật lâu, thật lâu sau, Tâm Nhụy nhẹ nhàng nhấc tay lên, nàng dùng bàn tay sờ nhẹ lên gương mặt của cha, sờ nhẹ vào chiếc cằm mọc đầy râu của ông, cuối cùng, nàng cũng cất tiếng nói, thanh âm nàng trầm thấp và mang đầy nét trưởng thành: - Ba! Tha thứ cho con! Hàn Sơn dùng răng cắn chặt lấy đôi môi, gần như không tin vào lỗ tai của mình. Đó chính là những lời ông muốn nói nhưng không nói nên lời! Ông ngơ ngẩn nhìn nàng. Nàng tiếp tục nói, thanh âm trưởng thành như một người lớn, nàng không còn là một cô gái nhỏ bướng bỉnh nữa: - Tha thứ cho con! Thái độ của con hôm đó hẳn là hư vô cùng, phải không? Hư đến độ không thể nào hư hơn được nữa, phải không? Ba mẹ đã cưng chìu con quá, nên con không chịu đựng nổi một sự va chạm cỏn con nào. Xin lỗi ba, con hy vọng là con không tạo ra một tai họa tày trời nào khác!... Cánh tay nàng câu lấy cổ của Hàn Sơn, dùng sức kéo ông về phía mình, nàng vừa khóc vừa kêu lên: -... Con thương ba lắm, ba ạ! Hàn Sơn ôm lấy Tâm Nhụy thật chặt, những giọt lệ nóng rút cuộc cũng đã trào ra khỏi khóe mắt, Niệm Bình đang đứng ngẩng người ra ở một bên, cũng xúc động đến nước mắt tuôn chảy như mưa. Trong nhất thời, cả ba người trong phòng, đều cùng chảy nước mắt, đều cùng xuýt xoa không ngừng. Họ đều cùng có cái cảm giác như đã bị xa nhau hằng thế kỷ, nay lại may mắn được trùng phùng. Trải qua một khoảng thời gian dằn xốc như thế, Tâm Nhụy lại cảm thấy mệt mỏi nữa, mệt mỏi vô cùng. Thế nhưng, tinh thần nàng lại vô cùng tỉnh táo. Hàn Sơn ngẩng đầu lên, tỉ mỉ lau đi những giọt lệ còn đọng lại trên má nàng, ông vẫn nhìn trừng trừng vào nàng thật sâu, nói bằng một giọng thật thấp, thật dịu dàng và chứa đầy nét nuối tiếc: - Tâm Nhụy, con lúc nào cũng là một đứa trẻ ngoan ngoãn, một đứa trẻ hiền lành và trong trắng, ba xin lỗi, là đã để cho con phát giác ra rằng, thế giới của người lớn, thường không được xinh đẹp như sự tưởng tượng. Tâm Nhụy nằm ngửa ra trên giường, đôi mắt nàng mở ra trừng trừng không chớp. Nàng nói: - Điều đó cũng còn tùy... cái định nghĩa mà chúng ta đặt ra cho hai chữ xinh đẹp nữa, phải không? Hàn Sơn thở ra một hơi dài nhè nhẹ, đúng vậy, con bé này bị một trận nước biển dội vào, thế mà đã bị dội cho trở thành người lớn rồi đây, cái "thời kỳ ngây thơ" của con bé đã kết thúc rồi. Ông không biết rằng, đối với Tâm Nhụy mà nói, đó là một sự hạnh phúc hay bất hạnh? Có rất nhiều lúc, cái định nghĩa của "hạnh phúc", cũng giống như "xinh đẹp", nhìn từ những góc độ khác nhau, sẽ có những đáp số khác nhau. Tâm Nhụy nhìn cha, nàng còn rất nhiều điều cần phải hỏi, hơn cả hai tháng nay, sinh mệnh nàng là một phiến trắng xóa, trống không, nàng không biết, đã có những biến đổi gì trong hai tháng nay? Cha có còn muốn ly dị với mẹ nữa không? Người đàn bà họ Đỗ đó ra sao rồi? Chí Trung và Vũ Đình lại ra sao rồi? Còn Chí Văn thì sao? Chí Văn phải là một người ít có thay đổi nhất, thế nhưng, tại sao chàng lại không đến thăm nàng? Chẳng lẽ, chàng đã xuất ngoại rồi hay sao? Đúng rồi! Hôm đó ở nhà họ Đỗ, nàng cũng đã la hét um sùm với Chí Văn, nàng chỉ giỏi tài "giận cá chém thớt"! Nàng đã làm cho Chí Văn giận dữ bỏ đi? Nàng lại làm cho Chí Văn giận dữ thêm một lần nữa rồi sao? Ánh mắt nàng đảo lia liên tục, trái tim nàng đập thình thịch liên hồi. Hàn Sơn đang tỉ mỉ "đọc" những tư tưởng của nàng: - Tâm Nhụy, ba biết, con có cả trăm cả ngàn thắc mắc muốn hỏi, thế nhưng, sức khỏe con còn yếu lắm, có rất nhiều việc cũng không thể nào nói hết bằng vài ba câu nói. Bây giờ con hãy yên tâm dưỡng bệnh trước đã, đợi qua vài hôm, khi tinh thần của con khôi phục lại, chúng ta sẽ nói chuyện một cách chi tiết hơn, được không? Tâm Nhụy gật gật đầu, nàng thu hết can đảm nói: - Con không hỏi chuyện gì hết, chỉ hỏi một việc thôi? Trái tim của Hàn Sơn bị kéo lên tới cổ họng: - Chuyện gì? - Có phải Chí Văn đã đi ngoại quốc rồi không? Đầu óc của Hàn Sơn như bị nổ tung một tiếng thật lớn, sợ nhất là con bé sẽ hỏi về Chí Văn, thế mà rút cuộc nó cũng hỏi về Chí Văn. Ông trừng mắt nhìn nàng, lập tức hiểu ngay được một chuyện, sau khi nhảy xuống nước, nàng đã không còn biết gì nữa hết. Nàng không hề biết rằng, Chí Văn cũng đã nhảy xuống nước theo nàng. Đầu óc ông lẹ làng chuyển động, ông dùng tay ấn lên tay Tâm Nhụy, nói thật nhanh: - Ba chỉ cho con hỏi một câu hỏi này thôi, sau khi ba trả lời, con phải ngủ, không được hỏi thêm nữa đó nhé! Tâm Nhụy ngoan ngoãn ưng thuận: - Dạ. Nhưng mà ba không được gạt con đấy nhé! Hàn Sơn hạ thấp giọng nói: - Chí Văn không hề xuất ngoại. Nói xong, ông kéo mền đắp lại cho nàng cẩn thận, đứng dậy nói: - Bây giờ, con phải giữ lời mà ngủ cho ba đi! Trái tim của Tâm Nhụy reo vui, mừng rỡ, nàng thở ra một hơi dài nhè nhẹ. Thế nhưng lại không nhịn được, hỏi thêm một câu: - Như vậy, có phải là anh ấy đang giận con không? - Đã nói là con chỉ được hỏi một câu thôi mà! Nàng đưa tay ra nắm lấy vạt áo của cha: - Được, con không hỏi thêm câu hỏi nào nữa hết, mà chỉ nhờ ba làm dùm con một chuyện! Trái tim của Hàn Sơn lại bị kéo lên tới cổ họng một lần nữa: - Chuyện gì? - Ba đi tìm anh ấy đến đây cho con! Hàn Sơn hỏi bằng một giọng yếu ớt: - Tìm ai? - Tìm Chí Văn! Con có rất nhiều chuyện muốn nói với anh ấy! Hàn Sơn đột nhiên quay phắt đầu lại, tròng mắt ông nóng lên: - Con không được nói chuyện nữa, con cần phải nghỉ ngơi! Giọng nói của ông khàn hẳn đi. Gần như là ra lệnh. Tâm Nhụy biến sắc. Nàng mở to đôi mắt, miệng hơi mở hé ra, đột nhiên, nàng như bị nổ tung lên. Nàng khóc nức lên, nước mắt tuôn chảy ào ạt như suối đổ, dọc theo hai đuôi mắt, lăn dài xuống gối. Nàng kêu lên thống thiết: - Con biết lắm mà, ba mẹ dối gạt con! Ba mẹ dối gạt con! Anh ấy đi rồi! Anh ấy đi ngoại quốc rồi! Anh ấy giận con, anh ấy bỏ đi ngoại quốc rồi! Anh ấy không thèm đợi con tỉnh dậy, con có hằng ngàn hằng vạn lời muốn nói với anh ấy! Nàng vừa khóc vừa nói, tuyệt vọng vùi đầu vào trong gối, khóc nức lên. Niệm Bình không còn kềm chế được mình nữa, bà nhào tới, dùng tay nâng lấy đầu của Tâm Nhụy, xoay gương mặt của nàng về phía mình, bà nhìn thẳng vào đôi mắt của Tâm Nhụy, nói trong nước mắt: - Không phải như vậy, Tâm Nhụy! Chí Văn không hề giận con, nó yêu con đến phát điên lên, nó yêu con đến độ không thể nào giận con được! Nó không thể đến thăm con, là cũng bởi vì nó yêu con quá sức! Chúng ta không ai nghĩ rằng, tình cảm của nó đối với con lại sâu đậm đến như thế! Tâm Nhụy kêu to lên: - Con không hiểu! Mẹ! Con không hiểu! Nếu như anh ấy yêu con, tại sao anh ấy không đến đây? Mẹ gọi điện thoại cho anh ấy, mẹ, mẹ gọi điện thoại cho anh ấy! Con không kiêu căng nữa, con không bướng bỉnh nữa, con cũng không còn tự ái nữa, con muốn gặp anh ấy! Mẹ! Con muốn gặp anh ấy! - Tâm Nhụy, mẹ nói cho con nghe... Hàn Sơn kêu lên bằng một giọng cảnh cáo: - Niệm Bình! Niệm Bình quay sang phía Hàn Sơn: - Hàn Sơn, anh nói cho con nghe đi! Anh nói sự thật cho con nghe đi! Trước sau gì thì nó cũng sẽ phải biết, nó cũng sẽ phải đối diện với sự thật! Sắc mặt Tâm Nhụy trắng như giấy: - Ba! Chuyện gì đã xảy ra? Nói cho con nghe đi! Con van ba nói cho con nghe đi! Chuyện gì đã xảy ra? Anh ấy đánh nhau với Chí Trung nữa phải không? Anh ấy bị Chí Trung giết chết rồi, phải không? Ba ơi! Con xin ba, con van ba nói cho con nghe đi! Nàng dùng hai tay ôm lấy đầu, kêu lên như điên cuồng. Hàn Sơn đưa ra quyết định, ông ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh giường, dùng tay ấn lấy nàng: - Được, ba nói cho con nghe, nhưng con phải bình tĩnh! Tâm Nhụy cắn chặt răng, gật gật đầu. Hàn Sơn nhìn nàng không chớp: - Còn nhớ hôm con nhảy xuống nước không?... Nàng lại gật gật đầu. -... Con vừa nhảy xuống, Chí Văn cũng nhảy theo xuống luôn. Hàn Sơn tiếp tục nói, những bắp thịt trên gương mặt ông rúm ró lại vì đau khổ. Nàng mở thật to đôi mắt, không tin ở những gì mình vừa nghe, nàng nói: - Anh ấy điên rồi chăng? Anh ấy muốn cứu con chăng? Hàn Sơn cắn răng nói: - Có thể là nó điên lên, mà cũng có thể là vì muốn cứu con! Tóm lại, là khi nó thấy con nhảy xuống nước, nó cũng nhảy xuống theo luôn. Nước sông hôm đó chảy rất xiết, con bị cuốn thẳng đi một khoảng thật xa, mới được nhân viên cấp cứu vớt lên được, hôm đó khí trời rất lạnh, khi con được vớt lên, con đã gần như không còn hơi thở nữa... - Còn anh ấy?... Nàng ngắt lời cha, hai tròng mắt nàng đen nhánh, thăm thẳm như hai miệng giếng sâu không thấy đáy, giọng nói nàng trống không, rỗng tuếch và cứng ngắt: -... Chết rồi, phải không? Con được cứu sống, còn anh ấy... bị chết chìm rồi. Phải không? - Không, không phải như vậy... Hàn Sơn bất giác đốt lên một điếu thuốc, hút vào một hơi dài. Cảnh tượng lúc đó vẫn làm cho ông cảm thấy kinh hoàng khi nghĩ đến, giọng của ông nghe run rẩy: -... Dòng nước chảy xiết hôm đó cuốn Chí Văn vào một bên bờ, lúc đó, có một chiếc máy xúc đá đang hoạt động, cái cần của chiếc máy xúc đá chĩa thẳng xuống thân hình của nó... Ông dừng lại, rùng mình. Gương mặt của Tâm Nhụy không có một chút biểu hiện gì, đôi mắt của nàng trông càng đen hơn nữa, nàng hỏi: - Anh ấy đã chết như thế à? Ông thở ra một hơi khói, ánh mắt nhìn vào làn khói bay lên, giọng ông đột nhiên bình lặng trở lại, mệt mỏi và bình lặng: - Nó không chết, ba đem nó về bệnh viện cứu cấp, suốt cả ngày và đêm đó, ba triệu tập hết tất cả các bác sĩ ngoại khoa, chuyên khoa về xương, về thần kinh, về gây mê... tất cả bác sĩ của các bộ môn đến khẩn cấp, chúng ta đã tận hết sức lực, gần suốt cả một tuần lễ, chúng ta không có một người nào chợp mắt, chúng ta nối lại những khớp xương bị gảy, may lại những vết thương, làm tất cả những gì chúng ta có thể làm, nó không chết, nhưng... Ông lại ngưng bặt. - Anh ấy bị tàn phế rồi chăng? Gương mặt anh ấy bị hủy đi chăng? - Nặng hơn như thế nữa. Nó bây giờ là một cái xác... còn sống. - Như vậy là sao? Thế nào là một cái xác còn sống? - Nó không thể cử động, nó không còn tư tưởng, nó không có cảm giác, nó nằm ở đó, còn sống, có hô hấp, chỉ như thế, chứ không có một khả năng nào khác. Chúng ta đã tận dụng các thứ phương pháp, nhưng vẫn không làm cho nó khôi phục lại ý thức được. Nàng dùng lưỡi liếm liếm đôi môi khô khốc của mình: - Thế nhưng... ba sẽ trị cho anh ấy khỏe trở lại, phải không? - Ba không dám nói như thế. Tâm Nhụy, trước đây con có đọc báo nói về trường hợp của Vương Nhiễu Dân không? Cô ấy bị xe hơi đụng phải, đã nằm hôn mê suốt hơn mười mấy năm. Tâm Nhụy không nói gì thêm, nàng chú ý nhìn lên trần nhà, trên gương mặt không biểu lộ một thứ tình cảm gì, nàng bình tĩnh đến kỳ lạ. Nàng hỏi: - Anh ấy vẫn còn ở bệnh viện không? - Cha mẹ nó đem nó về nhà săn sóc rồi. Ba vẫn còn mỗi ngày đến nhà thăm bệnh cho nó. Nàng lại không nói gì nữa, chỉ nhìn trừng trừng vào trần nhà, ngơ ngẩn, hơi thở nàng điều hòa, gương mặt nàng bình lặng, ánh mắt nàng sâu thăm thẳm. - Thế nhưng, anh ấy không chết, phải không? Hàn Sơn nói một cách dè dặt: - Không chết... không có nghĩa là sẽ không chết, con phải hiểu rằng... Nàng ngắt lời cha: - Con hiểu, dù sao, mỗi một người chúng ta rồi cũng sẽ phải chết! Đột nhiên, nàng dở mền ra, từ trên giường tuột xuống thảm, vịn vào giường, nàng định thử đứng dậy. Niệm Bình chụp ngay lấy nàng, kêu lên kinh hoảng: - Con định làm gì vậy? Hai chân nàng nhũn ra, cả người nàng ngã bổ nhào ra đất. Hàn Sơn đưa tay ra ôm lấy nàng, nàng thở hổn hển tựa vào cánh tay ông. Nàng vừa nói vừa thở thật mạnh: - Con muốn đi gặp anh ấy! Con có... rất nhiều điều muốn nói với anh ấy! Niệm Bình kêu lên trong nước mắt: - Nhưng nó nào có nghe được con nói gì đâu! Nó không hề nghe được gì hết! Hơi thở nàng càng nặng nề hơn nữa: - Nhưng mà, con có... rất nhiều... rất nhiều chuyện muốn... muốn nói với anh ấy! Hàn Sơn bồng nàng đặt trở lên giường, đôi mắt ông nhìn nàng nghiêm chỉnh: - Con có thể đi nói với nó! Thế nhưng, con phải để cho con mạnh khỏe trở lại, để cho con có khả năng đi gặp nó, phải không? Nàng đưa cánh tay gầy gò đến tội nghiệp của mình ra cho cha, nói bằng một giọng hổn hển: - Chích thuốc cho con, cho con khỏe trở lại! Con có... có... rất nhiều điều... muốn nói với anh ấy! Hàn Sơn lặng lẽ nhìn nàng, đứng thẳng người dậy, ông thật sự đi lấy ngay một ống kim, chích vào cánh tay nàng. Một mặt xoa xoa vào cánh tay nàng, một mặt nhìn nàng, dưới tác dụng của ống thuốc, dần dần thiếp ngủ đi. Mi mắt nàng nặng nề kéo xuống, ý thức nàng dần dần tản mạn đi, miệng nàng, vẫn còn lẩm bẩm nói: - Con muốn đi thăm anh ấy! Con... con có... rất nhiều rất nhiều chuyện... cần phải nói với anh ấy!
QUỲNH DAO
Hạt Đậu Tương Tư
Chuyển Ngữ: Vũ Thảo
Chương 17
Trong những ngày tháng tiếp theo sau đó, Tâm Nhụy trở nên cực kỳ im lặng, nàng không còn đòi đi thăm Chí Văn nữa. Mà chỉ một lòng một dạ để cho cha điều trị cho nàng, cùng ăn uống những thức ăn bổ dưỡng mà mẹ cố ý làm cho nàng. Nàng ngoan ngoãn một cách lạ kỳ, nghe lời một cách lạ kỳ. Bảo nàng ăn, nàng ăn ngay, bảo nàng ngủ, nàng ngủ ngay, bảo nàng chích thuốc, nàng để cho chích ngay, bảo nàng uống thuốc, nàng uống ngay. Ngay cả Hạ Hàn Sơn cũng nói, không thể nào tìm được một người bệnh nào có tinh thần hợp tác cao đến như thế. Niệm Bình hiểu thật rõ ràng, sở dĩ nàng nghe lời và ngoan ngoãn như thế, là chỉ vì nàng muốn mình nhanh chóng phục hồi sức khỏe, nhanh chóng đi ra được khỏi nhà, nhanh chóng đi gặp được Chí Văn. Trong giai đoạn phục hồi đó của Tâm Nhụy, tuy rằng nàng không hỏi thêm điều gì, thế nhưng, Niệm Bình cũng đem những chuyện xảy ra trong hai tháng nay, kể lại cho nàng nghe một cách đơn giản, gọn gàng. Bà cố ý nói một cách nhẹ nhàng, vắn tắt, Tâm Nhụy nghe một cách chăm chú: - Con biết không? Mẹ đã gặp Đỗ Mộng Thường. Không phải mẹ đi gặp cô ấy, mà là cô ấy đến gặp mẹ, lúc đó, con vẫn còn đang ở trong tình trạng hôn mê... Niệm Bình một mặt làm sữa cho Tâm Nhụy uống, một mặt nói với nàng. Vì Tâm Nhụy đang ở trong thời gian phục hồi sức khỏe, nên cô Hoàng - y tá đặc biệt - đã được cho nghỉ việc. Tâm Nhụy không nói, mà chỉ đưa đôi mắt quan tâm nhìn mẹ. -... Đỗ Mộng Thường cho mẹ cái ấn tượng hoàn toàn ra ngoài sự tưởng tượng của mình, mẹ vốn nghĩ rằng cô ta là một người đàn bà yểu điệu, phong trần, ai ngờ khi gặp mặt, mới biết rằng cô ta trang nhã, dễ thương và rất biết điều, biết chuyện. Lúc đó, con đang bệnh rất nặng, mẹ cũng chán nản hết mọi sự, mẹ nói với cô ta rằng, mẹ bằng lòng ly dị, để cho hai người tự do, muốn làm gì thì làm. Ai ngờ, mẹ vừa nói xong, cô ấy khóc nức lên, bảo rằng, nếu như cô ấy có ý nghĩ muốn độc chiếm ba con, thì cho cô ấy chết không có đất chôn. Cô ấy xin mẹ tha thứ, nói rằng sẽ bỏ đi thật xa... Bà nếm thử xem sữa có vừa uống chưa, đưa đến trước mặt Tâm Nhụy. Tâm Nhụy ngồi tựa trên giường, cầm lấy ly sữa, uống từ từ. Niệm Bình hơi mỉm cười: - Thật là kỳ lạ, lúc đó mẹ tha thứ ngay cho cô ấy. Không chỉ tha thứ, mà khi mẹ nhìn thấy bụng cô ấy to như thế, thân hình nặng nề như thế, đột nhiên mẹ hiểu rõ được một chuyện, khi mình yêu người đàn ông một cách thật sâu đậm, mình sẽ hy sinh vì người đó. Mẹ chưa bao giờ hy sinh quá nhiều cho ba con, ba con có một phần đã nói rất đúng, ở về một phương diện nào đó, mẹ đã duy trì mình quá kỹ. Mẹ dùng cái phương thức của chính mẹ để yêu ba con, thế nhưng, điều đó vẫn chưa đủ... nếu dùng câu nói của con, Tâm Nhụy, ba con là một con kình ngư. Còn mẹ, tuy rằng không đến nỗi là một sa mạc, nhưng mẹ chỉ là một cái hồ nhỏ. Khi kình ngư bị mắc cạn trong hồ nước suốt hai mươi hai năm, làm sao mình có thể cấm được chuyện kình ngư sẽ bơi ra ngoài đại dương mênh mông bát ngát? Tâm Nhụy cảm động nhìn mẹ không chớp, bàn tay nàng bất giác đưa ra, nắm lấy bàn tay mẹ. Niệm Bình lại nhìn nàng cười cười, nụ cười đó hình như có chút nét e thẹn: - Một việc không thể hiểu được đã xảy ra, mẹ không còn hận cô ấy nữa, không oán cô ấy nữa, lúc đó, đã có một tình bạn kỳ lạ, nảy ra giữa hai chúng ta. Chúng ta nói chuyện hết một lúc, nhưng không thể nào đi đến một kết luận. Đêm đó, khi ba con trở về, mẹ nói với ông rằng, mẹ đã gặp Mộng Thường và đồng thời cũng đã đồng ý ly dị... Đôi chân mày của Tâm Nhụy bất giác chau lại, hai bàn tay nàng bấu chặt lấy ly sữa, hình như muốn tìm chút hơi ấm tỏa ra từ ly sữa ấy. -... Ba của con hơi ngớ người ra một chút, lập tức, ông ôm lấy mẹ, nói một hơi liên tiếp hàng ngàn hàng vạn chữ "không"! Ông nói: cuộc sống hôn nhân suốt hai mươi mấy năm, vốn đã không thể nào cắt đoạn lìa được, bây giờ, đứa con gái tưởng như đã mất vừa thoát khỏi cơn nguy hiểm, sẽ trở thành sợi dây liên kết cả hai chúng ta vĩnh viễn! Ông nói rằng ông không muốn ly dị nữa. Mẹ hỏi ông như vậy thì ông sẽ sắp xếp Mộng Thường như thế nào? Ông ngớ ra một lúc thật lâu, sau đó chỉ nói với mẹ một câu: "Thương nàng bạc mệnh đành làm thiếp!", thế là, mẹ đã khóc, ba của con cũng chảy nước mắt... Bà hơi dừng lại, nhìn Tâm Nhụy chăm chú, một lúc sau, bà mới nói tiếp: -... Có thể, thế giới này và pháp luật thời nay, thậm chí quan niệm của người đời, đều không chấp nhận cho một người đàn ông cùng đồng lúc có hai người đàn bà, thế nhưng, nếu như ta nghĩ một cách tỉ mỉ, ở xã hội này, có được mấy người đàn ông thật sự chỉ biết có một người đàn bà đâu? Tại sao mẹ lại phải hận Mộng Thường làm gì? Chỉ vì cô ấy có cùng một cảm quan thưởng thức như mẹ, chúng ta cùng yêu một người đàn ông hay sao? Có rất nhiều quan niệm, đều do ở người mà ra. Ngày xưa, một người đàn ông được quyền có năm thê bảy thiếp, thường thường trong gia đạo cũng rất mực an vui, nếu như mẹ vốn sinh ra đã không phải là một đại dương, thì ít nhất, mẹ cũng phải có cái phong độ chấp nhận của đại dương chứ!... Bà lại hơi dừng một chút, nhìn Tâm Nhụy, mỉm một nụ cười thật hiền hòa: -... Có thể, vấn đề giữa mẹ và ba con vẫn chưa giải quyết, có thể, sẽ vẫn còn những sự thay đổi ngoài ý muốn, mẹ không biết, thế nhưng, trước mắt, mẹ sống một cách nhẹ nhàng, thảnh thơi, do đó, hy vọng rằng con cũng có thể hiểu được, có thể chấp nhận được. Tâm Nhụy buông ly sữa xuống, nàng đưa mắt nhìn mẹ thật sâu, thật sâu, sau đó, dùng cánh tay mình ôm choàng lấy cổ mẹ, nàng thấp giọng kêu lên: - Mẹ, con yêu mẹ! Sau đó, giữa hai người, không ai nói về Mộng Thường nữa. Có một hôm, Tâm Nhụy hỏi một câu bằng giọng thật hững hờ: - Vũ Đình như thế nào rồi? Niệm Bình hơi mỉm cười: - Cô bé ấy à? Con đã trị cho cô ta khỏi bệnh rồi đấy! Tâm Nhụy ngạc nhiên: - Con trị cho cô ta khỏi bệnh? - Nghe nói, cô ta ngất xỉu trước mặt con, con mắng cho cô ta một trận nên thân, lại nói cô ta là một người có tâm lý dở hơi, mắc bệnh thần kinh suy nhược gì gì đó. Cả cuộc đời của cô ta, chưa bao giờ có ai dám nói thẳng trước mặt cô ta những lời như vậy, con mắng như thế, mà lại làm cho cô ta tỉnh dậy. Bây giờ cô ấy đang cố gắng sửa đổi lấy mình, cố gắng tập dương cầm và thanh nhạc, dự định mùa hè năm nay sẽ thi vào trường quốc gia Âm Nhạc đấy. Tâm Nhụỵ hơi ngẩng người ra, nàng lại hững hờ hỏi một câu: - Ồ!... Chí Trung và cô ấy vẫn còn tiếp tục tốt đẹp chứ hả? - Nghe nói vẫn tốt đẹp. Nhà họ Lương... sau khi trải qua chuyện này, đều bị ảnh hưởng toàn bộ, Chí Trung cũng trưởng thành nhiều rồi, không còn hung hăng, phóng túng như trước nữa. Mẹ nghĩ... rút cuộc rồi cậu ta cũng đã có thể ổn định lại, huống chi, Vũ Đình đối với cậu ta, lại chìu chuộng, ngoan ngoãn hết mực, nói gì cũng nghe theo hết, Vũ Đình là mẫu người mà cậu ta cần phải có. Tâm Nhụy lặng thinh hồi lâu, thấp giọng lẩm bẩm một câu: - Cô ấy là đại dương của anh ấy. Niệm Bình nghe không rõ: - Con nói gì vậy? Tâm Nhụy mệt mỏi nằm xuống giường, chép miệng thở ra một hơi dài: - Không có gì! Bây giờ, người nào cũng đã yên ổn rồi, chỉ còn có... Nàng lại chép miệng thở ra một hơi dài, nhắm đôi mắt lại, nàng không nói gì thêm nữa.o0o Cuối tháng tư, khí trời bắt đầu nóng lên, mặt trời suốt ngày chiếu rọi những tia nắng rực rỡ. Tâm Nhụy đã bình phục được hơn nửa, nàng có thể bước xuống giường đi lại, và cũng thường hay ra ngoài hoa viên phơi nắng. Trước khi nàng đi đến thăm Chí Văn, Hạnh Tú đã đến thăm nàng trước. Hôm đó là một buổi chiều, nàng ngồi trong hoa viên, ngơ ngẩn nhìn vào sắc Xuân tràn lan trong vườn, trên cỏ. Từ lúc bị bệnh cho đến nay, Tâm Nhụy gần như biến hẳn thành một người khác, nàng yên lặng, không nói chuyện, không cười, nàng vẫn thường hay ngồi một mình suốt mấy tiếng đồng hồ, chỉ để trầm tư suy nghĩ. Sự thăm viếng của Hạnh Tú, đã đem lại cho nàng một sự bất ngờ và chấn động cực kỳ to lớn. Nàng chụp lấy bàn tay của Hạnh Tú, lắc lấy lắc để: - Hạnh Tú, Hạnh Tú, tao cứ ngỡ rằng mi không còn muốn gặp mặt tao nữa, tao cứ ngỡ rằng cả nhà mi đều đã giận tao hết rồi! Tao... tao... tao đã gây ra một tai họa tày trời như thế! Lúc này Hạnh Tú mới bàng hoàng nhận ra rằng, tất cả mọi người đều đã quên đi một việc, không một ai nói cho nàng biết, phản ứng của nhà họ Lương về chuyện này. Thì ra, ngoài việc đau đớn về tình trạng bệnh tật của Chí Văn ra, nàng còn sống trong tình trạng tự trách tự oán mình, vì đã gây ra tai họa tày trời như thế! Hạnh Tú kéo một cái ghế, ngồi xuống bên cạnh Tâm Nhụy, nói bằng một giọng sôi nổi, cảm động: - Tâm Nhụy, mi nghĩ gì vậy? Chúng ta không một ai trách mi cả, ba tao nói rất đúng, tất cả đều là do định mệnh đã an bày! Chuyện này làm sao có thể trách mi được? Đâu phải mi kéo anh Hai nhảy xuống nước, mà là anh ấy tự nhảy xuống nước kia mà! Tâm Nhụy kêu lên: - Vẫn phải trách tao! Lỗi tại tao! Lỗi ở tao tất cả! Hạnh Tú, mi không biết, tao đã điện thoại gọi anh ấy tới, tao kéo anh ấy đi đến nhà họ Đỗ, tao lại la hét ỏm tỏi lên với anh ấy... nếu như tao không điện thoại cho anh ấy tới, nếu như tao không kéo anh ấy đi đến nhà họ Đỗ, nếu như tao không nổi khùng nhảy xuống nước... ồ!... Nỗi bi ai nhất trong cuộc đời người ta, là khi mình làm một chuyện gì đó, vĩnh viễn không bao giờ dự đoán trước được hậu quả! Nàng dùng tay ôm lấy đầu, khổ sở. Hạnh Tú rưng rưng lệ: - Mi đừng nên tự oán tự trách mình như thế, mi đừng nên đau đớn như thế! Bác Sơn mỗi ngày đến nhà trị bệnh cho anh Hai, chưa biết chừng sẽ có một ngày, anh Hai sẽ tỉnh lại, chưa biết chừng, anh ấy sẽ khỏe trở lại! Tâm Nhụy vùi đầu mình vào gối, nàng lặng yên không nói. Vì, nàng hiểu rất rõ một điều, cái "có một ngày" đó xa vời biết mấy, khó tin biết mấy. Nàng không cần hỏi cha, mỗi ngày, nàng chỉ cần nhìn nét mặt của cha khi trở về, cũng đã đủ biết câu trả lời rồi. Sắc mặt của Hạ Hàn Sơn sau khi từ nhà họ Lương về, càng ngày càng tỏ ra khó coi, càng ngày càng tiêu điều, mệt mỏi! Hạnh Tú đưa tay ra vỗ vỗ vào vai Tâm Nhụy: - Tâm Nhụy, hôm nay tao đến thăm mi, ngoài việc khuyên mi nên cố gắng dưỡng bệnh, tao còn đem đến cho mi hai món vật! Tâm Nhụy ngẩng đầu lên nhìn Hạnh Tú, nàng hỏi: - Vật gì? Hạnh Tú cất tiếng nói, ánh mắt nàng ảm đạm và đau đớn, thanh âm đột nhiên như nghẹn lại: - Hôm nay nhà tao dọn dẹp căn phòng của anh Hai, tao tìm thấy trong ngăn kéo bàn học anh ấy, hai món đồ vật, tao nghĩ, mi sẽ rất muốn biết. Nàng lấy ra từ trong túi áo, một tờ giấy viết thư được xếp lại cẩn thận, đưa cho Tâm Nhụy, Tâm Nhụy nhận lấy, mở tờ giấy ra, nàng kinh ngạc nhìn thấy, đó là một lá thư, lá thư chỉ viết có một nửa, vừa nhìn thấy nét chữ bay bướm quen thuộc, trái tim của nàng đã rúng động tột cùng. Nàng tham lam, ham hố, lướt mắt thật nhanh trên từng hàng chữ thương yêu đó: z"Tâm Nhụy: "Rút cuộc rồi anh cũng đã cầm viết lên viết cho em lá thư này, vì, anh đã quyết định sẽ rời xa em, rời xa Đài Bắc, rời xa gia đình mà anh đã sinh trưởng suốt hai mươi bảy năm qua, đi đến một nơi thật xa. Lần đi này, không biết đến bao giờ mới có cơ hội gặp lại? Do đó, bao nhiêu lời nói anh dấu kín trong tim, bao nhiêu tâm sự anh không thể nào thổ lộ trước đây, anh đều quyết định là sẽ thố lộ ra hết cho thoải mái. "Còn nhớ lần đầu tiên gặp em, em mới vừa lên đại học năm thứ nhất, tóc em ngắn củn cỡn, trông như thể một cậu học trò nhỏ. Em ngồi ở phòng khách nhà anh, thách thức anh thi đọc Đường Thi với em, thách anh thi đọc Trường Hận Ca, thách anh thi đọc Tỳ Bà Hành, em đọc thao thao bất tuyệt, cười nói ròn rã, vui tươi, ngây thơ, nhí nhảnh, mà lại kiều diễm, quyến rũ hơn người. Bắt đầu từ ngày hôm đó, anh đã biết là cuộc đời anh coi như xong rồi, trái tim anh đã bị bắt mất rồi, anh biết rằng định mệnh đã an bày, em sẽ trở thành chúa tể của cuộc đời anh! "Thế nhưng, trái tim em không hề có anh. Chí Trung hào sảng, nhiệt tình, phóng túng bất kham, thảnh thơi thoải mái như thể con ngựa rừng rong ruổi ngoài đồng cỏ xanh rì thẳng tắp! Nó thu hút em, em thu hút nó, anh trơ mắt nhìn hai đứa em dần dần bước từng bước một trên con đường tiến đến tình yêu. Anh nghĩ, cái khuyết điểm trời sinh của anh, là ở chỗ thiếu sự chủ động, anh không thể nào tranh đoạt em với chính thằng em ruột của mình! Thế nhưng, có trời mới biết! Có một khoảng thời gian anh đau khổ đến độ suýt phát điên lên. Anh trốn lên núi, không có cách gì quên được em. Anh đi ra ngoại ô, không có cách gì quên được em. Anh vùi đầu vào làm luận án, vẫn không có cách gì quên được em! Anh ăn cơm, em hiện ra trong chén; anh uống nước, em hiện ra trong ly; anh nhìn bóng đêm, em hiện ra dưới ánh trăng ngà, anh tựa cửa, em hiện ra giữa vầng dương ló dạng... vì em, anh đã trải qua nhiều đêm dài thức trắng, vì em, anh đã chịu đựng biết bao nhiêu đau khổ, dày vò... ồ, bây giờ viết những điều này ra, không biết khi em đọc xong, có cười chế nhạo anh chăng? Có thể, anh sẽ không có can đảm bỏ lá thư này vào thùng thư, như vậy thì em sẽ vĩnh viễn không bao giờ nhìn thấy nó. Anh nghĩ, anh lại đang làm một chuyện thật ngớ ngẩn, đúng lý ra anh không nên viết lá thư này, anh chỉ muốn xả ra một hơi những tâm sự của mình, xả ra một hơi cho thoải mái, cho dễ chịu! "Còn nhớ lần đầu tiên ngồi trong quán Mưa Nguồn, em đã nói với anh, em là một con kình ngư chăng? Em không biết rằng, lúc đó, anh đã xúc động biết mấy! Anh rất muốn đưa bàn tay mình ra cho em, kêu to lên với em rằng: "- Anh chính là đại dương của em! Tại sao không ngã vào lòng anh? "Thế nhưng, anh đã không nói. Những quan niệm đạo đức truyền thống đã buộc anh chặt lại, anh thật sự hận mình sao lại không có cái tính chiếm đoạt, tích cực và tranh đấu tới cùng như Chí Trung. Anh nghĩ, sở dĩ anh không chiếm được trái tim em, là cũng do bởi cái khuyết điểm này. Anh đã lo lắng thái quá, nghĩ đến người khác nhiều quá, lại có một cái mặc cảm tự ti rất tội nghiệp, anh cứ cảm thấy rằng anh không bằng Chí Trung, anh không xứng đáng với em! Bao nhiêu lần, anh muốn ôm lấy em, kêu lên hàng ngàn hàng vạn tiếng thật điên cuồng với em rằng: "anh yêu em", thế nhưng, cuối cùng tất cả đều hóa thành một tiếng thở dài não nuột! Anh là một người yếu đuối như thế đấy, anh là một người mang đầy tự ti mặc cảm như thế đấy, anh là một người rụt rè như thế đấy, chả trách nào mà em không yêu anh! Anh cũng không có cách gì tự yêu anh nữa kia mà! Anh quả thật không bằng Chí Trung! "Tâm Nhụy, sự chọn lựa của em không hề sai, mà sai bởi tính tình của em. Em có một bề ngoài vô cùng phóng khoáng, thế nhưng em lại có một tình cảm vô cùng yếu đuối và mỏng manh. Chí Trung như một cây cổ thụ to lớn, không câu nệ tiểu tiết, em lại là một người nhạy cảm, dễ bị tổn thương. Thế là, Chí Trung cứ một lần rồi một lần làm cho em bị xúc phạm, làm cho em suốt ngày u uất không vui, thậm chí nước mắt chảy dài. Em có biết chăng? Tâm Nhụy, mỗi lần em chảy nước mắt, trái tim anh như bị dao cắt. Anh hận Chí Trung vô cùng, hận nó làm cho em rơi lệ, hận nó làm cho em buồn khổ, hận nó không biết trân trọng cái phần tình cảm của em đã trao cho nó... ồ, Tâm Nhụy, nếu như em là của anh, anh sẽ dùng toàn bộ tâm linh của mình để bảo vệ em, để an ủi em. Ồ, nếu như em là của anh! "Anh bắt đầu dò xét tình cảm của em, anh bắt đầu tìm cách thố lộ tâm tình, thế nhưng, Tâm Nhụy, anh chỉ tự chuốc lấy cái nhục vào thân, và càng làm cho em bị tổn thương nhiều hơn. Hãy tin ở anh, nếu như anh có thể hy sinh tính mạng của mình, để đổi lấy hạnh phúc cho em, anh cũng sẽ không tiếc rẽ gì đâu. Những lời nói này nghe có vẻ rất ngu ngơ, nhất định là em sẽ cười anh nói mà không suy nghĩ. Thôi thì hãy xem như anh chưa từng nói vậy! "Còn nhớ buổi sáng trong khu rừng nhỏ phía sau nhà em, anh đã tặng cho em một bức tượng điêu khắc không? Còn nhớ hôm ấy, em đã hỏi anh về câu chuyện có liên quan đến "một hạt hồng đậu" chăng? Bây giờ, anh có thể kể cho em nghe về câu chuyện đó! Nếu như em không mệt, em hãy lẳng lặng mà nghe..." Bức thư chỉ viết đến đó rồi ngưng, phía sau không còn nữa. Tâm Nhụy đọc đến đó, nước mắt đã chan hòa trên mặt, khóc không thành tiếng. Nước mắt cứ từng dòng từng dòng rơi trên trang giấy, làm nhạt nhòa những nét chữ trong thư. Nàng cẩn thận dùng vạt áo lau đi từng vết nước mắt trên trang thư đó, sau đó cẩn thận xếp lá thư lại, ôm thật chặt vào chỗ trái tim mình. Quay đầu qua, nàng nhìn Hạnh Tú, hỏi bằng một giọng nghẹn ngào: - Tại sao bức thư này chỉ viết có một nửa? Hạnh Tú nói thật thẳng thắn: - Tao không biết. Tao đoán, khi viết đến đây, cái tính ngố của anh ấy lại nổi lên, có thể là anh ấy cảm thấy mình đã làm một chuyện rất vô duyên. Vả lại, tao nghĩ, từ lúc bắt đầu, anh ấy đã không chuẩn bị gửi bức thư này đi, chỉ tại vì anh ấy có đầy lòng tâm sự, muốn dùng cơ hội này để phát tiết ra ngoài mà thôi! Tâm Nhụy đưa tay quẹt nước mắt, nói lẩm bẩm: - Đáng tiếc, tao không thể nào biết được câu chuyện về "một hạt hồng đậu" nữa rồi! Hạnh Tú thấp giọng nói: - Tao biết! Nàng kinh ngạc hỏi: - Mi biết? Hạnh Tú hỏi: - Mi còn nhớ buổi chiều của mùa Hè năm ngoái, hôm hoa thạch lựu vừa mới nở không? Tao đã từng nói là đóa hoa thạch lựu đó giống như cái tên của mi. Đôi chân mày của Tâm Nhụy hơi chau lại, như thể rơi vào một vùng trời ký ức xa xôi, nàng thấp giọng lẩm bẩm: - Đúng vậy, cũng chính buổi chiều hôm đó, Chí Trung đã đến đón tao ở cổng trường, tụi tao đi chơi ở hồ Thanh Thảo, sau đó... Giọng nàng tắt nghẹn. Tiếng Hạnh Tú vang lên: - Mi có biết không, hôm đó anh Hai cũng đến trường tìm mi? - Ồ! Nàng kêu lên kinh ngạc, trong ký ức, cái cảnh ngay trước cổng trường ngày hôm ấy lại trở về, nàng ngồi phía sau xe gắn máy của Chí Trung, ôm lấy eo ếch chàng, thoáng thấy bóng dáng của Chí Văn đang nhảy xuống từ chiếc xe taxi, nàng nghĩ rằng mình đã bị hoa mắt... thì ra, anh ấy đã thật sự tìm đến! Hạnh Tú tiếp tục nói, thần sắc nàng trông ảm đạm: - Anh Hai đứng nơi cổng trường, tận mắt nhìn thấy mi và anh Ba lên xe đi mất. Đã từ lâu, anh ấy muốn theo đuổi mi, đã từ lâu, anh ấy yêu mi, mãi cho đến buổi chiều hôm ấy, anh ấy biết rằng anh đã hoàn toàn tuyệt vọng. Tụi tao nói về mi trong hoa viên của trường, tao nghĩ, hẳn là anh ấy vô cùng tuyệt vọng, vô cùng đau đớn, thế nhưng, sự biểu hiện của anh ấy vẫn còn đầy đủ phong độ lắm. Sau đó, anh ấy nhặt được ở phía dưới gốc cây hồng đậu trong sân trường, một hạt hồng đậu, lúc đó, anh ấy nắm lấy hạt hồng đậu, đọc lên mấy câu rất kỳ lạ, anh ấy nói rằng đó là thơ của Lưu Đại Bạch... Tâm Nhụy buột miệng đọc lẩm bẩm: - Ai đem nỗi nhớ trong tim, Trồng thành hạt đậu tương tư tháng ngày, Để ta đem đậu nghiền xay, Xem còn thương nhớ mê say làm gì? Hạnh Tú kinh ngạc nhìn nàng: - Đúng rồi! Chính là mấy câu này đây! Thì ra mi cũng biết bài thơ đó! Tao nghĩ, câu chuyện về "một hạt hồng đậu", chính là để nói về chuyện này đây, vì... tao còn có thêm một vật muốn đưa cho mi! Nàng xoè tay ra, đưa qua cho Tâm Nhụy. Một hạt đậu màu đỏ chói, bóng loáng, tròn trịa nằm yên trên đó! Tâm Nhụy nhìn hạt đậu trân trối, hạt đậu quen thuộc thương yêu, hạt đậu đã từng một lần gặp gỡ! "Hôm nào anh phải nói cho em nghe câu chuyện về hạt đậu này mới được!", nàng đã nói như thế, nàng nào có chịu khó tìm hiểu sâu vào nội tâm của chàng? Hồng đậu! Một hạt hồng đậu! Hồng đậu rực rỡ như cũ, thế nhưng, người có còn được như cũ chăng? Hạnh Tú lại lặng lẽ đưa sang cho nàng một tờ giấy viết thư, trên tờ giấy có một bài thơ nhỏ: - Tính ra một hạt đậu kia, Được bao nhiêu gánh tương tư hở trời? Muốn buôn mà chẳng nỡ rời, Nghe chăng tiếng gió mưa rơi não nề!o0o Chỉ là một hạt đậu thôi, Sao đem tình ý mềm môi rượu nồng! Muốn buông mà chẳng nỡ rời, Lòng sầu sao để bời bời mối tơ?o0o Tại sao một hạt đậu thơ? Để cho người mãi ngẩn ngơ không lời! Muốn buông mà chẳng nỡ rời, Để cho muôn kiếp trọn đời xanh xao!o0o Chỉ như một hạt đậu sao? Trơn tròn tươi đẹp như bao nhiêu đời! Muốn buông mà chẳng nỡ rời, Hỏi người có biết cho lời tình chăng? Nàng đọc bài thơ đó, đọc mãi, đọc mãi... một lần, hai lần, ba lần... sau đó, nàng xếp bài thơ lại, xếp lá thư lại, luôn cả hạt hồng đậu, cùng để vào chiếc túi của áo khoác ngoài. Nàng ngẩng đầu lên nhìn Hạnh Tú, đôi mắt nàng đã không còn lệ nữa, mà như đang hừng hực hai đốm lửa nhỏ, gương mặt trắng nhợt của nàng bây giờ trở nên đỏ ửng, đỏ như đang bị sức nóng đốt bừng lên, có một thứ tình cảm vô cùng kỳ quái và lạ lùng đang hiển hiện trên gương mặt của nàng, một thứ tình cảm nào đó như thể hoang dại, cương quyết và bất chấp mọi sự một cách ngoan cố. Có một thứ tình cảm vọng động nào đó như thể đang hun nóng, cuồng nhiệt, làm cho người ta cảm thấy xúc động đến kinh hoàng. Nàng đưa tay ra nắm lấy bàn tay của Hạnh Tú, lòng bàn tay nàng cũng nóng như lửa đốt. - Chúng ta đi thôi! Nàng nói một cách đơn giản. Đứng thẳng người dậy từ trên ghế. Hạnh Tú ngơ ngác: - Đi đâu? Nàng hơi dậm chân, nói một cách nóng nảy: - Đi tìm anh Hai mi chứ đi đâu! Tao có rất nhiều chuyện muốn nói với anh ấy! Tao còn muốn... muốn hỏi anh ấy một số chuyện, tao phải hỏi cho rõ ràng! Hạnh Tú kêu lên một cách ngạc nhiên, nàng đưa tay ra lắc lắc Tâm Nhụy, như muốn lắc cho nàng tỉnh lại: - Tâm Nhụy! Mi có khùng rồi không? Bây giờ, anh ấy không biết gì cả, không nghe được, không nhìn được, không cảm giác được... anh ấy hoàn toàn không có một chút tri giác, làm sao có thể trả lời những câu hỏi của mi? Chẳng lẽ bác Sơn không hề nói cho mi nghe... Tâm Nhụy ngắt lời nàng: - Tao biết hết cả! Thế nhưng tao vẫn muốn đi hỏi anh ấy! Tao có rất nhiều, rất nhiều chuyện muốn nói với anh ấy! Nàng tự mình đi về phía cánh cửa to phía ngoài, Hạnh Tú cuống quýt lên, nàng ôm chầm lấy Tâm Nhụy lại, khổ sở, lo lắng, kêu to lên một cách đau thương: - Tâm Nhụy, mi tỉnh lại đi! Mi đừng có hồ đồ như thế nữa! Anh ấy không nghe được đâu, anh ấy thật sự không nghe được mà!... Nàng bắt đầu hối hận, hối hận sao mình lại đem thư từ, hạt hồng đậu và bài thơ đến đây làm gì. Nàng rớt nước mắt kêu lên: -... Tao thật sự không biết mi như thế này! Đúng ra tao không nên đem những thứ này đến làm gì! Tao thật là khùng quá! Tao thật sự không nên đem những thứ này lại cho mi! Tâm Nhụy nói từng chữ, từng chữ thật rõ ràng: - Mi đem đến đây là rất đúng! Thư là thư viết cho tao, bài thơ là bài thơ viết vì tao, hạt đậu là hạt đậu để dành cho tao, tại sao lại không nên đem đến cho tao? Thôi... chúng ta đi tìm anh ấy nhé! Nàng lại dợm bước đi ra phía cửa. Hạnh Tú kêu lên thật to: - Bác ơi! Niệm Bình từ trong nhà hớt hải chạy ra, mặt mày biến sắc: - Chuyện gì vậy? Chuyện gì vậy? Vì muốn cho đôi bạn thân tâm sự thoải mái với nhau, bà đã rất biết điều mà rút vào nhà trong từ khi Hạnh Tú mới đến. Hạnh Tú nói như cầu cứu: - Bác ơi, Tâm Nhụy muốn đi tìm anh Hai con! Bác khuyên nó vào nhà đi! Tâm Nhụy ngẩng đầu lên, nhìn mẹ bằng đôi mắt cương quyết. Nàng nói bằng một giọng bình tĩnh, rõ ràng và chắc nịch: - Mẹ, mẹ biết đó, con muốn đi gặp anh ấy đã lâu lắm rồi! Bây giờ con đã hết bệnh rồi, con không còn bị sốt nữa, con đã rất khỏe mạnh rồi, con có thể đi gặp anh ấy được, mẹ ạ! Niệm Bình nhìn con gái trân trối, đôi mắt bà từ từ dâng lên một màng lệ mỏng. Gật gật đầu, bà nói với Hạnh Tú: - Con để cho nó đi vậy! Nó đợi cái ngày này đã lâu lắm rồi! Hạnh Tú dậm dậm chân, nước mắt đoanh tròng: - Thế nhưng... thế nhưng... bác, sao bác lại đồng ý cho nó đi? Anh Hai con bây giờ... nó mà trông thấy... nó mà trông thấy... nó mà trông thấy, thế nào cũng sẽ đau đớn lắm! Nó bị bệnh hoạn yếu đuối như thế này, tại sao lại đi để chuốc lấy cái khổ vào thân làm gì? Tâm Nhụy, mi đừng nên đi! Tâm Nhụy nhìn Hạnh Tú trừng trừng, nàng hỏi từng chữ từng chữ thật rõ ràng: - Anh ấy thật sự còn sống, phải không? - Đúng vậy. Nhưng "chỉ" là sống thôi! Hạnh Tú nhấn mạnh đặc biệt vào chữ "chỉ". - Như vậy là được rồi! Nàng lại dợm bước đi ra cửa. Hạnh Tú lắc mạnh đầu, nàng đã không còn cách gì khác, thôi thì đành liều vậy, nàng đưa tay chụp lấy tay Tâm Nhụy, nói: - Thôi được, chúng ta đi vậy! Nhưng mà, Tâm Nhụy, mi phải nhớ một điều, anh Hai đã gầy ốm đi đến độ không còn là hình người nữa, cái phong độ hào hoa, đẹp trai ngày xưa, chỉ còn là quá khứ mà thôi. Tâm Nhụy đứng dừng lại, trừng mắt nhìn Hạnh Tú: - Anh ấy bây giờ xấu lắm sao? - Đúng vậy! Nàng cười thật hồn nhiên, như thể trút đi một gánh nặng, nàng nói: - Như vậy là không thành vấn đề nữa. Hạnh Tú nghe mà không hiểu: - Cái gì mà không thành vấn đề nữa? Nàng nói thật thấp giọng: - Tao bây giờ cũng rất xấu, tao cứ sợ anh ấy nhìn thấy tao sẽ không thích, nếu như anh ấy cũng rất xấu, thì cả hai chúng tao cùng huề. Hạnh Tú ngẩn ngơ cả người, nàng hoàn toàn ngẩn ngơ cả người. "Sợ anh ấy nhìn thấy sẽ không thích", trời ạ! Nói cả buổi trời, nó vẫn cứ nghĩ rằng anh ấy có thể "nhìn thấy" chăng?
QUỲNH DAO
Hạt Đậu Tương Tư
Chuyển Ngữ: Vũ Thảo
Chương 18
Khi Tâm Nhụy và Hạnh Tú về đến nhà họ Lương, trời đã xế chiều. Trên đường đi, Tâm Nhụy tỏ ra rất vui mừng, vui mừng một cách khác thường, chẳng những vui mừng, mà nàng còn tỏ ra vô cùng xúc động. Thế nhưng, nàng lại không nói một lời nào hết, mà chỉ dùng đôi mắt sáng hừng hực của mình, nhìn vào Hạnh Tú với những tia sáng long lanh, sau đó, lại dùng bàn tay nóng hổi của mình, nắm lấy bàn tay của Hạnh Tú thật chặt, thật chặt. Cứ một lúc, nàng lại nhoẻn miệng cười thật dễ thương với Hạnh Tú, hình như đang nói với nàng rằng: - Mi an tâm đi, tao sẽ không gây ra tai họa nữa đâu! Thế nhưng, nụ cười đó của nàng, lại càng làm cho Hạnh Tú lo lắng nhiều hơn nữa. Nàng thật sự không biết rằng, việc dẫn Tâm Nhụy về nhà, là một hành động đúng hay không đúng? Trước cửa nhà họ Lương, khi họ vừa bước xuống xe taxi, đã đụng ngay mặt với Chí Trung, cũng mới vừa tan sở về đến nhà. Từ lúc xảy ra câu chuyện ở nhà họ Đỗ, Tâm Nhụy chưa bao giờ gặp lại người nhà họ Lương. Chí Trung đột nhiên nhìn thấy Tâm Nhụy, chàng bất giác ngẩng người ra, sững sờ. Cho dù nói như thế nào đi nữa, lúc đầu chàng cũng đã từng cùng Tâm Nhụy đi chơi với nhau, vui vẻ với nhau, hôm Tâm Nhụy đại náo nhà họ Đỗ, cuối cùng gây ra cái tai họa không thể nào cứu vãn này, chàng cũng là một trong những nguyên nhân chính, sau khi sự việc xảy ra, chàng cũng đã vô cùng bức rức trong lòng. Bây giờ, đột nhiên gặp lại Tâm Nhụy, chàng cảm thấy hoảng hốt, bàng hoàng, thậm chí cảm thấy tay chân thừa thãi, không biết phải phản ứng như thế nào! Tâm Nhụy đi thẳng đến trước mặt chàng, nàng hơi ngẩng đầu lên, đưa mắt nhìn chàng một cách rất bình tĩnh, rất tự nhiên, rất thâm trầm. Nàng cất tiếng nói với chàng, giọng nàng thật nhẹ: - Chí Trung, lâu quá không gặp rồi nhỉ! Sự bất an của Chí Trung càng thêm lan rộng, chàng đưa mắt nhìn khuôn mặt trước mặt mình, nàng đã gầy đi rất nhiều, gầy đến độ chiếc cằm trở nên nhọn lễu, gầy đến độ đôi mắt như hoắm sâu vào, gầy đến độ đôi gò má nhìn thấy chơ vơ... thế nhưng, đôi mắt hừng hực lửa, long lanh sáng đó của nàng, đôi gò má vì phấn khởi mà đỏ bừng lên của nàng, cùng sự xúc động của một tình cảm nồng nàn nào đó, làm cho cả người nàng như toát ra một thứ ánh sáng chói lọi, huy hoàng. Trông nàng vừa như rất quen thuộc, lại như rất xa lạ. Chỉ mới hơn hai tháng, nàng như hoàn toàn thoát thai lột xác. Ngoài nét đẹp đã có sẵn, cả người nàng như còn cộng một nét u sầu nào đó, rất người lớn, rất trưởng thành. Chàng ậm ừ: - Tâm Nhụy, nghe nói em bị bệnh rất nặng, anh rất mừng thấy em bây giờ đã hết bệnh. Chàng đột nhiên cảm thấy mình trở nên thật vụng về, cái tâm tình ngượng ngập và bất an vẫn còn ngự trị trong chàng. Nàng hơi mỉm cười, một nụ cười thật nhẹ. Nàng nói: - Có một chuyện em muốn nhờ anh. - Ừm!... Chàng ứng tiếng, trong lòng có một cảm giác hoang mang, những lời đối đáp giữa họ, lễ độ và xa cách như thể hai người khách xa lạ gặp gỡ nhau lần đầu tiên. - Nhờ anh nhắn lại với Vũ Đình rằng... có một ngày, em mong rằng mình có thể nghe được cô ấy vừa đàn vừa hát. - Ờ! Chàng ngớ ngẩn trả lời, không biết phải nói lại thế nào cho đúng. Đột nhiên, Tâm Nhụy nghiêm sắc mặt lại, đầu mày đuôi mắt của nàng, mang đầy nét nghiêm túc và trang trọng. Nàng đưa tay trái ra, kéo lấy Hạnh Tú, lại đưa tay phải ra, kéo lấy Chí Trung, trầm giọng nói: - Thôi được rồi, chúng ta cùng đi vào thăm Chí Văn nhé! Chí Trung ngớ ra, đưa mắt nhìn Hạnh Tú thật nhanh: - Ồ! Em... em muốn vào thăm Chí Văn à? Tâm Nhụy gật gật đầu một cách chắc nịch, trong giọng nói của nàng, có chứa đựng một thứ lực lượng mạnh mẽ nào đó, một thứ lực lượng làm cho người ta không thể nào chống cự lại được: - Đúng vậy! Anh và Hạnh Tú cùng vào với em! Em có rất nhiều chuyện muốn nói với Chí Văn, em mong rằng... mọi người đều ở bên cạnh, lỡ mà anh ấy nghe không rõ, mọi người có thể nghe dùm anh ấy! - Tâm Nhụy? Chí Trung kinh ngạc nhìn nàng, lại quay đầu sang nhìn Hạnh Tú. Hạnh Tú nhìn trả lại chàng bằng một ánh mắt "chẳng đặng đừng". Thế là, bọn họ cùng đi vào phòng khách nhà họ Lương. Bà Lương đột nhiên nhìn thấy Tâm Nhụy, bà thật sự không biết mình vui hay buồn, oán hay hờn, thương hay hận, bà chỉ kinh hoàng kêu lên một tiếng: - Tâm Nhụy! Nước mắt lập tức làm cho ánh nhìn bà trở nên mơ hồ. Tâm Nhụy buông Hạnh Tú và Chí Trung ra, nàng bước lên trên, dùng đôi vòng tay mình ôm choàng lấy cổ của bà Lương, ôm lấy bà thật chặt, thật chặt. Quen biết với nhà họ Lương đã bốn năm nay, đây là lần đầu tiên nàng có những cử chỉ thân mật như thế. Nàng làm thật tự nhiên, như thể một đứa con gái ôm lấy mẹ ruột của mình. Làm cho người có bản tính hiền hậu và nhiệt tình như bà Lương, nước mắt bất giác tuông chảy như suối đổ. Nếu như bà đã từng oán hận Tâm Nhụy đã đem tai họa tày trời đến cho nhà họ Lương, thì cũng trong khoảnh khắc đó, những tâm trạng oán hờn nhỏ nhoi ấy, cũng đã mất đi biệt tăm biệt tích. Tâm Nhụy dùng tay áo của mình, lau nước mắt cho bà Lương, nàng vẫn không nhớ đem theo khăn tay. Vừa lau lệ cho bà Lương, nàng vừa nói thật đơn giản: - Con đến đây để thăm Chí Văn. Anh ấy nằm trong phòng riêng, phải không? Nàng quay người bước đi về hướng phòng của Chí Văn. Bà Lương định thần lại, bà chặn nàng lại thật nhanh, nói: - Để bác vào sửa sang lại căn phòng một chút. Tâm Nhụy lắc lắc đầu, nàng nhẹ nhàng đẩy bà Lương ra, chiếc lưng của nàng hơi dựng thẳng lên, cất bước đi thẳng đến phòng ngủ của Chí Văn, đến trước cửa phòng, nàng quay đầu lại nhìn Chí Trung, Hạnh Tú và bà Lương: - Xin mời tất cả mọi người đều vào phòng, được không? Gương mặt trang trọng, bình tĩnh và cái lực lượng làm cho người ta không thể kháng cự lại trong thần sắc của nàng, làm cho bọn Hạnh Tú đều cảm thấy như mình bị thôi miên, bị thu hút, mọi người đều bất giác đi theo phía sau nàng, bước vào phòng ngủ của Chí Văn. Trong khoảnh khắc Tâm Nhụy đẩy cửa phòng Chí Trung để bước vào, nàng bị ngay những mùi thuốc, mùi cồn, mùi ê-te v.v... làm cho muốn ngạt thở. Thế nhưng, nàng không hề dừng lại, nàng vẫn cứ thẳng bước đến bên giường Chí Văn, đứng trước giường, nàng nhìn trừng trừng vào Chí Văn, nhìn trân trối không một chớp mắt - nếu như cái xác cứng đơ nằm trên giường đó, cái thân xác như một bộ xương khô đó, còn được xem là Chí Văn - nàng lặng lẽ, bất động, đứng đó nhìn chàng. Một lúc thật lâu, nàng chỉ đứng nơi đó, sau đó, nàng tiến đến gần bên giường hơn nữa. Chí Văn nằm ngửa trên giường, sắc mặt vàng như nghệ, xương gò má nhô cao lên, đầu tóc lơ thơ, hình như đã rụng hết hơn nửa, đôi mắt chàng nhắm nghiền lại... nguyên cả khuôn mặt, trông giống như một xác chết, một xác chết khô cứng và vô tri vô giác, một xác chết xấu xí. Toàn thân chàng lại còn cắm đầy những sợi, những ống chi chít, những thứ sinh tố cần thiết để duy trì sự sống còn, được đưa vào người chàng qua những ống đó. Ngoài ra, còn có những thứ thừa thãi của cơ thể, cũng được thải ra ngoài qua những ống đó. Hai bàn tay chàng, lặng lẽ buông xuôi ở hai bên thân hình, không thể nào tìm được trên cánh tay đó một sớ thịt nào, đó chỉ là một lớp da vàng khô héo, bao bọc lấy hai cái que củi, những ngón tay chàng co rút... làm Tâm Nhụy liên tưởng đến những móng vuốt của chim ưng. Trong phòng rất yên lặng, rất yên lặng, tuy rằng có tất cả năm người, nhưng gần như không nghe được cả hơi thở. Hạnh Tú không hề nhìn Chí Văn, mỗi ngày nàng đều săn sóc cho Chí Văn, nên rất rành rọt về tình trạng của chàng. Nàng chỉ chăm chú nhìn Tâm Nhụy, thế nhưng nàng nhìn không ra tư tưởng của nàng, và cũng nhìn không ra cảm giác của nàng. Trên gương mặt nho nhỏ và mang đầy nét trang trọng đó của nàng, vẫn là một phiến bình lặng và cương quyết. - Ồ! Chí Văn, rút cuộc rồi em cũng đã được nhìn thấy anh! Đột nhiên nàng cất tiếng nói, thanh âm bình tĩnh và yên lành, thậm chí, còn có một chút nét vui mừng trong đó. Nàng lại bước tới trước một bước, vì muốn đến gần sát bên đầu của Chí Văn, nàng quỳ xuống bên cạnh giường. Nàng lại nói: - Nhìn thấy anh, em đã an tâm rồi, anh có biết không, anh đã đùa với em một trò đùa quá to lớn, em ngỡ rằng anh đã chết rồi. Cũng may, anh vẫn còn sống, chỉ cần anh còn sống, em muốn nói với anh rất nhiều, rất nhiều việc! Bà Lương bất giác bước tới trước một bước, định ngăn cản cuộc nói chuyện vô ích này. Hạnh Tú đưa tay kéo lấy bà Lương, nói thật nhỏ với mẹ: - Mẹ để cho nó nói đi, nó đã bị dồn nén lâu lắm rồi! Tâm Nhụy đưa tay ra, nhẹ nhàng vuốt ve lên gương mặt của Chí Văn, như thể đang vuốt ve một đứa trẻ trong cơn say ngủ. Nàng nhìn chàng chăm chú, lại bắt đầu cất tiếng nói: - Chí Văn, anh thật sự hư lắm! Anh hư vô cùng! Bây giờ em hồi tưởng lại những việc đã qua, vẫn không thể không trách anh, không thể không oán anh! Anh thử nghĩ xem, từ lúc em quen anh và Chí Trung đến nay, em và Chí Trung đùa nghịch, giỡn hớt với nhau, vui vẻ cười nói với nhau, còn em và anh thì sao? Tất cả những tâm sự của em, em đều đem ra nói cho anh nghe hết, em thi không được điểm cao cũng đến nói với anh, em bị thiệt thòi gì cũng đến nói với anh, em có chuyện gì vui vẻ cũng nói với anh. Chí Văn, anh biết em chỉ là một đứa con nít, thủy chung, em vẫn chưa được trưởng thành cho lắm, em không phân biệt được tình yêu và tình bạn, em không phân biệt được là mình yêu anh hay yêu Chí Trung. Thế nhưng, Chí Văn, lẽ ra anh phải hiểu được một chuyện, là em và anh có một sự thông cảm về tâm linh, còn em và Chí Trung, chỉ đang chơi trò chơi của trẻ con! Thế nhưng, cái quan niệm sĩ đại phu đáng chết đó của anh, cái quan niệm đạo đức đáng chết đó của anh, cái tính nhường nhịn đáng chết đó của anh và cái tự ti mặc cảm đáng chết đó của anh, đã làm cho anh trì trệ, không chịu tấn công, và đã làm cho em rút cuộc ngã vào vòng tay của Chí Trung... Nàng hơi dừng lại một chút, hít vào một hơi thở dài, sau đó lại nói tiếp: -... Hôm nay Chí Trung có mặt ở đây, mẹ anh và em gái anh cũng có mặt ở đây, mỗi một lời nói của em, đều là những lời thốt ra từ trong tận cùng trái tim em, em muốn họ cùng nghe, em muốn họ đều hiểu là em đang nói gì... Nàng hơi dừng lại một chút, sau đó nói tiếp: -... Chí Văn, có thể, em không nên chỉ trách anh, em không nên chỉ quy tất cả những lỗi lầm vào anh! Tha thứ cho em, Chí Văn, cái tật xấu của em lại nổi lên nữa rồi, lúc nào em cũng đem những sai lầm của mình ra tìm cách đổ thừa cho người khác, rồi trút những cơn giận dữ của mình lên người khác. Không không, em không thể trách anh! Muốn trách, chỉ có thể trách em. Bao nhiêu năm nay, không phải anh không bày tỏ, chỉ có điều là, anh đã quá dè dặt, anh đã quá khiên tốn, anh làm cho em hiểu lầm, nghĩ rằng anh chỉ là một người anh, mà không nghĩ rằng anh sẽ là người yêu của em! Anh có biết là lúc nào em mới bắt đầu ý thức được rằng em đã yêu anh chăng? Chính là buổi sáng hôm đó, buổi sáng đi đến nhà họ Đỗ đó, em điện thoại gọi anh đến, lúc đó, em muốn nói với anh rằng, em đã sai lầm! Em đã hiểu được anh rồi! Em đã biết rõ tình cảm của anh rồi! Đồng thời em cũng đã hiểu rõ được tình cảm của mình rồi! Em biết rằng suốt một năm nay, mình đã làm toàn những chuyện sai lầm, người em yêu tha thiết, thật sự không phải là Chí Trung, mà chính là anh!... Đầu nàng hơi tựa nhẹ vào thành giường, những giọt lệ nóng dâng tràn lên khóe mắt của nàng, nàng hơi có một khoảnh khắc yên lặng, sau đó, nàng lại cương quyết ngẩng đầu lên: -... Còn nhớ khoảng thời gian anh trốn lên núi để viết luận án không? Mỗi ngày em đều đi chơi với Chí Trung. Thế nhưng, em nhớ anh vô cùng, nhớ anh đến phát điên lên, mẹ anh có thể làm chứng cho em, mỗi ngày, em đều chờ đợi anh trở về, tuy nhiên, em lại quá hồ đồ, quá mê muội, quá trẻ con, em không hề biết cái tâm tình chờ đợi, mong nhớ đó chính là tình yêu! Không có ai dạy em tình yêu là như thế nào, còn nhớ cái ngày anh từ trên núi trở về không? Ở Mưa Nguồn, khi nhìn thấy anh, em đã vui mừng đến độ muốn phát điên lên! Em nói với anh sự ngăn cách giữa em và Chí Trung, em nói với anh những cảm giác trong lòng em, em nói với anh em là một con kình ngư... thế mà anh, anh là một thằng ngố, tại sao anh không biết đem những lời như đã viết trong thư, nói thẳng ra với em: "Anh chính là đại dương của em, hãy ngã vào lòng anh!", anh còn nhớ lúc đó anh nói gì không? Anh nói một hơi về những ưu điểm của Chí Trung, khuyên em đừng nên nãn lòng về Chí Trung, thậm chí, anh còn nói: "Em yên tâm, anh sẽ giúp em đem sa mạc biến thành đại dương!". Ồ! Chí Văn! Anh là một thằng ngố, anh là một thằng ngố nhất trong thiên hạ! Em không hiểu được tình yêu, thế nhưng anh, ngay cả chuyện bày tỏ tình yêu cũng không biết chăng?... Có hai giọt lệ rơi xuống thành giường, nàng ngước đôi mắt chứa đầy lệ nóng, nhìn vào gương mặt cứng ngắt, không một biểu lộ tình cảm của chàng. -... Anh có biết không? Sau đó em và Chí Trung đã lâm vào tình trạng rất miễn cưỡng rồi, nghe điện thoại của Chí Trung, em vô cùng sợ hãi, nghe điện thoại của anh, em lại cảm thấy vô cùng vui vẻ và phấn khởi. Thật là ngố biết mấy, em vẫn không biết là em đang yêu anh! Đúng vậy, em không thể nào trách được anh hoàn toàn, em cũng là một đứa rất ngố, một đứa ngố nhất trong những đứa ngố! Anh nên trách em, anh nên mắng em! Còn nhớ buổi sáng trong khu rừng nhỏ phía sau nhà em chăng? Anh đã cho em một tấm thiệp nhỏ có hình đóa hoa thạch lựu màu đỏ chói, bài thơ nhỏ viết trong đó, em đã thuộc làu làu từ lâu rồi: " Đêm qua hoa lựu đứng trong mưa, Một đóa ngại ngùng thoáng nhẹ đưa, Mong người thấu hiểu lòng hoa ấy, Đừng phụ lòng ai vạn mối tơ!" Chí Văn, ồ, Chí Văn! Đó chính là phương thức bày tỏ tình yêu của anh chăng? Em đã đem cái người "thấu hiểu lòng hoa" ấy, hiểu lầm ra là Chí Trung, và nghĩ rằng đó chỉ là một tấm thiệp chúc lành! Sau đó, anh tặng cho em bức tượng điêu khắc, anh nói với em, anh đã thức thâu đêm suốt sáng để khắc bức tượng đó như thế nào, còn nhớ không? Hôm đó em đã khóc như một con bé ngố nhất trên đời. Khi em và Chí Trung ở bên cạnh nhau, em cũng khóc rất thường, mỗi lần khóc đều là tại vì anh ấy làm cho em tức giận mà khóc. Chỉ có khi ở trước mặt anh, em mới chảy nước mắt vì vui sướng và cảm động. Thế nhưng, con bé ngố hạng nhất là em, em vẫn không hề biết rằng em đang yêu anh! Khi anh hỏi em: "Em có lẫn lộn cái định nghĩa về người anh và người bạn trai không?", em vẫn không hiểu được anh muốn ám chỉ điều gì! Ồ, Chí Văn, em ngu quá sức là ngu, em ngố quá sức là ngố, em hồ đồ quá sức là hồ đồ! Người đáng chết không phải là anh, mà là em! Em đáng chết! Em đáng xuống địa ngục! Bây giờ, em có thể nói thật thẳng thắn, thật rõ ràng với anh, và cũng với Chí Trung rằng, từ đầu chí cuối, em đã lẫn lộn! Chí Trung là anh của em, còn anh, anh mới chính là người yêu của em!... Nàng hơi hít hít mũi, đôi mắt vẫn nhìn trừng trừng vào Chí Văn không chớp. Tất cả mọi người trong phòng đều đứng nghe một cách bàng hoàng, nghe một cách ngớ ngẩn, nghe một cách trân trối. Mọi người đều im lặng, không phát ra một tiếng động, họ đứng lặng lẽ, ngơ ngẩn mà nghe, nghe những lời tâm sự tha thiết nhất, thẳng thắn nhất, thành thật nhất, và cũng đau thương nhất! -... Còn nhớ, anh đã vì em mà cãi vã với Chí Trung không? Anh đã từng nói với em: "Nếu như em là bạn gái của anh, anh sẽ không để cho em rớt một giọt nước mắt!" Đó là lần đầu tiên, em đã có nghĩ đến, có thể là anh đã yêu em. Anh có biết không? Lúc đó em đã chấn động đến như thế nào, trái tim em đập thật mạnh, em mừng rỡ, em chờ đợi... sau đó, hôm anh đến nhà thăm em, dưới cằm anh dán miếng bông băng, anh nói rằng anh đã đánh nhau với Chí Trung, vì Chí Trung không chịu đến xin lỗi em, làm hòa với em. Còn nhớ không? Em đã lập tức nổi trận lôi đình, em giận dữ, không phải tại vì Chí Trung không chịu xin lỗi em, mà là em giận anh! Giận anh về chuyện gì? Lúc đó em không hiểu được, sau đó em mới suy nghĩ rõ ràng, em giận anh là vì anh chỉ muốn đẩy em vào vòng tay của Chí Trung, giận anh sao lại cứ lo chuyện của thiên hạ, giận anh... không muốn chiếm hữu em! Hôm đó, quả thật là anh đã làm cho em giận đến phát khóc lên, thế là, anh đã hôn em... Nàng thở ra một hơi thật mạnh, nhìn trừng trừng vào chàng, ánh mắt si dại: -... Anh đã hôn em! Chí Văn, anh không biết được cái hôn đó đã đem lại cho em ý nghĩa gì, anh không biết em đã mừng rỡ như thế nào, điên cuồng như thế nào, mê đắm như thế nào! Em nhìn nhận, anh không phải là người đầu tiên hôn em, nụ hôn đầu đời của em, đã trao cho Chí Trung. Thế nhưng, khi em và Chí Trung hôn nhau, em chỉ bình tĩnh phân tích, anh ấy đã từng hôn bao nhiêu người, em đã bình tĩnh suy nghĩ, làm sao để cho anh ấy không biết rằng, đây là nụ hôn đầu tiên trong đời em! Thế nhưng, khi anh hôn em, cả người em như hôn mê, cả người em như si dại! Ồ, Chí Văn, em đã yêu anh, yêu anh biết mấy! Tại sao từ đầu chí cuối, em vẫn không hiểu được như thế? Tại sao từ đầu chí cuối, anh vẫn không cảm nhận được chuyện ấy? Cái hôn đó đáng lý ra đã có thể làm cho chúng ta cùng hiểu nhau, thế nhưng, cái tự ái tội nghiệp, đáng ghét của em lại nổi lên, em sợ rằng anh chỉ đang an ủi em, do đó, em đã hỏi anh một câu rất thừa thải là tại sao anh lại hôn em? Ngố ơi! Anh không biết nói rằng anh yêu em sao? Mà anh lại nói rằng anh sẽ khuyên Chí Trung đừng nên hồ đồ nữa! Ồ Chí Văn, anh lại làm em hiểu lầm nữa rồi, hiểu lầm rằng anh chỉ muốn đẩy em cho Chí Trung! Em đã giận dữ quá sức, em đã kêu lên như điên cuồng rằng, em hận anh, em hận anh lắm! Bây giờ nghĩ lại, đó chỉ là vì yêu càng sâu, hận càng nhiều mà thôi!... Nàng nhìn trừng trừng vào khuôn mặt của chàng, nhìn trân trối không một chớp mắt, khuôn mặt cứng đơ, không một biểu lộ tình cảm đó, khuôn mặt như thể một xác chết. Thanh âm của nàng đã bất giác cất lên càng lúc càng cao, càng nói càng xúc động: - Sau đó, em và Chí Trung không còn lui tới với nhau nữa, anh không biết rằng, lúc đó em lại cảm thấy như thể mình được giải thoát, Chí Trung nói rất đúng, giữa em và anh ấy, chưa có ai yêu ai bao giờ, đó chỉ là một trò chơi của trẻ con. Sau đó, dưới gốc cây hồng đậu trong sân trường, Hạnh Tú nói với em rằng, anh sắp đi ngoại quốc. Anh có biết không? Em đã bị chấn động đến độ tan nát trái tim, chỉ nghĩ đến việc anh sẽ bỏ em mà đi thật xa, em đã cảm thấy cả thế giới này trở nên vô cùng trống trải! Em đã nói đủ thứ lý do tại sao anh không nên xuất ngoại, ồ, Chí Văn, em đã yêu anh đến như thế ấy, anh có biết không? Sự thi vị của anh, nét tài hoa của anh, luôn cả cái mặc cảm tự ti của anh, cùng cái khí chất văn học bán cổ điển của anh, ồ, Chí Văn, thật sự là em đã yêu anh từ lâu mà không hề hay biết! Và cũng ngày hôm đó, anh đã chính thức biểu lộ tình cảm của mình với em. Khi anh nói: "Đi, vì em! Ở, cũng vì em!", lúc đó, em đã cảm động đến muốn ngất đi. Sau đó, ở Mưa Nguồn, anh lại nói với em rằng: "Anh không phải chỉ là người anh, anh không thể yêu em, anh không thể lấy em, anh không thể cùng em chung sống suốt một đời!", anh có biết không? Chí Văn, đó là những lời tỏ tình đẹp nhất mà em được nghe trong suốt cuộc đời! Khi anh ngỏ lời cầu hôn với em, thật sự trong tận cùng trái tim, em đã bằng lòng cả ngàn cả vạn lần, em đã ưng chịu cả ngàn cả vạn lần... thế nhưng, em đã đáng chết biết mấy! Cái tự ái đáng ghét của em, cái cảm giác hư vinh đáng ghét của em! Chỉ vì một câu em đã từng nói với Chí Trung: "Tôi sẽ không bao giờ mang họ nhà anh!", thế là, em đã phá hoại hết tất cả mọi thứ, cái bóng âm u của Chí Trung đã nằm vắt ngang chúng ta, anh hiểu lầm rằng em không quên được Chí Trung, nên lại làm cho lòng tự ái của em bị tổn thương một cách thật trầm trọng, chúng ta hiểu lầm nhau, chúng ta cay đắng nhau, chúng ta làm khổ nhau, càng lúc càng sâu, càng lúc càng đậm, thế là, em đã bỏ đi! Đúng ra, lúc đó, em đã có thể ngã vào lòng anh, kể lể cho anh biết tiếng lòng chân thật của mình, thế nhưng, em đã đem tất cả những điều tươi đẹp, tất cả tương lai, hủy hoại hết cả! Nàng cúi thấp đầu xuống, vùi mặt mình vào hai lòng bàn tay, có một lúc thật lâu, nàng không hề cử động. Những lời kể lể dông dài đó, đã nói lên tất cả những câu chuyện mà bà Lương, Chí Trung và Hạnh Tú không bao giờ biết. Mọi người đều đứng chết trân ở đó, chìm đắm trong câu chuyện đó, hoàn toàn quên hẳn mình đang ở đâu, đang làm gì. Người nói như si như dại, người nghe cũng như dại như si. Tâm Nhụy lại ngẩng đầu lên, ánh mắt nàng lại nhìn trừng trừng vào chàng, thanh âm nàng chứa đầy sự xúc động: - Buổi sáng hôm đó, em gọi điện thoại cho anh, Chí Văn, anh có biết không? Đó là vì đột nhiên em đã hiểu ra, đột nhiên em đã biết ra rằng, người em thật sự yêu tha thiết từ đầu chí cuối, chính là anh, em gọi anh đến, là để nói với anh những lời em nói ngày hôm nay, em muốn nói với anh rằng: em bằng lòng lấy anh! Anh mang họ Lương, em lấy anh! Anh không mang họ Lương, em cũng lấy anh! Anh là anh của Chí Trung, em lấy anh, anh không là anh của Chí Trung, em cũng lấy anh! Thế nhưng, Chí Văn, định mệnh đã an bày em phải nghe được những lời nói chuyện của ba mẹ trong khoảnh khắc đó, biết được sự có mặt của Vũ Đình, biết được sự có mặt của Đỗ Mộng Thường! Ba nói rằng: "Vũ Đình đã cướp Chí Trung từ trên tay của Tâm Nhụy!", làm cho em lại bị lẫn lộn nữa, em lại cảm thấy mơ hồ lộn xộn nữa, tự ái em lại bị tổn thương thêm một lần nữa... thế là, em đã chạy đến nhà họ Đỗ, đại náo một trận, thật sự, em cảm thấy bất bình cho mẹ nhiều hơn là cho chính em. Thế nhưng, em nghĩ, nhất định là anh lại hiểu lầm thêm một lần nữa! Chí Văn, Chí Văn, ai đã nghiệt ngã đùa giỡn với chúng ta như thế này? Ai đã quái ác bày bố cho chúng ta như thế này? Định mệnh chăng? Không, Chí Văn, chúng ta cũng đã trở thành nạn nhân của chính tính tình của chúng ta! Sự khiêm nhường của anh, tính kiêu ngạo của em, mặc cảm tự ti của anh, lòng tự ái của em... từ đầu chí cuối, chính chúng ta đã tự đùa giỡn, đã tự bày bố bẫy rập cho chính mình! Thế nhưng, Chí Văn, cho dù như thế nào đi nữa, kết cuộc của chúng ta không thể nào thê thảm như thế này được, khi em nhảy ùm xuống nước, đó chỉ là vì trong một phút bốc đồng, em không hề có chút suy nghĩ. Thế nhưng anh, tại sao cũng nhảy theo em như thế? Chẳng lẽ một con bé hồ đồ, ngang ngược, bướng bỉnh, ích kỷ như em, cũng đáng để cho anh sống vì em, chết vì em hay sao? Chí Văn, anh ngố lắm, anh ngố lắm, anh ngố lắm... Nàng kêu lên một hơi mấy chục câu "Anh ngố lắm". Sau đó, đột nhiên nàng chồm sát tới trước, dùng hai bàn tay mình nâng lấy khuôn mặt của Chí Văn, kêu lên rằng: - Bây giờ, em đã đến đây! Anh nghe cho rõ, mẹ anh đang ở đây, Chí Trung đang ở đây, Hạnh Tú cũng đang ở đây! Họ đều đang nghe hộ cho anh! Anh nghe cho rõ! Đời này kiếp này của em, chắc chắn là đã thuộc về anh! Anh tỉnh dậy, em là của anh! Anh không tỉnh dậy, em cũng là của anh! Anh sống lại, em là của anh! Anh chết đi, em cũng là của anh! Tuy nhiên, nếu như anh dám chết đi, thì em cũng tuyệt đối không sống một mình. Dùng cái câu nói của anh: "Đi, vì em! Ở cũng vì em!", em còn muốn thêm vào một câu nữa: "Sống, cùng anh! Chết, cũng cùng anh!", từ đây về sau, em sẽ theo anh mãi mãi! Theo anh mãi mãi! Theo anh mãi mãi! Theo anh mãi mãi! Anh đã nghe rõ chưa? Chí Văn? Sẽ không có một lực lượng nào, có thể kéo em ra khỏi anh! Em sẽ theo anh mãi mãi! Theo anh mãi mãi! Theo anh mãi mãi!... Nàng kêu lên cuồng nhiệt, nàng kêu lên đau đớn, nàng kêu lên thống thiết, nàng kêu lên bất chấp mọi sự... Cuối cùng, bà Lương tiến lên phía trên, ôm chầm lấy Tâm Nhụy, nước mắt tuôn như mưa đổ. Trong cái khoảnh khắc đó, bà mới hiểu rõ được cái ôm mà nàng đã cho bà khi bước chân vào nhà, nàng đã tự xem mình như một đứa con dâu của gia đình này. Bà vừa khóc vừa ôm Tâm Nhụy, vừa khóc vừa lau đi những giọt lệ chảy dài trên đôi má của Tâm Nhụy, vừa khóc vừa vuốt lấy mái tóc rối bời bời của nàng... Đột nhiên, Tâm Nhụy đẩy bà Lương ra, nàng nhào đến bên cạnh giường, trừng to đôi mắt, nhìn vào Chí Văn. Thế là, bà Lương và Chí Trung, Hạnh Tú, cũng ngơ ngác nhìn theo ánh mắt của nàng. Thế là, họ cùng kinh hoàng, ngớ ngẩn phát giác ra rằng, có hai giọt nước mắt, đang từ từ chảy xuống hai bên đuôi mắt của Chí Văn, từ từ xuôi theo chiều đôi mắt chảy dài xuống gối. Thế là, mọi người đều như ngưng thở, mọi người đều kinh ngạc đến cứng hết cả người. Chưa bao giờ nhìn thấy giọt lệ nào đẹp đến như thế, chưa bao giờ nhìn thấy dòng suối sinh mệnh nào tuôn chảy mênh mang như thế. Thế là, Tâm Nhụy đột nhiên phát lên một tiếng kêu rú mừng rỡ điên cuồng, nàng nhào thẳng đến bên Chí Văn, dùng đôi môi mình hôn như điên như cuồng lên giọt lệ đó, hôn như điên như cuồng lên đôi mắt nhắm nghiền đó, vừa khóc vừa cười như ngây như dại, vừa kêu vừa nhảy lên như cuồng như si: - Ai nói rằng anh ấy không có tri giác? Ai nói rằng anh ấy không nghe được? Ai nói như thế? Ai nói như thế? Ai nói như thế? Nàng nhảy dựng từ bên giường dậy, xông thẳng ra phía trước nhà, đụng ngay phải vào ông Lương khi đó cũng mới vừa tan sở về đến nhà, nàng vừa khóc vừa cười chụp lấy ông Lương, nàng vừa khóc vừa cười kêu to lên rằng: - Gọi điện thoại cho ba con! Mau mau gọi điện thoại cho ba con! Kêu ông đến đây ngay lập tức! Kêu ông đến đây ngay lập tức! Chí Văn đã tỉnh lại rồi! Anh ấy đã nghe được con rồi... anh ấy đã nghe được con rồi... anh ấy rút cuộc cũng đã nghe được tiếng kêu từ tận cùng đáy lòng con rồi!
QUỲNH DAO
Hạt Đậu Tương Tư
Chuyển Ngữ: Vũ Thảo
Chương kết
Đó là một căn nhà nhỏ ở vùng ngoại ô. Phía trước căn nhà nhỏ, là một vườn hoa nho nhỏ, trong vườn hoa, trồng đủ loại đủ kiểu hoa lá sắc màu. Hoa hồng, tường vi, hoa nhài, hướng dương, hoa cúc, hoa lan... gần như đếm không xuể. Bây giờ đang là tháng năm ở Đài Bắc, trời vẫn chưa nóng lắm, ánh mặt trời sáng lạng, mà hoa nở rộ như một tấm thảm tươi, sắc màu rực rỡ. Ở phía cuối vườn hoa đó, có một cây phượng vĩ cao to, phía dưới cây phượng vĩ, có một chiếc ghế làm bằng loại vải mềm êm dịu, trên chiếc ghế đó, có một chàng thanh niên đang ngồi làm việc. Chàng ôm trên người một khúc gỗ, đang chăm chú, hý hoáy dùng dao đục đẽo gì đó. Không cần phải đoán, người đó dĩ nhiên là Lương Chí Văn. Trên trán chàng đang lấm tấm những giọt mồ hôi, nhưng chàng vẫn còn tiếc rẻ ánh mặt trời quá tươi đẹp kia, chàng vẫn còn tiếc rẻ những bông hoa tỏa mùi hương thơm ngát trong khi vườn kia, vì vậy, chàng không muốn vào nhà. Thế nhưng, chàng đã có hơi mệt mỏi, buông khúc cây đã khắc được một nửa xuống, chàng nằm ngửa ra, nhìn lên cây phượng vĩ, đột nhiên, như phát giác chuyện gì, chàng vội vàng gọi to lên vào nhà: - Tâm Nhụy! Tâm Nhụy! Em ra đây xem này! Tâm Nhụy từ trong nhà chạy ào ra. Nàng mặc trên người một bộ y phục đơn giản và trang nhã, khoác thêm chiếc khăn choàng làm bếp, mái tóc nàng đã dài xuống tới phần lưng eo thon thả, buông dài phía sau một cách tự nhiên. Gương mặt nàng trông hồng hào, khỏe mạnh, xinh đẹp và vui vẻ. Nàng chạy đến bên Chí Văn: - Chuyện gì vậy? Anh muốn vào nhà hở? Để em lấy gậy đến cho anh nhé! Chí Văn đưa tay ra kéo nàng: - Đừng! Em xem cây phượng vĩ này nè! Nàng ngước đầu lên nhìn theo tay chàng, những chiếc lá nho nhỏ của cây phượng vĩ đang đong đưa xào xạc theo luồng gió thổi ngang, cả một thân cây vừa cao vừa to, đưa những nhánh dài ngoằn ra ngoài như một cây dù, chiếc lọng khổng lồ, nàng nói một cách ngạc nhiên: - Cây phượng vĩ này thế nào? - Nó có giống như cây hồng đậu trong sân trường em của nhiều năm về trước không? Nàng nhìn chăm chú, cười lên: - Đúng vậy, trông cũng giống lắm đó. Chàng kéo tay nàng vào lòng mình. Chàng cất tiếng hỏi, âm thanh mang nhiều nét cảm khái: - Đó là chuyện của rất nhiều, rất nhiều năm về trước rồi, phải không? - Đó là chuyện của đời trước, kiếp trước rồi, anh còn nhắc để làm gì? Chàng hơi lưỡng lự: - Anh đang nghĩ, thật ra em không nên lấy một người tàn... Nàng đưa ngay tay lên bụm lấy miệng chàng lại, ngăn không cho chàng nói tiếp, nàng cất giọng nói, thanh âm chắc nịch và cương quyết: - Nghe em nói đây! Năm trước, em ở bên giường anh, vừa khóc, vừa kêu, vừa nói, vừa la, lúc đó, em cứ nghĩ rằng anh thế nào cũng sẽ chết. Thế nhưng, anh đã nhìn được, anh đã nói được, anh lại có thể khắc vật này, vật nọ được. Sang năm, chưa biết chừng anh sẽ đi được. Cho dù anh có vĩnh viễn không thể nào đi trở lại được, anh cũng nên cảm thấy mãn nguyện, ít nhất, anh có thể yêu người và được người yêu. Trên cõi đời này, có còn chuyện gì quý giá hơn hai chuyện đó nữa đâu? Chàng đưa mắt nhìn nàng, trân trối, đúng vậy, trên cõi đời này, có chuyện gì quan trọng được hơn hai chuyện đó nữa? Chàng thật ra không thể nào đòi hỏi gì nhiều hơn ở vận mệnh nữa! Trong nhà, có tiếng điện thoại reo vang, Tâm Nhụy buông chàng ra, chạy vào nhà nghe điện thoại, một lúc sau, nàng lại chạy trở ra, trên gương mặt mang một nụ cười như ẩn như hiện. Chí Văn nhìn nàng, hỏi: - Điện thoại của ai vậy? - Vũ Đình! - Có chuyện gì không? - Cô ấy nhắc em, chỉ còn có một tuần nữa, là sinh nhật hai tuổi của thằng bé Ý Nhị!... Nàng nhìn Chí Văn bằng đôi mắt thâm trầm: -... Chí Văn, nếu như hai mươi hai năm sau, anh đến nói với em rằng, anh lại có một người yêu khác, em không biết là em có được cái phong độ như của mẹ hay không nhỉ? Chí Văn nói: - Chắc chắn là không! Nàng nhướng cao đôi chân mày: - Sao anh biết? - Em là một con kình ngư, em sẽ nuốt anh chết mất! Nuốt đến không chừa một cọng xương! Nàng cười lên, liếc mắt nhìn chàng: - Đừng nên xem nhẹ người khác như vậy, nếu như người yêu đó của anh cũng biết điều biết chuyện như dì Mộng Thường, chưa biết chừng rồi em sẽ chấp nhận, cũng giống như có thêm một tri kỷ trong phòng khuê vậy thôi, như mẹ vậy đó, cho dù người đời không chấp nhận, cũng có sao đâu? Nàng hất đầu một cách thật hào sảng, làm như "cái ngày đó" đã trở thành "nhất định". Chí Văn ngước mắt nhìn lên trời cao, nói vui vẻ: - Tốt lắm, cám ơn em đã cho phép, hai mươi hai năm sau, nhất định là anh sẽ không làm cho em thất vọng, anh sẽ cho em một "tri kỷ chốn phòng khuê"! Nàng thuận tay ngắt một đóa hoa, tát nhẹ lên mặt chàng, kêu to lên: - Anh dám! Nghèo mà ham! Chàng đưa tay chụp lấy đóa hoa, cười lên: - Đúng là giang sơn dễ đổi, bản tính khó chừa! Chàng vừa nói, vừa đưa đóa hoa lên mũi ngửi. Đột nhiên, chàng nhìn chăm chú vào đóa hoa, ngẩn ngơ. Nàng ngóc cổ nhìn sang chàng: - Cái gì vậy? Chàng xuất thần nói: - Hoa thạch lựu! Anh không biết là em có trồng hoa thạch lựu, anh cũng không biết, lại tới mùa hoa thạch lựu nở nữa rồi! Nàng chú ý nhìn đóa hoa thạch lựu, nhoẻn miệng cười xinh xắn: - Tưởng gì! Hoa thạch lựu có gì là lạ đâu! Trong khu vườn này của em còn có nhiều thứ lạ hơn nữa à! - Cái gì vậy? - Không nói cho anh nghe! Chàng đưa tay chụp lấy nàng, nói: - Đừng có làm bộ bí mật! Em tưởng rằng anh không biết hay sao? Cuối năm ngoái, em lén lén lút lút trồng cái hột đó ở đằng góc tường kia, thế mà năm nay, nó cũng nẩy mầm lên được. Anh chỉ không hiểu, là tại sao em lại trồng nó làm gì? Chẳng lẽ em không từng đọc bài thơ: "Đừng nên quăng xuống đất mềm, E rằng đậu sẽ lên mầm tương tư" hay sao? Đột nhiên nàng trở nên thẹn thùng, gương mặt đỏ bừng lên: - Tại vì đó là một điều sai lầm! Cây hồng đậu không phải là cây tương tư! - À, được lắm, vậy em trồng cây hồng đậu để làm gì? Nàng thẹn thùng, ấp úng, lắp ba, lắp bắp nói: - Hạt hồng đậu đó... chính là cái hạt hồng đậu của anh. Em chỉ thử trồng xuống xem sao, ai ngờ, nó lại nẩy mầm lớn lên. Em đang nghĩ, thế nào rồi nó cũng sẽ lớn lên thành một cây cao to, đợi đến khi... con của chúng ta lớn lên, có thể nó sẽ hỏi em: "Mẹ, tại sao trong vườn nhà mình lại có cây hồng đậu?", em sẽ nói với nó rằng: "Mẹ sẽ kể cho con nghe... câu chuyện của một hạt hồng đậu!". Chàng trừng trừng nhìn nàng, ngơ ngẩn. Một lúc sau, chàng mới lẩm bẩm hỏi: - Con của chúng ta? Đột nhiên, gương mặt của nàng đỏ bừng lên, đứng trước mặt chàng, nàng ôm lấy đầu chàng, kéo vào lòng mình, dùng hai bàn tay ôm lấy chàng thật chặt, để cho đầu chàng ép vào bụng mình. Thế là, chàng lập tức hiểu ra! Chàng ôm chầm lấy nàng, mừng rỡ, xúc động, vui vẻ, hoan lạc hỏi rằng: - Bao lâu rồi? Bao lâu rồi? Thế mà em không nói với anh gì hết! - Emm cũng chỉ... mới biết chắc chắn đây thôi!... Nàng cười lên, xong lại thấp giọng nói một câu: -... Nếu như là con gái, em sẽ đặt cho nó cái tên gọi ở nhà là Hồng Đậu. - Nếu là con trai thì sao?... Chàng hỏi, lại tự mình nói tiếp theo: - Anh sẽ đặt cho nó cái tên gọi ở nhà là Kình Sanh. Nàng nghe không rõ: - Tên gì? - Con trai của kình ngư, không phải là Kình Sanh thì là gì bây giờ? Nàng cười lên ròn rã: - Anh... nói bậy thì hay lắm! Em không ở đây nói bậy với anh nữa đâu! Nàng quay người bỏ chạy vào nhà trong. Thế là, chàng cũng cười lên. Đưa mắt nhìn theo cái bóng nhanh nhẹn, dễ thương của nàng khuất vào trong nhà, chàng bất giác ngẩng đầu lên, từ những khe hở của lá, nhìn lên vùng trời cao. Được yêu người và cũng được người yêu, trên cõi đời có còn gì tốt đẹp hơn nữa không? Có không? Trong nhất thời, lòng chàng tràn đầy những tâm tình xúc động, cảm kích. Ánh nắng mặt trời xuyên qua những chiếc lá nho nhỏ của cây phượng vĩ, chiếu rọi vô số đốm sáng long lanh, xuống khắp người và chung quanh chàng.HẾT
Mục lục
Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương kết
Hạt Đậu Tương Tư
QUỲNH DAOChào mừng các bạn đón đọc đầu sách từ dự án sách cho thiết bị di độngNguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ.
Lời cuối:Cám ơn bạn đã theo dõi hết cuốn truyện.Nguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ. Nguồn: Thanh ThảoĐược bạn: Thành Viên VNthuquan đưa lên vào ngày: 27 tháng 12 năm 2003 |
ไฟแนนเชียลไดเจสต์
สินค้าใหม่ซื้อขาย 12 มี.ค.
9 มี.ค. 2555
สินค้าใหม่ซื้อขาย 12 มี.ค.
ตลาดหลักทรัพย์แห่งประเทศไทย เพิ่มสินค้าใหม่ เริ่มซื้อขายวันที่ 12 มี.ค. 2555 ประกอบด้วย ตราสารหนี้ภาครัฐ SB 149 B ซึ่งออกโดยกระทรวงการคลัง ราคาไถ่ถอนต่อหน่วย 1,000 บาท อายุ 3 ปี อัตราดอกเบี้ย 3.75% กระดานซื้อขาย AP
ตราสารหนี้ทิสโก้ (TSCO 133 A) มูลค่ารวม 4,324.3 ล้านบาท หรือ 4.32 ล้านหน่วย อายุ 1 ปี ครบกำหนดไถ่ถอน 1 มี.ค. 2556 ราคาไถ่ถอนต่อหน่วย 1,000 บาท ดอกเบี้ยคงที่ 3.5% ต่อปี จ่ายทุกวันที่ 1 มี.ค. และ 1 ก.ย.ของทุกปี
นอกจากนี้ ยังมีใบสำคัญแสดงสิทธิอนุพันธ์ (DW) ซึ่งออกโดยบริษัทหลักทรัพย์ เคจีไอ (KGI) ซื้อขายพร้อมกัน 12 มี.ค. และหมดอายุ 8 ต.ค. 2555 จำนวน 4 หลักทรัพย์ ประกอบด้วย STA 13 PA อ้างอิงหุ้น STA จำนวน 26.1 ล้านหน่วย DELT 13 CB อ้างอิงหุ้น DELTA จำนวน 24.4 ล้านหน่วย BLA 13 CC อ้างอิงหุ้น BLA จำนวน 27.1 ล้านหน่วย และ AOT 13 CC อ้างอิงหุ้น AOT จำนวน 30 ล้านหน่วย
TTA-ขอ 2 ปี กำไร 2,000 ล้านบาท
ม.ล.จันทรจุฑา จันทรทัต บริษัท โทรีเซนไทย เอเยนต์ซีส์ (TTA) กล่าวว่า ช่วง 12 ปีนี้ ยอมรับว่าผลประกอบการยังไม่ดี โดยรายได้งวดปี 2555 นี้ จะลดลงจากปีที่แล้ว เฉลี่ยที่ 1,3001,500 จุด 2,000 จุด
ธุรกิจถ่านหิน คาดว่า 1.4 ล้านตัน ทำให้รายได้น่าจะใกล้เคียงกัน
ม.ล.จันทรจุฑา เชื่อว่า ในอีก 2 ปีข้างหน้า หรือปี 2557 หรือระดับประมาณ 1,500-2,000 ล้านบาท 8,000 ล้านบาท เนื่องจากค่าระวางเรือน่าจะดี 25-26 ลำ จาก 15 ลำในปัจจุบัน ตลท.เพิ่มเหตุเพิกถอน SINGHA
ตลาดหลักทรัพย์แห่งประเทศไทย (ตลท.) ประกาศให้บริษัท สิงห์ พาราเทค (SINGHA) เข้าข่ายอาจถูกเพิกถอนเพิ่ม หลังจากวันที่ 27 ก.พ. 2555 31 ธ.ค. 2553 ตลท. 296.47 ล้านบาท
SINGHA 1 (NC ระยะที่ 1) ตั้งแต่วันที่ 8 มี.ค. 2555 โดยคงเครื่องหมาย SP และ NC และให้แจ้งภายในวันที่ 10 เม.ย. 2555 พ.ร.บ.ล้มละลาย หรือจะขอเพิกถอนโดยสมัครใจ
นอกจากนี้ตลาดหลักทรัพย์ฯ 3 ปี กำหนดเป็น 3 ระยะ แต่ละระยะมีเวลา 1 ปี และจะประกาศรายชื่อทุกระยะ ได้แก่ NC ระยะที่ 1, NC ระยะที่ 2 และNC ระยะที่3 โดยบริษัทอาจขอขยายระยะเวลาได้ 1 ครั้ง เป็นระยะเวลาไม่เกิน 1 ปี (รวมระยะเวลาทั้งหมดไม่เกิน 4 m |
KTC มอบสิทธิพิเศษแก่เหล่าเกมเมอร์ส
KTC ตั้งแต่วันที่ 1 เมษายน ถึง 31 กรกฎาคม 2561 ณ ร้านเกมส์ที่ร่วมรายการ
4 พ.ค. 2561
บริษัท บัตรกรุงไทย จำกัด (มหาชน) หรือ KTC โดยนางสาวสิรีรัตน์ คอวนิช ผู้อำนวยการ - ธุรกิจบัตรเครดิต จับมือพันธมิตรรร้านเกมส์ชั้นนำ และใช้คะแนนสะสม KTC FOREVER REWARDS เท่ากับยอดซื้อ ต่อเซลส์สลิป แลกรับส่วนลดเพิ่มสูงสุด 18% และเมื่อใช้จ่ายผ่านบัตรฯ ครบ 3,000 บาทขึ้นไป สามารถใช้บริการแบ่งชำระ KTC FLEXI อัตราดอกเบี้ย 0.80% ได้นานสูงสุด 10 เดือน ตั้งแต่วันที่ 1 เมษายน ถึง 31 กรกฎาคม 2561 ณ ร้านเกมส์ที่ร่วมรายการ
ทั้งนี้ ประกอบด้วย แนดซ์ โปรเจกต์ (Nadz Project) / สยามเกมส์ ช็อป (Siam Game Shop) / โอเพ่น ซอร์ส (Open source) / จี คอร์นเนอร์ (G Corners) / ฟอร์ เพลย์เยอร์ เกมส์ ช็อป (4 Players Game Shop) / โกลเด้น เกมส์ (Golden Game) / เกมส์ ช็อป คอนเซปท์ สโตร์ (Game Shop Concept Store) / ซูเปอร์ ริช ดอท คอม (Super - / ปลาวาฬ (Plawarn) และ เกมส์ สตาร์ท (Game Start)
KTC PHONE โทรศัพท์ 02 123 5000 หรือที่เว็บไซต์ "เคทีซี ทัช" ทุกสาขาทั่วประเทศ |
- Iskandar (35) warga Kelurahan Nunukan Timur Kabupaten Nunukan, Kalimantan Utara diamankan polisi setelah dilaporkan oleh orang tua H. Sopir angkot itu diduga telah menyetubuhi H, anak berusia 14 tahun.
Kapolres Nunukan AKBP Jepri Yuniardi melalui Kasat Reskrim Polre Nunukan AKP Ali Yuhada mengatakan, orangtua korban melaporkan pelaku setelah mendapati korban tidak berada di rumah temannya setelah pamit belajar bersama. Saat orang tua korban melakukan pencarian, korban ditemukan di rumah pelaku.
"Pamitnya belajar kelompok di rumah temannya. Sore hari saat di cari ternyata korban didapati berada di rumah pelaku. Pelaku merupakan sopir angkot," ujarnya Sabtu (16/09/2017).
Baca juga:
Rusak Mobil hingga Ancam Setubuhi Pengemudi Perempuan, Tiga "Pak Ogah" Ditangkap
Mendapati anaknya dirumah pelaku ibu korban kemudian menanyakan kelakuan pelaku terhadap korban. Korban mengaku sudah tidak ingat lagi berapa kali disetubuhi oleh pelaku.
Mendapati pengakuan tersebut ibu korban kemudian melaporkan pelaku ke Polsek KSKP Nunukan.
"Dilaporkan Rabu (13/9/2017) lalu. Dari pengakuan korban mengaku sudah tidak ingat lagi berapa kali disetubuhi pelaku," katanya.
Saat ini Kepolisian Resort Nunukan mengamankan pelaku disel tahanan guna mempertanggung jawabkan perbuatannya. Selain pelaku, kepolisian juga mengamankan sebuah celana dalam warna biru sebagai barang bukti dalam kasus persetubuhan dengan gadis di bawah umur tersebut.
Kompas TV
Seorang anak perempuan berusia 12 tahun di Samarinda, Kalimantan Timur, diperkosa oleh 13 sopir angkutan umum. |
TEMPO.CO
,
Jakarta
- Cantik itu tak selalu dikaitkan dengan perawatan kulit ataupun merias wajah dengan produk-produk makeup. Tanpa makeup dan perawatan kecantikan kita juga bisa terlihat lebih cantik dengan trik-trik
psikologi
ini.
Kepiawaian menampilkan kecantikan dari dalam tak semudah memoles wajah agar terlihat cantik. Berikut empat trik psikologi agar terlihat cantik.
1.
Berani mengemukakan pendapat
Mereka yang berani mengemukakan pendapat dan tidak terlihat resah ketika berada di dalam forum akan terlihat lebih cantik. Hal itu terlihat dari aura ketenangan yang terpancar dan cara bicara mereka yang memperlihatkan kecerdasan.
2.
Menjadi pendengar yang baik
Kecantikan seorang wanita juga akan semakin terpancar ketika memilih untuk sedikit berbicara. Daripada banyak berbicara hal-hal yang tidak penting, ada baiknya menjadi pendengar saja. Menjadi pendengar yang baik justru akan lebih memancarkan aura.
3.
Ramah kepada siapapun
Sifat yang satu ini juga bisa jadi trik ampuh agar terlihat lebih cantik. Cobalah untuk bersikap ramah dan tulus kepada siapapun, bahkan kepada mereka yang baru saja kita kenal. Hal itu akan memberikan kesan yang baik sehingga mereka akan merasa nyaman dengan kita.
4.
Tak perlu jaga citra
Selain tiga poin diatas, mereka yang tidak menjaga citra atau
jaim
dan berani mengekspresikan diri di depan banyak orang juga akan terlihat jauh lebih cantik. Jadilah perempuan yang tidak takut terlihat memalukan dan cobalah untuk tidak terlalu memikirkan tanggapan orang lain.
TABLOIDBINTANG
Artikel lain:
Psikolog Ungkap Tipe Teman yang Tak Bisa Dijadikan Tempat Curhat
Remaja Rentan Dipengaruhi Lingkungan, Intip Solusi Psikolog
Alasan Remaja Curhat di Media Sosial Demi Orang Tua Juga |
Hanh Tran: Biết mất nhiều v k yêu cho rồi Nguyễn T.Ngọc Hân
Lê Huỳnh: K bao giờ quên được... .. nhưng cũng cám ơn vì họ đã đến và ở bên ta những lúc ta cần , dạy ta biết nhiều thứ... tks vì đã từng là của nhau!!!
Nguyễn Hiệp: Edit video lồng nhạc hơi non
Nguyễn Thuỳ Trang: Bắt em quên anh , cả cuộc đời em cũng k quên đc
Kim Anh: Chắc là k thể quên đx
Hoàng Thị Kim Phượng: 2 năm rồi chưa quên.cũng chẳng bh quay lại đc
Vạn Kiếp Độc Hành: Mất bao lâu Mỹ Trang
Huy Vu: Nhi Nhi n sucvat
Nhi Nguyen: Có lẽ là cả thanh xuân cũng ko quên dc
Vô's Tâm's: Thw 1ng lm sao qên được, có thể block có chặn... chứ lm sk xóa hình bóg họ trông ❤️
Quỳnh NT: thế hã....😳
Nguyễn Thị Chúc Ngân: Quên con người không khó, quên kỉ niệm mới khó :)
Chị's Nấm's: Buồn nhưng cố gắng
Skyll Thuy: Thời gian sẽ ns lên all😔
Huyen Koy: Lm sao mà quên được. Trót thương a rồi yêu a rồi dù có kiếp sau e vẫn mong được gặp lại a và yêu a thêm lần nữa. Nên dù kiếp này khổ Bnhiu đau Bnhiu e cũng kg bjo chọn cách quên a
Sín Ngọc Yến: Bài hát này tên j dz mn
Phúc Thiện: Mất bao lâu????????????????
Lương Mỹ Oanh: Bao lâu???.. K bg quên đc... Có thể suốt đời này....😪
Vû Ñhüng: Có lẽ vậy! Một cuộc đời là chưa đủ.
Quỳnh Hương: Khi đã yêu một người sâu đậm rồi thì muốn quên đi cũng khó
KiỀu DiỄm Nguyễn: 🙃 thời gian sẽ trả lời câu hỏi
Duyên Duyên: Mất bao lâu???
Lê Thị Huyền Trang: Tưởng chừng như đã quên nhưng lại vẫn k thể quên được:((
Hương Giang: Mà họ còn đến vào năm mình 17t :)))
Lan Khánh: Bơ đi mà sống thôi
Hoàng Tiên: Chắc lâu lắm
Huỳnh Chí Phinh: Mất bao lâu để quên
Trần Vượng: Đến khi kiếm đc đứa nào " ngon " hơn
Le Tuyet Suong: Mất cả đời cũng chẳng quên dc vậy nha 🙄
Huỳnh Trinh: Khi m không có được thì m mới nhớ mãi:v |
từ miền đất xa xôi
con hướng về tổ quốc
nhịp trái tim dồn dập
uất hận đang trào dâng
vùng biển đảo yêu thương
giờ đây đầy bóng giặc
quân ngoại xâm phương bắc
lấn chiếm lấy biển đông
dân tộc ta kiên cường
bốn nghìn năm bất khuất
hy sinh vì đất nước
trưng triệu mãi oai hùng
già trẻ cùng đồng lòng
biên cương quyết gìn giữ
dẫu khó khăn gian khổ
vẫn giữ vững niềm tin
đây muôn triệu con tim
cùng hướng về tổ quốc
cùng chung tay góp sức
bảo vệ lấy non sông |
Pacitan
-Sebanyak 188 pelajar di Pacitan tak bisa mengikuti Ujian Akhir Semester (UAS) hari Senin (4/12/2017). Mereka tak bisa mengikuti UAS karena masih berada di posko pengungsian korban banjir dan longsor.
"Untuk data yang masuk ke kami, ada 188 siswa yang tidak bisa ikut UAS di hari kemarin. Kami maklum karena mereka masih di pengungsian. Mereka juga membantu membersihkan rumah dari lumpur banjir," jelas Kepala Dinas Pendidikan Pacitan Marwan saat dihubungi detikcom Selasa (5/12/2017).
Dari 188 pelajar tersebut, kata Marwan, rinciannya adalah, pelajar SMP sebanyak 121 pelajar dan pelajar SD sebanyak 67 pelajar. Mereka yang tidak bisa mengikuti UAS ini, dijadwalkan akan mengikuti UAS susulan.
"Nanti ada ujian susulan bagi yang belum mengikuti UAS di hai kemarin. Untuk UAS hari ini, hampir semua pelajar ikut. Hanya satu dua yng tidak ikut karena sakit," pungkas marwan.
Diketahui jumlah seluruh pelajar SD di Pacitan sebanyak 39.336 pelajar yang tersebar di 416 sekolah. Sementara jumlah pelajar SMP sebanyak 17.805 pelajar yang tersebar di 72 sekolah.
(iwd/iwd) |
8. การจัดการ
8.1 โครงสร้างการจัดการ : ประกอบด้วย
8.1.1 คณะกรรมการบริษัท
คณะกรรมการบริษัท ประกอบด้วยกรรมการ 5 ท่าน คือ
1. นายอุดม ชาติยานนท์ ประธานกรรมการและกรรมการอิสระ
2. นายวิเชียร พงศธร กรรมการ
3. นายสุรเดช บุณยวัฒน กรรมการ
4. นางดวงทิพย์ เอี่ยมรุ่งโรจน์ กรรมการ
5. นายวิวัฒน์ พงศธร กรรมการ
8.1.2 คณะกรรมการตรวจสอบ
ของบริษัทตกแก่ บริษัท พรีเมียร์ แพลนเนอร์ จำกัด
8.1.3 รายชื่อผู้บริหาร
คณะกรรมการของ บริษัท พรีเมียร์ แพลนเนอร์ จำกัด ผู้บริหารแผน ประกอบด้วย
1. นายวิเชียร พงศธร ประธานกรรมการ
2. นายสุรเดช บุณยวัฒน กรรมการ
3. นางดวงทิพย์ เอี่ยมรุ่งโรจน์ กรรมการ
4. นายวิวัฒน์ พงศธร กรรมการ
5. นายธีระพล จุฑาพรพงศ์ กรรมการ
6. นางวไลรัตน์ ผ่องจิตต์ กรรมการ
7. นางเพ็ญศรี เดชติ่งเอง กรรมการ
1.
2.
3.
ไตรมาส
8.1.4 เลขานุการบริษัท
คณะกรรมการบริษัท พรีเมียร์ แพลนเนอร์ จำกัด
พรีเมียร์ เอ็นเตอร์ไพรซ์ จำกัด (มหาชน) ได้แต่งตั้งให้ นางสุชาดา สมัยสุต
เป็นเลขานุการบริษัท คือ
1) จัดทำและเก็บรักษาเอกสาร ได้แก่ ทะเบียนกรรมการ หนังสือนัดประชุมคณะกรรมการ
รายงานการประชุมคณะกรรมการ หนังสือนัดประชุมผู้ถือหุ้น และรายงานการประชุมผู้ถือหุ้น
2)
3)
8.2 การสรรหากรรมการและผู้บริหาร
(Nomination Committee) ๆ ไป
คือ พิจารณคุณสมบัติด้านต่างๆ โดยดูตามความเหมาะสมด้านคุณวุฒิ ความรู้ ความสามารถ
และประสบการณ์
8.3 ค่าตอบแทนกรรมการและผู้บริหาร
8.3.1 ค่าตอบแทนที่เป็นตัวเงิน
(1) กรรมการ
- ไม่มี -
(2) ผู้บริหาร
ในปี2552 บริษัทและบริษัทย่อยได้จ่าย เงินเดือน
ให้แก่ผู้บริหาร 8 คนเป็นจำนวนเงินรวมทั้งสิ้น 21.6 ล้านบาท
8.3.2 ค่าตอบแทนอื่น
- ไม่มี -
(2) ค่าตอบแทนผู้บริหารแผน
ในปี 2552 บริษัทจ่ายค่าจ้างผู้บริหารแผน รวมทั้งสิ้น 1.20 ล้านบาท
13
8.4 การกำกับดูแลกิจการ
การบริหารจัดการต่างๆ
อย่างไรก็ดี
โปร่งใส ตรวจสอบได้
ผู้ลงทุน
(1)
ตามแผนฟื้นฟูกิจการเป็นหลัก
ความโปร่งใส
(2)
5 หมวดคือสิทธิของผู้ถือหุ้น
บทบาทของผู้มีส่วนได้เสีย
การเปิดเผยข้อมูลและความโปร่งใส และความรับผิดชอบของคณะกรรมการ
โดยสรุปสาระสำคัญได้ดังนี้
หมวดที่ 1 สิทธิของผู้ถือหุ้น
เมื่อวันที่ 2 สิงหาคม 2545
เช่น สิทธิในการซื้อ
ขาย หรือโอนหลักทรัพย์ที่ตนถืออยู่
เป็นต้น
หมวดที่ 2
มีระบบการจัดเก็บรักษา การป้องกันการใช้ข้อมูลภายใน
ดังนี้
1.
ระบบคอมพิวเตอร์ และระบบสื่อสารข้อมูล
2. บริษัทจัดทำ ผู้รับจ้าง ผู้ขายสินค้า
ผู้ให้บริการ
3.
เพื่อให้เกิดความโปร่งใส
โดยกำหนดให้กรรมการ ผู้บริหาร
ไม่ว่าทางตรงหรือทางอ้อม
และจะต้องไม่ทำการซื้อขาย โอนหรือรับโอน 1
เดือนก่อนมีการเปิดเผยงบการเงิน และภายใน 2 วันทำการ
4.
และบทกำหนดโทษตาม พ.ศ. 2535
คู่สมรส และบุตรที่ยังไม่บรรลุนิติภาวะ
ตามมาตรา 59 แห่ง พ.ศ. 2535 ภายใน 3
หมวดที่ 3
ทั้งผู้มีส่วนได้เสียภายนอกเช่น ลูกค้า
คู่ค้าและเจ้าหนี้ เป็นต้น และผู้มีส่วนได้เสียภายใน ได้แก่ ผู้บริหารและพนักงานของบริษัท
มีวินัย สามัคคี เสียสละ และพัฒนาอย่างไม่หยุดยั้ง
อันประกอบด้วย ผู้ถือหุ้น ลูกค้า คู่ค้าและเจ้าหนี้
คู่แข่งทางการค้า พนักงานของบริษัท และสังคมส่วนรวม ดังนี้
ผู้ถือหุ้น : โปร่งใส
ลูกค้า :
คุณภาพมาตรฐาน มีความปลอดภัย
ลูกค้าอย่างเคร่งครัด
คู่ค้าและเจ้าหนี้ : ไม่เอารัดเอาเปรียบ
เคารพและปฏิบัติตาม
เงื่อนไขสัญญาที่กำหนดไว้
คู่แข่งทางการค้า :
ไม่แสวงหาข้อมูลที่เป็น
พนักงาน : เป็นธรรม และให้ผลตอบแทนที่เหมาะสม
สังคมส่วนรวม : ให้การสนับสนุน
กิจกรรมที่เป็นประโยชน์ ต่อชุมชนและสังคมโดยรวม มีนโยบายการบริจาคการ
ผ่านมูลนิธิยุวพัฒน์
ในปี2552
มูลนิธิยุวพัฒน์ เป็นจำนวนเงิน 932,000 บาท และได้ทำกิจกรรมเชิงอนุรักษ์ป่า
ชุมชน สวนป่าเกดน้อมเกล้า ต.ทรงคนอง
อ.พระประแดง จังหวัดสมุทรปราการ
หมวดที่ 4 การเปิดเผยข้อมูลและความโปร่งใส
ครบถ้วน ทันเวลา และโปร่งใส
ตามหลักเกณฑ์ที่สำนักงาน ก.ล.ต.
สื่อการเผยแพร่ข้อมูลต่าง ๆ ของตลาดหลักทรัพย์แห่งประเทศไทย
บริษัท พรีเมียร์ แพลนเนอร์ จำกัด
ในฐานะผู้บริหารแผนของบริษัท
แทนคณะกรรมการบริษัท
คือ
นางสาวกมลทิพย์ เลิศสุขศักดา 0-2301-1585
อย่างไรก็ดี
หมวดที่ 5 ความรับผิดชอบของคณะกรรมการ
1.
ตกแก่ ผู้บริหารแผน คือ บริษัท พรีเมียร์ แพลนเนอร์ จำกัด
เช่นคณะกรรมการตรวจสอบได้
2. บทบาท หน้าที่ และความรับผิดชอบของคณะกรรมการ
พรีเมียร์ แพลนเนอร์ จำกัด ในฐานะผู้บริหารแผนของบริษัท
โดยผู้บริหารแผนได้กำหนด วิสัยทัศน์ ภารกิจ
กลยุทธ์ เป้าหมาย แผนธุรกิจ และงบประมาณของบริษัท
โดยการดำเนินงาน
ของบริษัท
ความโปร่งใส
ตามรายละเอียดใน หัวข้อ 8.4 การกำกับดูแลกิจการ หน้าที่ 19
จรรยาบรรณธุรกิจ
7 หัวข้อ คือ
1) ข้อพึงปฏิบัติต่อลูกค้า
2)
3)
4) ข้อพึงปฏิบัติต่อผู้ถือหุ้น
5) ข้อพึงปฏิบัติต่อสังคมส่วนรวม
6) ข้อพึงปฏิบัติของพนักงาน
7) ข้อพึงปฏิบัติระหว่างพนักงาน
ความขัดแย้งทางผลประโยชน์
เพื่อป้องกันความขัดแย้งทาง ผลประโยชน์
บริษัทจึงได้ให้ ความระมัดระวัง
และในการ
ได้กำหนดให้มีการ
และตามแผนฟื้นฟูกิจการที่ กำหนดไว้
อย่างไรก็ดี
แผนฟื้นฟูกิจการ
และมีคำสั่งจากศาล ก่อนการดำเนินการทุกครั้ง
การควบคุมภายใน
( รายละเอียดได้กล่าวไว้ใน หัวข้อที่ 9 การควบคุมภายใน ในหน้าที่ 26 - 27 )
การบริหารความเสี่ยง
(Control Self Assessment)
เพื่อร่วมกันประเมินความเสี่ยง ปัญหาอุปสรรค
โดยมีหลักการกำหนดว่า
และดำเนินการแก้ไข อาทิ
และการใช้ทรัพยากรอย่างเหมาะสม
และในทางกลับกัน
แก่องค์กรด้วย
3. การประชุมคณะกรรมการ
การดำเนินการในกิจการของบริษัท
และขออำนาจศาลในการดำเนินงาน
4. ค่าตอบแทน
เหมาะสม
เดียวกัน รวมถึงความเหมาะสมกับหน้าที่
โดยค่าตอบแทนอยู่ใน
รูปเงินเดือน
ผู้บริหารในปี 2552 อยู่ในหัวข้อ 8.3 หน้าที่ 18
5. การประเมินตนเอง
ตกแก่ผู้บริหารแผนฟื้นฟู
คณะกรรมการ
6. การพัฒนากรรมการและผู้บริหาร
ผู้บริหาร และพนักงาน
โดยส่งเสริมให้กรรมการ
และ
รวมถึงการจัดให้มี
การแนะนำลักษณะธุรกิจ
8.5 การดูแลการใช้ข้อมูลภายใน
ตามรายละเอียดที่ปรากฎใน หมวดที่ 2 ข้อ (3) เรื่อง
"การดูแล เรื่องการใช้ข้อมูลภายใน" หน้าที่ 20
8.6 บุคลากร
พรีเมียร์ ฟิชชั่น แคปปิตอล
จำกัด โดย ณ วันที่ 31 ธันวาคม 2552 บริษัทและบริษัทย่อยมีพนักงาน( ไม่รวมผู้บริหาร ) รวม
185 คน จ่าย ค่าตอบแทนในรูปเงินเดือน โบนัสและอื่นๆ รวมเป็นเงิน 61.22 ล้านบาท
นโยบายในการพัฒนาบุคลากร
ดังนั้นบริษัทจึงมีการส่งเสริม
เพื่อเพิ่มประสิทธิภาพใน
การทำงาน
อันจะส่งผลถึงความสำเร็จต่อ
องค์กรต่อไป |
Laporan Wartawan Bangka Pos, Deddy Marjaya
TRIBUNNEWS.COM, BANGKA -
Usai menang atas tamunya Persih FC Tembilahan, para pemain PS Timah Babel didatangi Ketum PS Timah Babel Indra Maulana, Minggu (30/4/2017).
Tiba-tiba Indra memasukkan tangannya ke dalam tasnya dan mengeluarkan uang segepok senilai Rp 10 juta sambil menjukkannya ke para pemain.
Baca:
PS Timah Babel Tekuk Persih FC Tembilahan di Kandang
"Ini bonus dari saya karena kalian sudah memberikan kemenangan ke depannya kita harus kembali meraih kemenangan," kata Indra seusai laga di Stadin Depati Amir Pangkalpinang.
"Terima kasih ketum, bonus ini benar-benar menghargai jerih payah kami," kata Yogaspria, kapten tim PS Timah Babel. |
ทองรูปพรรณขายบาทละ 23,050
ทองคำแท่ง ขายบาทละ 22,650 ทองรูปพรรณ 23,050
21 ก.ค. 2554
ทองคำแท่ง ขายบาทละ 22,650 ทองรูปพรรณ 23,050
รายงานราคาทอง (ทองคำ 96.5%) ประจำวันที่ 21 กรกฎาคม 2554 ทองคำแท่ง รับซื้อบาทละ 22,550ขายบาทละ 22,650 ทองรูปพรรณ รับซื้อบาทละ 22,224.56 ขายบาทละ 23,050 |
NguyễnNhư ÝNhi: Hôm nay bóng đá ra sao rui?
Nga Nobi: If you have a baby I'm the first person to find ay
Nhan Phúc Vinh: Diễn viên Cao Thái Hà nha em :)
Phạm Trần Anh Khoa: Thu Giang 20h45 nha bạn
Thu Giang: ahiii vâng, xem vẫn có em bên đời hay quá, phim này cày tiếp :D |
yêu thương hoa vàng trên cỏ xanh
quí mến bao la tấm lòng thành
giúp đỡ chân tình nơi bão lũ
cho vơi nỗi khỗ tận trời xanh
mấy mùa mưa nắng da khô rám
bao năm sóng gió mắt quầng thâm
phú yên ngập lụt mênh mông nước
con người hào phóng chốn bình an |
JAKARTA, -
Presiden Joko Widodo melakukan kunjungan kerja ke Da Nang, Vietnam, dan Manila, Filipina.
Kepala Negara bertolak dari Bandar Udara Halim Perdanakusuma dengan pesawat kepresidenan, Jumat (11/10/2017) sekitar pukul 10.35 WIB.
Ada dua konferensi yang akan dihadiri Jokowi di dua negara tetangga.
"Saya akan ke Vietnam dan Filipina, menghadiri KTT APEC dan KTT ASEAN," kata Jokowi sebelum keberangkatan di Lanud Halim Perdanakusuma.
Di KTT APEC, Jokowi dan delegasi Indonesia lainnya akan memperjuangkan Sustainable Development Goals (SDGs) dan mempersempit kesenjangan ekonomi.
Selain itu, ada pula tema infrastruktur dan kebijakan berbasis maritim yang akan diperjuangkan oleh pemerintah Indonesia.
Selanjutnya pada KTT ASEAN di Manila, Filipina, Jokowi dan delegasi RI akan membahas penguatan kerja sama negara-negara Asia Tenggara.
Jokowi ingin ASEAN membawa manfaat bagi seluruh anggotanya.
"Harus memberi manfaat yang nyata," kata Jokowi. |
ศูนย์วิจัยฯ
25 ก.พ. 2557
ศูนย์วิจัยฯ
ศูนย์วิจัยเศรษฐกิจและธุรกิจ ธนาคารไทยพาณิชย์ ให้มุมมองการส่งออกไทยปีนี้ 1.79 หมื่นล้านเหรียญสหรัฐฯ หดตัว 2.0%YOY ขณะที่มูลค่าการนำเข้าอยู่ที่ 2.04 หมื่นล้านเหรียญสหรัฐฯ หดตัว 15.5% ดุลการค้าขาดดุล 2,521 ล้านเหรียญสหรัฐฯ
การส่งออกไทยยังอ่อนแอ 4 เดือน ในเดือนธันวาคมปี 2013 ที่ผ่านมา มูลค่าการส่งออกในเดือนมกราคมปี 2014 2 ปี
การส่งออกไปยังตลาดอาเซียน 9 ประเทศหดตัวราว 5% ในเดือนมกราคม 2012 โดยการส่งออกไปยังอินโดนีเซีย และสิงคโปร์หดตัวในระดับสูงถึง 20.2% และ 18.4% ตามลำดับ นอกจากนี้ การส่งออกไปยังตลาดหลักอื่นๆ ต่างขยายตัวได้อย่างจำกัด โดยเฉพาะการส่งออกไปยังสหรัฐฯ ที่ขยายตัวเพียง 0.4% เท่านั้น
1 ใน 3 สินค้าหลักของไทยหดตัวถึง 17.1% โดยการส่งออกรถยนต์นั่ง และรถบรรทุกและรถบัส 68% หดตัวมากกว่า 20% ออสเตรเลีย และอินโดนีเซีย หดตัวมากกว่า 30% อย่างไรก็ดี การส่งออกเครื่องใช้ไฟฟ้า 2 5 7.8%
และการชะลอการลงทุน การนำเข้าหดตัวเป็นเดือนที่ 6 ติดต่อกัน และหดตัวในอัตราที่สูงขึ้น 27.8%
ดุลการค้าขาดดุล 2,521 ล้านเหรียญสหรัฐฯ
ศูนย์วิจัยเศรษฐกิจและธุรกิจ ธนาคารไทยพาณิชย์ 2014 มีแนวโน้มขยายตัวได้ดี ทดแทนอุปสงค์ในประเทศที่ชะลอตัว อย่างไรก็ดี ตัวเลขที่ออกมาในช่วง 2 และออสเตรเลีย 10% ยังคงมีแนวโน้มเช่นนี้ |
อุ้มพลังงานก็จบ
เรื่อง “ยกเครื่องประเทศไทย” ที่ จ.กาญจนบุรี โดยเชิญ ดร.ปิยสวัสดิ์ อัมระนันทน์ ประธานกรรมการบริษัท ปตท. และศิริ จิระพงษ์พันธ์
8 ก.ค. 2557
เรื่อง "ยกเครื่องประเทศไทย" ที่ จ.กาญจนบุรี โดยเชิญ ดร.ปิยสวัสดิ์ อัมระนันทน์ ประธานกรรมการบริษัท ปตท. และศิริ จิระพงษ์พันธ์
หลังกลับจากสัมมนา 5 บาท และโซล่าลิตรละ 15 บาท ส่วนเบนซินลิตรละ 20 บาท ทุกอย่างจบครับ
ใช่ครับจบ ประเทศล้มละลายเหมือนปี 2540
ถ้าลดราคาพลังงานลง ประเทศจะล่มจมเหมือนปี 2540 งงครับ โปรดอธิบายครับท่าน
และนี่คือคำตอบของประธานบอร์ด ปตท. "น้ำมัน 15 บาท ต้องใช้เงินอุดหนุนปีละ 4 แสนล้าน และขาดรายได้ภาษีอีกปีละ 1.3 แสนล้าน นี่ยังไม่รวมการทำให้ NGV ราคา 5 บาทนะ" จบข่าว ฮ่า ฮ่า |
Ambon
-Panglima TNI Jenderal Gatot Nurmantyo menyatakan pembangunan di Ambon sangat cepat. Hal itu diucapkan saat di depan para prajurit TNI dan anggota Polri.
"Saya bersyukur bisa melihat suatu keindahan bahwa Ambon sudah menjadi manise lagi karena pembangunan sangat cepat. Ini terjadi karna kekompakan TNI-Polri. Saya mengucapkan terima kasih terhadap didikasi terhadap prajurit TNI-Polri se-Maluku," kata Gatot dilapangan tenis Tapal Kuda, Ambon, Senin (20/11/2017) siang.
Panglima TNI tiba di Kota Ambon usai dari Mimika, Papua sebelum kembali ke Jakarta. Gatot memberikan pengarahan kepada seluruh prajurit dari AD, AU dan AL dan Polri di lapangan tenis Tapal Kuda, Kecamatan Nusaniwe, Kota Ambon.
Pidato Gatot lansung disambut tepuk tangan ratusan prajurit. Gatot menegaskan kekompakan dan keharmonis TNI-Polri tetap harus dijaga.
"Kita saling membutuhkan,TNI butuh polisi yang disiplin, profesional dan dicintai rakyat. Polisi juga butuh TNI hal yang sama. Mengapa? Pembangunan bangsa ini ditentukan oleh stabilitas keamanan dan politik jadi bisa membangun stabilitas keamanan politik. Itu adalah kebersamaan antara TNI-Polri karena TNI-Polri merupakan dua tiang menyangga Republik Indonesia," ujar Gatot.
(asp/asp) |
TOA แรลลี่ยาว! บวกอีก 2% ทุบสถิตินิวไฮต่อเนื่อง-ชูหุ้น Big cap กำไรโตแกร่งครึ่งปีหลัง
TOA แรลลี่ยาว! บวกอีก 2% ทุบสถิตินิวไฮต่อเนื่อง-ชูหุ้น Big cap กำไรโตแกร่งครึ่งปีหลัง
TOA แรลลี่ยาว! บวกอีก 2% ทุบสถิตินิวไฮต่อเนื่อง-ชูหุ้น Big cap กำไรโตแกร่งครึ่งปีหลัง
28 ต.ค. 2562
ผู้สื่อข่าวรายงานว่า บริษัท ทีโอเอ เพ้นท์ (ประเทศไทย) จำกัด (มหาชน) หรือ TOA ณ เวลา 15.19 น. อยู่ที่ระดับ 46.75 บาท บวก 1.00 บาท หรือ 2.19 % ด้วยมูลค่าซื้อขาย 73.64 ล้านบาท 10 ต.ค.60
บล.ดีบีเอส วิคเคอร์ส ระบุการวิเคราะห์ทางเทคนิค: ระยะสั้นสัญญาณ Candlestick & Indicators เปลี่ยนกลับเป็นลบ {"ปิดลบ"ใต้"SMA10วัน"อีกครั้ง - ระยะกลาง")} แต่"ค่าบวก" (ให้"SMA10″กลับมา"หนุน") แนวต้าน 1630 (หรือ 1640) จุด {แนวตัดขาดทุน "ต่ำกว่า 1620" (แนวรับย่อย "1600 - 1590 / 1580" จุด)}
หุ้นที่มีสัญญาณทางเทคนิคทำ New High เข้ามาใหม่คือ TOA,CPN,GCAP ที่ยังอยู่ใน List คือ MBK,SCCC,DIF,CHG หุ้นหลุด List คือ PRM,PSL,STPI,WHAUP หุ้นอยู่ในพื้นที่ Take Profit คือ BCH,EGCO,AOT,JMT,RATCH
บล.โนมูระ พัฒนสิน ระบุว่า คงมุมมอง Positive ต่อแนวโน้มผลประกอบการ และเป็น Big cap ที่ยังเห็นการเติบโตได้ดี TASCO องค์ประกอบหนุนกำไรยังแข็งแรง ประเมินกำไรไตรมาส 3/62 490 บาท (+22% เทียบช่วงเดียวกันของปีก่อน, +3% เทียบไตรมาสก่อนหน้า) และคาดยังเติบโตระดับ Double digit growth ต่อในไตรมาส4/62 แนะ"ซื้อ"
ประเมินกำไรไตรมาส4/62 ยังเติบโตได้ในระดับ Double digit และต้นทุนลด อานิสงส์จากบาทแข็งค่า (ปัจจุบันที่ราว 30.5 บาท/เหรียญ แข็งค่าราว 5% เทียบช่วงเดียวกันของปีก่อน) และราคาน้ำมันลดลง ขณะที่ช่วงปลาย ไตรมาส 4/62 ที่กัมพูชา กำลังการผลิต 3.5, 3.4 ล้านแกลลอนตามลำดับ คิดเป็น 6% ของกำลังการผลิตรวม
โดยรวมประเมินกำไรปกติปีนี้ +14% ยังมี Upside risk ราว 5% และมีปัจจัยสำคัญต้องติดตามคือ ราคา วัตถุดิบ Tio2 (20% ของต้นทุนผลิต) ซึ่งทิศทางมีโอกาสลดลงจาก Global demand อ่อนตัว โดยทุกๆ 1% ของราคา Tio2 ที่ลดมีผลต่อกำไร 2020F เพิ่ม 0.5% |
รายงานคณะกรรมการตรวจสอบ
เรียน ท่านผู้ถือหุ้น
ในการประชุมคณะกรรมการบริษัท ฯ ครั้งที่ 7/2550 เมื่อวันที่ 11 พฤษภาคม 2550
คณะกรรมการบริษัท ไทยน๊อคซ์ สเตนเลส จำกัด (มหาชน) มีมติแต่งตั้ง นายศรเทพ โกมุทบุตร
กรรมการอิสระ เป็นประธานคณะกรรมการตรวจสอบ และ นายประกิต เทียนบุญ กรรมการอิสระ
เป็นกรรมการตรวจสอบ แทน นายจรินทร์ สวนแก้ว และ พล.อ.อ. นิพนธ์ สาครเย็น
ที่ลาออกจากคณะกรรมการบริษัทฯ และคณะกรรมการตรวจสอบ
ไทยน๊อคซ์ สเตนเลส จำกัด (มหาชน)
ประกอบด้วยกรรมการอิสระ
จำนวน 4 ท่าน ดังนี้
1. นายศรเทพ โกมุทบุตร ประธานคณะกรรมการตรวจสอบ
2 ม.ร.ว. ปรียางค์ศรี วัฒนคุณ กรรมการตรวจสอบ
3. นายชุณห์ จารุไชยกุล กรรมการตรวจสอบ
4. นายประกิต เทียนบุญ กรรมการตรวจสอบ
การกำกับดูแลกิจการที่ดี การบริหารความเสี่ยง
ในปี 2550 จำนวน 4 ครั้ง
เพื่อ สอบทานงบการเงินประจำไตรมาสปี 2550
ได้ถูกจัดทำขึ้นอย่าง ถูกต้อง
และมีการเปิดเผยอย่างเพียงพอ
สำหรับปี 2550
สำหรับปีสิ้นสุดวันที่ 31 ธันวาคม 2550
คณะกรรมการตรวจสอบ
[]
นายศรเทพ โกมุทบุตร
ประธานคณะกรรมการตรวจสอบ
บริษัท ไทยน๊อคซ์ สเตนเลส จำกัด (มหาชน) |
đã bảo đừng yêu khổ luỵ mà
duyên nồng đứt đoạn tủi thân ta
nhiều đêm đắm đuối hình trinh nữ
lắm buổi mê say dáng ngọc ngà
hạnh phúc bao lần luôn mỏi mệt
ân tình một thuở mãi xa hoa
đường xưa mải miết sầu đơn lẻ
chỉ được trời ban tính thật thà
vì yêu chẳng tính ngại suy mà
bận trách hôm hờn tủi mỗi ta
chán kẻ mơ tình đen nghĩa bạc
sầu ai bỏ nắng mật trăng ngà
còn đâu một chữ tình như biển
để sớm hai lòng phận ngỡ hoa
chớm nở mau tàn tim đẫm lệ
lời xưa mặn đắng nhủ thôi thà
thề xưa vẫn đượm thế cơ mà
giữa tiệc phân kỳ chỉ có ta
rượu đã thừa tanh vài mẩu cá
mồm chưa đủ bóng một ly ngà
không mồi chén sạch hai làn quả
hết mực tô quàng nửa lẵng hoa
bởi nhạt phèo duyên mùi nước lã
tình suông gói lại quẳng đi thà
hôm nào đã hẹn gặp nhau mà
lạ lắm sao người chẳng thấy qua
ngõ hẹn trăng tàn nơi vách đá
chờ mong liễu héo rũ thân ngà
chàng nay bỏ bến vui thuyền lạ
có lẽ quên tình bởi tại xa
khắc khoải lòng em buồn nẫu dạ
thôi đành khép lại tánh thiệt thà
đường yêu lắm khổ biết cho mà
cũng tại do đời mới bỏ ta
má đỏ vai mềm thân thục nữ
môi hồng tóc mượt trắng da ngà
tình kia chẳng đến nào đâu mệt
nghĩa có đôi chừng rụng cánh hoa
lắng đọng u buồn đêm lặng lẽ
niềm riêng trĩu nặng mới hay là
rằng yêu hẳn lụy vẫn kêu mà
đứt đoạn do vì chỉ nghĩ ta
bởi thích nhiều phen hờn giận nữ
toàn ưa lắm bận dỗi ghen ngà
nên làm quẩn trí sinh lời mệt
để dạ eo sèo rã ý hoa
ắt giãi phòng đơn mà chịu lẻ
từ nay nói thật phải buông thà |
Jakarta
Mengakhiri safari kebangsaan di Jawa Timur, Ketua MPR Zulkifli Hasan menyampaikan Orasi Kebangsaan di Universitas Negeri Surabaya (UNESA),Jum'at (28/7/2017). Orasi ini disampaikan di hadapan 1000 lebih Civitas Academica UNESA dan Pengurus Badan Eksekutif Mahasiswa (BEM) se-Jawa Timur
Kepada mahasiswa, Zulkifli Hasan mengajak untuk tetap optimis menghadapi situasi kebangsaan saat ini. Ia percaya, Indonesia masa depan bisa jauh lebih baik
"Politik transaksional makin marak, kesenjangan yang dalam jangan sampai buat mahasiswa patah semangat. Optimisme anak muda adalah modal masa depan Indonesia," imbuh Zulkifli.
Disampaikan Zulkifli Hasan, Mahasiswa harus tetap dalam posisinya sebagai agen perubahan yang kritis dan berani memberikan koreksi
"Sudah terbukti dalam setiap lintasan sejarah mahasiswa selalu menentukan. Tetaplah menjadi gerakan yang tetap menjaga nilai nilai luhur ke Indonesiaan kita," ujar Zulkifli.
Zulkifli Hasan mengistilahkan, selama Matahari masih bersinar selama itu juga harapan tak akan pernah padam
"Kerja lebih keras, sungguh sungguh raih cita cita, kuasai Ilmu Pengetahuan dan Teknologi dan pantang menyerah. Siapapun punya hak yang sama untuk jadi apapun," tutup Zulkifli.
(*) |
Foto: dok. Instagram
Bogor
-Keluarga Abdul Malik Azis alias AM mengatakan AM tidak punya niat menghabisi nyawa istrinya, Indria Kameswari (38). Keluarga memandang AM hanya melakukan pembelaan diri sesaat sebelum kejadian.
"Saya mohon maaf, atas nama keluarga mohon maaf kepada BNN, dan ini tolong, dan ini mohon dilakukan seadil-adilnya. Jangan didahulukan masalah korps, karena ini kan masalah pribadi, antara Pak Malik (AM) dan Indria. Karena psikologis, adik saya setelah menikah dengan Indria sangat berubah," kata Siti Nuraini, kakak kandung AM, saat ditemui di Mapolres Bogor, Senin (4/9/2017).
Menurut Siti, AM merupakan suami kelima Indria setelah berstatus janda. Kesehariannya, AM bekerja sebagai kontraktor perumahan.
"Adik saya itu duda satu kali, kalau Ibu Indria janda 4 kali. Jadi adik saya itu suami kelima Ibu Indria. Pekerjaan adik saya itu wiraswasta, di perumahan, kontraktor, dia (AM) tidak pernah jadi anggota," ungkap Siti.
Keluarga AM, pembunuh Indria mendatangi Polres Kabupaten Bogor (Farhan/detikcom)
Siti menyampaikan permohonan maaf atas apa yang dilakukan AM. Siti juga mengatakan AM kerap mengalami penganiayaan oleh Indria selama menikah. AM juga kerap mendapat ancaman dari Indria.
"Pernah tanggal 23 bulan 2 tahun 2016 itu, muka adik saya memar-memar. Saya tidak terima kan, saya bawa visum itu adik saya. Tapi pas saya mau laporkan ini Ibu Indria, adik saya melarang. Ya sudah, waktu itu kami diam, tapi kami punya bukti visum," ujar Siti.
"Saya cuma tahu konflik keluarganya. Saya sering kasih masukan, kalau rumah tangga begitu, ya tinggalkan. Adik saya sering dipukul sama Indria," tambahnya.
Keluarga AM meyakini AM tidak punya niat menghabisi nyawa istrinya. Keluarga percaya AM nekat membunuh Indria karena untuk membela diri.
"Kalau saya tidak tahu, kalau soal percaya atau tidak, saya berdasarkan hukum yang ada saja. Saya tidak bisa memvonis orang begini dan begitu. Yang saya tahu, yang adik saya alami itu seperti itu. Ada kemungkinan adik saya membela diri," imbuhnya.
AM berkomunikasi dengan keluarga terakhir kali pada Kamis, 31 Agustus lalu, di rumah keluarga di Jalan Warakas 1, Jakarta Utara. Saat itu AM datang untuk meminta sertifikat rumah untuk suatu keperluan.
"Ketemu terakhir itu malam takbiran, dia minta sertifikat rumah yang di Warakas itu. Itu rumah dijaminkan, katanya mau dijual juga. Saya sama keluarga baru sampai di rumah, dari masjid, ada potong kurban, kan. Tiba-tiba ada polisi datang dan kasih tahu kalau Indria meninggal, dan pelakunya katanya suaminya, adik saya," ucapnya.
(nvl/fdn) |
เทคออฟ "สมาร์ทซิตี้ไทยแลนด์" ผุดครบ 100 แห่งปี'65
ผู้สื่อข่าวรายงานว่า. เมื่อวันที่ 11 มี.ค.2562 พลอากาศเอก ประจิน จั่นตอง รองนายกรัฐมนตรี เป็นประธานงานเปิดตัว "สมาร์ทซิตี้ไทยแลนด์" (Smart City Thailand
11 มี.ค. 2562
ผู้สื่อข่าวรายงานว่า. เมื่อวันที่ 11 มี.ค.2562 พลอากาศเอก ประจิน จั่นตอง รองนายกรัฐมนตรี เป็นประธานงานเปิดตัว "สมาร์ทซิตี้ไทยแลนด์" (Smart City Thailand Takeoff) โดยมี นายไพรินทร์ ชูโชติถาวร นายสราวุธ ทรงศิวิไล
งานเปิดตัว "สมาร์ทซิตี้ไทยแลนด์" เปิดตัวตราสัญลักษณ์ Smart City Thailand รวมถึงรับสมัครเมืองเดิม เมืองใหม่ทั่วประเทศ 7 ด้าน
ประกอบด้วย เศรษฐกิจอัจฉริยะ (Smart Economy) ขนส่งอัจฉริยะ (Smart Mobility) พลังงานอัจฉริยะ (Smart Energy) สิ่งแวดล้อมอัจฉริยะ (Smart Environment) การดำรงชีวิตอัจฉริยะ (Smart Living) พลเมืองอัจฉริยะ (Smart People) การบริหารภาครัฐอัจฉริยะ (Smart Governance)
โดย โดยมีกระทรวงคมนาคม กระทรวงพลังงาน เป็นเลขานุการร่วม ผลักดันโครงการ
เอกชนที่มีความพร้อมก่อน เช่น จังหวัด ภูเก็ต ขอนแก่น ศูนย์คมนาคมพหลโยธิน กรุงเทพ และ จังหวัดพื้นที่ โครงการพัฒนาระเบียงเศรษฐกิจ พิเศษภาคตะวันออก (EEC) และในปี 2562 ซึ่งคณะกรรมการฯ 5 ข้อ
คือ 7 ด้าน และ และได้ประกาศเกณฑ์ในวันที่ 11 มีนาคม 2562 นี้ พร้อมรับสมัครเมืองเดิม 7 ด้าน
ซึ่งหากคณะกรรมการฯ ก็จะได้รับตราสัญลักษณ์ Smart City คณะกรรมการส่งเสริมการลงทุน (BOI) ต่อไปได้ ทั้งนี้ กทม. รวม 100 พื้นที่ ภายใน ปี 2565 |
TEMPO.CO, Kairo
- Seorang pria dari Kota Suez, Mesir, didakwa membunuh ibunya lantaran diminta mengambil air wudu untuk salat. "Dia malah membunuh ibunya yang menyuruh dia salat," kata petugas kepolisian seperti diungkap
Al Arabiya,
Sabtu, 28 Januari 2017.
Wudu adalah kegiatan membasuh muka, tangan, kaki, dan rambut dengan air sebelum seorang muslim menjalankan ibadah salat.
Menurut petugas keamanan di Suez, perempuan yang menjadi korban pembunuhan putranya itu berusia 50 tahunan. "Dia dicekik lehernya oleh pelaku di sebuah apartemen di Salam."
Tak lama setelah kejadian, ujar petugas, sejumlah aparat keamanan mendatangi tempat kejadian di apartemen tersebut untuk menangkap pelaku. Di tempat kejadian perkara, petugas menemukan korban dalam keadaan tergeletak. Dia dicekik dengan syal panjang. "Bagian tubuh dan wajahnya tampak memar, sepertinya bekas pukulan dan tendangan," ujar mereka.
Putri korban mengatakan kepada petugas keamanan bahwa kakaknya, Mohammad Sharaf al-Din Abdul Imam, 32 tahun, adalah seorang karyawan di sebuah perusahaan minyak Nasr Petroleum. "Dia membunuh setelah cekcok mulut dengan ibunya pada pagi hari. Ibu meminta dia segera mengambil air wudu, selanjutnya pergi ke masjid untuk salat," tutur gadis yang tak disebutkan namanya ini.
Setelah kembali dari masjid, gadis ini menjelaskan, Mohammad Sharaf al-Din Abdul Imam beradu mulut dengan ibunya. "Kemudian dia membunuh ibu dengan mencekik lehernya menggunakan syal, memukul dan menendangnya hingga ibu tewas. Dia lalu kabur melarikan diri."
Tim penyelidik dari kepolisian mengungkapkan, pelaku mengalami luka-luka akibat kecelakaan mobil pekan lalu. Setelah insiden tersebut, sepertinya dia mengalami gangguan mental yang membuatnya agresif serta selalu melawan ibu dan saudara-saudara perempuannya tanpa alasan jelas.
"Kini pelaku ditahan di dekat Masjid Hamza bin Abdul Muttalib," ucap Kepala Departemen Investigasi Mesir.
AL ARABIYA | CHOIRUL AMINUDDIN |
nắng đã lên em ơi trời xanh lạ
dời gót hài xem vũ trụ đơm hoa
em sẽ thấy chút vô thường huyễn hóa
tô long lanh ngân ngấn nắng xuân nhòa
em có thấy cuộc hành trình sinh diệt
rực sắc màu rồi sẽ chóng tàn phai
em có biết trong ẩn tàng ly biệt
sẽ thương sầu lên sắc tố màu phai
có đọng lại chút trong em lầm lỡ
hay chỉ là nhúm hạnh phúc hôm nay
vui chưa hết rạng ngời trong ánh mắt
rồi thềm rêu sẽ hoang lạnh gót hài
là như vậy đời xuôi theo nước chảy
tình dẫu đầy bờ bãi hóa nương dâu
sông sẽ lắng dòng phù sa óng ả
chuyện trăm năm như bóng ngã qua cầu |
Stocks to monitor-บล.กสิกรไทย
Stocks to monitor-บล.กสิกรไทย ประจำวันที่ 28 พ.ค.62
28 พ.ค. 2562
BANPU - ราคาถดถอยจาก 16.8 ลงมาตังฐานแถวขอบล่างบริเวณ 14-14.1 5 วัน ด้าน MACD ทรงตัวในแดนลบ และเริ่มจะวกตัวเหนือ Signal line
แนวรับ : 14.3 +/-
แนวต้าน : 15 & 15.5 & 16
คำแนะนำ - ซื้อเล่นรอบ และรับเพิ่มหากย่อมาแถว 14.3 โดยมีแนวรอขายทำกำไรอยู่แถว 15.5 และ 16 ในขณะที่ ใช้การถดถอยหลุด 14 เป็น stop loss
AMATA - ราคาพักตัวจาก 22.7 ลงมาตังหลักแถว20.6 5 วัน ด้วย Vol. เพิ่มขึ้น ด้าน MACD วกตัวเหนือ Signal line มีแนวโน้มขึ้นแดนบวก
แนวรับ : 21.7 +/-
แนวต้าน : 22.4 & 23 & 23.8
คำแนะนำ - ซื้อเล่นรอบ และรับเพิ่มหากย่อมาแถว 21.7 โดยมีแนวรอขายทำกำไรอยู่แถว 23 และ 23.8 ในขณะที่ ใช้การถดถอยหลุด 21.3 เป็น stop loss
STA - ราคาพักตัวจาก 13.8 ลงมาแถว 11 ขณะที่ MACD ทำ Divergence ในเชิงบวก โดยยกตัวขึ้นเหนือเส้นเฉลี่ย 5 วัน ด้านMACD วกตัวเหนือ signal line ในแดนลบ
แนวรับ : 11.6 +/-
แนวต้าน : 12.5 & 13.2 & 13.8
คำแนะนำ - ซื้อเล่นรอบ และรับเพิ่มหากย่อมาแถว 11.6 โดยมีแนวรอขายทำกำไรอยู่แถว 12.5 และ 13.2 ขณะที่ ใช้การถดถอยหลุด 11.3 เป็น stop loss |
ประกาศกระทรวงมหาดไทย
เรื่อง เป็นการเฉพาะ
อาศัยอํานาจตามความในมาตรา 17 แห่งพระราชบัญญัติคนเข้าเมือง พ.ศ. 2522 และมติคณะรัฐมนตรี เมื่อวันที่ 2 มีนาคม 2547 และวันที่ 27 เมษายน 2547 ดังต่อไปนี้
ข้อ ๑ คนต่างด้าว หมายถึง บุคคลสัญชาติกัมพูชา และได้รับใบอนุญาตทํางาน ตามประกาศกระทรวงมหาดไทยเรื่อง เป็นกรณีพิเศษ ลงวันที่ 28 มิถุนายน 2547 และตามประกาศกระทรวงมหาดไทย เรื่อง (ฉบับที่ 2) ลงวันที่ 24 กันยายน 2547
ข้อ ๒ มิให้นําบทบัญญัติตามมาตรา 12 (1) และ (3) แห่งพระราชบัญญัติคนเข้าเมือง พ.ศ. 2522มาใช้บังคับกับคนต่างด้าวตามข้อ 1
ข้อ ๓ หนังสือเดินทาง เอกสารใช้แทนหนังสือเดินทาง 1
ข้อ ๔ 3 อยู่ในราชอาณาจักร เป็นเวลา 2 ปี เป็นระยะเวลาไม่เกิน 2 ปี
ทั้งนี้ ตั้งแต่บัดนี้เป็นต้นไป
ผู้มีอํานาจลงนาม - ประกาศ ณ วันที่ 28 เมษายน พ.ศ. 2548
พลตํารวจเอก ชิดชัย วรรณสถิตย์
รัฐมนตรีว่าการกระทรวงมหาดไทย |
Jakarta
-Partai Demokrat (PD) menyebut Agus Harimurti Yudhoyono (AHY) tak melobi Mensesneg supaya pertemuan antara Presiden Jokowi dengan Ketum PD Susilo Bambang Yudhoyono (SBY) terjadi. Kapasitas AHY hanya sekedar bertanya terkait waktu pertemuan.
"Saya lupa pertemuan itu, tapi AHY memang sudah pernah bertemu Mensesneg. Misalnya saat The Yudhoyono Institute mengeluarkan rekomendasi terkait Rohingya. Saya lupa kapan pertemuan itu, kalau AHY kan menanyakan bukan melobi," ujar Wasekjen PD Rachland Nashidik saat dihubungi, Sabtu (28/10/2017).
Rachland mengatakan, AHY sudah tiga kali bertemu dengan Pratikno, dan mungkin salah satunya menanyakan soal waktu pertemuan SBY dan Jokowi. Namun, pertemuan kedua tokoh itu memang sudah sejak lama direncanakan.
"Pokoknya pertemuan itu merupakan kesepakatan antara Pak SBY dengan Pak Jokowi, sampai akhirnya bertemu tanggal 27 Oktober 2017 seusai Pak SBY dari Darwin. Bahwa AHY menanyakan kepada Pak Mensesneg saat bertemu, mungkin saja karena sekurang-kurangnya AHY sudah tiga kali bertemu dengan Mensesneg," kata Rachland.
Sebelumnya, Pratikno mengamini sudah dihubungi AHY sebelum pertemuan Jokowi dan SBY. Namun Pratikno mengatakan bahwa inisiator pertemuan adalah kedua pihak, yakni Jokowi dan SBY. Meski kala itu sudah dihubungi oleh AHY, tetapi sulit mencari waktu yang pas untuk melakukan pertemuan.
"Mas AHY juga menghubungi saya, 'Pak, ada memungkinkan Pak Presiden pertemuan', saya bilang, 'oh iya, diatur saja'," kata Mensesneg Pratikno di Istana Bogor, Jl Ir H Juanda, Kota Bogor, Jawa Barat, Sabtu (28/10).
(dkp/idh) |
EE เล็งขายหุ้น"บุญเอนก"มูลค่า 514.59
EE "บุญเอนก" มูลค่า 514.59 ลบ. SSUT
9 มิ.ย. 2560
บริษัท อีเทอเนิล เอนเนอยี จำกัด (มหาชน) หรือ EE ระบุว่า (8 มิ.ย.) อนุมัติให้ขายหุ้นทั้งหมด 100% ในบริษัท บุญเอนก จำกัด ลิ้มสวัสดิ์วงศ์ เป็นบุคคลที่ไม่เกี่ยวโยง มูลค่า 514.59 ล้านบาท
ทั้งนี้ เอสเอสยูที จำกัด (SSUT) ซึ่งทำธุรกิจผลิตไฟฟ้า ในงวดที่ 2 เพื่อเข้าถือหุ้นอีก 15% คิดเป็นมูลค่าประมาณ 646.25 ล้านบาท หรือการเพิ่มทุนหรือแหล่งอื่น ๆ ตามความเหมาะสมต่อไป
อนึ่ง เมื่อปี 57 EE ได้เข้าซื้อหุ้น 40% ใน SSUT ภายในเขตนิคมอุตสาหกรรมบางปู ตำบลแพรกษา อำเภอเมืองสมุทรปราการ จังหวัดสมุทรปราการ ขนาดกำลังผลิตไฟฟ้า 240 เมกะวัตต์ ซึ่งแบ่งการชำระเป็น 2 งวด โดยงวดแรกชำระสำหรับการซื้อหุ้น 25% และงวดที่ 2 ชำระสำหรับการซื้อหุ้นอีก 15% |
TRIBUNNEWS.COM, TANGERANG SELATAN -
Penyanyi
Aurel Hermansyah
(19), putri dari musisi serta politikus
Anang Hermansyah
dan penyanyi
Krisdayanti
ini, sudah memiliki pujaan hati yang bernama Rabanny Zaki (21).
Aurel juga sudah mengenalkan sang kekasih ke ibu kandungnya, serta ke ibu tirinya yakni
Ashanty
.
Bahkan, Loly --sapaan
Aurel Hermansyah
-- sudah mengajak Rabbany Zaki main ke rumahnya.
Penyanyi yang sedang menjalani profesi Disc Jockey (DJ) ini mengaku sudah memantapkan hatinya, kepada lelaki yang dulunya adalah senior sekolahnya.
"Iya sudah mantap. Mau dan siap nikah muda," kata
Aurel Hermansyah
saat ditemui dalam acara akikahan anak kedua
Anang Hermansyah
dan
Ashanty
, Arsya Akbar Pemuda Hermansyah di kediamannya, di kawasan Tangerang Selatan, Minggu (12/2/2017).
Ashanty yang ditemui di tempat yang sama mengatakan, kalau kekasih Loly sudah sering diajak ke rumah dan memiliki sikap serta sifat yang baik.
"Dia (Rabbany Zaki) baik. Cuman menikah kan enggak bisa ditetapkan. Itu Allah yang memberikan," ucap
Ashanty
.
Namun, jika memang Aurel dan Rabbani Zaky siap menikah muda,
Ashanty
tidak bisa melarangnya.
"Karena aku gatau kan dibelakang nih anak (Aurel dan Rabbany Zaki) berbuat gimana, mending nikahin aja. Kalau 19 gamungkin juga sih," jelasnya.
Lanjut
Ashanty
, selain memiliki sikap dan sifat yang baik, rupanya kekasih Aurel pun bisa mendekatkan diri dengan anak-anaknya.
"Tapi yang penting seiman dan anaknya baik. Arsy juga nempel banget. Azriel juga sering nanyain Banny. Semoga Banny baik dan cocok sama dia (Aurel)," ujar
Ashanty
.
(Warta Kota/Arie Puji Waluyo) |
Getty Images
Starbucks akan mengambil alih penuh semua gerainya di Cina, setelah setuju membeli saham mitranya seharga US$1,3 miliar.
Melalui kesepakatan ini, Starbucks mengakuisisi 50% saham di 1.300 gerai yang tersebar di Shanghai, Provinsi Jiangsu dan Zhejiang.
Sebelumnya, Starbucks sudah mempunyai kepemilikan penuh atas 1.500 gerai di Cina.
Pengambilalihan ini disebut-sebut sebagai akuisisi terbesar Starbucks.
Keputusan ini diumumkan ketika perusahaan yang berbasis di Seattle ini mengumumkan kemerosotan pendapatan bersih sebesar 8,3% menjadi US$691,6 juta pada periode Mei hingga Juli 2017.
Getty Images
Perkembangan pasar Starbucks di Cina terpesat di luar AS.
Perusahaan tersebut juga mengumumkan rencana untuk menutup semua gerai Teavana--sebanyak 379 gerai--pada pertengahan tahun depan karena performa bisnis gerai-gerai tersebut "terus-menerus buruk".
Starbucks membeli merek teh tersebut seharga US$620 juta pada tahun 2012, dan berencana untuk menjual produk-produknya di gerai-gerai Starbucks.
Mimpi-mimpi Cina
Hasil-hasil terbaru ini merupakan yang pertama bagi direktur eksekutif baru, Kevin Johnson, yang menggantikan salah satu pemilik, Howard Schulz, pada bulan Desember.
Johnson menjelaskan pengambilalihan di Cina sebagai bagian dari "permainan jangka panjang" perusahaan tersebut untuk menghadapi melambatnya pertumbuhan di AS.
Getty Images
Starbucks berencana menambah gerai di Cina dari 2.800 menjadi lebih dari 5.000 gerai pada 2021.
Perusahaan gerai kopi waralaba terbesar di dunia ini terpengaruh oleh berkurangnya pengunjung yang datang ke mal dan pusat-pusat perbelanjaan di AS karena semakin banyak konsumen yang memilih belanja
online
atau belanja dari penjual makanan kotakan (
meal kit
) atau toko serba ada.
Penjualan di AS meningkat 5% kuartal lalu. Di Cina, peningkatannya sebesar 7%.
Starbucks tersebar di 130 kota di Cina dan berencana berkembang dari 2.800 gerai menjadi lebih dari 5.000 gerai pada 2021 mendatang.
Di Shanghai saja, tersedia hampir 600 gerai. Jumlah itu menjadikan Shanghai sebagai kota dengan gerai Starbucks terbanyak di dunia. |
"สธ." ชงประกาศ "โควิด-19" จนท.ใช้กม.ควบคุมแพร่ระบาด
"กระทรวงสาธารณสุข" "โควิด-19" จนท.ใช้กม.ควบคุมการแพร่ระบาด
"กระทรวงสาธารณสุข" "โควิด-19" จนท.ใช้กม.ควบคุมการแพร่ระบาด
20 ก.พ. 2563
นพ.โสภณ เอี่ยมศิริถาวร ผู้อำนวยการกองโรคติดต่อทั่วไป กรมควบคุมโรค กระทรวงสาธารณสุข เปิดเผยว่า ที่มีนายอนุทิน ชาญวีรกูล รองนายกรัฐมนตรี และรัฐมนตรีว่าการสาธารณสุข เป็นประธาน
(โควิด-19) เป็นโรคติดต่ออันตรายอีก 1 โรค 13 โรค ตาม พ.ร.บ.โรคติดต่อ
เมื่อเดือนที่แล้ว จึงเป็นไปได้สูงที่กรรมการ 30 คนจะลงมติเห็นชอบ นพ.โสภณ ระบุ
ทั้งนี้
"หากอีก 2 เดือน มีแนวโน้มว่าจะป่วยมากขึ้น เราก็จะมีกฎหมายช่วยในการทำงาน ตัวอย่างเช่น สิงคโปร์ ตอนนี้ให้กักตัวที่บ้าน 14 อันนี้ใช้กฎหมายเป็นตัวนำ ถ้าไม่ทำตามจะมีโทษทางกฎหมาย แต่ประเทศเรา จะใช้เพียงการขอความร่วมมือ" นพ.โสภณ ระบุ
เป็นโรคติดต่ออันตราย ประกอบด้วย 4 ข้อ คือ 1. เป็นโรคอุบัติใหม่ ที่ไม่คาดคิดว่าจะเกิดขึ้น 2. มีความรุนแรงของโรค โดยอัตราการป่วย-ตายสูง 3. มีการแพร่ระบาดข้ามประเทศ
"ตอนนี้ครบถ้วนทุกเกณฑ์ แต่ตอนนี้สถานการณ์เปลี่ยนไป เรารู้จักโรคดีขึ้น ชั่งน้ำหนักประโยชน์และข้อเสีย นพ.โสภณ กล่าว |
Cilegon
-Sampai H+4 Lebaran tercatat baru 35 persen pemudik yang kembali melalui Pelabuhan Merak, Banten. Perkiraan puncak kedatangan penumpang akan terjadi pada H+5 dan H+6 atau pada 1 dan 2 Juli.
Menurut Direktur Utama PT ASDP Indonesia Ferry Faik Fahmi, saat ini di pihaknya sedang melakukan antisipasi kedatangan pada arus balik. Sisa 65 persen diperkirakan akan datang dari Bakauheni menuju Merak pada esok hari.
Ia berharap, kedatangan para penumpang tersebar di sisa waktu tersebut sehingga tidak menimbulkan kemacetan.
"Mudah-mudahan menyebar sehingga tidak ada kepadatan seperti H-3 lalu," kata Faik kepada wartawan di Pelabuhan Merak, Cilegon, Banten, Jumat (30/6/2017).
Sementara ini, hal paling menjadi perhatian ASDP adalah persoalan cuaca. Ia berharap agar cuaca tetap baik.
Persoalan keamanan dan keselamatan penumpang juga menjadi prioritas. Untuk strategi lain agar tidak terjadi kemacetan ataupun penumpukan penumpang, pembelian tiket secara online dan pemisahan kendaraan roda dua dan empat dinilai masih efektif.
Di samping itu, karena pada H-3 atau puncak arus balik kemarin sempat ada kapal mogok di pelabuhan dermaga 1, pihak ASDP juga sudah mengevaluiasi dan memastikan kapal di arus balik tidak akan mengalami kerusakan. Pihaknya sudah berkoordinasi dengan beberapa stakeholder seperti Kantor Syahbandar Otoritas Penyeberangan (KSOP) Merak dan Otoritas Pelabuhan Penyeberangan (OPP).
"Ini jadi evaluasi, kita harus bisa memastikan seluruh kapal akan memenuhi standar operasi keamanan dan dipastikan tidak terjadi kerusakan," ujarnya.
(bri/rna) |
SVOA พุ่งแรง 17% ลุ้นผลงานดีต่อเนื่อง ยอดขายไอทีโตเด่น หลัง 9 เดือนกำไรแตะ 102 ลบ.
SVOA พุ่งแรง 17% ด้วยวอลุ่มเทรดหนาแน่น ลุ้นผลงานดีต่อเนื่อง หลัง 9 เดือนกำไรแตะ 102 ลบ.
25 พ.ย. 2564
ผู้สื่อข่าวรายงานว่า วันนี้ 25 พ.ย. 2564 ราคาหุ้นบนกระดาน บริษัท เอสวีโอเอ จำกัด (มหาชน) หรือ SVOA ณ เวลา 10:38 น. อยู่ที่ระดับ 2.80 บาท บวก 0.40 บาท หรือบวกไป 16.67% ด้วยมูลค่าการซื้อขาย 849.47 ล้านบาท
2 ของการทำรายการซื้อขาย เนื่องจาก SVOA ขายสินค้าพวกไอที และก่อนหน้านี้พวกชิป
อนึ่ง SVOA SVOA (Mainframe) ให้กับหน่วยงานราชการ องค์กรธุรกิจ และสถาบันการศึกษาต่างๆ
ขณะที่ผลการดำเนินงานไตรมาส 3 ปี 2564 บริษัทมีกำไรขยับขึ้นมาอยู่ที่ 34.01 ล้านบาท เพิ่มขึ้น 72.46% 19.72 ล้านบาท (ITDSBU) 2019 หรือ COVID-19 ซึ่งมีผลดีต่อบริษัทในไตรมาสนี้
ส่วนผลการดำเนินงานงวด 9 เดือนแรก 102.26 ล้านบาท เพิ่มขึ้น 47.12% 69.51 ล้านบาท |
Làm Đẹp Tự Nhiên - Natural & Organic: Dạ số điện thoại của bạn thiếu 1 số ạ, bạn check inbox giúp mình nha ^^ |
TEMPO.CO
,
Jakarta
- Menteri Perindustrian Airlangga Hartarto mendorong perkebunan tebu rakyat di luar pulau Jawa untuk menunjang produksi pabrik gula yang terintegrasi, demikian disampaikan Menteri Perindustrian Airlangga Hartarto. Menurut dia, pihaknya telah menyiapkan berbagai kebijakan strategis dalam pengembangan industri di luar Jawa serta merevitalisasi pabrik gula yang ada di pulau Jawa. "Dengan begitu, daya serap bahan baku semakin tinggi sehingga memerlukan perluasan perkebunan tebu rakyat," paparnya melalui siaran pers di Jakarta, Minggu, 14 Mei 2017.
Airlangga menjelaskan, pencanangan swasembada gula sudah dilakukan sejak 2009, namun belum terwujud sampai saat ini. Salah satu penyebabnya adalah pembangunan pabrik gula yang terintegrasi dengan perkebunan tebu membutuhkan investasi yang besar.
Di sisi lain, insentif fiskal berupa
tax allowance
dan
tax holiday
yang disediakan untuk pembangunan pabrik gula yang terintegrasi dengan tebu, belum menarik bagi investor. "Maka di samping pemberian insentif tersebut, perlu diberikan fasilitas memperoleh bahan baku Gula Kristal Mentah (GKM) impor," tuturnya.
Jadi, menurut Airlangga, tujuan sesungguhnya pemberian fasilitas bahan baku GKM impor adalah untuk menarik minat investor di bidang industri gula yang terintegrasi dengan perkebunan tebu, mempercepat pengembangan perkebunan tebu secara bertahap dalam memenuhi kebutuhan bahan baku tebu untuk operasional pabrik.
Selain itu, memaksimalkan utilisasi mesin-mesin pabrik melalui penyediaan bahan baku yang belum semuanya dapat terpenuhi dari perkebunan tebu. "Penerima insentif juga diharapkan dapat memenuhi beberapa kriteria seperti pabrik gula baru atau pabrik gula yang melakukan perluasan secara terintegrasi dengan perkebunan tebu untuk membangun pabrik gula lengkap mulai dari proses ekstraksi (stasiun gilingan) sampai proses kristalisasi agar menghasilkan gula sesuai dengan standar yang ditentukan," katanya.
Selain itu, penerima insentif harus merupakan pabrik gula baru yang mempunyai Izin Usaha Industri (IUI) yang diterbitkan setelah tanggal 25 Mei 2010 (setelah Perpres No. 36 Tahun 2010 tentang Daftar Bidang Usaha Yang Tertutup Dan Bidang Usaha Yang Terbuka Dengan Persyaratan Di Bidang Penanaman Modal).
Insentif hanya diberikan paling lama 7 tahun bagi pabrik gula baru yang terintegrasi dengan perkebunan tebu yang berada di luar Pulau Jawa; dan paling lama 5 tahun bagi pabrik gula baru yang terintegrasi dengan perkebunan tebu yang berada di Pulau Jawa serta paling lama 3 tahun bagi pabrik gula perluasan yang terintegrasi dengan perkebunan tebu.
Para penerima insentif juga diwajibkan untuk memiliki mesin atau peralatan penggilingan tebu. Mereka juga diwajibkan mengembangkan perkebunan tebu yang tertuang dalam
business plan
dan
roadmap
serta wajib melaporkan progres implementasi
business plan
dan
roadmap
Pengembangan perkebunan tebu kepada Direktur Jenderal yang membidangi industri gula paling sedikit setiap 6 bulan sekali.
ANTARA |
SET บ่ายยืนลบ กังวลเฟดขึ้นดอกเบี้ย โบรกฯ แนะ "จำกัด" พอร์ตการลงทุน
SET บ่ายคาดแกว่งตัวในแดนลบต่อ แนะเก็งกำไรเล่นสั้นบางส่วน ระยะยาวควรรอดูให้ยืนเหนือ 1,410 จุดได้อีกครั้งก่อน หากไม่ยืนเรายังไม่ซื้อสะสม แนวรับสำคัญต่อไปจะอยู่ที่ 1,390 จุด และ 1,350 จุด
12 ต.ค. 2559
SET ภาคเช้า (12 ต.ค.) ปรับลงแรงแนวเดียวกับต่างประเทศ ทำให้สถาบันขายหุ้น 2 และเชื่อว่าแรงขายยังมีอยู่ คาดแกว่งตัวในแดนลบต่อ
นายเทิดศักดิ์ ทวีธีระธรรม บล.เอเซีย พลัส เปิดเผยว่า (เฟด) จะปรับขึ้นอัตราดอกเบี้ย
2 แนวโน้มการลงทุนในช่วงบ่ายนี้
กล่าวว่า และบางส่วนถูกฟอร์ซเซล 4 หมื่นล้านบาท
บล.เอเอสแอล ระบุในบทวิเคราะห์ (12 ต.ค.) ว่าSET FED ระยะยาวควรรอดูให้ยืนเหนือ 1,410 จุดได้อีกครั้งก่อน หากไม่ยืนเรายังไม่ซื้อสะสม แนวรับสำคัญต่อไปจะอยู่ที่ 1,390 จุด และ 1,350 จุด
บล.ธนชาต ระบุในบทวิเคราะห์ (12 ต.ค.) SET ปรับลดลงตั้งแต่เปิดตลาด และหลุดแนวรับ Uptrend Line ที่ 1,436 จุด ถือว่าเป็นปัจจัย "ลบ" ทางเทคนิคต่อเนื่อง โดยจะมีแนวรับถัดไปที่ 1,380 จุด ในกรอบ Downtrend Channel (ดูกราฟด้านล่าง)
ในขณะเดียวกันแนะนำ "จำกัด" พอร์ต อาจลุ้น Rebound ได้ที่ 1,380 จุด แม้ SET ปรับลดลงแล้ว 100 จุด จากสิ้นสัปดาห์ก่อน อย่างไรก็ดีจาก 1) SET ปรับลดลงต่ำกว่าแนวรับ 1,436 จุด และมีโอกาสปรับลดลงไปที่ 1,380 จุด ตามกรอบ Downtrend Channel 2) Valuation ในเชิง PE 13.2x (PE17 ที่ 13.2x = SET ที่ 1,350 +/- จุด) 3) ค่าเงินบาทที่อ่อนค่าลง ก่อนการขึ้นดอกเบี้ย Fed ปลายปีนี้ จะส่งผลให้กระแสเงินทุนมีความ "ผันผวน" มากขึ้น 4) ในช่วง 1 เดือนที่ผ่านมา ชะลอตัวลง (ดูรายงาน The Revision วันที่ 11 ต.ค.เพิ่มเติม) เป็นสัญญาณ "พักฐาน" ต่อเนื่อง...แม้อาจลุ้น Rebound ที่ 1,380 จุด "ค่อยเป็นค่อยไป"
สรุป 5
CPALL มูลค่าการซื้อขาย 2,762.99 ล้านบาท ปิดที่ 57.50 บาท ลดลง 2.25 บาท
AOT มูลค่าการซื้อขาย 2,385.64 ล้านบาท ปิดที่ 362.00 บาท ลดลง 18.00 บาท
KBNAK มูลค่าการซื้อขาย 1,892.86 ล้านบาท ปิดที่ 177.50 บาท ลดลง 7.50 บาท
BANPU มูลค่าการซื้อขาย 1,669.51 ล้านบาท ปิดที่ 15.70 บาท ลดลง 0.50 บาท
PTT มูลค่าการซื้อขาย 1,586.75 ล้านบาท ปิดที่ 332.00 บาท ลดลง 5.00 บาท |
Laporan Wartawan SuperBall.id, Muhammad Robbani
TRIBUNNEWS.COM, DORTMUND -
Gelandang Borussia DortmundNuri Sahin mengaku tak bisa konsentrasi di leg pertama babak perempat final Liga Champions melawan
AS Monaco
, Kamis (13/4/2017).
Hal itu terjadi karena insiden ledakan bom yang menimpa bus skuad Dortmund saat berjalan menuju Stadion Signal Iduna Park, Rabu (12/4/2017).
Akibat ledakan itu bek Dortmund Marc Batra harus dilarikan ke rumah sakit.
Polisi bertindak cepat mengawal tempat kejadian sampai para pemain dipulangkan.
Pertandingan pun juga ikut tertunda dalam beberapa jam.
"Ini adalah hal yang sangat sulit untuk dibicarakan, sulit untuk menggunakan kata-kata yang tepat untuk menggambarkannya," ungkap Sahin, sebagaimana dikutip SuperBall.id dari FourFourTwo, Kamis (13/4/2017).
"Kami menyaksikan (persitiwa serupa) itu berkali-kali meski tempatnya jauh, seperti yang terjadi di Istanbul tahun baru (2017) terasa dekat meski jauh."
Kondisi itu membuat Sahin tak memikirkan sepak bola saat menjalani pertandingan melawan Monaco.
"Saya tak tahu apakah orang bisa mengerti namun sejujurnya di babak kedua saya sama sekali tak memikirkan sepak bola," kata pemain Turki itu.
"Saya paham sepak bola sangat penting, kami mencintai dan menderita bersama sepak bola, namun kami juga manusia biasa yang memikirkan hal lain di luar sepak bola setelah peristiwa itu."
Di laga itu tuan rumah Dortmund dikalalahkan tamunya Monaco dengan skor akhir 2-3. (*) |
SEMARANG,
- Kisah bocah 10 tahun asal Banjarnegara, Jawa Tengah,
Hafidin
sempat menjadi perbincangan di media sosial. Namanya populer karena dikabarkan bekerja untuk menafkahi ibunya Biyah (40) dan kakeknya Sumedi (82).
Kisah perjuangan Hafidin itu terdengar hingga ke Istana Kepresidenan. Presiden RI Joko Widodo melalui utusannya mengirim paket bantuan untuk Hafidin dan kelurganya. Para pihak, termasuk pemerintah daerah, perbankan ikut saweran membantu sarana dan prasarana.
"Dibantu dari Pak Jokowi Rp 30 juta. Katanya Rp 20 juta untuk perbaikan rumah dan Rp 10 juta untuk pendidikan Hafidin," ujar Biyah, ibu Hafidin, saat disambangi di rumahnya, Kamis (14/9/2017).
Hafidin dan keluarganya tinggal di rumah pinjaman sanak keluarganya di Desa Kebutuhjurang, Kecamatan Pagendongan. Dalam kehidupan sehari-hari, keluarga Hafidin menggantungkan bantuan dari negara dan tetangganya.
(Baca juga:
Hafidin, Bocah 10 Tahun yang Dikabarkan Nafkahi Ibu dan Kakeknya
)
Hafidin pun tak jarang mendapat upah Rp 2.000 dari setiap diminta tolong membelikan jajanan atau sayuran para tetangganya. Biyah mengatakan, bantuan dari Jokowi dititipkan ke desa.
Uang bantuan tersebut diterima, Rabu (13/9/2017) kemarin dibawa dengan alasan untuk menjaga keamanan. "Diberikannya Rabu kemarin. Kalau biasanya masak ya ikan asin, tempe," ujarnya.
Kepala Desa Kebutuhjurang, Mistam berjanji menggunakan uang titipan Jokowi untuk keluarga Hafidin. Uang segera diwujudkan ke dalam perbaikan rumah.
"Besok segera digunakan untuk
bedah rumah
," ujar Mistam.
Gubernur Jateng
Ganjar Pranowo
meminta warga setempat bergotong royong membantu proses bedah rumah ukuran 6x8 itu. "Besok tolong dibantu gotong royong ya," pinta pria 48 tahun ini.
Kompas TV
Bocah Usia 5 Tahun Ini Derita Penyempitan Usus |
chắn nhé anh ơi những gió đời
lửa tình âm ỉ khéo vừa khơi
đừng để gió lồng em bùng cháy
dập tắt làm sao lửa ngút trời
cõi tình anh ạ cõi thẳm sâu
rất khó một khi mới bắt đầu
lỡ bước một lần chân lại bước
mặc đời khi ấy biết về đâu
hãy hiểu cho em những khát khao
ánh mắt vuốt ve đến ngọt ngào
êm đềm bình lặng sau dông bão
một khi đã cuốn sẽ bay cao
đừng để cho em khoảng lặng tình
một mình khó giữ vẹn tiết trinh
bờ vai em tựa anh là chính
đừng để gương soi ngắm một mình
thế đấy anh ơi phận nữ nhi
âm ỉ tình kia có lạ gì
đừng để em chờ nghe mưa rớt
hãy ghì ôm chặt lấy em đi |
"โฆษกรบ." ยันชัดไม่ล็อกดาวน์ 10 จังหวัด! ชี้ยกระดับมาตรการคุมเข้มโควิด
"โฆษกรบ." ยันชัดไม่ได้ล็อกดาวน์ 10 จังหวัด! ชั่วคราว
"โฆษกรบ." ยันชัดไม่ได้ล็อกดาวน์ 10 จังหวัด! ชั่วคราว
27 มิ.ย. 2564
นายอนุชา บูรพชัยศรี โฆษกประจำสำนักนายกรัฐมนตรี เปิดเผยว่า ตามที่พล.อ.ประยุทธ์ จันทร์โอชา นายกรัฐมนตรี และรมว.กลาโหม และที่ ศบค.ได้ประกาศข้อกำหนด ฉบับที่ 25 ในพื้นที่เป้าหมายเฉพาะ 10 จังหวัด ได้แก่ กรุงเทพมหานคร นนทบุรี ปทุมธานี สมุทรปราการ นครปฐม สมุทรสาคร นราธิวาส ปัตตานี ยะลา และสงขลา โดยเฉพาะกลุ่มแรงงาน สถานประกอบการ ซึ่งยืนยันว่า "ไม่ได้ล็อกดาวน์"
โฆษกประจำสำนักนายกรัฐมนตรี 2019 (โควิด-19) ที่ 6/2564 เรื่อง ตามข้อกำหนดออกตามความในมาตรา 9 พ.ศ.2548 ลงวันที่ 26 มิถุนายน 2564 ให้มีการปฎิบัติเริ่ม 28 มิถุนายน 2564 อย่างน้อย 30 วัน ดังนี้
"ข้อกำหนดที่เข้มข้น สำหรับพี่น้องประชาชนทั่วไป นายอนุชากล่าว |
4.
4.1 ประกอบด้วย 3 ส่วนหลักคือ
- ส่วนเครือข่ายอินเทอร์เน็ตหลัก (Internet backbone)
- ส่วนเชื่อมต่อวงจรภายในประเทศ (Domestic Connectivities)
- ส่วนเชื่อมต่อวงจรระหว่างประเทศ (International Connectivities)
ส่วนเครือข่ายอินเทอร์เน็ตหลัก (Internet backbone)
และปริมลฑล
2 แห่ง ได้แก่บริเวณชั้น 12
ของอาคารบางกอกไทย ทาวเวอร์ และชั้น 10 ของอาคารไทย ซัมมิท ทาวเวอร์
2
อาคารทั้ง 2 เชื่อมต่อกันด้วยระบบ High speed gigabit backbone ที่ความเร็ว 1 Gbps
จำนวน 3 เส้นทาง
(Redundancy)
กัน (Load sharing) ทางด้านอุปกรณ์
เครือข่าย ทั้งทางด้านเทคโนโลยี
และด้านนวัตกรรม
Infrastructure และ Facility ต่างๆ ของบริษัท
ไอเน็ตนำเทคโนโลยี Ultra hi-speed Internet
8,000 เท่า
(Software Park Thailand) อุทยานวิทยาศาสตร์ประเทศไทย (Thailand Science Park)
และเครือข่าย MetroLAN
และปริมณฑล 1
ล้านตารางเมตร เช่น เพลินจิต สีลม สาทร เป็นต้น
ผ่านทางสำนักงานสาขาทั้ง 8 แห่ง
นอกจากนี้ได้นำเทคโนโลยีแบบ Gigabit Ethernet ที่ความเร็ว 1,000 Mbps
แบบหลายเส้นทาง
ไอเน็ตมี IP (APNIC:
Asia Pacific Network Information Center) 864 Class
C (1 Class C เท่ากับ 256 IP address ซึ่งสามารถให้บริการลูกค้าได้ 254 ราย) ณ สิ้นปี
2551 จากการวัดของ Routing Arbiter Database ไอเน็ตมี IP address
ที่ได้รับการจัดสรรเอง รวมถึง IP address
รวมทั้งสิ้น 1,012 Class C
ส่วนเชื่อมต่อวงจรภายในประเทศ (Domestic Connectivities)
(Internet Service Provider: ISP) รายอื่นในประเทศได้อย่างรวดเร็ว ผ่านเครือข่ายหลัก
4 แห่ง ความเร็วรวม 4.7+4.7 Gbps ได้แก่
1. (Internet Information Research/IIR)
ของ NECTEC
IIR ผ่านทางระบบ Local Area Network
(LAN) ทั้งสองเครือข่ายเชื่อมต่อกัน ที่ความเร็ว200+200 Mbps
(หมายถึง
2. เครือข่าย National Internet Exchange (NIX) ของ กสท.
NIX ผ่านทางระบบเคเบิ้ลใยแก้วนำแสง
ที่ความเร็ว 1.5+1.5 Gbps
3. เครือข่าย National Internet Exchange (NIX) ของ ทีโอที
NIX ผ่านทางระบบเคเบิ้ลใยแก้วนำแสง
ที่ความเร็ว2 + 2 Gbps
4. เครือข่าย National Internet Exchange (NIX) ของ ทรู
NIX ผ่านทางระบบเคเบิ้ลใยแก้วนำแสง
ที่ความเร็ว 1 + 1 Gbps
ส่วนเชื่อมต่อวงจรระหว่างประเทศ (International Connectivities)
ครอบคลุมพื้นที่ทั่วโลก 505+505 Mbps
แบบส่งสัญญาณได้ทั้งสองทาง คือทั้งขาเข้าและขาออก (full duplex)
ดังต่อไปนี้
1. Singapore Telecomunication Ltd.
(Singtel)
Singtel ผ่านทางระบบเคเบิ้ลใยแก้วนำแสง
ที่ความเร็ว 155+155 Mbps
2.
ระหว่างประเทศ (International Internet Gateway/ IIG) ของ กสท.
IIG ผ่านทางระบบเคเบิ้ลใยแก้วนำแสง
ที่ความเร็ว 350+350 Mbps
4.2 กลุ่มธุรกิจของบริษัท
1) การให้บริการแบบ Access Business
2 กลุ่มดังนี้
1. เรียกว่า Business Access
อาทิเช่น
การเชื่อมต่อผ่านโมเด็ม (Dial-up),
ความเร็วตั้งแต่ 64Kbps ถึง 155 Mbps
รวมถึงการเชื่อมต่อผ่าน Gigabit Ethernet ที่มีความเร็วสูงถึง 10Gbps ในปี 2551
MetroLAN ชื่อบริการว่า MetroClick
Caching
- บริการ MetroLAN
10Mbps (LAN speed)
แอพพลิเคชั่น
ในปัจจุบันเครือข่าย MetroLAN
อาทิเช่น VDO Streaming,
VDO-Conference, Gigabit Internet on-demand, Online data back-up และ
e-Learning เป็นต้น
- บริการ VPN (Virtual Private Network) และการให้บริการพิเศษ (International
Roaming (IR) )
- บริการ Corporate Node (Leased
Line) ทั้งภายในประเทศและต่างประเทศ
64 Kbps
24 ชั่วโมง โดยมี Domain Name และ IP
Address เป็นของตนเอง สามารถจำแนกบริการตาม Service Level Agreement (
SLA) หรือสัญญาการให้บริการได้ดังนี้
- Premium Service:
- Connect Service: บริการเชื่อมต่ออินเทอร์เน็ต
- Bandwdith on Demand (BOD):
ตามสัดส่วนที่ผู้ใช้บริการ
- Broadband Plus:
บริษัท ทีโอที จำกัด (มหาชน) และทำการเชื่อมต่อด้วยระบบ Always On
ตั้งแต่ 256Kbps.-4Mbps.
IP Address เฉพาะ สามารถสร้าง
Domain Name เป็นของตัวเอง
- Connect Plus: Virtual
Private Network (VPN)
โดยใช้เทคโนโลยี
Multi-Protocal Labal Switching (MPLS) IP
2. เรียกว่า Home Access
(Dial-Up)
เช่น Internet Package และ
Inet-Broadband Personal 100
ซึ่งไอเน็ตมีการบริการดังนี้
Inet-Easy, Inet-Flex, Inet-BeSmart, Inet-Monthly และ Inet-Broadband
2) การให้บริการแบบ Business Solutions
Business Solutions คือ
IP network ได้แก่
บริการสำหรับสถาบันการเงิน
โดยไอเน็ตมีการให้บริการ 4 กลุ่มหลัก ดังนี้
1. ศูนย์จัดเก็บข้อมูล (INET Data Center : IDC)
ไอเน็ตมีศูนย์จัดเก็บข้อมูล 2 แห่ง ได้แก่
2 ศูนย์อย่างสมบูรณ์แบบ และมีบริการครบวงจรตลอด
24 ชั่วโมง อาทิ บริการรับฝากเว็บ (Web
Hosting) บริการรับฝากเครื่องเซิร์ฟเวอร์ และอุปกรณ์ (Co-location)
(Dedicated Server Service)
บริการให้เช่าเซิร์ฟเวอร์เสมือน (Virtual Server)
(IDC Solution Service) เป็นต้น
ตั้งแต่บริษัทหลักทรัพย์
ที่ทำธุรกรรมซื้อขายหลักทรัพย์ บนอินเทอร์เน็ต ไปจนถึงผู้ให้บริการ web hosting
ชั้นนำในประเทศ
2. Banking & Financial Solutions
และรวดเร็วของระบบสูงสุด
เช่น
- บริการระบบเครือข่าย EDC Network Service
- บริการ Terminal Line Encryption
EDC Network Service
- EDC Terminal ทั้งที่เป็น contact และ
Contact less Terminal หรือ Mobile/Wireless Terminal
- EDC Terminal
และบนเครือข่าย EDC Network Service
เช่น โปรแกรมขาย
พ.ร.บ.ประกันภัยบุคคลที่ 3 ,
3. e-Business & Media Services
บริการที่ออกแบบมา และแนวคิดหลักของบริษัท
เพื่อให้ได้บริการใหม่ๆ เช่น
รวมถึงบริการเสริมต่างๆ
ด้วยระบบการสื่อสารแบบสองทาง (Interactive) เช่น
- ให้บริการแก่องค์กรใหญ่ๆ
เพื่อรองรับการรับสมัครบุคลากร
(กพ.)
- บริการเว็บไซต์ เป็นเว็บไซต์ที่พัฒนาตามแนวคิด Web 2.0 เป็นแหล่ง
Social Network
ซึ่งจะมีการขยายวงออกไปยัง Digital contents อื่นๆอีก เช่น กิจกรรม, เกมส์,
ความบันเทิง และบริการเสริมต่างๆ
- บริการเว็บไซต์ เป็น Social Network ขนาดใหญ่ ประกอบด้วย contents
และ application
4. Business Integration และ Professional Service
เช่น
- บริการ Endpoint Security Solutions
จากภัยการถูกคุกคามต่างๆ
Symantec
- Security Operations Center (SOC)
สารสนเทศขององค์กร
24 ชม.
ถือว่าเป็นระบบบริหารจัดการ IT Security
ชั้นนำขององค์กรยุคใหม่
- SME
SME
อันประกอบด้วยการให้บริการด้าน Web Hosting, Web Builder, SMS และ
Application สำหรับ สำนักงานที่เป็นธุรกิจ SME ให้สามารถบริหารจัดการได้ง่ายๆ
ด้วยตนเอง
กิจกรรมเพื่อสังคม
กิจกรรมด้านการศึกษา
เช่นโครงการ "ก้าวสู่วิชาชีพ เว็บมาสเตอร์ (INET Young Webmater Camp)"
Webmaster Association)
จัดทำกิจกรรมต่อเนื่องเป็นปีที่ 6
มีจริยธรรม จรรยาบรรณในการประกอบวิชาชีพ
500 ราย
ที่มีความสนใจเข้าเยี่ยมชม INET Data Center
โดยในปี 2551 มีนักศึกษาจากสถาบันต่างๆ
เข้าเยี่ยมชมการทำงานของบริษัท อาทิ
และมหาวิทยาลัยนเรศวร เป็นต้น
กิจกรรมด้านบริการสังคม
และการแจ้งเตือนภัยพิบัติ OpenCARE (Open Exchange for Collaborative
Activities in Response to Emergencies) เป็นเครือข่ายออนไลน์
ที่ครอบคลุมตั้งแต่อินเทอร์เน็ต โทรศัพท์ รวมถึงวิทยุโทรคมนาคม
2547 13 ประเทศในแถบมหาสมุทรอินเดีย
รวมทั้งพื้นที่ 6 จังหวัดในภาคใต้ของประเทศไทย
ระบบ OpenCARE
Plugin ซึ่งทำหน้าที่แปลงข้อมูลระหว่าง
OpenCARE กับระบบภายนอก 2 ทาง
OpenCARE
("เนคเทค") ในการผลักดันเครือข่าย OpenCARE
ได้มีการเข้าไปเชื่อมต่อระบบ OpenCARE
เช่น
ประเทศสหรัฐอเมริกา ญี่ปุ่น นอกจากนี้ยังมีประเทศอื่นๆ สนใจนำระบบ OpenCARE
นอกจากนี้ ในปี 2551
เช่น
รายการ "เวทีผู้หญิง" FM 90.5 MHz", รายการ "TNN 24 News True Vision"
และรายการ 168 ชั่วโมง Network และ IDC
ซึ่งเป็นการเผยแพร่ความรู้ ความเข้าใจ
มาตรฐานระดับสากล ISO 9001:2000
ISO 9001:2000 มาอย่างต่อเนื่องเป็นปีที่ 8
3 ประเภทคือ บริการอินเทอร์เน็ตระดับองค์กร (Corporate Node), บริการ MetroLAN
และศูนย์จัดเก็บข้อมูล (INET Data Center : IDC)
4.3 สิทธิในการประกอบธุรกิจ
กสท.
| ชื่อสัญญา | (Internet) |
| คู่สัญญา | ระหว่างบริษัท กสท โทรคมนาคม จำกัด (มหาชน)("กสท.") |
| | |
| | และบริษัท อินเทอร์เน็ตประเทศไทย จำกัด(มหาชน)("บริษัท") |
| วันที่ทำสัญญา | 9 ตุลาคม 2540 |
| สรุปสาร | - กสท. |
| ะสำคัญของสัญญา | |
| | |
| การให้บร | มติคณะรัฐมนตรี ข้อบังคับ ระเบียบ คำสั่ง และนโยบายของ กสท. |
| ิการอินเทอร์เน็ต | |
| | - แต่ กสท.อาจอนุญาต |
| | |
| | ซึ่งมีขอบเขตการให้บริการ |
| | |
| | เฉพาะในประเทศไทย |
| | |
| | |
| การดำเนินงาน | |
| และจัดให้บริการ | |
| | |
| | |
| | |
| | กสท. |
| | |
| | |
| ระยะเวล | กสท.ยินยอมให้บริษัทเป |
| าการดำเนินการ | |
| | |
สิทธิใบอนุญาตการให้บริษัท แมนดาลา คอมมูนิเคชั่น จำกัด
บริษัท แมนดาลา คอมมูนิเคชั่น จำกัด ซึ่งเป็นบริษัทย่อยของบริษัท อินเทอร์เน็ตประเทศไทย จำกัด
(มหาชน)
("กทช.")
คือ
โดยได้รับใบอนุญาตตั้งแต่วันที่ 16
กุมภาพันธ์ 2549 15 กุมภาพันธ์ 2553
5
(3) นโยบายการลงทุนในบริษัทย่อย
4.4 การตลาดและสภาวะการณ์แข่งขัน
การตลาดและสภาวะการณ์แข่งขัน
วิสัยทัศน์ (Vision) To make "Information finds you" a reality
ภารกิจ(Mission)
(Stakeholders)
- กลยุทธ์ในการแข่งขันของบริษัท
1. Dependable Expert
Dependable Expert
2.
สำหรับการให้บริการหลังการขาย
(Call
Center)
(Customer Satisfaction Survey)
3.
(Product-Centric)
(Customer-Centric)
4.
(ICT Solution)
และบริการเสริมใหม่ๆของบริษัท
รวมทั้งกฎหมาย ระเบียบ
เช่น
Virus Scan, Spam Mail Filtering, Network Security System, Transaction
Log Management, VoIP Multimedia Conferencingเป็นต้น
5. ในลักษณะพันธมิตรทางธุรกิจ
- ลักษณะลูกค้าและกลุ่มเป้าหมาย
แบ่งตามประเภทของลูกค้าออกเป็น 2 กลุ่ม ดังนี้
1. ลูกค้าประเภทองค์กร (Corporate Account)
เช่น หน่วยงานราชการ รัฐวิสาหกิจ บริษัทเอกชน ธนาคาร และสถาบันทางการเงิน เป็นต้น
2. ลูกค้าประเภทบุคคล (Individual Account) กลุ่มลูกค้าที่เป็นบุคคลทั่วไป
- สภาพแข่งขันภายในอุตสาหกรรม
โดยในปี 2550¹
20.5 คิดเป็นจำนวนผู้ใช้อินเทอร์เน็ต
13.4 ล้านคนนั้น
(กทช.)
จากการสำรวจพบว่า
(ADSL) มีการใช้งานมากที่สุด
รวมถึงการเชื่อมต่อผ่านระบบ Network/LAN ของที่ทำงาน สถานศึกษา และผ่านโทรศัพท์มือถือ
(Mobile Internet) ในขณะที่การเชื่อมต่อแบบ Dial-up
มีจำนวนผู้ใช้บริการลดลงมาก
เพื่อแลกเปลี่ยนข้อมูล
ข่าวสาร
เรียกว่า social web ซึ่งจะสอดคล้องกับการพัฒนา
2.0 ของไอเน็ต
โดยเฉพาะผ่านระบบ 3G
จากผลการสำรวจของเนคเทค
รวมทั้งการเรียนออนไลน์
(e-Commerce)
มากขึ้น
เป็นไปตามมาตรฐานสากล
เช่นการถูกคุกคามจากไวรัส อีเมล์ขยะ (spam mail)
พ.ศ.2550 มีผลแล้วตั้งแต่ปี 2551
90 วัน
500 -
1,000 ล้านบาท มีอัตราเพิ่มขึ้นประมาณร้อยละ 7 - 14
2550 ที่มีมูลค่าประมาณ 74,089
ล้านบาท² ซอฟต์แวร์
5,000 ล้านบาท ซึ่งสอดคล้องกับทิศทางของไอเน็ต
ที่เน้นไปด้านการให้บริการด้าน Network Security อย่างครบวงจร ด้วยการเปิด Security
Operations Center (SOC) พร้อมบริการรองรับมากมาย เช่น Log Management และ
Endpoint Security เป็นต้น
พร้อมกับการพัฒนานวัตกรรมใหม่ๆ
2552 ด้วย
1 ปี 2551,
สำรวจเมื่อ สิงหาคม - กันยายน 2551
2 ที่มา:
ศูนย์วิจัยกสิกรไทย
- งานที่ยังไม่ส่งมอบ
ณ สิ้นปี 2551 จำนวน 3
โครงการ มีมูลค่างานตามสัญญาทั้งหมด เท่ากับ 259 ล้านบาท ทั้ง 3
2552 |
8 ปี
โอ@: 8 ปี
1.
ผมก็ซื้อหนังสือให้ 2-3 เล่ม
บอกว่าไปอ่านให้จบก่อน แล้วมีอะไรมาถาม และรู้สึกว่ามันน่าสนใจมาก ....
90% ของเพื่อนๆอ่านหนังสือไม่จบ
ช่วงตลาดดีก็กำไร ... ช่วงตลาดแย่ก็ ... "เฮ้ย ทำไงดีวะกรูซื้อปูมา 700 บาทต่อกิโล"
ถ้าเล่นหุ้นมันง่าย ป่านนี้ไม่มีใครทำงานแล๊วววว .... อย่าลืมนะคนตายเขาไม่ได้พูด
2.
ผมว่าไทยเราก็เหมือนอเมริกาครับ แต่เล่นไปเล่นมา รายย่อย ย่อยยับกันหมด ทำให้ตอนนี้
อเมริกาเต็มไปด้วยกองทุน รายย่อยแทบไม่เหลือเลย
ลองนึกภาพตามนะครับ
- มีหุ้นตัวนึง pe 10 เท่า แต่คิด dcf ออกมาจากราคานี้ยังมี upside 200%
- กับอีกตัวผมบอกว่า ตัวนี้ pe 5 เท่า โตปีละ 20% ถือไป ปีนึงกำไร 100%
3. วลีเด็ดจากเซียน "อย่าโลภเกินความรู้" ใช้ได้เสมอ
4.
ความรักทำให้คนตาบอด ... ตอน Subprime ผมก็โดนไปกับหุ้นตัวนึง ... ไม่ต้องกลัว หุ้นเรา
ไม่ลงหลอก เก่งขนาดนี้ ราคาตอนนี้ PE 5 เอง .... ผลลัพธ์.... ภายใน 1 อาทิตย์หุ้นผมลงไป 30% สุดท้ายใครจะไปรู้ว่า xxxx จะมีหุ้น
PE 2 ให้ซื้อเต็มไปหมดเลย
5. ราคาหุ้นเป็นโฆษณาที่ดีที่สุด ... พอราคาขึ้นไปเรื่อยๆ ... ไม่ต้องไปโฆษณากับใครที่ไหน
6.
ถ้าวันนี้ set ลง ... ตลาดไทยทรุดตามตลาดต่างประเทศ, ตัวเลขเศรษฐกิจไม่ดี
ถ้าวันนี้ set ขึ้น ... ต่างชาติเข้าลงทุนในไทยเพิ่ม เนื่องจากลดพอร์ตในต่างประเทศ
ลองสังเกตุดูครับ
7. นักวิเคราะห์ในทีวี บางทีก็ไม่ได้รู้อะไรมากมาย
หลายท่านก็เก่งนะครับ นั่งฟังแล้วก็รู้สึกว่าได้อะไร แต่บางท่านต้องเก๊กครับ ตอบๆไปก่อน ผิดถูกไม่รู้
ถ้าตอบถูก ... เดี๋ยวอีกอาทิตย์ถัดมาจะบอกว่า เนี่ยผมบอกไปแล้วอาทิตย์ที่แล้ว ถ้าตอบผิด ..... หายไปกับกลีบเมฆ
8. ความรู้ไม่มีสิ้นสุด
ฉะนั้นยังไงก็ห้ามหยุดศึกษาครับ
9.
ยิ่งถ้าเป็นคนที่กล้า comment แรงๆ นี่ใช่เลย
10. คนเราชอบเสพย์ข่าวดี
ลองไปดูหลายๆอันครับ ผมจำได้ว่า กระทู้ PTL มีคนไปบอกว่า ระวัง PTL ราคาแพงนะ ... มีคนมาหาว่า เสี่ย VI ส่งคนมาปล่อย
ข่าวจะได้เก็บหุ้นถูกๆ ... อ้าวชิปหาย เตือนแม่งก็โดนหาว่าทุบหุ้น พอไม่เตือนก็เจอหาว่าปั่นหุ้น
11. เล่นหุ้นให้คนอื่นยากกว่าตัวเอง
แต่เราเองนั่นแหละ จะรู้สึกว่า เฮ้ย ไม่ได้
เงินเขาขาดทุนไม่ได้นะ เครียดเปล่าๆ
12. เหนือฟ้ายังมีฟ้า
ผมได้เรียนรู้ว่า ให้พยายามอยู่ข้างเดียวกับเขา (อาจจะดูไม่วีไอเท่าไหร่นะครับ)
13. ไทยแลนด์แดนอินไซด์
บอกว่า เฮ้ยๆ ได้อินไซด์มาเต็มเลย .. คุณมี connection แค่นั้น ... อยู่ในตลาดมาแค่นี้
... เวลาได้ข่าวมา ต้องเช็คครับว่าข่าวจริงแค่ไหน แล้วก็เราได้ข่าวเป็นไม้ที่
เท่าไหร่
14. ซื้อหุ้นตามเพื่อนแล้วซวยทุกที
เพื่อนๆมาเล่าให้ฟัง ... ตัวนี้ดีอย่างโน้นดีอย่างนี้ ... เอาวะ ซื้อๆไปก่อนเดี๋ยวเพื่อนล้อ ... หุ้นมันลงมา 5% ก็เพราะเรามันไม่รู้พื้นฐาน
เลยต้อง cut loss ทิ้ง ... เพื่อนทุกคนอยู่ครบ .. แล้วหุ้นก็ดีดกลับไป +30% ในหนึ่งอาทิตย์ T_T เศร้าไม๊ ? .... ตอบได้ว่าเศร้า แต่
ทำไงได้ละ ขี้เกียจเอง
15. โอกาสมักจะมาตอนเราขี้เกียจ
16. จงลืมต้นทุน
ต้นทุนไม่ได้ช่วยให้ชีวิตดีขึ้น ... ถ้าเรายังไม่มีหุ้นตัวนี้ เราจะซื้อหรือเปล่า ถ้าเราไม่คิดจะซื้อ ... แล้วเราจะถือมันไว้ทำไม
17. ข่าวในหนังสือพิมพ์ ... ข่าวร้ายลงฟรี ข่าวดีเสียตังค์
18. ตลาดหุ้นเป็นสถานที่แปลก .. คนรวยนั่งรถเบนซ์
19.
หุ้นมันก็มีอยู่จำนวนเท่าเดิม .. อยู่ดีดีคนอยากมาซื้อหุ้นตัวนี้ มันก็ขึ้น ... อยู่ดีดีคนได้ข่าวร้าย แล้วเชื่อตามๆกัน มันก็ลง
20 มนุษย์เราเป็นสัตว์สังคม
ถ้าเราเชื่อว่าหุ้นตัวนึงไม่ดี ... คนเดียวอาจะไม่เท่าไหร่ แต่ถ้า 20 คนยืนยันเหมือนกัน
เรามีโอกาสจะคล้อยตามได้ง่ายมาก
21. เขาว่าถ้าเราเจอแมลงสาบตัวนึง ให้คิดได้เลยมันมีอีกเป็นฝูง
คล้ายกับหุ้นเลย .. ถ้ามีข่าวดีอันนึง เดี๋ยวจะมีมาอีกเพียบ ... แต่ถ้ามีข่าวร้ายเมื่อไหร่ ... โหย ... ร้ายแล้วเดี๋ยวมีร้ายกว่า
22. กับดัก VI หยิ่งในศาสตร์ของตน
หลายๆทีเราทะนงตัวว่าตัวเองเป็น VI
VI เป็นผู้ฉลาด รอบรู้ ศาสตร์อื่นๆล้วนด้อยกว่า ระวังครับ มันจะทิ่มแทงเราเอง
ลองดูสถานการณ์เหล่านี้
"ศึกษาตามหลัก VI มาดีแล้ว ราคาลงมา 30% ไม่เห็นต้องกลัวเลย .... สุดท้ายราคาลงไป 50% เฮ้ย รู้งี้ฟังคนอื่นพูดบ้างก็ดี"
"หุ้นลง 10% ... ไม่เป็นไรศึกษามาดี ลง 50% ก็ได้ ... พอเกิดจริง มันลงมา 30% เฮ้ย !! เดี๋ยวเหมือนครั้งก่อน กรูไปก่อนดีกว่า กลัวแล้ว สรุป ขายได้โลว์เลย"
หลายๆครั้งผมมักจะเห็นว่า VI ขายโลว์ ... ทำไมหรอครับ เพราะ VI ความอดทนสูงกว่าคนอื่นไงครับ ทนไปเรื่อยๆ จนสุดท้ายทนไม่ได้
23. ซื้อหุ้นอย่าดูแค่มันถูก
คิดมูลค่าหุ้นออกมาโหย ถูกมาก upside 50% ดูแค่นี้ระวังนะครับ
หุ้นมันจะขึ้นได้ต้องมีคนมาสนใจ มาซื้อเพิ่ม
1. คนที่ถืออยู่แล้วมาซื้อเพิ่ม
2. ถ้าหุ้นตัวเล็ก นักลงทุนคนอื่นมาซื้อเพิ่ม
3. ถ้าหุ้นตัวกลางๆ นักลงทุนซื้อกันหมดแล้ว ต้องรอกองทุนมาสนใจ
4. ... ให้กลับไปดูข้อ 1
อันนี้เริ่มน่ากลัวแล้วครับ แสดงว่ามีคนขายอยู่จำนวนมาก
เมื่อ: 2011-09-01T16:58:20+00:00
Jeng:
เมื่อ: 2011-09-01T17:03:19+00:00
peodpeod55: ขอบคุณมากครับ
เมื่อ: 2011-09-01T17:13:20+00:00
pakhakorn: ขอบคุณ ครับ เนื้อๆ เลย
เมื่อ: 2011-09-01T17:37:36+00:00
surachaichia: ประสบการณ์ล้วนๆ นี่ ดีกว่า ตำราหลายๆเล่มอีกครับ ตรงๆดีครับ
เมื่อ: 2011-09-01T17:39:41+00:00
mincho: ขอบคุณครับ โดนทุกข้อเลยครับ
เมื่อ: 2011-09-01T17:43:36+00:00
multipleceilings: ข้อหลังๆ graham มาเองเลย
ผมขอแจมข้อนึงครับ นักลงทุน ระดับโลก อาทิ soros, munger etc etc บอกไว้เสมอว่า
always invert!
ขอบคุณที่มาแบ่งปันครับ
เมื่อ: 2011-09-01T18:03:23+00:00
โอ@: 22. กับดัก VI หยิ่งในศาสตร์ของตน
หลายๆทีเราทะนงตัวว่าตัวเองเป็น VI
VI เป็นผู้ฉลาด รอบรู้ ศาสตร์อื่นๆล้วนด้อยกว่า ระวังครับ มันจะทิ่มแทงเราเอง
ลองดูสถานการณ์เหล่านี้
"ศึกษาตามหลัก VI มาดีแล้ว ราคาลงมา 30% ไม่เห็นต้องกลัวเลย .... สุดท้ายราคาลงไป 50% เฮ้ย รู้งี้ฟังคนอื่นพูดบ้างก็ดี"
"หุ้นลง 10% ... ไม่เป็นไรศึกษามาดี ลง 50% ก็ได้ ... พอเกิดจริง มันลงมา 30% เฮ้ย !! เดี๋ยวเหมือนครั้งก่อน กรูไปก่อนดีกว่า กลัวแล้ว สรุป ขายได้โลว์เลย"
หลายๆครั้งผมมักจะเห็นว่า VI ขายโลว์ ... ทำไมหรอครับ เพราะ VI ความอดทนสูงกว่าคนอื่นไงครับ ทนไปเรื่อยๆ จนสุดท้ายทนไม่ได้
เมื่อ: 2011-09-01T18:07:51+00:00
^^: หมัดตรงทั้งนั้น สุดยอดจริงๆครับ
เมื่อ: 2011-09-01T19:58:26+00:00
patongpa: คิดเองหรือลอกจากหนังสือเนี่ย
เมื่อ: 2011-09-01T20:12:26+00:00
monsoon: ขอบคุณที่แบ่งปันครับ ตกผลึกแล้วนะเนี่ยย...
เมื่อ: 2011-09-02T01:41:11+00:00
aviruth: ข้อ 22 นี่ผมเป็นประจำ
เมื่อ: 2011-09-02T01:41:39+00:00
sorawut: ขอบคุณมากๆครับพี่
เมื่อ: 2011-09-02T01:47:33+00:00
Na'vi:
เมื่อ: 2011-09-02T01:48:44+00:00
blackninja: เยี่ยม
เมื่อ: 2011-09-02T02:25:39+00:00
whiteknight_p: ชอบมากครับ โดยเฉพาะ "ข่าวร้ายลงฟรี ข่าวดีเสียตังค์"
ขอบคุณมากครับ ครับ
เมื่อ: 2011-09-02T02:39:19+00:00
Linzhi:
เมื่อ: 2011-09-02T03:06:31+00:00
awesomekid: สุดยอดอ่ะ ไม่ต้องพร่ำพรรณาให้เปลือง โดนทุก ๆ ประโยค
เมื่อ: 2011-09-02T03:17:15+00:00
Saran: เข้ามาชื่นชม แต่ละข้อโดนๆทั้งนั้นครับ
เมื่อ: 2011-09-02T03:22:17+00:00
villa:
ขอยืมไปแชร์ให้เพื่อน ๆ นะครับ
เมื่อ: 2011-09-02T03:22:53+00:00
Saiko: สุดยอดๆ
เมื่อ: 2011-09-02T03:23:14+00:00
Jeng: เห็นด้วยครับ ว่าสุดยอดๆๆๆ
เมื่อ: 2011-09-02T03:23:42+00:00
naijan: เยี่ยมมาก
เมื่อ: 2011-09-02T03:55:54+00:00
jack_jack: เอาอีก เอาอีกๆๆๆๆ
เมื่อ: 2011-09-02T04:25:36+00:00
it: อ่านแล้วชอบมากครับ ชอบ ข้อ 18 ขอบคุณมากครับ
เมื่อ: 2011-09-02T04:32:10+00:00
ปรัชญา: ความจริงที่ถูกเรียบเรียงมาเปิด ขอบคุณครับ
เมื่อ: 2011-09-02T04:48:50+00:00
porpiangrich: ยอดเยี่ยม !
เมื่อ: 2011-09-02T04:57:02+00:00
Packy_Kittiworawut: ขอบคุณมากๆครับพี่
เมื่อ: 2011-09-02T05:18:03+00:00
murder_doll: ชอบครับ เนื้อเน้นๆ ต้องแบบนี้สิ ดีมากๆครับ
เมื่อ: 2011-09-02T05:29:46+00:00
วรันศ์ บัฟเฟต: it เขียน:อ่านแล้วชอบมากครับ ชอบ ข้อ 18 ขอบคุณมากครับ
Warren Buffett !!
แต่ของปู่แกขั้น rolls royce กับ รถใต้ดิน
บ้านเราน่าจะถูกแล้วหละ เบนซ์กับรถเมล์
เมื่อ: 2011-09-02T05:30:25+00:00 |
TEMPO.CO
,
Jakarta
- Ketua Pusat Kajian Anti Korupsi Fakultas Hukum Universitas Gajah Mada Zainal Arifin Mochtar mengatakan kepolisian harus bijak menangani pelaporan mengenai meme
Setya Novanto
. Menurut dia, pelaporan itu berpotensi mendistorsi perkara korupsi e-KTP yang diduga melibatkan Ketua Dewan Perwakilan Rakyat ini.
"Harus dilihat apakah ini bisa mendistorsi pemberantasan korupsinya," ujar Zainal di kantor DPP Partai Solidaritas Indonesia, Jakarta, pada Ahad, 5 November 2017.
Baca:
Pelaporan Meme Setya Novanto Dikhawatirkan Jadi Tren
Setya Novanto melalui kuasa hukumnya, Fredrich Yunadi, melaporkan puluhan akun media sosial Twitter, Instagram, dan Facebook dengan dugaan pencemaran nama baik. Setya keberatan dengan meme dari foto dirinya yang sakit dan tanda pagar (tagar) "The Power of Setnov" yang sempat viral di media sosial.
Kepolisian bahkan telah menangkap dan menetapkan tersangka salah satu pengunggah meme, Dyann Kemala Arrizqi. Penetapan tersangka itu memunculkan reaksi publik yang menilai kepolisian bertindak tidak tepat. LBH Pers, misalnya, menyatakan bahwa menyebarkan meme Setya bukan tindak pidana.
Baca juga:
Setya Novanto Mengadu Soal Meme, LBH Pers: Jangan Tipis Kuping ...
Akan halnya Zainal mengatakan meme dan tagar itu harus dipandang dalam konteksnya yang utuh, yakni kecurigaan publik bahwa Setya berpura-pura sakit. "Bukan kejadian penghinaan orang tidak ngapa-ngapain dihina, bukan. Ada konteksnya."
Foto itupun, kata dia, berasal dari pihak
Setya
, bukan foto yang dicuri dan disebarluaskan. Dengan melepas foto ke publik, Setya berarti menyilakan publik berkomentar. "Bahwa kemudian ada yang mengomentari dengan cara plesetan, itu adalah bagian dari cara pandang publik terhadap foto itu," kata Zainal. |
Jakarta -
Ikatan Jurnalis Televisi Indonesia (
IJTI
) angkat bicara terkait adanya jurnalis televisi yang diduga memiliki 'hubungan khusus' dengan salah satu tersangka kasus KTP elektronik atau e-KTP, Setya Novanto. Jurnalis itu diduga terlibat dalam persembunyian Setya Novanto.
Ketua Umum IJTI
Yadi Hendriana
meminta jurnalis bekerja profesional dan berpegang pada kode etik jurnalistik dalam menjalankan tugasnya.
"Jurnalis Indonesia dalam menjalankan tugasnya wajib mengedepankan kepentingan publik," ujar Yadi melalui pesan tertulis, Sabtu (18/11/2017).
Menurut dia, meski jurnalis diperkenankan memperkuat hubungan dan jaringan terhadap berbagai kelompok atau tokoh, Yadi meminta jurnalis bersikap independen dalam menjalankan tugas jurnalistik.
"Jurnalis tidak diperkenakan melakukan pekerjaan di luar kapasitasnya, apalagi melindungi atau menyembunyikan seseorang yang bertentangan dengan hukum (tersangka)," tegas
Yadi Hendriana
.
Dibidik KPK
Komisi Pemberantasan Korupsi (KPK) menegaskan akan membidik pihak-pihak yang diduga menghalangi proses penyidikan korupsi e-KTP. Salah satunya adalah jurnalis Metro TV, Hilman Mattauch, yang mengemudikan mobil saat tersangka korupsi e-KTP Setya Novanto mengalami kecelakaan di Permata Hijau.
"Kalau ada pihak-pihak yang berupaya menyembunyikan atau menghalangi kasus e-KTP atau yang lain, ada risiko pidana diatur Pasal 21 UU Tipikor," ujar Juru Bicara KPK Febri Diansyah di Gedung KPK, Kuningan, Jakarta Selatan, Jumat 17 November 2017 malam.
Febri mengatakan, pihak lembaga antirasuah akan berkoordinasi dengan Dirlantas Polri yang mengolah tempat kejadian perkara (TKP) kecelakaan mobil yang ditumpangi Setya Novanto.
Hilman bisa dijerat lantaran diduga sudah mengetahui keberadaan Setnov saat tim penyidik KPK hendak menjemput paksa Ketua DPR RI tersebut pada Rabu, 15 November 2017 malam. Namun, Hilman diduga saat itu tidak melaporkannya ke KPK.
Febri mengatakan, pihak lembaga antirasuah akan menelisik dugaan tersebut.
"Ini sudah kami ingatkan agar pihak-pihak tertentu tidak berupaya melindungi tersangka atau melakukan hal-hal lain dalam kasus e-KTP. Ancamannya 3 sampai 12 tahun. Jadi (ini) tindak pidana yang serius dan KPK akan mempelajari hal-hal itu," kata Febri.
Terlebih, pada hari ini tim Pengaduan Masyarakat (Dumas) KPK sudah menerima laporan adanya dugaan tindak pidana merintangi proses penyidikan e-KTP.
"Karena hari ini KPK terima pengaduan masyarakat terkait pihak-pihak yang lakukan Pasal 21 itu, dan dilakukan telaah dan dalami fakta-fakta yang ada dan analis info yang ada," terang Febri.
Saksikan vidio pilihan di bawah ini: |
nhớ ai chiều vắng ngày buồn
lăn tăn sóng nước ánh dương lược cài
dưới trời biên ải xa xôi
gió lên lồng lộng từng hồi đông tây
về quê ai gọi chim bay
ra đi điểm hẹn sum vầy bến xưa
lênh đênh viễn xứ bơ vơ
tìm quên sông núi ngẩn ngơ hàng giờ
lệ tuôn bụng dạ thẫn thờ
mênh mang kỷ niệm niềm mơ hôm nào
lâng lâng sương khói mây cao
bềnh bồng sóng gió mưa rào đôi phen
nửa đêm trăng dọi khắp miền
buồm dăng thuyền động ngả nghiêng theo dòng
giờ đây số kiếp long đong
tha phương chìm nổi quê hương nghìn trùng
người yêu còn đó thuỷ chung
đợi ngày trở lại vui mừng sớm hôm |
สมาคมธนาคารไทย เตือนนักเรียน
4 ส.ค. 2553
สมาคมธนาคารไทย เตือนนักเรียน
นายธวัชชัย ยงกิตติกุล เลขาธิการสมาคมธนาคารไทย ยืนยันว่า ทางธนาคารพาณิชย์ต่างๆ ไม่ได้นิ่งนอนใจ ซึ่งพบว่า โดยจะให้ค่าจ้างคนละ 500-1,000 บาท
ทั้งนี้ ที่เข้าสู่ระบบนี้ เพื่อหวังเงิน ทางสมาคมธนาคารไทย การกระทำดังกล่าวมีโทษทางอาญา
นายธวัชชัย กล่าวว่า (เอทีเอ็ม)
นายธวัชชัย กล่าวว่า 500 บาท จากนั้นจะยึดเอทีเอ็มไป
ดังนั้น เพราะจะมีโทษอาญา
โดยที่ผ่านมา ซึ่งประชาชนไม่เข้าใจ ดังนั้น ทางสมาคมฯ
นายธวัชชัย กล่าวว่า คงไม่สามารถทำได้ เพราะเอทีเอ็มทั่วประเทศมีกว่า 40,000 เครื่อง
ดังนั้น สิ่งสำคัญที่จะต้องทำได้ คือ โดยทางตำรวจและสมาคมฯ จะประสานงานกันอย่างใกล้ชิด
นอกจากนี้ ทางสมาคมฯ โดยได้มีการทำป้ายประชาสัมพันธ์ วิธีสังเกตธนบัตรจริงจำนวน 250 ชุด
รายงานข่าวเพิ่มเติมระบุว่า |
ครม.ไฟเขียวราคากลางรถไฟทางคู่ 5 เส้นทาง 13 สัญญา 9.5 หมื่นล้าน
เมื่อวันที่ 19 ธันวาคม 2560 ที่ทำเนียบรัฐบาล นายณัฐพร จาตุศรีพิทักษ์ โฆษกประจำรองนายกรัฐมนตรี ด้านเศรษฐกิจ แถลงผลการประชุมคณะรัฐมนตรี (ครม.) ว่า
19 ธ.ค. 2560
เมื่อวันที่ 19 ธันวาคม 2560 ที่ทำเนียบรัฐบาล นายณัฐพร จาตุศรีพิทักษ์ โฆษกประจำรองนายกรัฐมนตรี ด้านเศรษฐกิจ แถลงผลการประชุมคณะรัฐมนตรี (ครม.) ว่า (ราคากลาง) โครงการรถไฟทางคู่ จำนวน 5 เส้นทาง 13 สัญญา รวมวงเงิน 95,494.27 ล้านบาท ประกอบด้วย
1.ช่วงลพบุรี-ปากน้ำโพ วงเงิน 21,948.92 ล้านบาท 2.ช่วงมาบกะเบา-ชุมทางถนนจิระ วงเงิน 30,136.82 ล้านบาท 3.ช่วงนครปฐม-หัวหิน วงเงิน 19,271.74 ล้านบาท 4.ช่วงหัวหิน-ประจวบคีรีขันธ์ วงเงิน 9,990.26 ล้านบาท 5.ช่วงประจวบคีรีขันธ์-ชุมพร วงเงิน 16,704.70 ล้านบาท
วงเงิน 43,408.53 ล้านบาท 28 ธันวาคม 2560 |
lưng trời uốn lượn nước trong veo
phiến đá nơi đây trốn thật vèo
có lẽ ngày xưa không đếm bước
hay là bữa đó chẳng đi theo
rì rào gió thổi như tiên hát
róc rách đôi dòng tựa khách reo
chợt tĩnh nơi đây giờ mới tới
nay về suối mỡ ngã nhiều keo |
Tại Lễ ra quân, Trung ương Hội Chữ thập đỏ Việt Nam đã tổ chức phát miễn phí cho người dân 10.000 khẩu trang y tế thông thường, 1.000 chai nước rửa tay sát trùng, 10.000 tờ rơi tuyên truyền các biện pháp phòng, chống dịch bệnh tại 03 điểm truyền thông: Trước cổng trụ sở cơ quan Trung ương Hội Chữ thập đỏ Việt Nam (82 Nguyễn Du, 68 Bà Triệu) và trước Bưu điện Bờ Hồ, Hà Nội.
PGS.TS Nguyễn Thị Xuân Thu - Chủ tịch Hội CTĐ Việt Nam phát biểu tại lễ ra quân.
Phát biểu tại buổi lễ PGS.TS Nguyễn Thị Xuân Thu - Chủ tịch Hội CTĐ Việt Nam cho biết, để kịp thời ứng phó với dịch bệnh do nCoV gây ra, Trung ương Hội Chữ thập đỏ Việt Nam đã cử lãnh đạo Hội tham gia thành viên Ban chỉ đạo quốc gia, khẩn trương thành lập Ban chỉ đạo của Trung ương Hội, liên tục theo dõi, cập nhật tình hình dịch bệnh từ Bộ Y tế, chia sẻ thông tin đối với Hiệp Hội Chữ thập đỏ và Trăng lưỡi liềm đỏ quốc tế để kịp thời đề xuất các biện pháp hỗ trợ cần thiết.
Trung ương Hội Chữ thập đỏ Việt Nam phát miễn phí cho người dân 10.000 khẩu trang y tế thông thường, 1.000 chai nước rửa tay sát trùng.
Cũng theo bà Thu, hiện trung ương Hội đã xây dựng kế hoạch phòng, chống dịch bệnh, trong đó tập trung vào các hoạt động truyền thông và hỗ trợ trực tiếp người dân tại cộng đồng, kích hoạt và tập huấn cho Đội ứng phó thảm họa cấp quốc gia và cấp tỉnh, đồng thời chỉ đạo Hội Chữ thập đỏ các tỉnh, thành phố tập trung thực hiện tốt các biện pháp phòng, chống dịch. Ngoài ra, đẩy mạnh công tác truyền thông, hướng dẫn nâng cao nhận thức, thay đổi hành vi cho mỗi cán bộ, hội viên cũng như cộng đồng biết cách tự bảo vệ mình và bảo vệ những người xung quanh trước nguy cơ lây nhiễm bệnh viêm đường hô hấp cấp; chỉ đạo tuyên truyền và hỗ trợ người dân phòng, chống dịch bệnh lồng ghép với các hoạt động vận động và tiếp nhận máu phục vụ cấp cứu và điều trị. Không quá sợ hãi nhưng cũng không chủ quan, cần tự bảo vệ mình, bảo vệ gia đình và toàn xã hội, bà Thu nhấn mạnh.
Cán bộ, hội viên Hội Chữ thập đỏ hướng dẫn rửa tay để phòng bệnh.
Tại Lễ ra quân, Hội Chữ thập đỏ Việt Nam đã tổ chức thao diễn hướng dẫn sử dụng khẩu trang phòng bệnh và rửa tay bằng xà phòng sát trùng đúng cách. Theo Tiến sĩ, bác sĩ chuyên ngành phòng dịch Trần Quốc Hùng - Phó Chủ tịch Hội Chữ thập đỏ Việt Nam, Thành viên Ban Chỉ đạo Quốc gia phòng, chống dịch bệnh viêm đường hô hấp cấp do nCoV gây ra: "nCoV là bệnh lây truyền từ người sang người qua 3 phương thức: Tếp xúc gần và trực tiếp với nước bọt, tiếp xúc trực tiếp với người bệnh/người nhiễm mầm bệnh và tiếp xúc trực tiếp với đồ vật nhiễm mầm bệnh. Rửa sạch tay thường xuyên bằng xà phòng và dung dịch sát trùng là biện pháp hàng đầu để ngăn chặn nCoV xâm nhập vào cơ thể. Bởi lẽ khả năng hứng chịu nước bọt bắn ra trực tiếp từ người nhiễm nCoV có xác suất thấp hơn rất nhiều so với bị nhiễm nCoV từ chính bàn tay của mỗi người (khẩu trang vải, khẩu trang y tế chỉ ngăn chặn được virú theo đường này". BS Hùng nhấn mạnh.
Cũng theo BS Hùng, nCoV có trọng lượng phân tử khá cao không lơ lửng trong không khí mà rơi xuống bề mặt các vật dụng, từ những chốt mở cửa, nút bấm thang máy, tay vịn cầu thang, từ tiền, từ những cái bắt tay... dễ dàng được bạn đưa vào cơ thể thông qua ngoáy mũi, cạy răng, dụi mắt, khi ăn uống... Điều đáng nói, nhiều người rất hay đưa tay lên mặt như những cử chỉ vô thức.
Được biết, nhân dịp này, Trung ương Hội đã quyết định hỗ trợ 1,1 tỷ đồng cho 09 tỉnh, thành phố: Khánh Hòa, Thanh Hóa, Vĩnh Phúc, TP.Hồ Chí Minh, Hà Nội, Đà Nẵng, Lào Cai, Quảng Ninh, Lạng Sơn để triển khai các hoạt động truyền thông và hỗ trợ nâng cao nhận thức phòng chống dịch và chăm sóc sức khỏe cho cộng đồng, lồng ghép với các hoạt động vận động và tiếp nhận máu phục vụ cấp cứu và điều trị; sẵn sàng cử lãnh đạo và cán bộ Hội tham gia đoàn của Chính phủ công tác tại Vũ Hán, Trung Quốc để chuyển hàng cứu trợ. Chia sẻ với những khó khăn của nhân dân Trung Quốc, Hội Chữ thập đỏ Việt Nam đã kịp thời ủng hộ 40.000 khẩu trang y tế chuyên dụng N95 trị giá 100.000 USD. Tại các cấp Hội địa phương đã tổ chức cấp phát miễn phí cho người dân: 101.470 chiếc khẩu trang vải và khẩu trang y tế thông thường, 15.000 bánh xà phòng, dung dịch khử trùng.
Khánh Mai |
tết đến xuân về nhớ mẹ cha
hình bóng mẹ cha chưa xóa nhòa
trên mái đầu con tuy đã bạc
chân hương tàn rơi bay tan tác
làn khói hương bạc mẹ cha về
ngắm đàn con cháu thật say mê
chờ giờ sang canh giao thừa về
như những ngày này bao mùa trước
phút giao thừa với bao hẹn ước
được lì xì mặc áo mới mua
nồi bánh trưng thơm ngát hương đưa
không khí trong lành ba mươi tết
cha mẹ bây giờ đâu có biết
mâm cơm giao thừa khói ngút hương |
TRIBUNNEWS.COM, JAKARTA -
Polisi melibatkan ahli teknologi informasi untuk melacak pembuat situs
Polisi masih menyelidiki pembuat situs itu.
Kasus ini terus diusut.
Polisi telah menetapkan dua orang sebagai tersangka dalam kasus dugaan pornografi tersebut yakni Rizieq Shihab dan
Firza Husein
.
Juru Bicara Polda Metro Jaya Komisaris Besar Argo Yuwono memastikan, pembuat atau pemilik situs
masih dicari polisi.
"Kita tetep mencari. Saksi ahli juga sudah kita libatkan untuk mendapatkannya," ujar Argo di
Mapolda Metro Jaya
, Semanggi, Jakarta Selatan, Selasa (4/7/2017).
Kesulitan penyidik, kata Argo, karena internet protocol adress atau alamat pada komputer pemilik situs tersebut kerap berpindah-pindah.
"Lokasinya berbeda-beda. Namanya anonymous seperti itu, mau menit, jamnya, berubah-ubah," kata Argo. |
Hỗ Trợ Cho Vay Tiền Mặt: Dạ chào ac ạ. điều kiện vay bên em đối với độ tuổi là từ 20-60 ạ, ac vui lòng để lại sô điện thoại để được tư vấn trực tiếp ạ
Sam Hoang: Hs online không b |
TRIBUNNEWS.COM, JAKARTA
- Pemberlakuan syarat uji KIR untuk taksi online sesuai Peraturan Menteri Perhubungan (Permenhub) Nomor 26 Tahun 2017 akan diberlakukan 1 Juni 2017.
Namun, sampai saat ini masih banyak daerah yang belum bisa menyiapkan fasilitas uji KIR yang layak untuk menerapkan aturan tersebut.
"Daerah belum siap dengan aturan tersebut (Permenhub 26) harus jadi urusan
Kementerian Perhubungan
(Kemenhub), jangan lempar tanggung jawab," ujar pengamat transportasi
Azas Tigor Nainggolan
saat dihubungi wartawan, Selasa (30/5/2017).
Soal ketidaksiapan fasilitas uji KIR, Tigor menyatakan bahwa hal itu mutlak menjadi tanggung jawab Kemenhub.
Menurut dia, Permenhub 26 memang menyerahkan kewenangan uji KIR kepada pemerintah daerah. Namun, sampai sekarang hal itu masih terkendala lantaran belum siapnya sarana dan prasarana mereka. Selain fasilitas fisik, pemerintah daerah juga perlu membuat payung hukum agar bisa diterapkan.
"Jadi jangan cuma didistribusi di daerah, mestinya Kemenhub juga ikut memikirkan masalah ini sejak awal," kata Tigor.
Tigor mengaku tidak terlalu yakin penerapan uji KIR di daerah akan berjalan sesuai rencana. Sebab, saat ini syarat uji KIR hanya sebatas formalitas bahkan menjadi ajang pungutan liar. "Pungutan liar (pungli) itu bukan hal aneh, jadi ajang jual beli izin. Itu bukti bahwa penerapan syarat KIR ini belum siap," ujar Tigor.
Permenhub Nomor 26 Tahun 2017 merupakan revisi Permenhub Nomor 32 Tahun 2016 tentang Taksi Online (berbasis aplikasi). Aturan itu mulai diberlakukan 1 April 2017 dengan masa transisi selama dua dan tiga bulan.
Untuk uji KIR, Kemenhub mensyaratkan aturan tersebut diberikan masa transisi selama dua bulan yang berarti akan resmi diberlakukan 1 Juni besok.
Terkait ketidaksiapan uji KIR, Indonesia Corruption Watch (ICW) sebelumnya telah mengingatkan munculnya potensi pungli.
Koordinator Divisi Investigasi ICW, Febri Hendri, mengatakan pemerintah harus membenahi fasilitas uji KIR karena pungli di antaranya muncul akibat pelayanan yang kurang optimal dan antrean panjang.
"Pemerintah harus memfasilitasi uji KIR yang lebih baik, karena pasti selalu ada godaan dari konsumen yang hendak mencari jalan pintas sehingga menggunakan fasilitas calo atau pemberi suap," kata Febri.
Ia menyebutkan, saat ini taksi online jumlahnya mencapai puluhan ribu. Diperkirakan uji KIR akan membeludak karena tidak saja taksi online, tetapi juga kendaraan umum konvesional.
"Dengan kondisi antrean yang panjang dan keterbatasan fasilitas uji KIR, hal itu berpotensi memunculkan berbagai potensi penyalahan prosedur. Salah satunya adalah suap dan penggunaan calo," kata Febri.
Ia melihat pemerintah seharusnya sudah menyiapkan cara untuk mengantisipasi praktik pungli tersebut. Caranya, dengan menambah fasilitas uji KIR sekaligus memperbaiki layanan.
"Keberadaan fasilitas KIR harus disesuaikan dengan kebutuhan di lapangan, karena jumlahnya akan berbeda di setiap daerah dan melakukan inovasi dengan membuat sistem untuk menghindari pungli, suap, atau calo," pungkas Febri. |
TRIBUNNEWS.COM, JAKARTA-
Politikus PKS, Aboebakar Alhabsy menganggap, kolaborasi Ulama dan Umat di Indonesia sudah ada sebelum republik ini berdiri.
Hal ini ia ungkapkan di acara Majelis Mudzakarah As Syafiiyah Putaran XXIV Universitas
Islam
Asy Syafiiyah, Senin (27/3/2017).
"Coba lihat bagaimana para
ulama
berjuang dengan umat untuk melawan kolonialisme dari Sabang sampai Merauke, ada Pangeran Hasanuddin di Makasar, Panglima Diponegoro di Jawa, Teuku Umar di Aceh, hingga Fatahillah di Jakarta," paparnya.
"Itu semua membuktikan tingginya konstribusi
ulama
dan umat dalam perjuangan kemerdekaan.Loyalitas Ulama dan umat untuk mempertahankan kedaulatan juga terihat saat ada serangan sekutu setelah kemerdekaan," lanjutnya.
Bagaimana disana Kyai Hasyim Asy'ari, cerita Aboebakar, mengeluarkan fatwa wajibnya mempertahankan kedaulatan Indonesia.
Fatwa Ulama yang kemudian dikenal resolusi jihad itu seolah menjadi bara yang membakar semangat ummat.
Heroisme perjuangan saat itu, lanjutnya lagi, diabadikan sebagai hari pahlwan. "Sederhananya tanpa kolaborasi
ulama
dan umat tidak akan ada hari pahlawan.
Kecintaan
ulama
dan umat
Islam
terhadap kedaulatan negara dibuktikan kembali saat terjadi pemberontakan PKI," ungkap Aboebakar.
Saat itu
ulama
dan ummat bahu membahu melakukan normalisasi di daerah, melakukan perlawanan secara langsung terhadap gerakan PKI.
Itu semua, Aboebakar menegaskan, adalah fakta sejarah, yang menjadi bukti bagaimana kolaborasi
ulama
dan umat dalam mempertahankan kedaulatan.
"Ulama dan umat
Islam
sudah memberikan kontribusi luar biasa. Ketika Kyai Ahmad Dahlan mendirikan
Muhammadiyah
, puluhan tahun memberikan kontribusi, ratusan lembaga pendidikan, rumah sakit hingga koperasi. Hal serupa juga dilakukan Kyai Hasyim Asy'ari dengan Jamiyat NU. Kontribusinya terhadap negara luar biasa," urainya.
Menurutnya, angat logis apabila saat ini masyarakat merasa galau karena dirasa ada yang tidak beres atas nasib para
ulama
, mulai ada yang dinistakan, diacuhkan sampai di kriminalisasi.
Hal ini harus dievaluasi, karena seharusnya
ulama
dirangkul, selama ini mereka yang merawat moral dan mental umat.
"Kolaborasi Ulama dan ummat akan mampu membuat Indonesia semakin maju dan beradab," tegasnya lagi. |
TEMPO.CO
,
London
-Rokok elektrik atau e-rokok diketahui merusak sperma laki-laki melalui bahan kimia beracun pada penyedapnya. Hasil studi terbaru itu meningkatkan kepedulian pada rasa kayu manis di rokok elektrik yang membuat sperma berenang lebih lambat.
Bubble gum
, rasa lain yang juga terpopuler, membunuh sel-sel di testis yang membantu untuk memproduksi sperma. Diketahui bahwa rokok dapat merusak kesuburan pria melalui kerusakan DNA pada sperma. Adapun
e-rokok
dipromosikan sebagai alternatif sehat untuk merokok.
Baca juga :
Mau Langsing? 6 Jenis Minuman Ini Harus Dihindari
Namun para peneliti di University College, London, menemukan, bahkan, ketika tidak ada nikotin disertakan, penyedap
e-rokok
bisa mempengaruhi peluang pria untuk memulai sebuah keluarga.
Temuan ini menyusul penelitian bahwa penyedap pada rokok elektrik mengandung bahan kimia penyebab kanker, termasuk
formaldehida
. Bahan kimia tersebut muncul saat ilmuwan di University of Salford menemukan perasa
e-rokok
, seperti
butterscotch
dan mentol, berisiko merusak paru-paru dengan membunuh sel bronkial.
Bahaya terhadap sperma ini diyakini berasal dari bahan kimia dalam penyedap, yang beracun bagi tubuh manusia, seperti
coumarin
- yang merupakan versi lebih murah dari kulit kayu manis dan umum ditemukan dalam penyedap yang dijual di Inggris dan dibuat di Cina.
Penulis utama Dr Helen O'Neill, yang mempresentasikan temuannya ke British Fertility Conference di Edinburgh kemarin, mengatakan hasil penelitian itu "mengejutkan". "Dalam hal motilitas, perkembangan dan konsentrasi sperma, ada efek yang merugikan," ujarnya sebagaimana dikutip
Daily Mail
, Minggu, 8 Januari 2017. (
Baca :
Tak Semua Kanker Bisa Dideteksi Dini
)
"
E-rokok
dipromosikan sebagai alternatif sehat untuk merokok, hal yang sehat untuk dilakukan.
Vaping
(rokok elektrik) kurang berbahaya dibandingkan rokok konvensional, tapi tetap tidak tanpa efek berbahaya," tuturnya.
Ada 7.000 rasa berbeda dari rokok elektronik, tapi yang diuji adalah dua rasa yang paling populer, kayu manis dan permen karet, serta perangkatnya yang mengandung
propylene glycol--
cairan hambar yang digunakan dalam produksi uap.
Sampel sperma diambil dari 30 laki-laki. Para peneliti menemukan sperma yang terpapar konsentrasi tertinggi penyedap bergerak lebih lambat secara signifikan. Selain itu, kecepatan berenangnya juga terpengaruh. Adapun dampak terbesar datang dari rasa kayu manis.(
Baca:
Tetap Aktif, Bisa Kurangi Risiko Kanker Sampai 40 Persen
)
DAILY MAIL | ERWIN Z. |
JAKARTA,
- Sebuah
underpass
atau terowongan yang menghubungkan Jalan Rasuna Said dan Mampang Prapatan, Jakarta Selatan, akan dibangun pada 2017.
Underpass
itu ditargetkan sudah dapat dioperasikan akhir tahun ini.
Kepala Bidang Simpang dan Jalan Tak Sebidang Dinas Bina Marga DKI Jakarta Heru Suwondo menjelaskan, dengan adanya underpass ini, kendaraan dari arah Jalan Rasuna Said yang hendak langsung ke arah Mampang tak perlu lagi melintas di perempatan Kuningan. Hal yang sama berlaku sebaliknya.
"Underpass-nya dari simpang Kuningan sampai simpang Mampang. Di situ dari dua simpang kita buatkan underpass dua sisi, dari sisi selatan ke utara, utara ke selatan," kata Heru di Balai Kota, Selasa (31/1/2017).
Menurut Heru, pembangunan underpass yang menghubungkan Jalan Rasuna Said dan Mampang Prapatan merupakan bagian dari proyek pembangunan enam simpang tak sebidang di seluruh Jakarta pada tahun ini. Tiga merupakan underpass, sedangkan tiga lainnya flyover (jalan layang).
Selain di Rasuna Said-Mampang, Heru menyebut dua underpass lainnya dibangun di Jalan Kartini, Jakarta Selatan dan Matraman, Jakarta Timur. Sedangkan tiga flyover dibangun di Cipinang Lontar, Jakarta Timur; Pancoran, Jakarta Selatan; dan Bintaro, Jakarta Selatan.
Menurut Heru, proses pembangunan proyek enam simpang tak sebidang di seluruh Jakarta pada tahun ini sudah dimulai Januari ini. Proyek dimulai dengan pelebaran jalan sebagai pengganti untuk jalan yang lahannya digunakan untuk kegiatan konstruksi.
"Ada lahan yang terganggu karena pembangunan sehingga butuh lajur pengganti. Nah lajur pengganti ini yang kita siapkan. Jadi pelebaran ke sisi samping," ujar Heru.
Pembangunan enam proyek simpang tak sebidang di seluruh Jakarta dikerjakan oleh enam kontraktor berbeda. Total anggarannya diketahui mencapai Rp 700 miliar. Menurut Heru, proses lelang dilaksanakan pada November tahun lalu.
"Mudah-mudahan Februari ini konstruksinya sudah dimulai. Akhir tahun 2017 selesai semua. Mohon doa restunya agar kita bisa selesaikan tepat waktu," ujar Heru.
Kompas TV
"Underpass" Gembrong Tergenang, Ada Sabotase? |
TEMPO,CO. Jakarta -
Direktorat Jenderal Industri Logam, Mesin, Alat Transportasi, dan Elektronika Kementerian Perindustrian I Gusti Putu Suryawirawan mengatakan Indonesia belum siap memasuki era
kendaraan listrik
. Menurut dia, selain teknologi yang belum siap, sifat masyarakat Indonesia yang kerap tidak hati-hati dikhawatirkan membahayakan pengguna kendaraan tersebut.
"Berbeda sama mobil berbahan bakar bensin. Mobil listrik mesinnya menyimpan energi. Salah perawatan dan ceroboh sedikit, bisa meledak," ujarnya seusai jumpa wartawan di gedung Kementerian Perindustrian, Jakarta Selatan, Senin, 23 Oktober 2017.
Simak:
Kesuksesan Mobil Listrik Ditentukan Ini
Lebih lanjut, ia menjelaskan, banyak tahapan yang diperlukan untuk memastikan mobil listrik aman dikendarai. Sedangkan saat ini industri kendaraan berbasis elektrik tersebut belum matang.
Uji coba yang harus dilewati kendaraan listrik sebelum layak produksi di antaranya daya tahan baterai agar tidak terbakar saat tabrakan, pengemudi tidak tersetrum saat kendaraan terendam banjir, dan keamanan penumpang.
Ia mencontohkan, insiden yang kerap terjadi pada mobil listrik ialah pengendara yang tersetrum saat kendaraan terendam banjir.
"Di luar negeri masih banyak kasus mobil listrik terbakar karena tabrakan serta pengemudi kesetrum karena kendaraan kena banjir. Masih banyak hal yang perlu diperbaiki," ucapnya.
Selain karena faktor keselamatan, Gusti menjelaskan, hingga saat ini Indonesia bukan negara penghasil baterai untuk kendaraan listrik karena ketiadaan bahan baku. Karena itu, jika industri ini berkembang, Indonesia hanya akan menjadi pasar bagi industri kendaraan listrik dunia.
"Ditambah sikap masyarakat Indonesia yang ceroboh, saya agak ngeri-ngeri sedap kalau mobil listrik masuk ke Indonesia," katanya.
Sebelumnya, pada 4 Oktober lalu, General Motor (GM) berencana meluncurkan 20 mobil listrik pada 2023 sebagai program jangka panjang guna menggenjot produksi mobil listrik sepenuhnya sesuai dengan arahan pemerintah secara global dalam menerapkan kendaraan ramah lingkungan.
Pembuat mobil terbesar asal Amerika Serikat itu akan memperkenalkan dua model
kendaraan listrik
pertama dalam 18 bulan. Model kendaraan itu dibangun dari pengembangan Chevrolet Bolt, yang pernah diluncurkan pada Desember 2016.
M. JULNIS FIRMANSYAH |
Thu Hương: Em bầu 3 tháng lấy size nào. Shop tư vấn e ak |
กฎ ก
กฎ
ก.ค.ศ.
พ.ศ.
๒๕๔๙[๑]
อาศัยอำนาจตามความในมาตรา ๑๙ (๔) และมาตรา ๙๘
วรรคเจ็ด พ.ศ. ๒๕๔๗
ก.ค.ศ. ก.ค.ศ. ไว้ ดังต่อไปนี้
ข้อ ๑
ในกรณีดังต่อไปนี้ เป็นกรณีความผิดที่ปรากฏชัดแจ้ง
ตามมาตรา ๑๐๐ วรรคหนึ่งหรือวรรคสอง
หรือมาตรา ๑๐๔ (๑)
(๑)
(๒)
ข้อ ๒
ในกรณีดังต่อไปนี้ เป็นกรณีความผิดที่ปรากฏชัดแจ้ง
ตามมาตรา ๑๐๐ วรรคสี่ หรือมาตรา ๑๐๔ (๑)
(๑)
หรือความผิดลหุโทษ
(๒)
(๓)
ให้ไว้
ณ วันที่ ๒๓ พฤศจิกายน พ.ศ. ๒๕๔๙
วิจิตร
ศรีสอ้าน
ประธาน
ก.ค.ศ.
หมายเหตุ
:- เหตุผลในการประกาศใช้กฎ ก.ค.ศ. ฉบับนี้ คือ โดยที่มาตรา ๙๘ วรรคเจ็ด
พ.ศ. ๒๕๔๗ ก.ค.ศ.
จึงจำเป็นต้องออกกฎ ก.ค.ศ. นี้
โสรศ/ผู้จัดทำ
๑๒
ธันวาคม ๒๕๔๙
[๑] ราชกิจจานุเบกษา
เล่ม ๑๒๓/ตอนที่ ๑๑๙ ก/หน้า ๓/๓๐ พฤศจิกายน ๒๕๔๙ |
Subsets and Splits
No community queries yet
The top public SQL queries from the community will appear here once available.